9

Bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến. Rõ ràng là buổi chiều, nhưng bầu trời còn tối hơn cả buổi tối nữa. Billkin trở về nhà một mình, anh cảm thấy căn phòng vô cùng trống trải và đầy sự cô đơn. 

Bên ngoài cửa sổ, màu xanh thẫm tượng trưng cho sự im lặng; ngay cả tiếng ve sầu cũng đã ngừng kêu.

Ngay khi mắt anh chạm đến chiếc giường vẫn còn bừa bộn, những hình ảnh đỏ mặt làm tim đập thình thịch đó lập tức hiện lên trong tâm trí Billkin. Rốt cuộc, anh cũng nhớ ra mùi vị của nó và cơ thể anh cũng phản ứng tương tự.

Anh ngã xuống giường trùm chăn kín đầu. Mùi sữa thoang thoảng quanh mũi anh, rất giống mùi của PP. Billkin chạm vào bộ đồ ngủ mà PP đã mặc, lấy nó lên hít một hơi thật sâu rồi trượt tay xuống dưới.

Đúng vào thời điểm quan trọng sắp được phóng thích ra, "BÙM", một tiếng sấm lớn xé toạc bầu trời. 

Billkin tỉnh lại và đột nhiên ngồi dậy, mặt anh ta đỏ bừng cảm thấy mình giống như một tên biến thái!

Cuối cùng thì mưa cũng kéo đến, với sức mạnh cuồn cuộn của nó có thể nhấn chìm toàn bộ thành phố. Billkin đoán PP đã về nhà nên đã gọi điện cho cậu ấy. Phải mất một lúc thì cuộc gọi mới được bắt máy.

"Xin chào?"

"P~Cậu đã về nhà chưa? Ở đây mưa rất to. Cậu có bị ướt không?" Billkin hỏi với vẻ lo lắng.

Giọng nói của PP nghe có vẻ nghẹn ngào: "Tớ đây, tớ không bị dính mưa đâu."

"Có chuyện gì vậy? Sao nghe giọng cậu có vẻ không vui thế? Cậu có nhớ tớ ngay sau khi tạm biệt không?"

Giọng của Billkin đột nhiên to hơn, anh ấy liên tục đặt ra những câu hỏi khiến PP phải đưa điện thoại ra xa tai hơn.

"Phì, tự luyến." PP tỏ ra thích thú: "Không có gì."

PP nghe thấy cuộc gọi bị ngắt kết nối nên bối rối đưa điện thoại ra khỏi tai. Sau đó cậu nhìn thấy lời mời gọi video của Billkin. Sau khi do dự một lúc, cậu cũng nhấp vào nút chấp nhận.

Thứ thu hút sự chú ý của Billkin là trần phòng ngủ của PP. Billkin cau mày, "P~ sao cậu không cho tớ thấy mặt cậu? Có chuyện gì vậy?"

"Tớ đã nói là không sao rồi mà. Tớ không muốn cho cậu thấy bây giờ."

PP trốn bên ngoài máy ảnh, nhìn mình trong gương. Mắt cậu vẫn còn đỏ, bất cứ ai nhìn thấy cậu ấy lúc này đều biết rằng cậu ấy vừa khóc.

"Được thôi, nếu không thì tớ không biết phải làm sao nếu tớ muốn hôn cậu khi nhìn thấy cậu á."

"Cậu là đồ biến thái à?!"

"Thích cậu có phải là biến thái không?"

Billkin buột miệng nói, PP sửng sốt.

"Cậu có thích không?" Có vẻ như đây là lần đầu tiên Billkin nói bốn từ này.

Mặc dù đêm qua họ đã làm đủ mọi chuyện, nhưng chữ "thích" giống như một bí mật không thể nói ra, chôn sâu trong lòng PP. Tim cậu nhói lên, nhưng vẫn cố nói: "Nhưng chúng ta đều là đàn ông mà..."

"Thì sao? Tớ thích cậu, cậu thích tớ, nên biến thái cũng không sao cả."

PP không ngờ Billkin lại trả lời như thế này. Mũi cậu cảm thấy nhức nhức, cậu liền hướng máy ảnh vào chính mình.

Khi Billkin nhìn thấy đôi mắt đỏ của cậu, anh cũng cảm thấy buồn. 

Anh ta không nghĩ đến những gì PP nói sao?

Nhưng tình yêu luôn như vậy, nó có thể khiến con người ta trở nên ngốc nghếch và nhút nhát, không dám thở mạnh hay nói chuyện trước mặt đối phương. Nó cũng có thể khiến con người trở nên dũng cảm và liều lĩnh, không quan tâm đến hậu quả và không quan tâm đến ngày mai miễn là có tình yêu.

"Liệu bố mẹ chúng ta có buồn nếu chúng ta như thế này không?" PP thì thầm nhẹ nhàng.

"Tại sao tình yêu của chúng ta lại khiến bố mẹ buồn?" Billkin hỏi lại.

"Tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy họ sẽ buồn."

Billkin im lặng một lúc. Anh không biết phải trả lời thế nào vì trong lòng anh không có câu trả lời. Cuộc sống không giống như một kỳ thi. Không phải mọi vấn đề bạn gặp phải đều có câu trả lời chuẩn xác. 

Sau khi cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, anh chậm rãi nói, như thể anh muốn thuyết phục PP và quan trọng hơn là để thuyết phục chính mình:

"Chúng ta là con của cha mẹ. Làm sao họ có thể buồn khi thấy chúng ta sống hạnh phúc với những người mình yêu thương? Họ cũng nên cảm thấy vui khi thấy chúng ta hạnh phúc.

"Dù tớ có thích cậu thì tớ vẫn yêu họ. Chúng ta yêu nhau và điều này không làm tổn thương bất kỳ ai."

Nếu họ lo lắng, chúng ta phải chứng minh với họ rằng chúng ta sẽ trở nên tốt hơn khi ở bên cạnh nhau. Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện ước mơ, sẽ chia sẻ mọi khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống và quan trọng là chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

"PP, tớ không thể tưởng tượng được tương lai không có em nữa. Em có thể cho tớ chút niềm tin được không? Chỉ cần em đưa tay ra với tớ, tớ sẽ đỡ em. Chúng ta cùng nhau vượt nghìn non sông cách trở nhé? "

PP rơi nước mắt, cậu dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt rồi gật đầu: "Em tin anh." Khóe miệng cậu bắt đầu nhếch lên, "Vậy thì anh phải ôm chặt em, không được buông ra nghe chưa."

Billkin chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc đến thế trong suốt hơn một thập kỷ qua. Giống như thể anh ấy đã chi tiêu quá mức toàn bộ số tiền tiết kiệm may mắn của mình. 

Đôi mắt anh nóng bừng, tầm nhìn có phần mờ đi. Anh nở một nụ cười tươi rói trong khi nước mắt vẫn rơi.

"Nhất định!"

End.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro