Chương 13: Cậu với "anh ấy" là cùng một người

Edit: Ngọc Lan

Beta: An Di, Maria

Proofread: Sherlyn

Lâm Bạch Du không về nhà ngay mà tới ngồi ở cửa hàng trà sữa trước đó, nhìn thấy bệnh viện cô lại nghĩ tới Tần Bắc Bắc.

Cô gửi tin nhắn cho Tần Bắc Bắc:

– Cậu vẫn ở bệnh viện à?

Có lẽ Tần Bắc Bắc đang nghịch điện thoại, Lâm Bạch Du nhanh chóng nhìn thấy dòng chữ "Đang nhập" nhưng đợi một lúc vẫn không thấy tin nhắn đến.

Mãi cho đến khi có thêm vài nữ sinh tan học đi vào cửa hàng trà sữa thì tin nhắn của Tần Bắc Bắc mới gửi đến:

– Không nha.

– Sao cậu biết tớ ở bệnh viện?

Đã lâu như vậy rồi, không còn ở đó nữa cũng bình thường.

Lâm Bạch Du: Hôm nay trên đường đến lớp học vẽ tớ thấy cậu cãi nhau với ai đó bên ngoài bệnh viện. Cậu bị bệnh hả?

Tần Bắc Bắc: Đúng vậy, bố tớ nhất định muốn tớ phải đến bệnh viện, nhưng tớ thấy không cần thiết nên mới cãi nhau.

Tần Bắc Bắc: Cậu tan học chưa?

Lâm Bạch Du: Tan rồi, tớ đang uống trà sữa, cốc thứ hai trong ngày hôm nay rồi.

Tần Bắc Bắc: Cẩn thận béo đấy! Tớ cũng muốn uống! Nhưng phải kiềm chế mới được.

Lâm Bạch Du cong môi, cố ý gửi ảnh đang cầm cốc trà sữa dụ dỗ cô ấy, đúng như dự đoán, bị Tần Bắc Bắc lên án.

Mặc dù nhìn qua thấy Tần Bắc Bắc có vẻ không dễ ở chung, đôi khi nói chuyện cũng không mấy dễ nghe, nhưng cô ấy thật sự rất dễ thương.

So với Trương Cầm Ngữ, Lâm Bạch Du thích cô ấy hơn, cũng thích mái tóc ngắn hệt như nhân vật nữ chính trong truyện tranh của cô ấy.

Trong bệnh viện, Tần Bắc Bắc phóng to bức ảnh.

Trong ảnh, bàn tay của Lâm Bạch Du chỉ xuất hiện một ngón tay, trên làn da trắng nõn là móng tay cứng cáp khỏe mạnh, mềm mại hồng hào.

Tần Bắc Bắc nhìn những vết bầm tím trên người mình, bĩu môi.

*

"A Khâm, Từ Phi Phi không gặp được anh thì bỏ đi rồi... Anh đang cầm gì thế?"

Ánh mắt Phương Vân Kỳ rất tốt, nhìn tờ giấy trên tay Tùy Khâm, nhận ra nó khác với mấy tờ giấy thông thường.

Tùy Khâm thản nhiên nói: "Giấy."

Phương Vân Kỳ: "Anh, có phải anh coi em mù không?"

Gần đây làm ăn không tốt, thỉnh thoảng chủ quán mới đến đây, hoàn toàn không ở trong quán, phần lớn thời gian là bọn họ ở đây.

Quán BBQ bám rất nhiều khói dầu, dù có được dọn dẹp sạch sẽ đến mấy thì ở mọi ngóc ngách đều sẽ có những vết dầu nhìn thấy hoặc không nhìn thấy được.

Tùy Khâm đặt bức tranh lên giá.

"Vẽ đẹp quá, đây là tòa thí nghiệm của trường mình mà?" Không biết Phương Vân Kỳ đã đến đó từ khi nào.

Cậu chớp mắt: "Lâm Tinh Tinh vẽ!"

Vì Tần Bắc Bắc gọi mà nhiều người trong lớp biết được tên ở nhà của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh, nhưng chỉ có một vài bạn học nữ thỉnh thoảng mới gọi như vậy.

Tùy Khâm liếc nhìn cậu.

Phương Vân Kỳ còn chưa kịp phản ứng, anh đã trực tiếp kéo một cái tạp dề qua che bức tranh lại.

"Bạn học Lâm đưa cho anh? Cậu ấy đâu?" Cậu hóng hớt.

"Nhặt được." Tùy Khâm nói.

Phương Vân Kỳ: "Hả?"

Cậu hoàn toàn không hiểu, bức tranh này rất đẹp, chẳng lẽ Lâm Bạch Du có yêu cầu cao, thấy bức tranh vẽ không được đẹp nên không cần?

Tùy Khâm không phản ứng.

Phương Vân Kỳ đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, là tin nhắn của Tề Thống: "Tề Thống về quê lên lại rồi, hỏi chúng ta hôm nay nó có cần phải tới không, nó hỏi anh mà anh không nhắn lại."

"Không cần."

Tùy Khâm mở khóa điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc từ Tề Thống.

Ở cuối trang có một chấm màu đỏ.

Wechat của anh không có mấy bạn bè, về cơ bản thì có khả năng mười ngày anh không thấy một vòng bạn bè mới nào, bây giờ đã có một cái mới.

Tùy Khâm đoán ra đó là ai, nhấn vào.

Quả nhiên là Lâm Bạch Du đăng trên vòng bạn bè, ở một cửa hàng trà sữa.

Cửa hàng trà sữa này rất nổi tiếng trong khu vực này, có nhiều nữ sinh ở Minh Nghệ sẽ tới đó mua và mang đến quán BBQ uống.

Anh liếc nhìn thời gian, đột nhiên dừng lại.

Cửa hàng trà sữa này cách đây rất xa, Lâm Bạch Du không thể đến đó trong thời gian ngắn được.

Trừ khi người ném tranh không phải là cô.

*

Trong cửa hàng trà sữa, Lâm Bạch Du đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại rung lên.

Q: [Hình ảnh].

Ấy thế mà Tùy Khâm lại gửi tin nhắn cho cô?!

Lâm Bạch Du cố ý nhìn ra ngoài, mặt trời đang lặn về phía tây, không sai.

Cô mở nó ra trong sự mong đợi, ảnh mà Tùy Khâm gửi tới hóa ra là một bức tranh.

Có ai đó vẽ giống hệt cô?

Lâm Bạch Du giật mình, hai đầu ngón tay phóng to bức ảnh lên, cô lập tức nhận ra đó là tranh do chính cô vẽ, không phải của người khác.

Cô gõ nhanh: Bức tranh của tớ?

Q: [Hình ảnh].

Tùy Khâm lại gửi một bức ảnh khác, cận cảnh chữ ký.

Đầu Lâm Bạch Du đầy dấu chấm hỏi, cô đã nộp bức tranh này ở phòng vẽ tranh rồi mà, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ của Tùy Khâm?

Hay là người quen của Tùy Khâm chụp cho anh xem?

Lâm Bạch Du: Cậu lấy nó ở đâu?

Q: Nhặt được.

Q: Không cần vứt đi.

Lâm Bạch Du tự động thêm nội dung không được gõ vào cho đoạn tin nhắn trên: "Cậu có cần không, không cần tôi sẽ vứt đi."

– Cần!

*

Cho đến khi đứng ngoài quán BBQ, cô vẫn chưa hiểu nổi cái gì gọi là nhặt được.

Bên ngoài quán chỉ có hai chiếc bàn vuông, đều đã có người ngồi, Lâm Bạch Du đi qua giữa, đi vào bên trong quán.

Phương Vân Kỳ đang bận rộn làm việc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói như đến từ thiên đường.

"Phương Vân Kỳ."

Cậu còn tưởng rằng mùa xuân của mình đã đến rồi, ngẩng đầu lên thì rất thất vọng: "Là cậu à."

Lâm Bạch Du: "?"

Biểu cảm gì đây.

Phương Vân Kỳ nhìn thấy cô cầm hai cốc trà sữa trên tay, nghĩ cái là biết cô tìm ai, chu môi về phía cửa, nói: "A Khâm ở phía sau."

"Sao cô ấy có thể vào trong?" Cô gái ngồi ở bàn cạnh tường chớp mắt hỏi thẳng.

"Bởi vì chúng tôi quen biết nhau, là bạn bè." Phương Vân Kỳ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Không phải là khách hàng."

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du đi vào tận sâu trong cùng của quán.

Mùi thịt nướng bên trong tương đối nhạt, phần lớn là mùi của nhiều loại nguyên liệu chưa qua chế biến, không gian nhỏ hẹp, lối đi chật chội.

Cô đang nghĩ có nên gọi Tùy Khâm hay không thì thấy một cánh cửa ở bên trong mở ra, Tùy Khâm xách rổ bước ra.

Tay anh nắm chặt quai rổ, một vài đường gân xanh không quá rõ ràng nổi lên, anh đặt rổ lên bàn với vẻ mặt bình thường.

Lâm Bạch Du nhìn thấy vết đỏ trong lòng bàn tay của anh, nhưng anh lại làm ngơ nó.

"Tớ mang trà sữa cho cậu, không có phô mai."

"..."

Tùy Khâm hơi nâng cằm lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của cô.

"Tự mình lấy đi, nó ở trên giá."

Lâm Bạch Du lập tức quay lại nhìn, phải mất một lúc lâu sau mới nhìn thấy bức tranh của cô được che dưới chiếc tạp dề, rất sạch sẽ.

Cô quay đầu lại, thấy Tùy Khâm vặn vòi nước, một dòng nước lớn chảy ra, rửa sạch vết đỏ trên tay anh, chỉ còn lại những đường tĩnh mạch yên tĩnh ẩn nấp dưới làn da.

Lâm Bạch Du đặt trà sữa lên bàn, đứng bên cạnh giá, quay lại hỏi: "Tùy Khâm, sao cậu nhặt được?"

Tùy Khâm vẩy tay, nước bắn tung tóe, một ít đọng lại trên sườn mặt góc cạnh của anh, gương mặt anh vô cùng sắc bén.

Con ngươi anh đen láy, anh hỏi một vấn đề khác.

"Cậu học ở Phòng vẽ tranh Trương Dương?"

Lâm Bạch Du gật đầu.

Đôi mắt Tùy Khâm ánh lên hứng thú, giọng điệu chậm rãi: "Có người ném nó, bay tới trước mặt tôi."

Đồng tử Lâm Bạch Du hơi co lại.

Có người ném nó?

Tùy Khâm nhìn về phía cô gái đang đứng cách đó không xa, quần áo, cách ăn mặc của cô không chỗ nào ăn nhập với quán BBQ lộn xộn, như một vệt trắng trôi nhầm vào trong đầm lầy.

Giờ đây, cô đã tiếp xúc với thế giới đen tối.

Lâm Bạch Du hé môi hỏi ra tiếng: "Ai ném nó?"

Tùy Khâm: "Không nhìn thấy."

Anh đi ngang qua cô, cánh tay chưa khô của anh không cẩn thận chạm vào quần áo của cô, làm ướt một mảng nhỏ quần áo của cô.

Lâm Bạch Du đặt tay lên bức tranh, cúi đầu.

Mặt sau của bức tranh đúng là có một chút bụi.

Có người ném bức tranh của cô ra khỏi phòng vẽ tranh, tại sao?

Ghét cô?

Hay là không muốn bức tranh của cô ở đó?

Suy nghĩ trong đầu cô trở nên hỗn loạn, cô đi theo hướng Tùy Khâm vừa rời đi thì phát hiện mình đang đi ra khỏi cửa hàng, nhưng là từ cửa sau.

Ngay khi nhìn lên, cô có thể thấy dòng chữ "Phòng vẽ tranh Trương Dương" trên cửa sổ ở tầng hai đối diện theo đường chéo.

Bây giờ chỗ cửa sổ tối đen như mực, không có ai ở đó.

*

Khi Tùy Khâm trở về từ cửa hàng tiện lợi, Lâm Bạch Du vừa gọi một cuộc điện thoại.

"Có phải thầy Trương không ạ?"

"Phải."

"Thầy Trương, em là Lâm Bạch Du." Giọng cô vẫn nhã nhặn, như dòng suối mát lạnh trong rừng.

Tùy Khâm bóc một viên kẹo cao su rồi nhét vào miệng, nghiêng người dựa vào tường, lông mày nhướng lên, trong mắt lóe lên một tia hứng thú.

Lâm Bạch Du sắp xếp lại câu chữ một chút: "Thầy Trương, em muốn hỏi chút là hôm nay ai là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ tranh ạ?"

"Cầm Ngữ? Chắc là con bé."

"Ngoài Cầm Ngữ ra còn có ai khác không ạ...Vâng, em biết rồi ạ."

Lâm Bạch Du dừng lại một lúc, tâm trạng khó tránh khỏi không vui: "Phải rồi thầy, bức tranh hôm nay em nộp cho thầy đã bị ném từ trên tầng xuống."

Trương Dương: "Cái gì?"

Ông ấy nghĩ đến mấy câu Lâm Bạch Du vừa hỏi, còn gì mà ông ấy không hiểu chứ.

Lâm Bạch Du dạ một tiếng, cũng không nói bức tranh của cô vẫn còn tốt.

Trương Dương nói ngay: "Em chờ thầy hỏi Cầm Ngữ."

Cúp điện thoại, ông ấy gõ cửa một căn phòng, trong phòng, cháu gái của ông ấy đang xem phim, nhìn thấy ông ấy liền nheo mắt cười: "Cậu."

"Hôm nay cháu là người cuối cùng rời khỏi phòng vẽ tranh?" Trương Dương hỏi.

"Dạ phải."

"Cháu còn làm gì khác ngoài việc khóa cửa không?"

Trương Cầm Ngữ buồn bực: "Cháu còn có thể làm gì, cháu không làm gì cả."

Sắc mặt Trương Dương không tốt: "Cậu biết hết rồi mà cháu còn không nói?"

Trương Cầm Ngữ thấy ông ấy nổi giận thật, trong lòng cảm thấy bất an.

Ngay khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô ấy, Trương Dương liền biết xong rồi, cô cháu gái này của ông ấy chắc chắn đã làm điều gì đó không nên làm.

Trương Cầm Ngữ thấy ông ấy càng ngày càng tức giận, vội nói: "Cháu... Cháu chỉ nhìn trộm tranh mọi người vẽ thôi, cái này cũng không phạm pháp."

"Cháu chỉ xem một chút thôi?"

"Dạ?"

"Tại sao cháu lại ném tranh của Bạch Du đi?"

Trương Cầm Ngữ: "Cái gì ạ?"

Cô ấy không nói nên lời: "Cháu ném tranh của cậu ấy đi làm gì?"

Chờ đã, tranh của Lâm Bạch Du bị ném đi á?

Trương Dương đã tự tìm ra lý do: "Cháu ghen tị với tài năng của Bạch Du nên mới muốn ném tranh của em ấy đi để cậu không nhìn thấy."

"Cháu không muốn em ấy cùng đi thi với cậu."

Trương Cầm Ngữ kêu lên: "Cậu ơi! Cháu không phải là đồ ngốc!"

Trương Dương khịt mũi lạnh lùng: "Cháu là đồ ngốc thật."

Trương Cầm Ngữ cuống lên, vội vàng đứng dậy: "Cháu tức quá! Cháu không ném đi! Cháu ném đi thì có ích lợi gì, cậu thừa biết tài năng của cậu ấy rồi mà. Nếu cậu không thấy tranh của cậu ấy thì cậu cũng sẽ hỏi Lâm Bạch Du tại sao cậu ấy không nộp tranh mà?"

Không khí im lặng trong vài giây.

Trương Dương nghĩ: Cũng có lý.

Cháu gái và Lâm Bạch Du đã học trong phòng vẽ của ông ấy được hai năm, nếu có ghen tị thì đã ghen tị từ lâu rồi.

Ông ấy biết năng lực của Lâm Bạch Du nên chắc chắn sẽ xem tranh của cô, cháu gái Trương Cầm Ngữ là người biết rõ điều này hơn ai hết, nếu không thấy tranh, ông ấy nhất định sẽ hỏi Lâm Bạch Du.

"Không phải là cháu thì là ai?"

"Làm sao cháu biết được! Dù sao thì cũng không phải cháu làm!"

*

Lâm Bạch Du cúp điện thoại, đôi mày thanh tú nhăn lại.

Tùy Khâm đứng thẳng người dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười, như đang xem kịch: "Biết đó là ai rồi mà không đi tính sổ?"

"Không phải cậu ấy."

"Ồ, tin tưởng một cách mù quáng."

Lâm Bạch Du im lặng.

Cô không nghĩ tới Tùy Khâm sẽ phản ứng như vậy, nhưng cô ngay lập tức hiểu ra.

Có thể anh đã từng trải qua chuyện gì đó tương tự, khi thấy như vậy, anh sẽ tin tưởng rằng mình đã bị bạn bè phản bội.

Lâm Bạch Du khẽ thở dài: "Tùy Khâm, tớ hỏi cậu một vấn đề."

Tùy Khâm khoan thai quay mặt sang.

"Nếu sáng mai chủ quán của cậu phát hiện ra quán bị mất tiền và người cuối cùng rời khỏi quán tối nay là Phương Vân Kỳ."

Hai má chàng trai giật giật.

Anh đoán ra những lời cô định nói.

"Cậu có nghĩ Phương Vân Kỳ đã lấy trộm tiền không?"

"..."

Lâm Bạch Du không khỏi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn chàng trai đối diện: "Cậu tin Phương Vân Kỳ mà, phải không?"

Mặt Tùy Khâm lạnh lùng.

Lâm Bạch Du nhìn phòng vẽ tranh ở tầng hai đối diện: "Cùng một đạo lý như thế, tớ tin tưởng Trương Cầm Ngữ, cậu ấy là người khó có thể làm ra việc đó nhất."

"Tớ là bạn cùng lớp với cậu ấy hai năm, cậu ấy có nhiều khuyết điểm, rõ ràng nhất là miệng rộng, không giấu được bí mật và thường xuyên làm mất lòng mọi người."

"Cậu ấy thường khen tớ trước mặt người khác, cậu ấy cho rằng tớ vẽ giỏi hơn cả mẹ của tớ, bất cứ lúc nào mà không hề để ý trường hợp, miễn cậu ấy muốn nói là sẽ nói."

Cô quay lại mặt đối mặt với Tùy Khâm.

Anh đối diện với đôi mắt trong veo của cô.

Lâm Bạch Du cười ngọt ngào: "Tớ thật sự thấy cậu ấy rất phiền."

Tùy Khâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn đường với nốt ruồi son ở giữa hàng lông mày của cô, nói một cách tàn nhẫn: "Nghe có vẻ giống cố tình."

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu.

"Tớ với cậu ấy học vẽ cùng nhau, nếu cậu ấy không vui là ném tranh của tớ thì tớ đã gặp rất nhiều rắc rối với cậu ấy từ trước đó rồi, số tranh bị vứt đi chắc cũng nhiều không đếm xuể rồi."

"Tớ càng tin tưởng cậu ấy không cố ý, có thể là vô tình, cậu ấy là kiểu người nói mà không suy nghĩ."

"Chắc Phương Vân Kỳ trong mắt cậu cũng có nhiều khuyết điểm, nhưng điều đó không ngăn cản cậu tin tưởng cậu ấy sẽ không làm những việc như vậy."

Lâm Bạch Du nói: "Chờ tớ tìm ra kẻ đã ném tranh đi thì cậu sẽ tin tớ thôi."

Tùy Khâm lười trả lời, chế giễu sự ngây thơ của cô.

"Mỗi một người đều có mặt không tốt của mình, dù lớn hay nhỏ." Cô chợt mím môi cười: "Tùy Khâm, tớ cũng tin cậu."

Tùy Khâm: ?

Anh cười khẽ, hàm ý mỉa mai: "Vậy thì cậu tin nhầm người rồi."

Cô gái không chút dao động: "Không, người tớ tin là Tùy Khâm."

Cậu và "anh ấy" là cùng một người.

Là Tùy Khâm đã cứu tớ, bảo vệ tớ và yêu tớ ở trong giấc mơ của tớ.

Tùy Khâm bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt cô đã gọi tên anh, từ tận đáy lòng anh dâng lên những ý nghĩ không thể kiềm chế được.

"Vì sao?" Anh hỏi.

*

"Nhưng tôi ích kỷ hơn, xấu xa hơn, thô tục hơn và có khi tôi còn tồi tệ hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ."

Tác giả có lời muốn nói:

Dự đoán bí mật về bị thương sẽ được khám phá vào chương sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #langman