21->26

  chương 21

Tiểu Thất sắc mặt biến hóa, Tĩnh Xu thấy, càng cảm giác mình bắt được bím tóc của nàng, dương dương đắc ý nói: "Thất muội muội, ngươi thế nhưng ở trong phòng chứa chấp nam nhân, ngươi xứng đáng với Tam thúc sao! Hôm nay ta nhất định tìm ra gã gian phu kia, để ngươi không thể tiếp tục u mê không tỉnh."

Tiểu Thất đứng ở ngưỡng cửa viện, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, lạnh như băng: "Lục tỷ tỷ nói nhăng gì đấy? Chẳng lẽ nha hoàn của ngươi nói cái gì chính là cái đó? Như vậy không khỏi cũng quá mức buồn cười. Không phân tốt xấu liền vu hãm muội muội của mình, nếu như ngươi tìm không ra người nào thì sao? Ngươi làm sao công đạo với ta? Hay là nói, ta nên hồi phủ tìm tổ mẫu chủ trì công đạo?"

Tiểu Thất lúc này cũng là sợ, trong nội tâm nàng cực kỳ thấp thỏm, nên biết, Đại Bạch vừa rồi xác thực đã trở lại, mặc dù nàng không có thấy tận mắt Đại Bạch vào nhà, nhưng nghĩ đến nha hoàn Lục tỷ tỷ nói hẳn không phải là nói láo. Nhưng bất kể có nói láo hay không, lúc này nàng phải có khí thế. Áp đảo các nàng về mặt khí thế, mới có thể tránh để các nàng thật sự vào nhà. Nếu như Đại Bạch còn ở trong phòng, vậy nàng dù thế nào cũng không thể nói rõ ràng.

Tiểu Thất trừng tròng mắt, một bộ phẫn nộ, như vậy khiến Tĩnh Xu có chút không nắm chắc được, nàng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, tự nhiên là có chút chần chờ, nhưng nha hoàn bên cạnh lại một mực chắc chắn "Tiểu thư, ngài tin tưởng ta, thật sự có nam nhân."

Tiểu Thất nghiêng nghiêng thân thể, cười lạnh nói: "Nếu đã Lục tỷ tỷ tin tưởng, vậy vào đi thôi. Nhưng mà nếu như không tìm được người nào, vậy cũng đừng trách ta không khách khí, ta thấy kỳ quái, Lục tỷ tỷ đứng ở cửa cũng không nhìn thấy người, nha hoàn của ngươi lại tự xưng nhìn thấy, không biết là thật sự có một người như thế, hay là các ngươi chứa tâm để cho ta khó xử. Nếu như ta khó chịu, các ngươi chẳng lẽ có thể được cái gì tốt? Lục tỷ tỷ, nhiều năm như vậy, ngươi nói gì, ta cũng không chấp nhất với ngươi, nhưng hiện tại không được, chuyện này, cũng không thể như vậy quên đi. Hiện tại ngươi đi vào lục soát, nếu như lục soát ra, ta với ngươi hồi phủ, tùy ý tổ mẫu xử trí. Như nếu không, Tiểu Thất nhất định muốn hồi phủ, hỏi tổ mẫu một chút, ai cho tỷ quyền lợi, có thể vu hãm ta như vậy."

Nói như thế, Tĩnh Xu ngược lại chần chờ, nàng ta tự nhiên là tin nha hoàn của mình, nhưng khi nhìn Tiểu Thất sắc mặt không chút thay đổi, trong lòng nàng ta dao động vài phần. Cũng không phải nói nha hoàn sẽ nhìn lầm, một khi là kế sách của Tiểu Thất thì sao! Nàng ta nếu như đi vào không có lục soát được người, đến lúc về sẽ không được lợi gì, ai biết này có phải kế sách của Tiểu Thất hay không. Hiện tại nàng ta sắp đính hôn, không thể có sai lầm. Tiểu Thất này, nhất định là ghen tị với nàng ta, nói không chừng sẽ đào hố để nàng ta nhảy. Đây là vô cùng có khả năng.

Tiểu Thất nhường vị trí lối vào, "Lục tỷ tỷ, xin mời."

Tiểu Thất cũng coi như là hiểu rõ Tĩnh Xu, nàng càng làm như vậy, Tĩnh Xu càng sẽ tâm tồn nghi hoặc, quả nhiên, Tĩnh Xu cũng không động, chỉ là nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thất, tựa hồ muốn từ trong mắt của nàng nhìn ra một hai.

Tĩnh Xu rối rắm, Tiểu Thất thì thấp thỏm trong lòng, dù là như thế, vẫn như cũ hơi hơi hếch cằm, vẻ mặt khiêu khích. Nếu như thường ngày, nàng cái dạng này tất nhiên muốn cùng với Tĩnh Xu nháo lên, nhưng tình hình bây giờ lại là chuyện khác. Nàng chính là muốn đánh cuộc một lần!

Nha hoàn Tĩnh Xu thấy tình cảnh giằng co, cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, nàng ta thấy tiểu thư nhà mình rối rắm như thế, mặc dù nàng rất khẳng định chính mình trông thấy một người nam nhân đi vào, nhưng nếu thật lục soát không ra người, sợ là đừng nói Thất tiểu thư sẽ không từ bỏ ý đồ, mà ngay cả tiểu thư cũng sẽ vì nàng ta mà mất hết mặt mũi của mình, rồi sẽ không dễ dàng bỏ qua nàng ta, nghĩ như vậy, nàng ta lúng túng, ngược lại không biết nên nói như thế nào.

"A di đà Phật." Ngay lúc đang giằng co, Huệ Thiện đại sư đi tới chỗ này, thấy mấy người tựa hồ có chút không thỏa đáng, bà mỉm cười: "Vốn là nghĩ tới tìm Trịnh tiểu thư cùng nhau niệm Phật, lại không biết ngài còn có khách. Bần ni cáo từ!"

Tiểu Thất vội vàng mỉm cười nói phúc: "Đại sư không cần, ta nghĩ, Lục tỷ tỷ muốn đi."

Tuệ Thiện sư thái quan sát, "Thì ra vị này chính là Lục tiểu thư. Bần ni Tuệ Thiện, ngươi xưng hô ta Tuệ Thiện sư thái là được."

Bà cũng không nói nhiều, Tĩnh Xu mặc dù kiêu căng, nhưng cũng rõ ràng nơi này không phải là tùy tiện làm loạn.

"Tiểu nữ Trịnh gia phòng lớn Tĩnh Xu. Gặp qua sư thái. Không biết được, sư thái giao hảo với Thất muội muội, trong nhà hy vọng Thất muội muội tới đây cầu phúc cho Tam thúc phụ, ta thân là tỷ tỷ, cũng tự nhiên muốn tới xem một chút Thất muội muội qua như thế nào." Nói đến đây, nàng cười ngọt ngào: "Mặc dù là lần đầu tiên gặp sư thái, nhưng tiểu nữ lại cảm thấy cùng sư thái mới quen đã thân, không biết tiểu nữ có thể may mắn cùng sư thái ngồi cùng nhau một lát hay không."

Tĩnh Xu chớp mắt nhìn Tuệ Thiện sư thái, đây là biện pháp nảy ra tức thời. Nàng ta nghĩ, chính nàng ta đi vào không thỏa đáng, nhưng nếu như là "Cùng" Tuệ Thiện sư thái cùng vào, thì sẽ bất đồng. Cho dù Tiểu Thất muốn về nhà cáo trạng, cũng không thể nào cáo lên, đồng dạng, nếu như thật sự có nam nhân, cũng là có nhân chứng ván đã đóng thuyền.

Nàng ta chưa bao giờ quan tâm danh dự Tiểu Thất có thể thương tổn hay không, này một chút cũng không trọng yếu. Nàng không vui, mình mới vui vẻ.

Tuệ Thiện sư thái không màng danh lợi mỉm cười, "Không biết Thất tiểu thư có hoan nghênh chúng ta hay không."

Tĩnh Xu không để cho Tiểu Thất cơ hội cự tuyệt: "Thất muội muội tự nhiên là nguyện ý. Đúng không, Thất muội muội?"

Tiểu Thất thấy mấy người đều nhìn nàng, biết rõ chuyện này muốn tránh cũng không thể tránh, nàng chỉ ngóng trông, các nàng ở cửa lớn tiếng như vậy nói hồi lâu, có thể khiến cho Đại Bạch có chút cảnh giác. Không phải nói, chó rất cảnh giác sao?

"Tiểu Thất tự nhiên là nguyện ý, xin mời." Mấy người vào sân nhỏ, Tiểu Thất sít sao siết chặt quả đấm, rụt tay ở trong tay áo, nhưng trên mặt vẫn vui vẻ.

"Hôm nay khí hậu vừa vặn, không bằng chúng ta liền ở trong viện đi." Tuệ Thiện sư thái đi trước ngồi ở ghế đá trong viện, hai tay lần Phật châu.

Tiểu Thất nhẹ nhàng cười, "Tiểu Đào đi phòng bếp hỗ trợ, ta vào nhà pha trà cho các vị."

"Ta cùng ngươi." Tĩnh Xu bất chấp tất cả, dẫn đầu đẩy cửa vào nhà, dưới tình huống như vậy Tiểu Thất không có biện pháp khác, chỉ có thể cắn môi, nhanh chóng đi theo.

Phòng cũng không phức tạp, vô cùng đơn giản, Tĩnh Xu nhanh chóng vọt vào nội thất, cũng không phát hiện có người nào đó, nàng ta thấy không có người, lập tức nhìn về phía dưới giường, nhưng không phát hiện được gì, tâm Tiểu Thất vốn đã nhảy vọt lên cổ họng, lúc này, rốt cục yên lòng.

Nàng cười như không cười nói: "Lục tỷ tỷ tìm cái gì đây? Nha hoàn tốt của ngài, đúng là rất tốt với ngài. A đúng rồi, nam nhân đâu?"

Tĩnh Xu nhìn chằm chằm Tiểu Thất, hoảng hốt một phen, nàng ta nhìn thấy một mảnh vải màu lam ở ngăn tủ, cho rằng bắt được nhược điểm của Tiểu Thất, nàng ta xông tới thật nhanh, nhưng trong nháy mắt tủ mở ra, lại ngây người.

Trong tủ cũng không có nam nhân nào, ngược lại, chỉ là một chén uống rượu nhỏ, trong chén uống rượu là mấy quả cầu. Đây là đồ chơi của Đại Bạch thường chơi, Trịnh gia không người không biết. Tĩnh Xu mặt liền biến sắc, run rẩy: "Cầu của Đại Bạch, Đại Bạch tại sao lại ở chỗ này?"

Tiểu Thất bật cười: "Ta mang cái gì đi ra, còn phải xin phép ngươi sao?"
Tĩnh Xu trừng Tiểu Thất một cái, vội vàng ra cửa, không lâu sau thì rời đi. Đợi Tuệ Thiện sư thái cùng Tĩnh Xu rời đi, Tiểu Thất nhìn cầu, nhíu mày: "Tĩnh Xu như thế nào lại đột nhiên thay đổi sắc mặt đây?"

Chớp mắt, Tiểu Thất lúc này mới nghĩ đến một vấn đề càng thêm mấu chốt - - Đại Bạch, hắn đi nơi nào rồi?

  chương 22

Mặc dù người nên đi đều đã đi, nhưng Tiểu Thất vẫn hết sức lo lắng, nàng tìm khắp nơi đều không thấy Đại Bạch. Vốn cho là Đại Bạch nghe thấy thanh âm nên núp vào, nhưng nàng tìm khắp nơi một vòng, đều tìm không được Đại Bạch, Tiểu Đào sau khi trở về cũng thập phần lo lắng, dựa theo Tiểu Thất phân phó, nàng ta đến hậu sơn dạo qua một vòng, nhưng một chút manh mối cũng không có.

Đến chạng vạng, Tiểu Thất vẫn không tìm được Đại Bạch, nàng càng vội vàng, nhanh chóng thẳng rơi lệ: "Đại Bạch đến tột cùng đi nơi nào. Hắn cái dạng kia chạy tán loạn khắp nơi, là rất dễ dàng xảy ra vấn đề a. Đều là ta không tốt, ta lúc ấy ngăn cản lại Lục tỷ tỷ thì tốt rồi."

Tiểu Đào cũng khóc theo, có điều vẫn khuyên lơn: "Tiểu thư cũng không cần lo lắng quá mức. Đại Bạch hôm nay là bộ dạng con người, lại biết nói. Không có người coi hắn như quái vật, ngài đừng lo lắng nhiều như vậy, ngài đừng khóc a! Dù là bị người phát hiện, tối đa nói hắn là người xấu, không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì."

Tiểu Thất trừng mắt nhìn Tiểu Đào, "Trở thành người xấu là chuyện nhỏ gì chứ? Nhỡ loạn lên đánh chết làm sao bây giờ? Những thủ vệ giữ cửa kia đặc biệt dọa người đó! Bọn họ đều cầm dao, ô ô ô, làm sao bây giờ đây? Đại Bạch tên ngu ngốc này, hắn đi nơi nào a? Ở cửa chờ ta không phải được sao? Nếu như hắn lại đi lạc, ta làm sao tìm được hắn a!"

Tiểu Thất càng nghĩ càng sợ, trong đầu suy nghĩ vô số tình cảnh đáng sợ, vốn là thân thể gầy yếu càng run rẩy lên, Tiểu Đào thấy tiểu thư nhà mình lung lay sắp đổ, vội vàng đỡ nàng, "Tiểu thư, ngài chớ suy nghĩ quá nhiều, không có việc gì, nhất định sẽ không." Lời này không riêng gì trấn an tiểu thư, cũng là tự nói với bản thân nàng ta.

Tiểu Thất nhìn nàng, hòa hoãn hồi lâu, kiên định đứng lên: "Ta đi ra ngoài tìm hắn. Ta tin tưởng hắn sẽ không chạy loạn, mới vừa rồi là ta rối rắm, hắn tất nhiên là nghe được giọng của Lục tỷ tỷ mới né tránh, có lẽ... Có lẽ hắn lại sợ có người lục soát, mới trốn xa một chút. Đại Bạch thông minh như vậy, mới vừa rồi là chúng ta rối rắm không có phát hiện manh mối, có lẽ, có lẽ sẽ rất dễ dàng tìm được nó."

Nói xong, Tiểu Thất đứng dậy đẩy cửa phòng ra, lầm bầm lầu bầu: "Hắn nhất định là leo tường."

Bên tường cũng không có dấu vết gì, Tiểu Đào ở sau lưng nàng, nức nở: "Tiểu thư, này không có..."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tiểu Đào biến hóa, Tiểu Thất theo tầm mắt của nàng ta nhìn sang, chỉ thấy Đại Bạch ngồi chồm hổm ở đầu tường, nhe răng cười với nàng, ra vẻ thiên chân vô tà.

Tiểu Thất đanh mặt nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lạnh như băng, nàng càng nghĩ càng giận, phẩy tay áo một cái, trực tiếp vào nội thất.

Cố Diễn từ trên tường nhảy xuống, mặc dù nhìn ra Tiểu Thất không cao hứng, nhưng Cố Diễn lại không biết Tiểu Thất vì sao mất hứng, vẻ mặt nghi vấn nhìn về phía Tiểu Đào, nhất định là Tiểu Đào làm cho Tiểu Thất mất hứng, nhất định là như vậy!

Bị Cố Diễn khinh khỉnh, Tiểu Đào cảm giác mình quả thực là oan hơn so với Đậu Nga. Nàng có làm gì đâu! Hơn nữa, rõ ràng Đại Bạch không hiểu chuyện chạy khắp nơi, mới chọc tiểu thư cùng nàng thương tâm như vậy, hiện thời hắn cứ như vậy trở lại, còn ra vẻ thiên chân vô tà, thật sự là không thể chịu được nữa.

Hừ một tiếng, Tiểu Đào cũng hung hăng trợn mắt nhìn Cố Diễn một cái, vào cửa. Cố Diễn khó hiểu, chẳng lẽ không phải bởi vì Tiểu Đào? Vậy nhất định là vì Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia. Thật không biết, một nữ tử tại sao phải cay nghiệt như vậy.

Nghĩ như vậy, Cố Diễn cảm thấy, chính mình cần phải làm cho Tiểu Thất thích, ngươi xem, Tiểu Thất hiện tại không vui nên sẽ giận dỗi hắn. Mặc dù đối tượng không phải là hắn, nhưng là không quan hệ, chỉ có đối với người thân cận nhất, nàng mới có tính tình nóng nẩy như vậy!

Cố Diễn càng nghĩ càng vui vẻ, đi đi vào phòng.

Tiểu Thất nhìn hắn, thấy hắn không chịu đi đường thật tốt, thanh âm lạ lạ, vẻ mặt gian giảo, vỗ bàn, "Đại Bạch, ngươi tới đây cho ta."

Cố Diễn vội vàng xông tới: "Thất... Tiểu Tiểu Thất..."

Tiểu Thất không hề bị lay động, tuyệt đối không thể bởi vì hắn giả ngốc, mà động lòng!

"Ngươi hôm nay chạy đi nơi nào? Ngươi biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu không? Hơn nữa, ngươi xem một chút đã là giờ gì, ngươi thế nhưng còn chưa có trở lại, ngươi nói, ngươi đến tột cùng chạy đi chỗ nào?"

Tiểu Thất vỗ bàn một cái thật mạnh, bộ dáng tức giận.

Cố Diễn sửng sốt, ngạch, là bởi vì hắn nên tức giận? Trời ạ, nhưng hắn là vì tránh né Trịnh Tĩnh Xu quỷ đáng ghét kia a! Này... Hắn này bị phát giận cũng quá oan uổng, ô ô ô! Hắn là vô tội a!

Ai, ai ai, cũng không đúng. Tiểu Thất đối với hắn phát hỏa, kia giải thích rõ hắn trọng yếu! Cố Diễn lập tức lại tâm hoa nộ phóng.

Nhìn hắn lại nhíu mày lại ngây ngô cười, Tiểu Thất vỗ trán, nàng thật không biết, mình sao lại đi so đo cùng một con chó, nhưng... nhưng vẫn còn tức giận, khó mà bình ổn a!

Nàng nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Đại Bạch, muốn tha thứ, nhưng lại cảm thấy tức giận. Không tha thứ, lại cảm giác mình giận một con chó, thực tại mất mặt, rối rắm như vậy, nàng cũng không biết như thế nào cho phải.

Cố Diễn thấy bộ dạng Tiểu Thất kỳ dị, nhịn không được nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Thất mếu máo: "Tức giận!"

"Vì cái gì tức giận a! Ta cũng không đi lạc."

"Chẳng lẽ ngươi không có đi lạc ta lại không thể tức giận sao? Ngươi nói ngươi, ngươi làm sao lại muộn như vậy mới về, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi ra sao? Ngươi biết ta nghĩ đến những tình hình đáng sợ gì không? Ta sợ ngươi bị người phát hiện, ngươi một con chó quái dị, nếu như bị người phát hiện biến thành người, như vậy mọi người sẽ không bỏ qua cho ngươi? Sợ là trực tiếp liền cho ngươi là yêu quái mà thiêu chết ngươi. Hảo, lui một bước mà nói, nếu như ngươi không có bị người phát hiện là chó, như vậy ngươi một người nam tử, tự tiện xông vào am ni cô, ngươi làm sao giải thích cho rõ ràng? Ngươi có biết ta rất sợ hay không a! ~ ngươi đã mất tích một lần, ta cũng không muốn ngươi lại lạc một lần. Bản thân mình là một con chó, sống thế nào a!" Tiểu Thất tức giận gầm thét.

Cố Diễn: "Đừng tức giận!"

"Ta biết rõ ngươi cũng là muốn tốt cho ta, nhất định là nghe thấy được giọng của Lục tỷ tỷ mới né đi ra ngoài, nhưng ngươi trốn đi ra ngoài là trốn đi ra ngoài, ngươi chạy xa như thế làm gì! Hơn nữa, còn chậm chạp không về. Ngươi biết ta tự trách đau lòng bao nhiêu không? Ta cực sợ, ta sợ ngươi lại không về được, ngươi thật đáng ghét, ngươi thật đáng ghét, ô ô ô ~~" mặc dù Đại Bạch đã trở lại, nhưng có lẽ là trong lòng áp lực được giải trừ, nàng ngược lại càng cảm thấy muốn khóc, cái loại tâm tình sợ sệt đó, người ngoài làm sao có thể hiểu được.

"Ngươi nếu như bị mất, ta đi đâu tìm lại Đại Bạch a, ngươi đần như vậy, ở bên ngoài nhất định sống không nổi? Ngươi lại không biết dùng đũa? Ngươi dùng cái muỗng còn chưa lưu loát, người ta dù không đem ngươi trở thành yêu quái, cũng xem ngươi như đồ ngốc tử ... Ngươi sẽ rất thảm , ô ô ô..." Tiểu Thất gào khóc.

Cố Diễn hoàn toàn không nghĩ tới, Tiểu Thất suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi nhìn nàng khóc giống một con thỏ nhỏ, hắn lại cảm thấy - - đặc biệt đáng yêu ~

"Không khóc không khóc! Ta về sau đều nghe lời!"

Tiểu Thất phẫn nộ ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì!"

"Về sau đều nghe lời! Ngươi để cho ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây."

Tiểu Thất nức nở, "Ngươi nói ngươi một con chó, như thế nào còn miệng lưỡi trơn tru... Ngạch! A a a! Ngươi nói chuyện! ! !"

chương 23

Tiểu Thất cơ hồ không thể tin, nàng nhìn Đại Bạch, run rẩy nói: "Ngươi, ngươi biết nói?"

Cố Diễn ngẩn ra, chính hắn cũng không có phát hiện, thế nhưng có thể thoáng cái nói nhiều lời như vậy, không có có một tia phòng bị, hắn thế nhưng thoáng cái liền biết nói, hắn vò đầu, không thể tin nhìn Tiểu Thất, lầm bầm: "Ta, ta biết nói a?"

Mặc dù có chút nói lắp, nhưng lại rất rõ ràng, hắn vốn cũng biết nói, tuy chỉ là có thể nhảy ra mấy chữ, nhưng không giống như hôm nay. Hiện thời như vậy, quả nhiên là ngoài dự liệu của hắn, thậm chí nói, chính hắn cũng không biết vì cái gì lại đột nhiên có thể nói chuyện. Có lẽ, có lẽ là thấy Tiểu Thất khóc nên sốt ruột, có lẽ... Rất nhiều có lẽ, tóm lại hắn biết nói.

Cố Diễn ngơ ngác nhìn Tiểu Thất, chỉ cảm thấy chuyện như vậy phát sinh thật bất ngờ.

Tiểu Thất vui mừng đến phát khóc: "Ông trời của ta nha, ngươi thế nhưng có thể thoáng cái nói được một câu dài, thật sự là quá tốt! Ô ô ô! Đây coi là là nhân họa đắc phúc sao?"

Cố Diễn cuối cùng phản ứng lại, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng lôi kéo tay Tiểu Thất, thì thầm: "Ừ, trong họa gặp phúc."

Thế nhưng hoàn toàn không có nói lắp.

Tiểu Thất càng cao hứng, dụi mắt: "Thật đáng ghét! Ta lại muốn khóc."

Cố Diễn nghe nói các cô nương đều làm từ nước, hắn cũng không có cảm xúc gì, hiện tại mới phát giác được, quả nhiên là như thế. Tiểu Thất thật sự là tức giận cũng khóc, cao hứng cũng khóc, tóm lại chính là khóc khóc khóc! Nếu như là người khác như vậy, hắn tất nhiên cảm thấy người này đáng ghét, làm cho hắn không thích. Nhưng nếu là Tiểu Thất, thì hắn không thấy chán ghét chút nào, chỉ cảm thấy đáng yêu đến cực điểm. Này đại để chính là người ngoài đã nói qua người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Cố Diễn chống cằm, trơ mắt nhìn Tiểu Thất, lông mi thật dài vụt sáng vụt sáng, "Tiểu Thất, đừng khóc!"

Tiểu Thất lườm hắn một cái, oán trách nói: "Ta khóc còn không được sao?"

Cố Diễn giơ tay đầu hàng: "Có thể!"

Có cảm giác quái dị chợt lóe lên, cảm giác kia nhanh đến mức Tiểu Thất căn bản bắt không được, nàng vốn là người đơn thuần, ngẫu nhiên toát ra tiểu khôn khéo hoàn toàn là không đủ xem, lúc này, nàng cũng trước sau như một tiếp tục đơn thuần, cũng không có tinh tế cân nhắc chỗ không hài hòa này là từ đâu bắt đầu.

Mà làm xong động tác này, Cố Diễn liền cảm giác mình làm sai, đúng là làm sai nha, ngươi khi nào thì xem qua một con chó biết làm hành vi của con người? Coi như là hắn "Thay đổi" thành hình người, dù hắn là chó cao cấp biết nói, nhưng ngươi khi nào thì gặp qua cẩu giơ tay đầu hàng? Này hợp lẽ thường sao? Trong thâm tâm Cố Diễn tiến hành khắc sâu kiểm điểm, kiểm điểm đủ rồi, lắc lư cái mông, lúc này hắn nhất định phải làm chút gì đó vãn hồi mới được.

"Tiểu Thất Tiểu Thất ~~" uốn éo uốn éo, dùng sức uốn éo cái mông ~

Tiểu Thất bị bộ dạng tức cười của hắn trêu chọc, nàng chọc chọc mặt Đại Bạch, dạy bảo hắn: "Không thể tùy tùy tiện tiện uốn éo cái mông như vậy. Ngươi bây giờ là nam nhân. Một đại nam nhân làm động tác như vậy, người khác sẽ coi ngươi là ngốc tử." Cố Diễn nghĩ thầm, ngốc tử thì sao, mấu chốt là, bọn họ bây giờ đều cho rằng hắn là kẻ điên. "Bọn họ" kể cả cha hắn Trung Dũng vương gia, còn có đã từng là Chương thái phi, thậm chí kể cả ngày ngày sau lưng hắn làm công tác hậu cần - Trương Tam.

Người bình thường, ở đâu yêu cầu học như một con chó, nhưng là, Trang Tử không phải cá làm sao biết niềm vui của cá. Bọn họ không có giả làm cẩu, tuyệt đối không biết giả làm cẩu rất tốt.

Bọn họ có thể lăn lộn trên mặt đất sao, bọn họ có thể dùng tay bốc cơm ăn sao? Bọn họ có thể áp vào trên người Tiểu Thất sao? Nhất định không thể a! Hắn như vậy quả thực là không thể hạnh phúc hơn.

"Đứa ngốc... Không quan hệ!" Cố Diễn ngồi xổm xuống dùng mặt cọ chân Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ ngứa, khanh khách cười.

Tiểu Thất nghiêng đầu, hỏi: "Coi ngươi trở thành đứa ngốc mà không quan hệ? Lúc làm chó ngươi chính là con chó hồ đồ, hiện tại làm người, ngươi vẫn còn hồ đồ. Ngốc như ngươi vậy, ta như thế nào yên tâm được a!" Nghĩ đến thời gian hồi phủ càng ngày càng gần, Tiểu Thất cảm thấy khó xử.

Nàng tự nhiên hy vọng có thể trở về, như vậy có thể ở cạnh cha mẹ, nhưng mà, Đại Bạch làm sao bây giờ đây?

Cũng không thể mang một đại nam nhân trở về, sau đó nói: Ừ, đây vốn dĩ là con chó Đại Bạch mà ta nuôi. Này này này... Không có người sẽ tin a!

Nghĩ như vậy, Tiểu Thất đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác, đó chính là, có lẽ Đại Bạch sẽ an toàn, tối thiểu nhất sẽ không bị người coi thành yêu quái mà thiêu cháy, hắn là nam nhân, biết nói, dù hành vi quái dị một chút, người ta chỉ xem hắn là ngốc tử hoặc là kẻ điên, cũng không coi hắn là yêu quái. Quả nhiên vẫn là kiến thức thay đổi vận mệnh. Biết nói vẫn có rất nhiều chỗ tốt!

Ách ách, nghĩ tới đây, Tiểu Thất lắc đầu, nàng tại sao lại loạn tưởng, tật xấu nghĩ lung tung này, thật sự là không đổi được!

Hiện tại không phải lúc nghĩ cái này, hiện tại quan trọng là, nàng nên như thế nào mới có thể đem Đại Bạch mang về. Hơn nữa sau khi mang trở về, như thế nào giấu a! Trong phủ muốn giấu một người thật sự là quá không dễ dàng.

Tiểu Thất lúc này lại nghĩ tới tiểu thế tử, nếu không phải tên tiểu thế tử bại hoại kia, nàng làm sao sẽ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan như vậy?

"Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của tên Cố Diễn đáng ghét kia." Tiểu Thất căm giận.

Cố Diễn bị điểm tên, mờ mịt nhìn Tiểu Thất, hắn... Lại làm gì rồi? Loại cảm giác luôn luôn bị người xách đi ra treo trên tường thật quỷ dị a!

Tiểu Thất tức giận nắm quyền: "Một ngày nào đó, ta muốn đánh hắn. Hung hăng đánh ở trên mặt của hắn. Nếu như không phải là hắn làm hại cha ta hôn mê bất tỉnh, cha ta thông minh như vậy, nhất định có thể rất nhanh nghĩ đến biện pháp dẫn ngươi trở về. Nói không chừng, cũng có thể cho ngươi biến trở về thành chó! Vốn dĩ Đại Bạch làm chó thật uy phong a! Đương nhiên, ta cũng không phải là nói ngươi hiện tại khó coi. Rất tuấn lãng, đúng là tuấn lãng thì thế nào đây? Một con chó, cần gì bề ngoài!"

Tiểu Thất căm giận, nàng tiếp tục quơ múa quả đấm nhỏ, "Đánh hắn đánh hắn!"

Cố Diễn một đầu hắc tuyến nhìn nàng, nhìn đủ rồi, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu: "Đánh đánh đánh, đánh chết hắn! Tiểu Thất nhất định sẽ như nguyện!"

Tiểu Thất "Ừ" một tiếng, gật đầu: "Đánh trên mặt hắn!"

"Trên mặt!"

Tiểu Thất lúc này chỉ cho là mình nói cho sướng mồm. Cố Diễn cũng chỉ là không nghĩ nhiều, nhưng ai đều không có nghĩ qua, ở tương lai không lâu, hai người đều là một câu thành lời tiên tri.

   chương 24

Đêm khuya, Tiểu Thất cùng Cố Diễn ngồi ở trong viện xem những vì sao, hai người đều không buồn ngủ. Chỉ là tư thế ngồi của hai người lại làm cho người ta xem không hiểu, Cố Diễn đem đầu gối trên đùi Tiểu Thất, bản thân thì uốn gối nằm.

Nếu là nữ tử làm như vậy, bên cạnh là một nam tử anh vĩ, như vậy hình tượng này chính là đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta mơ màng ngàn vạn. Nhưng thực tế tình huống vừa vặn ngược lại, Cố Diễn không chút phật lòng, hắn gặm ngón tay, nói dong dài, "Những vì sao thật nhiều."

Đại Bạch đột nhiên nói ra, không khí lập tức bị phá vỡ.

Tiểu Thất ngửa đầu xem, hắc tuyến, nàng trầm mặc một chút, nói: "Nhiều?" Hôm nay là trời âm u, đầy mây đen, trên bầu trời cơ hồ không nhìn thấy ngôi sao nào, nếu nói là có, cũng cùng lắm một cái nửa cái. "Nhiều" này thật sự là không thể nào nói tới. Quả nhiên nhận thức của hắn có vấn đề.

Cố Diễn nhịn không được cười lên, chỉ là trong lòng hắn vui vẻ, bởi vậy nhìn cái gì cũng vô cùng tốt.

"Ta biết nói rồi sao!" Cố Diễn lẩm bẩm.

Trước kia không nói chuyện không thấy có vấn đề gì, nhưng ở bên cạnh Tiểu Thất, hắn thật hy vọng mình có thể nói chuyện, có thể cùng Tiểu Thất trao đổi, tốt nhất!

Tiểu Thất xì một cái bật cười, "Ngươi đại khái là con chó kỳ quái nhất trên đời này, chỉ là không biết, còn có người khác có giống như ngươi hay không. Ách, ta nghĩ thiên hạ rộng lớn vô kỳ bất hữu, hẳn là có đi!"

Tóc dài Tiểu Thất rủ xuống, rơi xuống trên mặt Cố Diễn, hắn hắt hơi một cái, nhỏ giọng "Gâu".

Tiểu Thất liền tranh thủ vén mái tóc dài của mình lên, tiện tay búi lại, thành một búi tóc đơn giản.

Nàng cười tủm tỉm: "Mặc dù biết nói chuyện, nhưng ngươi vẫn còn rất thích gâu a!"

Cố Diễn vội vàng cười "gâu gâu".

Tiểu Thất bưng mặt, nhìn điểm điểm tinh quang trên không trung, hỏi: "Ngươi vì cái gì lại đột nhiên biết nói? Là vì quá gấp sao? Hay là có những nguyên nhân khác, cảm giác ngươi thật thần kỳ, đột nhiên liền biến thành người, đột nhiên biết nói, còn lưu loát như vậy, thật là làm cho người kỳ quái! Ách, nhìn ta, hỏi ngươi những thứ này làm gì, bản thân mình mình lại làm sao biết đây? Đúng rồi, lúc ban ngày ngươi chạy mất, là đi nơi nào?"

Cố Diễn cắn môi, nói dối, "Ta, ta nghe thấy giọng của nữ nhân xấu, liền leo tường đi ra ngoài." Hắn ngồi dậy, gãi gãi đầu, "Ta nghĩ, không thể để người trông thấy, ta là cẩu a, làm sao có thể để người phát hiện! Vì vậy liền bước đi, ách, không, là chạy a chạy. Ta chạy rất nhanh, dù sao rất nhanh ta liền chạy mất. Nhưng mà vóc người ta lớn như vậy, rất dễ dàng bị người phát hiện a, vì vậy ta liền trốn trong phật tượng phía trước cống đài, chỗ đó đặc biệt an toàn."

Cố Diễn nháy con mắt, Tiểu Thất, nàng phải tin lời của ta a!

Tiểu Thất kiên định: "Nhất định là bởi vì ngươi trốn tại đó, mới có thể nói được. Ách, không được, ta sáng mai phải dậy thật sớm, ta muốn đi cầu phúc cho cha ta. Ta tin tưởng, ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại. Ngươi còn có thể nói chuyện, cha ta đương nhiên cũng có thể tỉnh. Phật tổ sẽ phù hộ cha ta."

Tiểu Thất thành kính như vậy, Cố Diễn ngược lại sinh ra một dòng áy náy. Tiểu Thất tin tưởng cầu phúc sẽ khiến cho Trịnh tiên sinh tốt lên, nhưng nàng nào biết đâu, hết thảy mọi thứ, đều là do hắn soạn bậy! Hắn bất quá là vì để cho Tiểu Thất càng thêm tin tưởng hành vi của hắn, biên ra một lý do tương đối hợp lý thôi.

Mà lúc này Tiểu Thất vẫn còn đang mơ mộng: "Chờ cha ta tốt lên, tất cả hết thảy việc khó đều sẽ giải quyết dễ dàng, cha ta tốt không a!"

Cố Diễn gật đầu, nghiêm túc: "Ừ, tốt nhất." Trịnh tiên sinh là một người tốt, nhất định sẽ tốt lên.

"Đại Bạch, ta mấy ngày nữa phải trở về nhà, ta làm như thế nào mang ngươi về a, ta rất sốt ruột, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Ngươi nói ta có phải đặc biệt vô dụng hay không, chủ ý gì cũng không nghĩ ra được, thật là đần chết." Tiểu Thất giơ ngón tay, cảm giác mình hảo ngốc!

Cố Diễn chần chờ một chút, nắm tay Tiểu Thất, Tiểu Thất không hiểu nhìn hắn.

Hắn giương cao khóe miệng, cả người thập phần sáng lạn, "Tiểu Thất đừng lo lắng."

"Ta làm sao có thể không lo lắng!" Tiểu Thất phiền muộn.

"Đừng! Lo! Lắng!" Cố Diễn nghiêm túc: "Tiểu Thất yên tâm, ngươi về nhà, ta, tự mình trở về."

Tiểu Thất kinh ngạc nói: "Bản thân ngươi tự trở về?"

Cố Diễn liền vội vàng gật đầu, hắn chân thành trợn to hai mắt: "Ta có thể. Tiểu Thất quên mất sao? Ta là chó a! Ta là con chó thông minh nhất, có khả năng, lợi hại nhất nhất vô địch trên đời này. Ta có thể ngửi mùi Tiểu Thất, tự mình tìm về nhà."

Coi bản thân là một con chó, mình cũng nên là con chó đặc biệt nhất.

"Đông!" Bên ngoài truyền tới một tiếng vang, Tiểu Thất lập tức đứng lên: "Người nào?"

Tiểu Thất không biết đó là ai, nhưng Cố Diễn thì biết, hắn lập tức hướng tới cửa, làm bộ nhìn nhìn xung quanh, trở lại bẻ tay nói: "Không có người!"

Tiểu Thất nghi hoặc: "Thật không có người sao?"

Cố Diễn gật đầu: "Có người ta có thể nghe thấy được, cũng có thể nhìn thấy."

Tiểu Thất yên lòng, "Vậy đại khái là cái gì không có treo ổn thỏa, tự rớt xuống đi."

Cố Diễn cười tủm tỉm gật đầu. Nhưng trong lòng lại oán thầm mắng: Trương Tam chết tiệt, ở cửa làm thủ vệ không thể có chút đúng mực sao? Lại còn phát ra âm thanh, thật sự là không thể chịu được nữa.

Mà lúc này Trương Tam co lại ở góc tường, cảm giác mình thật sự là tội nghiệp, hắn lớn tuổi như vậy, lại là cao thủ, nhưng lại vẫn từ trên cây rớt xuống, này nói ra, không có cách nào khác gặp người ~ chỉ là... tiểu thế tử nhà bọn họ biến đổi biện pháp khen ngợi chính mình như vậy, thật sự không thành vấn đề sao? Che mặt, đại nam nhân như vậy, thực là không thể xem a! Nhớ năm đó hắn thành thân, cũng không phí nhiều nhiệt tình như vậy, xem Trịnh Thất tiểu thư, một tiểu cô nương ôn nhu ngọt ngào đáng yêu như vậy, căn bản cũng không phải là khó dây dưa, nhất định là tiểu thế tử quá kỳ ba, nhất định là như vậy!

Chủ tớ hai bên trong lòng yên lặng châm chọc đối phương, không lưu tình chút nào.

Có điều Cố Diễn cũng không nghĩ nhiều, lúc này, hắn hẳn là nên trấn an Tiểu Thất, hắn không muốn thấy Tiểu Thất mặt mày ủ rũ, đau lòng đến chết.

"Tiểu Thất đi về trước, ta sẽ vụng trộm đuổi kịp. Ta có thể tìm đường trở về, Tiểu Thất ở trong phủ chờ ta là được." Hắn hất đầu vỗ ngực, thề son sắt.

Tiểu Thất lập tức nở nụ cười, nàng châm chọc nói: "Nếu như ngươi nói mình lợi hại như vậy, vì cái gì lúc đi lạc không có tìm trở về?"

Cố Diễn lập tức hắc tuyến, hắn vò đầu: "Ách..."

Tiểu Thất nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi nói nha!"

Cố Diễn oán thầm: làm mất mặt như vậy, thật sự ổn sao?

"Lần đầu tiên, quá giật mình, bị dọa sợ. Lần này... Sẽ không! Không có đi lạc!" Cố Diễn tay nắm tay, nghiêm túc nói.

Tiểu Thất vò đầu: "Phải không?"

Cố Diễn: "Nhất định tìm được nhà!"

  chương 25

Mặc dù Đại Bạch thề son sắt nói mình nhất định có thể tìm được đường về nhà, Tiểu Thất vẫn còn giữ thái độ hoài nghi, người này nếu quả thật thông minh như vậy, làm sao sẽ ngốc ngơ ngác vùi trong góc chùa chiền, nếu như không phải giữa bọn họ có duyên phận, hắn hiện tại còn không biết trôi qua cái dạng cuộc sống gì. Nghĩ tới đây, Tiểu Thất càng cảm thấy hắn không được.

Cố Diễn lúc này đang dùng cái muỗng đào cơm ăn, thấy Tiểu Thất lông mày cau lại nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong nội tâm ấm áp. Tiểu Thất sẽ càng phát hiện hắn hảo.

Tiểu Đào bưng chậu tiến vào, thấy tiểu thư nhà mình nhìn chằm chằm Đại Bạch, mà Đại Bạch thì đang dùng cơm, nếu như... Nếu như hắn có thể ăn ngon một chút, mà không phải ăn một nửa rớt một nửa, sau đó lấy tay đem cơm rơi vãi bỏ vào trong miệng, thì tốt hơn.

Tiểu Đào ghét bỏ rõ ràng như thế, Cố Diễn cảm thấy, nàng ta chính là người hay bắt bẻ, nếu như hắn không biểu hiện như vậy, làm sao sẽ giống chó chứ! Làm chó hay làm người, không giống nhau, ngươi chừng nào thì trông thấy qua cẩu ưu nhã ăn cơm đây! Như vậy mới là bình thường a! Xem, chính là bởi vì hắn làm giống, các nàng mới vẫn luôn không có hoài nghi qua thân phận của hắn.

Nên biết, người bình thường làm sao sẽ tin tưởng cẩu có thể biến thành người đây! Cho nên nói a! Hắn diễn thật tốt!

Cố Diễn tự mình khẳng định, cảm thấy có chút lâng lâng.

Hắn quay đầu nhe răng cười với Tiểu Thất, này không cười hoàn hảo, cười một tiếng, một miếng cơm phun ra ngoài, trên khuôn mặt dễ nhìn của Tiểu Thất bị hắn phun lên một hạt cơm.

Tiểu Thất ngốc trệ.

Cố Diễn vội vàng vươn tay đem hạt cơm trên mặt Tiểu Thất lấy xuống, không có một tia do dự, hắn trực tiếp nhét vào trong miệng, chậc chậc miệng nhỏ, ăn hết!

Ăn hết ăn hết...

Tiểu Thất trợn mắt há hốc mồm, nôn một tiếng, hướng tới cửa, phun ra...

Chờ Tiểu Thất lần nữa vào cửa, thì thấy Cố Diễn ủy khuất nhìn nàng, mắt to ngập nước, bên trong biểu lộ sự đáng thương.

Tiểu Thất lúng túng chà xát tay, ấp úng nói: "Cái kia... Cái kia ta không phải cố ý muốn ói, chỉ là, chỉ là ngươi làm cho ta có chút buồn nôn!"

Cố Diễn càng thêm ủy khuất, hắn rũ mắt xuống, cắn môi, bộ dạng hèn mọn.

Ô ô ô, Tiểu Thất ghét bỏ hắn...

Tiểu Thất vội vàng đi qua ôm hắn, trấn an nói: "Ta không phải là ghét bỏ ngươi a! Đại Bạch đừng khổ sở a! Ta chỉ là nhất thời bị đả kích, kỳ thật trong tâm của ta là vui mừng Đại Bạch a! Đại Bạch đừng khổ sở được hay không?"

Tiểu Thất lo lắng tâm hồn bé nhỏ của Đại Bạch bị tổn thương, mà Đại Bạch... Không, Cố Diễn lại là đỏ mặt, ngây người!

Hắn hắn hắn, hắn được Tiểu Thất ôm vào trong ngực rồi sao! Ô ô ô! Cảm giác này thật kích động!

"Trời ơi!" Ngay lúc Tiểu Thất đang trấn an, mà Cố Diễn ngây ra như phỗng. Tiểu Đào mắt sắc phát hiện, Đại Bạch chảy máu mũi ...

Nàng ta vội vã la lên: "Tiểu thư mau buông Đại Bạch ra, hắn chảy máu mũi."

Tiểu Thất cúi đầu vừa nhìn, quả thế, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thấp thỏm: "Là ta làm hắn buồn bực sao?" Nàng lại phạm sai lầm!

Cố Diễn tùy ý để Tiểu Thất rửa sạch mặt cho hắn, lại ngăn chặn mũi, khuôn mặt đã hồng không thể nhìn. Này quá mất mặt, hắn một tiểu thế tử vương phủ, thế nhưng lại chưa từng trải việc đời, được cô gái mình thích ôm một cái, trực tiếp liền chảy máu mũi, chuyện như vậy nếu như truyền đi, hắn thật sự là không cần gặp người.

Hắn cúi thấp đầu, vẻ mặt "Ta muốn lẳng lặng". Tiểu Thất thấy hắn như vậy, tâm tình vốn có chút thấp thỏm từ từ bình phục lại, nàng lại cẩn thận suy nghĩ một chút chuyện vừa rồi, cảm thấy thật có ý tứ, rốt cục nhịn không được cười lên, "Ta vốn là muốn an ủi, kết quả khiến cho ngươi buồn bực chảy máu mũi, thật sự là quá có ý tứ."

Cố Diễn cúi thấp đầu, cũng không nói chuyện, cả người ngơ ngác.

Tiểu Thất sờ đầu của hắn, "Đều là ta không tốt, ngươi tha thứ ta được chứ?"

Mặt Cố Diễn càng đỏ, nhỏ giọng: "Hảo!"

Bộ dạng ngượng ngùng này của Cố Diễn, còn hơn cả con gái, Tiểu Đào run rẩy trên người nổi da gà, vội vàng đem bát đũa thu lấy đi xuống. Càng nhìn như vậy, điểm tâm của nàng sẽ phải phun ra.

Tiểu Thất ngăn cản, nói, "Ngươi có thể có chút bộ dáng nam nhân hay không? Đến, cùng ta học, chính là như vậy, hảo!" Tiểu Thất nhấn mạnh một chữ tốt!

"Ngươi phải nói vang dội một chút, hiểu không?"

Cố Diễn: "Hảo!"

Tiểu Thất cảm giác mình muốn ngửa mặt lên trời thét dài, đã nói đây là bộ dáng nam nhân đội trời đạp đất! Không biết vì sao, nuôi Đại Bạch giống như nuôi con trai vậy, đứa con trai này còn giống như một đứa con gái, cái này có chút không thể hiểu được.

Tiểu Thất bóp hai má Đại Bạch , nghiêm túc: "Ngươi đã là bé trai, sẽ phải có dáng vẻ của bé trai!"

Cố Diễn bây giờ còn đang trong tình trạng "Ta được Tiểu Thất ôm", nào biết đâu nàng đến tột cùng là cái ý gì. Mặc kệ Tiểu Thất nói cái gì, hắn cũng được được được!

Tiểu Thất thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của Đại Bạch, thật sâu cảm thấy, trẻ nhỏ thật khó dạy!

Ô ô, nàng hiện tại dạy bảo không tốt Đại Bạch, về sau chính mình có hài tử, giáo dục không hảo con của mình làm sao bây giờ đây? Nghĩ tới đây, Tiểu Thất cảm thấy, tiền đồ của mình thật sự là một mảnh u ám!

Tiểu Thất suy nghĩ đến cả so sánh con mình trong tương lai với bộ dạng ngây ngốc Đại Bạch hôm nay, nàng lập tức cảm thấy, nhân sinh không còn hi vọng gì.

Ách, không đúng, Đại Bạch là chó biến thành người, cho nên mới ngốc. Hài tử tương lai của nàng nhất định sẽ không đi!

Thấy Tiểu Thất ỉu xìu, Cố Diễn hảo tâm hỏi: "Ngươi không đi niệm kinh sao?"

Mỗi ngày lúc này, Tiểu Thất cũng sẽ đi niệm kinh, hôm nay đã qua canh giờ, chẳng lẽ nàng không đi sao? Cố Diễn bày tỏ có chút không hiểu.

Tiểu Thất vỗ đầu, đúng vậy đúng vậy, nàng còn phải đi niệm kinh a, như thế nào lại trễ nãi, quên chuyện như vậy đây. Cố Diễn cứ như vậy nhìn Tiểu Thất tìm vội vàng sợ xông ra ngoài, khóe miệng nhếch lên.

Tiểu Thất nhà bọn họ, dù là lúc bối rối, cũng vẫn đẹp như tiên nữ, người khác thúc ngựa đều so ra kém, ách, chính là như vậy!

"Meo meo!" Ngoài cửa phát ra âm thanh.

Cố Diễn lập tức mắt trợn trắng, một lão nhân năm mươi tuổi, chắp đầu trang mèo kêu, thật sự là quá đáng.

Hắn ra cửa, thấy Trương Tam đứng ở trong viện, hắn ta làm người thập phần cẩn thận, có thể đứng ở chỗ này, đã nói lên tất nhiên là an toàn. Cố Diễn mấp máy môi mỏng: "Chuyện gì!"

Trương Tam bẩm: "Thế tử gia, Lý Tứ bên kia đã tra được một vài vấn đề. Tối hôm qua hắn tới đây gặp ta, ngày đó Trịnh tiên sinh cưỡi ngựa, bị người động tay động chân."

Sắc mặt Cố Diễn thoáng cái hạ xuống, hắn nhíu mày hỏi: "Bị người động tay động chân? Vấn đề gì?"

Trương Tam tiếp tục bẩm: "Thuộc hạ điều tra qua, thớt ngựa bị người nhẹ nhàng đâm một cây độc châm. Lúc mới bắt đầu ngựa chắc là sẽ không có vấn đề, nhưng theo thời gian trôi qua, châm độc càng xâm nhập thân thể ngựa, loại độc chất này sẽ làm cho ngựa nôn nóng mất khống chế nổi điên. Nhưng chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, thời gian lâu dài, một năm gì đó, những độc chất này sẽ bị nó hấp thu hết! Nếu không phải Lý Tứ tìm được một cao thủ thận trọng nghĩ tới loại độc chất này, sợ là chúng ta sẽ bỏ qua. Kỳ thật mà nói, cái này cũng không xem như độc dược, bởi vậy lúc ấy cũng không có kiểm ra."

Cố Diễn nhìn hắn ta, cười lạnh: "Độc châm?"

  chương 26

Nói đến chuyện Trịnh tiên sinh té ngựa, Cố Diễn vốn không có quá nhiều hoài nghi, nếu như thật sự có người muốn hại người, làm hại cũng nên là hắn, mà không phải là Trịnh tiên sinh. Bởi vậy phụ vương hắn điều tra, hắn cũng không chộn rộn. Sở dĩ bắt đầu toàn lực điều tra, kỳ thật nguyên ở một câu nói của Tiểu Thất.

Đó là lúc sau khi Trịnh tiên sinh gặp chuyện không may được một tháng, hắn đi thăm Trịnh tiên sinh, đương nhiên, vẫn còn gạt mọi người. Khi đó, Tiểu Thất đang ở phòng tranh của Trịnh tiên sinh, nàng vừa tu bổ hoa cành vừa lẩm bẩm tự nói: Ai biết là có người chướng mắt tiểu thế tử muốn giáo huấn hắn hay không, mà cha nàng, bất quá là bị ngộ trúng phó cục.

Cố Diễn sau khi trở về suy nghĩ thật lâu, quả nhiên là hắn đã sơ suất. Cẩn thận ngẫm lại, loại khả năng này chưa chắc không có. Không nói cái khác, chỉ nói vị hảo vương phi kia, chắc là hy vọng hắn mau mau đi chết. Chính là vì vậy, tiểu thế tử mới đưa Lý Tứ bên cạnh phái đi ra ngoài.

Trương Tam Lý Tứ, bọn họ tuy là người của Trung Dũng vương phủ, nhưng lại cũng là người mà mẹ hắn lưu lại, bởi vậy bọn họ trung thành cẩn cẩn. Hắn đã từng nói thẳng với bọn họ: Nếu như chuyện này thật sự là do vị hảo vương phi kia làm, như vậy không thể để lộ bất cứ tin tức gì.

Dù phụ thân hắn có lòng giấu giếm, hoàng tổ mẫu cùng hoàng bá phụ cũng sẽ không để nữ tử rắn rết như vậy ở lại Trung Dũng vương phủ. Nhưng hết thảy mọi thứ, phải gạt cha hắn, nếu không nàng ta khóc lóc làm ồn ào, cha hắn sợ là liền sẽ tha thứ nữ nhân kia.

Nghĩ đến chỗ này, Cố Diễn nói: "Chuyện này, có người khác biết không?"

Trương Tam vội vàng trả lời: "Khởi bẩm thế tử gia, cũng không. Chuyện này Lý Tứ rất cẩn thận, mời tới người cũng là người không có quan hệ với Trung Dũng vương phủ. Ngài có thể yên tâm. Lý Tứ đã đi điều tra nguồn gốc độc, vì để tránh cho độc này càng ngày càng nhạt không thể nghiệm tra ra, ta cảm thấy, việc cấp bách là đem chuyện này báo cho người có sức ảnh hưởng. Có chứng cớ, mới là thỏa đáng nhất. Ngài nếu như không quay về làm chuyện này, năng lực của chúng ta..."

Độc sẽ theo thời gian trôi qua dần dần biến mất, bọn họ hiện tại sợ nhất chính là độc này biến mất, nếu bọn họ trong lúc nhất thời không có tìm được càng nhiều manh mối, như vậy manh mối này cũng sẽ dần dần mất đi. Bọn họ nhất định phải tìm được một người có sức ảnh hưởng. Nhân chứng có sức ảnh hưởng này có thể ở lúc độc tố biến mất đi ra làm chứng. Như vậy dù độc tố biến mất, bọn họ vẫn có thể chứng minh, đã từng trước mặt mọi người nghiệm tra qua chất độc này. Vì độc tố, con ngựa mới nổi cơn điên, hại đến Trịnh tiên sinh.

Tự nhiên, ở trong mắt rất nhiều người, Trịnh tiên sinh không đáng là gì. Cho dù chết, trừ thân nhân nhà hắn, không có ai sẽ thương tâm, nhưng Trương Tam biết rõ, chuyện này đối với tiểu thế tử là rất trọng yếu.

Tìm được hung phạm, mặc dù không thể để danh tiếng cho tiểu thế tử dễ nghe một chút, nhưng tối thiểu nhất tiểu thế tử sẽ không cảm thấy thẹn với Trịnh Thất tiểu thư, hơn nữa, ai lại biết rõ người đắc thủ kia sẽ không làm tiếp lần thứ hai gia hại thế tử gia hay không?

Nghĩ đến chỗ này, Trương Tam ôm quyền: "Trịnh Thất tiểu thư tuy trọng yếu, nhưng kính xin tiểu thế tử xuống núi xử lý việc này thỏa đáng trước thì tốt hơn."

Cố Diễn nhìn hắn, cười lạnh nói: "Ta làm như thế nào, còn cần ngươi tới dạy ta sao?"

Trương Tam lập tức quỳ một chân xuống, thành khẩn nói: "Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ chẳng qua là cảm thấy, phải nhanh chút xử lý chuyện này, nếu không thời gian trôi qua càng lâu, chuyện này càng khó có thể điều tra rõ. Không đem kẻ xấu kia bắt được, sau này sẽ là mầm họa."

Trương Tam nói có lý, Cố Diễn nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật chỗ này có một người thích hợp nhất, so bất luận kẻ nào đều càng thêm thích hợp hơn."

Trương Tam khó hiểu.

Cố Diễn mỉm cười: "Ta nghĩ, Tuệ Thiện đại sư sẽ vui lòng giúp chúng ta chuyện này."

"Tuệ Thiện đại sư?" Trương Tam nghĩ đến thân phận Tuệ Thiện đại sư, hiểu rõ. Chỉ là hắn cũng có lo lắng của mình, Tuệ Thiện đại sư sẽ nguyện ý giúp bọn họ sao? Hắn đem nghi vấn của mình đề xuất, Cố Diễn câu môi, mỉm cười: "Tự nhiên sẽ! Dù là xuất gia không hỏi thế sự, nếu có tinh thần trọng nghĩa cũng sẽ giúp." Ngừng một lúc, Cố Diễn tiếp tục: "Chuyện này giao cho ta, ta sẽ đi tìm Tuệ Thiện đại sư. Dặn dò hảo hết thảy, các ngươi chịu trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả."

"Vâng" Trương Tam trả lời.

Cố Diễn khoát tay áo, Trương Tam đi ra ngoài.

Cố Diễn đóng kỹ cửa, nằm chết dí nghiêng trên ghế của Tiểu Thất, cái ghế này rất nhỏ, Tiểu Thất nằm ở phía trên thì vừa vặn, nhưng nếu là Cố Diễn nằm ở trên, bộ dáng sẽ có chút tức cười, hắn dùng sức đem chính mình chen lấn vào, nhét hết sức khó coi.

Cố Diễn yên lặng lau mồ hôi, bản thân hắn cũng rất gầy gò a, vốn muốn, Tiểu Thất có thể nằm xuống, hắn cũng có thể, nhưng bây giờ nhìn, giống như thật không có chuyện như vậy. Nam nhân gầy so với nữ nhân gầy, vẫn có khác biệt rất lớn.

Cố Diễn quyết định, từ bỏ thôi.

Ngạch...

Chỉ là, hắn nhét ở bên trong không ra được! Này này này... Đây là nháo loại nào, meo meo cái meo!

Cố Diễn dùng sức rút ra ngoài, chỉ là, lúc này có chút căng, thế nhưng thật sự không ra được. Hắn lần nữa lau mồ hôi, tiếp tục, rút a rút!

Ngay tại lúc Cố Diễn ra sức rút ra ngoài, Tiểu Thất cũng đã trở lại, nàng đẩy cửa liền nhìn đến cảnh tượng như vậy, dụi dụi con mắt, chỉ thấy Đại Bạch vẻ mặt thất bại, đầu đầy là mồ hôi nhìn nàng.

Tiểu Thất đứng ở cửa, thật là không biết như thế nào cho phải.

Cố Diễn thấy nàng không có ý tứ tiến lên giúp, tiếp tục cúi đầu tiếp tục rút.

Tiểu Thất đột nhiên liền bật cười, nàng chỉ Đại Bạch, hỏi: "Ngươi là không ra được sao?"

Chẳng lẽ không phải rất rõ ràng sao? Cố Diễn cảm thấy, Tiểu Thất là một hài tử hư, nàng nhất định là muốn chê cười hắn. Cúi đầu, hắn lần nữa rút ra!

Tiểu Thất nhịn không được, dùng khăn che mặt cười run rẩy, cảnh tượng như vậy, thật sự là quá buồn cười a.

Tiểu Thất khanh khách cười không ngừng. Cố Diễn càng cảm giác mình đáng thương, hắn đỏ mặt, chỉ là, cái ghế này hình như là có tri giác, có chủ tâm cùng hắn đối nghịch, lúc hắn ngồi lên cũng không thống khổ như vậy, hiện tại quả thực so với lúc ngồi lên còn mệt mỏi hơn, như thế nào cũng không rút ra được.

Hắn một đại nam nhân, như vậy thật sự là quá khó nhìn, ô ô!

Cố Diễn cảm thấy, hắn cần giữ thể diện, kết quả là, hắn một tay che mặt, một tay tiếp tục rút.

Tiểu Thất nhìn hắn bộ dáng tức cười đáng thương, chỉ cảm thấy hắn quả nhiên là kẻ dở hơi.

"Đến, ta giúp ngươi!"

Cố Diễn thả tay xuống, đôi mắt trông mong nhìn Tiểu Thất, nàng chịu hỗ trợ?

Tiểu Thất nghiêm túc: "Đến, chúng ta cùng nhau, ta giúp ngươi. Ngươi phải dùng sức, dùng sức hiểu không!"

Cố Diễn gật đầu! Hắn nhất định hiểu!

"Hảo, đến, ta gọi, một hai ba nhổ củ cải, ngươi liền rút ra thật mạnh." Tiểu Thất nghiêm túc.

Gì cơ! Cố Diễn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Thất, gọi, gọi cái gì?

Một hai ba... Nhổ củ cải! ! ! ?  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro