Chương 5 | Mẹ nào con nấy

Tại một góc khuất nào đó, có một bóng đen đang dõi mắt theo bóng dáng cô gái. Tài xế của cô ta thận trọng :

- Mời cậu chủ lên xe !

'Cô gái' có vẻ giận dữ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh, không còn lấy một chút sự nữ tính, 'cô' nhìn quanh như thể đề phòng điều gì.

- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, sao anh vẫn gọi tôi như vậy !?

- Nhưng, thưa cậu chủ...

- Tôi nói anh câm mồm !

'Cô gái' nói tuy nhỏ nhưng gằn lên từng chữ, âm lượng đủ để có thể truyền đến tai người đang nghe lén. Nếu ai nghe được cuộc trò chuyện đó, hẳn sẽ thấy thật sự bất ngờ và khó hiểu, tài xế gọi 'cô' ta bằng từ chỉ để gọi những người con trai, và 'cô' ta tức giận vì từ 'cậu chủ'.

Cô gái đó, không ai khác... chính là Bảo Bình.

Bóng đen bây giờ mới hiện diện, sự ngờ vực hiện lên đôi mắt đang dõi theo chiếc xe hơi dần khuất.

Bóng đen đó, không ai khác... chính là Xử Nữ.

Vừa về đến nhà, chưa kịp đợi người mở cửa, Song Diệp đã lôi Song Ngư ra khỏi xe khiến cô mất đà mà ngã xuống đất. Song Ngư vẫn còn đang ngơ ngác, không biết đã phạm tội gì mà lại bị đối xử như vậy.

- Ơ, cô...

- Cô kiếc cái gì, mày có biết là mày vừa phá chuyện của tao không con khốn !

- Chuyện gì ạ ? Tôi không hiểu.

- Còn hỏi nữa hả !? - Song Diệp bây giờ nhìn chẳng khác nào bà chằn, hai tay chống hông, chân dạng hết cỡ, mồm cứ ra sức mà hét. - Tao đang được Bạch Dương đẹp trai cõng sao mày không biết ý tứ mà xen vào hả, lại còn thân mật nữa chứ, đúng là tức chết tao mà !

- Có chuyện gì thế ? - Một người đàn ông khoảng 40 tuổi.

- Ba, nhỏ kia dám phá chuyện của con, con chỉ muốn dạy cho nó bài học. - Song Diệp nũng nịu chạy về phía Song Nam - ba của cô, và cũng là ba của Song Ngư - ra vẻ uất ức.

- Hai con là chị em, không hòa thuận một chút sao ? - Song Nam nhẹ nhàng khuyên bảo.

- Không ! Con ghét nó, là do nó sai trước, ba mà không phạt nó, tối nay con sẽ không ăn cơm cho ba xem ! - Song Diệp một mực khăng khăng.

Nhìn điệu bộ quyết là làm của con gái, Song Nam càng không nỡ để nó phải nhịn đói. Ông thương đứa con gái này lắm, mẹ nó cũng phải chịu bao nhiêu uất ức, tủi nhục khi ông phạm phải sai lầm, đã thế hai mẹ con còn phải chung sống với bằng chứng phản bội suốt bấy nhiêu năm qua, ông không đành lòng, đành ra lệnh cho người hầu giam Song Ngư trong phòng, bỏ đói để chiều lòng Song Diệp. Không phải ông không có chút tình cảm với đứa con gái này đâu, chỉ là, tình yêu ông dành cho Song Diệp là vô bờ bến.

Mặc cho Song Ngư tội nghiệp đang khóc lóc, ông chỉ vứt cho cô cái nhìn lãnh đạm, lạnh lùng. Người này, rốt cuộc có phải là cha cô không vậy ?

Mẹ Song Diệp - Triệu Thục Hiền lúc này cũng vừa mới đi mua sắm về, vừa vặn chứng kiến sự việc, liền ra lôi đầu túm tóc nhỏ Ngư, đánh không thương tiếc, vừa đánh vừa đay nghiến, chửi rủa :

- Con ôn nghiệt, đúng là mẹ nào con nấy ! Mẹ mày làm gia đình tao tan vỡ chưa đủ hay sao mà mày lại nối gót chen chân vào hạnh phúc của con gái tao ? Quỷ tha ma bắt mày đi ! Mẹ con mày chắc chắn sẽ bị đày xuống địa ngục, chết không toàn thây.

Bà ta quả là được nước làm lớn chuyện, thấy không đúng cho lắm, Song Nam lúc này mới lên tiếng :

- Kìa bà Hiền, đánh vừa thôi không nó lăn đùng ra đấy thì-

- Ông ngậm miệng ! Còn chưa biết tội của mình sao ? Rước cái của nợ gì về thế này ? Hả ? Đã thế còn cho nó đi học nữa chứ.

- Không phải tôi đã nói rồi sao, dù gì nó cũng là con tôi, với lại nó được học cũng là do học bổng của nó chứ bộ, ta cũng có mất đồng nào đâu.

Vả lại, còn một điều quan trọng hơn, ông nợ người đã sinh ra nó...

- Tôi mặc kệ ông đấy !

Song Ngư chỉ biết nín thít, chẳng dám nói gì. Nhưng khuôn mặt cô lúc này thật đáng thương, cổ họng nghẹn đắng mà vẫn cố gắng không phát ra tiếng nấc, toàn thân run rẩy, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp đã nhuốm đỏ. Cắn chặt môi, có lẽ bây giờ trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội lắm đây. Vậy mà bà ta vẫn không tha cho cô, vẫn tiếp tục đay nghiến :

- Còn con điên kia nữa, bộ mày oan ức lắm hả ? Nhìn thấy cái bản mặt mày là tao muốn ói. Người đâu, đánh nó mười roi rồi xát muối, sau đó giam vào kho, không cho ăn uống, đứa nào dám giúp nó, đuổi việc !

Triệu Thục Hiền trợn trừng mắt, ôi cái giọng chua lanh lảnh của bà ta nghe phát sợ. Người làm trong nhà ai nấy đều không dám ho he, trong thâm tâm họ, bà ta thật sự rất ác ! Tiểu Ngư chỉ mới mười sáu tuổi đầu, vậy mà...

Song Ngư run lên bần bật, cô cũng đã quá quen với cuộc sống hiện tại, hễ có chuyện gì với cô chủ, đều là Song Ngư lãnh đòn đầu tiên. Cô không hiểu tại sao, là do tính bà ta ác sẵn, hay do bà ta có thù hận gì với cô, nên cái gì cũng muốn cô phải hứng chịu. Xát muối vết thương, giam vào kho tối - một hình phạt tàn nhẫn cho một cô bé mười sáu tuổi... 

"Mẹ ơi, đây có phải là cái giá quá đắt không ? Giá như mẹ đừng sinh ra con thì hay biết mấy, hoặc chí ít, cũng nên ở bên con ngay lúc này !" - Nước mắt tuôn trào, cô chán ghét sự tồn tại của mình, lại không hề chán ghét người đã sinh ra mình.

Đang định dẫn Song Ngư đi, chợt...

- Dừng lại đã ! - Thục Hiền ra lệnh trong khi mắt bà dán vào vết thương của đứa con gái yêu quý. - Song Diệp, chân con sao thế kia ?

Bà làm ra vẻ rất sốt sắng, quả là... một người mẹ tốt. Nhỏ Diệp cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa :

- Tại nhỏ Ngư đó mẹ !

Tại nhỏ Ngư ? Cô có biết khi cô nói như vậy, cái con người vô tội này sẽ bị đày đọa như thế nào, cô biết không ? Thục Hiền - tất nhiên bà ta sẽ không truy cứu, chỉ cần nghe thấy tiếng Song Ngư, thì liền thấy ngứa tai. Bà cười, nụ cười khiến người ta chán ghét :

- Tiện trời đang 'nắng đẹp', Song Ngư con không ngại quỳ gối phơi nắng giữa sân một tiếng chứ ? Da con cũng đã trắng, đen một chút cũng đâu có sao.

Song Ngư sửng sốt, bà ta thật sự mất hết nhân tính rồi sao ? Trời đang trưa, lại với cái nắng như muốn đốt người này. Song Ngư nhìn về phía cha mình, ngầm xin một sự trợ giúp. Nhưng không, tia hi vọng nhỏ nhoi đã dập tắt khi cô nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nó không hề lay chuyển, không có một chút gọi là xót thương.

Cô chỉ còn biết cười một cách đau khổ. Thôi thì, sao cũng được...

- Còn tiếp -

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro