Chương 19: Đây là câu trả lời

Edit: Nhiên Hà

Beta: Tiểu Liên Hoa, An Di, Sherlyn, Maria

"Này."

Lâm Bạch Du đưa cháo đến, bây giờ cô đã buộc tóc lên, lộ ra phần cổ thon dài xinh đẹp, trong mắt có ánh sáng rực rỡ.

Nét u ám dày đặc trong ánh mắt Tùy Khâm tiêu tán đi mấy phần, lúc này tất cả cảm xúc đều tan biến.

Khi cô chưa biết về chuyện vết thương vẫn luôn ở bên cạnh anh, cô rất ngây thơ cũng rất đơn thuần, không bao giờ nghĩ đến những chuyện sâu xa hơn.

Lâm Bạch Du lạc quan như đóa hướng dương, dường như cô chưa từng gặp phải phiền não, cũng chỉ vì một giấc mơ thôi mà đã tin tưởng anh vô điều kiện.

Khi nào niềm tin này sẽ biến mất?

Cuộc đời rất dài, không một ai sẽ mãi tin một người.

Tùy Khâm vẫn không cử động, Lâm Bạch Du lại đưa về phía anh: "Cậu ăn cháo bí đỏ đi, tớ bảo họ nấu đặc lắm."

"Cậu định mang về nhà ăn hay là tìm một chỗ ở bên ngoài, cửa hàng tạp hóa thím Vương chắc là được đó..."

Tùy Khâm lấy túi trong tay cô đi.

Giọng điệu của anh hơi cứng nhắc: "Không cần."

Lâm Bạch Du nói: "Vết thương của cậu còn đau không? Mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ rồi, khi nào cậu đi thì phải gọi cho tớ đó."

Cô đến gần muốn nhìn mặt anh.

Đột nhiên Tùy Khâm lùi lại một bước, giẫm lên một phiến đá xanh nhô cao.

Lâm Bạch Du sững người.

Tùy Khâm nắm chặt túi nilon: "Không đau, không cần nhìn."

Lâm Bạch Du "ồ" một tiếng: "Thế tối nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại ở trường, sáng mai cậu muốn ăn gì?"

Nhưng trong nháy mắt Tùy Khâm đã khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày: "Cậu đưa đồ cho tôi không cảm thấy lãng phí à?"

Lâm Bạch Du: "Tại sao lại lãng phí? Cậu ăn rồi thì sẽ không lãng phí."

"..."

Ý của Tùy Khâm hoàn toàn không phải như vậy.

Đã quá muộn, Lâm Bạch Du không thể ở lại lâu, lúc tạm biệt anh cô vẫn không quên dặn dò: "Ngày mai cậu nhớ phải nghe theo sự sắp xếp của sếp Lâm đó."

Dõi theo bóng lưng mảnh mai của cô đi ra ngoài, Tùy Khâm hừ cười một tiếng.

Lại còn sếp Lâm nữa.

Tùy Khâm mang cháo bí đỏ quay lại nhà số 54, Tùy Hữu Chí vẫn chưa trở về, Hoàng Hồng Anh nhìn chằm chằm vào túi của anh: "Ồ, có tiền mua đồ ăn rồi."

Bà ta thò đầu ra, muốn nhìn rõ xem là cái gì nhưng tiếc là đóng gói quá kín, Hoàng Hồng Anh nhìn thấy nặng trĩu, theo thói quen duỗi cả hai tay ra.

Tùy Khâm cười lạnh, giơ tay lên.

Hoàng Hồng Anh vồ vào không khí, nhìn chằm chằm anh bước vào phòng, trong miệng không ngừng chửi rủa: "Giấu đầu hở đuôi, thằng oắt con này không biết tôn trọng người lớn gì hết!"

Bà ta gọi điện ngay cho Tùy Hữu Chí: "Cháu trai của ông mua đồ ăn, tôi thấy bao bì cái túi đấy không rẻ đâu! không biết là đồ tốt gì!"

Tùy Hữu Chí đang đứng mua vé số ở quầy bán vé số: "Nó có thể có bao nhiêu tiền để mua đồ tốt chứ, bà nghĩ nhiều quá rồi đó."

Hoàng Hồng Anh: "Tôi tận mắt nhìn thấy!"

Tùy Hữu Chí: "Đừng có mà suốt ngày nghi ngờ này nọ nữa, nó có bao nhiêu tiền không phải bà rất rõ à? Không phải chút tiền của nhà nó năm đó đều trong tay bà hay sao?"

Cúp điện thoại, Hoàng Hồng Anh vẫn không phục, lặng lẽ đến gần phòng nhỏ của Tùy Khâm.

Tùy Khâm rất ít khi ăn thực phẩm tươi sống ở đây, bởi vì tiếng nấu nướng không nhỏ, lại còn lãng phí thời gian nghe Hoàng Hồng Anh mắng nhiếc.

Cháo đóng gói rất cẩn thận, bên ngoài có hai lớp màng bọc thực phẩm, bên trên còn có một tờ giấy ghi chú:

[To Tùy Khâm: Hôm nào cũng phải ăn uống đầy đủ đấy.]

Chữ viết của Lâm Bạch Du cũng giống như con người của cô, tròn trịa đáng yêu, không có ý công kích, cô còn vẽ một ngôi sao ở phía dưới.

Tùy Khâm cụp mắt, gỡ nó xuống.

Khi mở ra, cháo bốc khói nghi ngút, còn hơi nóng.

Trong cháo bí đỏ có cho đường, không phải độ ngọt thông thường, độ ngọt này Tùy Khâm có thể chấp nhận được.

Có lẽ chỉ là tình cờ.

Ngoài cửa, Hoàng Hồng Anh dựa vào cửa nghe trộm một lúc lâu, nhưng tiếc là bà ta không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, đúng lúc bà ta sốt ruột thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Suýt chút nữa là bà ta đã ngã vào trong.

Tùy Khâm lạnh lùng nhìn qua, chế giễu: "Tôi còn tưởng là có trộm chứ."

Hoàng Hồng Anh không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn chửi ầm lên: "Cả nhà này là của tao! Tao đứng đây thì sao! Mày còn dám nói nữa thì cút khỏi đây cho bà ngay!"

"Ông trời không có mắt mà! Thời buổi này đến cháu trai dám nói cả bác mình luôn rồi! Nuôi nấng mấy năm lại nuôi thành một đứa vong ơn!"

Bà ta gào thét dữ dội, Tùy Khâm không thèm để ý, đi ra cửa vứt hộp cháo đi.

Anh trở về phòng, lúc đóng cửa lại nhìn thấy Hoàng Hồng Anh đảo tròng mắt, đi về phía thùng rác, cười lạnh một tiếng.

Chiếm lợi cũng phải chiếm đến cái nhỏ nhặt này.

Hoàng Hồng Anh lôi chiếc hộp trong túi ra mới phát hiện là cháo, tức muốn chết.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của thằng oắt đấy, bà ta còn tưởng là thứ gì tốt chứ!

*

Một tuần mới lại bắt đầu.

Tùy Khâm đến trường với khuôn mặt bị thương, mọi người đều nhìn thấy, tiết tự học buổi sáng chưa kết thúc mà đã truyền khắp trường.

Phương Vân Kỳ với Tề Thống đều sững sờ: "A Khâm, sao anh lại bị thương?"

"Có nghiêm trọng không? Bị xước hay bị bỏng?"

"Bị thương khi nào, sao em lại không biết?"

"Tên khốn nào làm vậy!"

Hôm qua khi Phương Vân Kỳ đến quán BBQ thì Tùy Khâm đã rời đi trước, sau đó đều là liên lạc qua Wechat và gọi điện thoại.

Hai người còn đang ngạc nhiên, Tùy Khâm hờ hững nói: "Bị xước."

Hôm nay Tần Bắc Bắc không đi học, Lâm Bạch Du lên Wechat hỏi.

Chu Mạt xoay người, nhỏ giọng nói: "Tùy Khâm bị thương, lại còn ở trên mặt, sẽ không để lại sẹo chứ, thật đáng sợ."

Lâm Bạch Du mím môi: "Sẽ không."

Cô sẽ không để Tùy Khâm để lại sẹo đâu.

Lâm Bạch Du thấy Phương Vân Kỳ muốn xem vết thương của Tùy Khâm trông như thế nào, nhưng lại bị chàng trai đẩy ra, anh đột nhiên liếc mắt về phía bên này.

Ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.

Anh bình thản nhìn sang chỗ khác, trả lời câu hỏi của Phương Vân Kỳ: "Tôi không cẩn thận bị, khâu hai mũi."

Phương Vân Kỳ càng lo lắng hơn.

Lâm Bạch Du lại càng cảm thấy đau lòng.

Vết thương trên mặt không như vết thương ở chỗ khác có thể che đậy được, sẽ ảnh hưởng cả đời, đặc biệt là vết thương của Tùy Khâm không hề nhỏ.

Vì cuộc sống suôn sẻ nên Lâm Bạch Du chưa bao giờ lo lắng về chuyện để lại sẹo, cũng như không biết loại thuốc nào có thể sử dụng được.

Cô lên mạng tìm kiếm và hỏi dịch vụ chăm sóc khách hàng, nhân viên chăm sóc khách hàng nhanh chóng từ chối khi nghe yêu cầu của cô. Nếu thuốc không có tác dụng, nói không chừng em gái này có thể sẽ tố cáo họ.

Lâm Bạch Du rất thất vọng.

Thứ hai tuần này vốn dĩ không tổ chức chào cờ mà dời đến đại hội thể thao nửa tháng sau, nhưng chẳng thể ngờ được lại xảy ra chuyện của Mã Hoành.

Đào Thư Thúy đã sợ chết khiếp khi hay chuyện này.

Vào giữa tiết tự đọc buổi sáng, cả cô và Tùy Khâm đều bị gọi đi.

Đào Thư Thúy cau mày khi nhìn thấy băng gạc trên mặt Tùy Khâm: "Không ngờ Mã Hoành lại tàn nhẫn đến vậy, ra tay với cả bạn học!"

"Cô đã báo lên nhà trường rồi, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy không thể chỉ về nhà tự kiểm điểm mà phải trực tiếp bị đuổi học."

"Tùy Khâm, em còn có yêu cầu gì, nếu nhà trường có thể đáp ứng được thì chắc chắn sẽ đáp ứng. Đối với vết thương của em, cô sẽ xin nhà trường chi trả tiền thuốc men cho em."

Tuỳ Khâm gật đầu: "Đuổi học là được."

Những thứ khác nhà trường cũng không giúp được.

Đào Thư Thúy gật đầu: "Trong trường đã xảy ra chuyện tồi tệ như vậy, các em yên tâm đi, kết quả xử phạt Mã Hoành sẽ được thông báo sau giờ ra chơi, các em về trước đi."

Lâm Bạch Du lề mà lề mề.

Đào Thư Thúy nhận ra: "Em còn có chuyện gì à?"

Lâm Bạch Du nhìn về phía Tuỳ Khâm, mở lời: "Cô ơi có thuốc nào có thể giúp làm mờ sẹo không ạ..."

Đào Thư Thúy sửng sốt, sau đó gật đầu: "Được rồi."

Sau khi rời khỏi văn phòng, Tùy Khâm nói: "Hỏi cái này để làm gì?"

Lâm Bạch Du nói: "Mặt cậu không thể để lại sẹo được."

Tùy Khâm nghiền ngẫm: "Để lại sẹo thì sao?"

Chẳng lẽ không có khuôn mặt này thì anh không sống nổi hay gì?

Lâm Bạch Du nghiêm túc nói: "Mặc kệ như thế nào cậu vẫn là Tùy Khâm, nhưng nếu có thể khôi phục trong phạm vi tốt nhất không phải tốt hơn sao?"

Tùy Khâm liếc nhìn cô một cái, đôi mắt cô hơi tròn, đen láy, giống như ô mai, cắn một miếng có vị chua chua ngọt ngọt.

Chua là anh vì cô nên bị thương.

Ngọt là cô luôn quan tâm anh.

*

Sau khi ra chơi, tất cả các giáo viên và học sinh đều có mặt ở sân trường.

Chủ nhiệm giáo dục đứng trên bục nghiêm túc đọc những gì Mã Hoành đã làm: "Mã Hoành là học sinh lớp 12-6 của trường chúng ta. Vào cuối tuần trước, thông đồng với những người ở ngoài trường..."

"Nhà trường đưa ra quyết định xử phạt Mã Hoành là đuổi học!"

Toàn trường xôn xao.

Mã Hoành dựa vào chuyện mình ở trong đội tuyển bóng rổ của trường đã mang vinh quang về cho trường nên hắn chưa bao giờ an phận, việc trêu chọc và sỉ nhục các bạn cùng lớp là chuyện bình thường.

Không ai ngờ rằng hắn lại bị đuổi học vào thời điểm quan trọng là lớp 12 như vậy.

"Vết thương trên mặt Tùy Khâm là do Mã Hoành làm?"

"Thật quá ác! Chắc cậu ta đố kỵ cho nên mới đặc biệt nhắm vào mặt!"

"Đuổi học là tốt nhất! Bạn học của tớ học cùng lớp với cậu ta thường xuyên bị bắt bao ăn!"

"..."

Trong tiếng ồn ào, mọi chuyện đều đã định xong.

Về phần Mã Hoành, hắn từ đầu đến cuối đều không lộ mặt... cũng không cần hắn phải xuất hiện.

Chuyện này cả trường đều vui vẻ nghe ngóng.

Tô Thiên Thông đang tự kiểm điểm ở nhà, biết được chuyện này, hắn run rẩy gửi tin nhắn cho Mã Hoành: "Có phải mày đánh Tùy Khâm bị thương không? Bị đuổi học rồi?"

Mã Hoành gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, chứa đầy những lời rống giận xúc phạm.

Hắn chịu xử phạt bị đuổi học, hiện tại bất kỳ trường học nào cũng sẽ xem xét học bạ, căn bản sẽ không nhận hắn vào học. Trừ khi hắn bỏ ra rất nhiều tiền, nếu không hắn sẽ không có cơ hội tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.

Kể từ đó, trường THPT số 8 không còn ai tên Mã Hoành nữa.

*

Mặc dù thông báo đuổi học không nói chi tiết cụ thể gì nhưng mọi người đều biết chắc chắn Mã Hoành đã ra tay rất ác.

Buổi chiều Lâm Bạch Du về nhà, cô tìm thấy một lọ kẹo dẻo vitamin mà Liễu Phương được đồng nghiệp tặng ở trong tủ.

Không ngờ là khi cô bước vào lớp học, trên bàn của Tùy Khâm đã chất đầy đồ.

Chu Mạt thấy cô ngẩn người, nhún vai: "Buổi trưa có rất nhiều người đến, cái to nhất là do Từ Phi Phi gửi đến, mọi người đều thương Tùy Khâm."

Bởi vì Tần Bắc Bắc không ở đây nên không cách nào chặn được cửa sổ.

Lâm Bạch Du phồng má, cảm thấy mình không cần phải tặng nữa.

Đúng lúc cửa sau lớp học bị đẩy ra, Phương Vân Kỳ dồi dào sức sống đi vào trước tiên, Tùy Khâm chậm rãi đi phía sau.

Nhìn thoáng qua mặt bàn chất đầy một đống đồ, lông mày xinh đẹp của anh cau lại.

Lâm Bạch Du lo lắng anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến vết thương.

"Vãi, làm gì mà mới ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà lại có nhiều đồ như thế này!" Phương Vân Kỳ sợ hãi kêu lên: "Đều là của Từ Phi Phi?"

Cậu nhìn kỹ hơn: "Ồ không phải, cái lớn nhất này mới đúng."

Nó không chỉ lớn mà trên đó còn có một bức thư tình được xịt nước hoa nữa.

Lâm Bạch Du ngồi xuống, cô nghe thấy tiếng va chạm lẫn nhau của những chiếc bánh ngọt và túi đồ ăn vặt ở phía sau, sau đó lần lượt là từng tiếng cảm ơn của các bạn học nam.

"Đều cho bọn em hả?"

"Tùy Khâm, một cái anh cũng không cần à?"

"Mọi người đều rất quan tâm anh, hay là anh nhận đi."

"Em lấy cũng không hay cho lắm..."

Tùy Khâm nhàn nhạt nói: "Vậy cậu trả lại cho chủ nhân của nó đi."

Đối phương liếc nhìn ba chữ Từ Phi Phi lớn chình ình phía trên, lắc đầu nguầy nguậy... Ai mà không biết cô gái này rất ương ngạnh chứ, cậu ta mà đi nói không chừng còn bị mắng cho một trận.

Lâm Bạch Du cúi đầu, cô nghi ngờ nếu đưa món đồ này đi, nó cũng sẽ trở thành món ăn trong miệng của bạn học.

Cô cúi đầu xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn.

Đôi mắt sắc bén của Chu Mạt chớp chớp: "Vitamin? Cậu muốn đưa cái này cho Tùy Khâm hay là tự mình ăn vậy?"

Lâm Bạch Du: "Đương nhiên là tớ ăn rồi! Con gái nên ăn nhiều vitamin nha!"

Hay là chờ đến khi cô lén đặt nó vào ngăn bàn của anh rồi ép anh ăn có được không nhỉ?

Chu Mạt: "Ồ."

Cô ấy đoán sai rồi.

Khi cô ngước lên, nhìn thấy chàng trai vốn dĩ đang ngồi ở hàng ghế sau cùng đột nhiên nghiêng mặt nhìn sang đây.

*

Sau khi Mã Hoành làm xằng làm bậy bị đuổi học, các học sinh khác trở lại như bình thường.

Giờ người lo lắng nhất lúc này là người trong đội bóng rổ vì một thành viên trong đội đã bị đuổi học, một thành viên khác đang ở nhà tự kiểm điểm.

Nếu sớm biết như vậy, khi trường THPT số 7 bảo hoãn lại trận đấu vào tuần trước thì bọn họ không đồng ý, lúc đó vẫn có thể tiếp tục thi đấu, Mã Hoành cũng không có thời gian đi đánh người.

Về vấn đề của Tô Thiên Thông, bọn họ vẫn có thể tìm giáo viên để xin xỏ, nhưng Mã Hoành thì không được. Không tập hợp đủ người, trận đấu cuối tuần này không cần đánh nữa, trực tiếp nhận thua.

Vốn dĩ bọn họ đã thua trường THPT số 7 vào cuối học kì trước, lần này nhận thua, còn tệ hơn so với đánh thua một trận.

"Hay là đi tìm Tùy Khâm?" Có người đưa ra ý kiến.

"Chắn chắn cậu ta rất ghét chúng ta!"

"Cái này không được, cái kia cũng không được, các cậu nhận thua luôn đi!"

*

Trước giờ tự học buổi tối, Lâm Bạch Du và Chu Mạt từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Phương Vân Kỳ đang chặn cửa ở cửa sau.

"Không cần vào, cũng không cần hỏi."

Lâm Bạch Du hỏi Tề Thống cũng đang tỏ vẻ không vui đứng bên cạnh: "Sao vậy?"

Tề Thống nói: "Họ đến tìm anh Khâm, rủ anh ấy tham gia thi đấu bóng rổ."

Lâm Bạch Du: ??

Cô là người đầu tiên không đồng ý!

Vết thương trên mặt Tùy Khâm còn chưa lành, có thể lôi kéo nhau không dính dáng đến mặt, nhưng đụng vào hoặc đổ mồ hôi vào thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.

"Tùy Khâm thì sao?"

"Bị cô giáo chủ nhiệm gọi đi rồi."

Lâm Bạch Du nghe thấy một người đang vây quanh nói: "Cậu ta không đến thì chúng ta sẽ thua. Lần trước vì cậu ta mà trường mình đã thua rồi, lẽ nào cậu ta còn muốn nhìn thấy thua lần nữa sao!"

Cô không thể nghe thêm nữa.

Đây là giọng điệu nhờ vả người ta à?

Lâm Bạch Du tức giận nói: "Lần trước thua không phải là vì các cậu không có bản lĩnh à? Không phải các cậu quá cùi à? Trói buộc người ta bằng tư tưởng đạo đức gì đấy!"

Một số người đang oán giận bị nói đến hoang mang.

Nhìn thấy cô, lại nhớ đến lần trước bị cô cản trở... Nhưng may thay cô xuất hiện, nếu không người bây giờ ở nhà tự kiểm điểm chắc có lẽ là cả đám bọn họ.

"Lần trước cậu ta đột nhiên rút lui, vốn dĩ thua là vì cậu ta."

Lâm Bạch Du cười lạnh: "Cho người bệnh ra sân, tư bản cũng không lòng dạ thâm độc như các cậu."

"Các cậu giỏi chặn người lắm cơ mà, tại sao thi đấu lại không được, tôi nghĩ giải tán đội bóng rổ đi được rồi đấy, đều là đồ bỏ đi."

Phương Vân Kỳ: Vãi! Sao có thể nói hay hơn cả cậu thế!

Tề Thống quyết định từ ngày hôm nay sẽ có thêm một người để sùng bái.

Những người trong lớp và ngoài hành lang cũng kinh ngạc.

Mắt Chu Mạt phát sáng: "Bạn học Lâm Tinh Tinh, cậu ngầu quá."

Các thành viên trong đội bóng rổ bị mọi người nhìn đến ngượng ngùng, há miệng đáp lại lời của Lâm Bạch Du: "Cậu... cậu..." nhưng mãi cũng không nói nổi một câu, vì sợ sẽ bị mắng tiếp.

Đợi bọn họ rời đi, Phương Vân Kỳ giơ ngón tay cái lên: "Đỉnh."

Lâm Bạch Du vẫn chưa khôi phục tâm trạng: "Phiền chết được."

Cũng may Tùy Khâm không ở đây, nếu như nghe thấy mấy lời của bọn họ, không nói đến không vui, chắc hẳn trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.

"Cứ nhắm vào trận đấu cuối kỳ trước nói không ngừng, thua một trận thì cố gắng đánh lại là được, chẳng có miếng nỗ lực nào."

"Lâm Tinh Tinh, cậu nói rất có lý!"

*

Tùy Khâm quay lại lớp học, nhận được không ít ánh mắt từ bạn học.

Anh đã sớm quen rồi nên cũng không để tâm lắm.

"A Khâm..." Phương Vân Kỳ vẫn chưa kịp nói chuyện gì xảy ra lúc hết tiết học thì Lâm Bạch Du đã chiếm luôn cái bàn của anh.

Nửa người cô tựa vào thành bàn của anh, ngực thiếu nữ hơi bị ép lại thành hình vòng cung, nhẹ nhàng phập phồng.

"Tùy Khâm, sao cuối học kỳ trước cậu không tham gia trận đấu bóng rổ thế?"

Cuối cùng Tùy Khâm cũng đưa mắt nhìn về phía cô gái trước mặt, giọng nói vô cùng lý trí: "Hôm Hạ Chí cậu đã làm gì?"

Lâm Bạch Du không nhìn rõ ý sâu xa nơi đáy mắt của anh.

"Ngày đó tớ sốt nên xin nghỉ ở nhà."

Cô nhớ ngày hôm đó bởi vì sáng đó, cô đột nhiên bị sốt.

Khi cô tỉnh dậy, cổ họng cô trở nên khàn đặc, thậm chí không thể phát ra âm thanh nào, Liễu Phương xin nghỉ học cho cô, bỏ lỡ bài kiểm tra ngày hôm đó.

Thông thường tất cả những vết thương và cảm lạnh sẽ hết rất nhanh, nhưng cơn sốt này thì không, sau một buổi sáng thì mới dần hạ.

Tùy Khâm vốn thăm dò, nhưng khi nghe được câu trả lời của cô, anh cảm thấy đúng như dự đoán, anh giấu đi những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt.

Lâm Bạch Du nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của anh, cô nghẹn thở.

"Đây là câu trả lời."

**

"Cậu không biết, món quà của số phận mà cậu nhận được đã sớm bị định giá trong bí mật."

Tác giả có lời muốn nói:

Câu nói cuối cùng được phỏng theo "Nữ hoàng của cõi chết" của tác giả Zweig: "Lúc đó cô ấy còn quá trẻ để biết rằng tất cả những món quà của số phận đã bị định giá trong bí mật."

Khi đang viết, tôi chợt nghĩ đến câu này, trong mắt Tinh Tinh, từ nhỏ cô ấy đã là một ngôi sao may mắn, được số mệnh ưu ái hơn người khác, nhưng thật ra mọi chuyện đều có mặt khác.

*Stefan Zweig là một nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #langman