Chương 2: Cậu đã từng gặp tôi trong mơ chưa?

Edit: Chây

Beta: Tiểu Liên Hoa

"Ngược đãi?"

"Ngõ nhỏ này ngày nào cũng có thể nghe thấy nhà bà ta to tiếng."

Bà cụ nhà bên cạnh đi ra, ngồi ở trên ghế dựa lắc lư qua lại, gia nhập đề tài với Vương Quế Hương: "Tạo nghiệp, haiz."

Cả phố Nam Hòe này đều biết chuyện của nhà họ Tùy, hàng xóm láng giềng cũng không tiện xen mồm vào, cũng không thể kể hết chuyện cho người ngoài biết.

Huống chi Lâm Bạch Du còn là một người lạ.

Qua những gì Vương Quế Hương nói, cô biết được nhà số 54 phố Nam Hòe – nơi mà cô sống trong giấc mơ, hiện tại là nơi mà nhà họ Tùy đang sống, cũng chính là nhà của Tùy Khâm vừa nãy.

Người trong nhà không đối xử tốt với Tùy Khâm, trên người anh còn thường xuyên bị thương, lại còn phải ra ngoài kiếm sống tự nuôi thân khi còn chưa đến tuổi trưởng thành.

Đây cũng là nguyên nhân Vương Quế Hương để anh trông cửa hàng nửa ngày để kiếm tiền.

Trong giấc mơ, Lâm Bạch Du sống ở nhà số 54.

Mà ở hiện thực lại là nhà của một người khác, cùng tên với nhân vật phản diện.

Ngoài chuyện đó ra thì tất cả mọi thứ đều giống nhau như đúc.

Lâm Bạch Du không hiểu đã xảy ra chuyện gì, giấc mơ này quá mức chân thật nhưng lại khác hoàn toàn với hiện thực nên khiến cô tỉnh táo lại.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh Tùy.

Không biết Tùy Khâm có phải là anh khi còn trẻ hay không.

Nhưng mà anh Tùy dám phạm tội thì chắc là sẽ không bị động đón nhận những ngược đãi đó chứ nhỉ?

Lâm Bạch Du hỏi: "Không báo cảnh sát ạ?"

Vương Quế Hương bật máy tính, động tác dừng lại: "Thằng bé không còn người thân nào, có khi còn không đổi được người giám hộ, sau này ai nuôi thằng bé? Thế nên cũng không báo nữa."

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Bạch Du, Vương Quế Hương nghĩ là cô bị dọa sợ, lần mò lấy ra một cây kẹo mút: "Ngoan, về nhà sớm đi."

Mặc dù Lâm Bạch Du không ăn loại kẹo này nhưng vẫn trả tiền.

Vương Quế Hương nhìn thấy túi xách của cô, nghĩ thầm đây đúng thật là cô gái nhỏ có tiền, vui vẻ: "Còn trả tiền nha."

Lâm Bạch Du cười nói: "Cháu không ghi nợ ạ."

Cô định đi xem thử nhà số 54.

*

Bây giờ là giờ cơm tối, toàn bộ ngõ nhỏ đều tràn ngập mùi thức ăn, cũng là thời khắc yên tĩnh hiếm thấy.

Tiếng ồn bên trong nhà họ Tùy lại phá vỡ sự yên bình này.

"Cút! Mày cút ngay!"

Hoàng Hồng Anh tay cầm muôi, vênh mặt lên nói: "Bà đây nợ nhà họ Tùy chúng mày à? Già thì lười, nhỏ thì giả chết, cuộc sống kiểu quái gì đây!"

Giọng bà ta sắc bén, mồm mép tép nhảy.

Tùy Khâm cụp mắt, không đáp lại câu nào.

Hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh, xôn xao ngó dáo dác ra ngoài.

Nhìn Hoàng Hồng Anh trừng mắt nhìn Tùy Khâm ở cửa ra vào, có người không nhìn được nên nói: "Hồng Anh, có phải bà độc ác quá không, lại ra tay nữa, bà không sợ bọn họ quay về tìm bà à?"

Hoàng Hồng Anh khinh thường: "Bà tốt bụng vậy bà nuôi nó đi."

Hàng xóm ngại ngùng nói: "Tôi không phải là thím của thằng bé, nhưng cũng chưa từng thấy thím ruột nào động một tí lại ngược đãi..."

Gia cảnh ở phố Nam Hòe giống nhau, đều là dân thu nhập thấp, sao có thể nuôi được một thằng nhóc choai choai chứ, huống chi còn không có quan hệ ruột thịt, trong nhà có thể tranh cãi đến ngất trời.

Hoàng Hồng Anh luôn là người cãi nhau giỏi nhất phố Nam Hòe, nhìn những người khác tránh mình, quát to một tiếng: "Tùy Hữu Chí!"

Đợi đến khi người đàn ông ở bên trong lề mề đi ra ngoài, bà ta gào to: "Tôi không sống nữa! Sao tôi lại ngược đãi nó cơ chứ!"

Hàng xóm chưa thật sự rời đi bĩu môi một cái.

Mấy năm trước ai mà không nhìn thấy Hoàng Hồng Anh sai khiến Tùy Khâm mười mấy tuổi cơ chứ, đó mà là nuôi cháu trai à, đó là lao động trẻ em!

Trên người không làm gì mà lại xuất hiện vết thương, chẳng lẽ còn tự mình làm ra nữa à?

Có bà lão nhìn thấy trên tay chàng trai đang đứng trên thềm đá ngoài cửa vẫn đang chảy máu, cái này còn có thể do tự mình không cẩn thận gây ra nữa à?

"Hồng Anh, bà có ra tay cũng đừng để người khác nhìn thấy nha..."

"Tùy Hữu Chí! Sao tôi lại gả cho một người như ông hả!"

"..."

Hai vợ chồng đi vào phòng trong, đóng cửa một cái "rầm".

Hiển nhiên là không có ý định cho Tùy Khâm đang đứng ở ngoài cửa vào ăn cơm.

Tùy Khâm cười lạnh một tiếng.

Nhìn bóng lưng của anh, hàng xóm láng giềng không khỏi cảm khái.

"Tạo nghiệp mà."

*

Khi Lâm Bạch Du đi tới, nhìn thấy cửa nhà số 54 chỉ mở một khe nhỏ.

Một cái bát bay thẳng ra ngoài, bay qua sườn mặt của Tùy Khâm, rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ nát rơi đầy mặt đất.

Cô còn có thể nghe thấy một giọng nữ thô bỉ chửi rủa: "...Ăn cái quái gì, dù sao thì mày cũng không chết đói!"

Cảnh này giống như những gì cô đã trải qua trước đây, nhưng không giống hoàn toàn.

Bởi vì ở trong giấc mơ Lâm Bạch Du không có năng lực phản kháng, là máy kiếm tiền cho nhà bác cả cho nên vì muốn khán giả quyên góp cho mình nên bọn họ ngoài mặt vẫn đối xử tốt với cô đầy dối trá.

Mà ở hiện thực, nhà số 54...

Hình như Tùy Khâm còn thảm hơn cả cô.

Lâm Bạch Du đứng cách đó không xa, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Tùy Khâm.

Ánh nắng chiều trải rộng khắp bầu trời, nhuộm tóc của cô gái thành màu cam, đôi mắt của cô gái rất đẹp, đường nét khuôn mặt tinh tế, làn da trắng đến phát sáng.

Cô mặc một chiếc váy nhìn qua có giá trị không nhỏ, màu trắng, sạch sẽ, không giống hoàn cảnh phía sau cô, vô cùng bẩn thỉu.

Giày da nhỏ sạch sẽ đạp trên tảng đá xanh dính bụi bẩn.

Vừa nãy ở cửa hàng tạp hóa Tùy Khâm cũng chú ý tới cô.

Cô gái có khuôn mặt như Quan Âm.

Kỳ lạ là anh cảm thấy cô rất quen mắt.

Rõ ràng là mới gặp có hai lần.

Tùy Khâm thoáng nhìn thấy đáy mắt mờ mịt và hoang mang của cô, không tiếng động cười nhạo lại.

Lâm Bạch Du không nhận ra ánh mắt của anh, thấy anh không nhìn nữa, xoay người đi qua mảnh vụn của cái bát bên cạnh, đi vào sâu bên trong hẻm nhỏ.

Bóng người mảnh khảnh trở nên mờ nhạt trong nắng hoàng hôn.

Cùng là ngôi nhà số 54 phố Nam Hòe, cùng là cuộc sống không như ý.

Lâm Bạch Du ở hiện thực trải qua thuận buồm xuôi gió, mà Tùy Khâm ở đây thừa nhận đau khổ giống như cô ở trong mơ.

Cô vẫn chưa kịp hỏi anh có phải là anh Tùy ở tương lai hay không.

Nhân vật phản diện cứu cô trong tương lai sẽ có hành vi phạm tội đầy rẫy, nhưng không ai nói thời niên thiếu của anh như thế nào, hơn nữa làm sao anh lại trùng hợp sống ở đây như vậy.

Lâm Bạch Du vội vàng đuổi theo.

Đường tắt của phố Nam Hòe đã rất cũ, nhiều tảng đá xanh nhô lên mà không có ai sửa, bình thường lúc rửa rau mọi người đều trực tiếp hất nước ra.

Điều này có nghĩa là không cẩn thận đạp xuống thì có khả năng nước dưới khe đá sẽ bắn lên.

Lâm Bạch Du ở trong mơ sẽ không kiêng kỵ gì nhưng Lâm Bạch Du ở ngoài giấc mơ thì lại cực kỳ luống cuống, không cẩn thận kêu lên khiến Tùy Khâm ở phía trước nghe thấy cười khẩy.

*

Tùy Khâm vốn không có ý định hôm nay sẽ ăn cơm ở nhà.

Anh dừng lại lâu như vậy là bởi vì trên cánh tay bỗng nhiên xuất hiện vết thương.

Anh không hề bất ngờ tí nào.

Từ lúc anh bắt đầu có ký ức, trên người thường xuyên sẽ không hiểu sao lại xuất hiện miệng vết thương, ví dụ như cọ xát làm bị thương, cũng có khi như không cẩn thận bị ngã.

Ví dụ như vết đỏ, nhìn qua giống như bị véo.

Ngay từ đầu anh không cho là chuyện lớn lao gì, sau đó anh nói cho bố mẹ, bố mẹ còn đặc biệt dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra, chuyện này bị cho là giả.

Chuyện này trở thành bí mật của một mình anh sau khi bố mẹ qua đời.

Sau đó, Tùy Khâm phát hiện ra rằng không chỉ có vết thương ngoài da mà còn một ít ốm đau, ví dụ như cảm cúm, ho và sốt...

Vết thương trên cổ tay hôm nay như là bị cắt.

Tùy Khâm cau mày, cũng may đã ngừng chảy máu, đoán chừng phải mấy ngày nữa mới có thể kết vảy.

Tiếng bước chân phía sau không ngừng.

*

Phố Nam Hòe không dài, đầu đường là cửa hàng tạp hóa của Vương Quế Hương, cuối đường có rất ít người đến bởi vì là một bãi phế liệu, ra xa thêm chút nữa chính là đất hoang.

Mấy gian phòng ở cuối đường đã bỏ trống nhiều năm, cực kỳ cũ nát, buổi tối đến đây rất có hiệu ứng của phim ma.

Đất hoang thì đất hoang, nhưng cũng có hàng xóm láng giềng không tim không phổi chiếm những mảnh đất ở gần để trồng rau cho nhà mình, nhưng cũng chỉ dám đến hái rau vào ban ngày.

Rau trồng ở đây thường xuyên bị mất.

Lâu dần, cuối đường phố Nam Hòe vẫn luôn bị đồn rằng có quỷ giở trò.

Thật ra đồ đều bị đám trẻ con hay mấy tên ăn cắp vặt ăn trộm, Lâm Bạch Du biết rõ ở trong mơ nên không sợ.

Nhắc mới nhớ, nhờ được sống ở đây trong giấc mơ nên cô có thể hiểu rất rõ về nơi này.

Lúc Lâm Bạch Du tìm thấy Tùy Khâm lần nữa, không chỉ có một mình anh.

Có vài tên học sinh nhuộm tóc vàng đứng trước mặt anh, nhìn qua như là mấy tên không đứng đắn, mà bên cạnh Tùy Khâm chỉ có một cậu học sinh.

Mấy tên không đứng đắn đó cứ mày một câu tao một câu, gần như câu nào cũng chửi bậy.

Lâm Bạch Du đi đến gần vài bước thì nghe thấy có người nói: "Tùy Khâm, mẹ mày, mày dám lừa em trai của tao, cái này không được đúng không?"

Phương Vân Kỳ chậc một tiếng: "Ai lừa em trai mày chứ? Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy đâu, A Khâm cần phải lừa em trai mày à? Em trai mày là đứa nào?"

Đám người đối diện xô đẩy một chàng trai ra ngoài.

Tùy Khâm nghiêng người dựa vào cột ở bên cạnh, quay mặt sang một bên: "Mày là em trai nó?"

Chàng trai kia nhanh chóng lắc đầu.

Tên tóc vàng khoác vai chàng trai đó: "Tao nhận em trai thì chính là em trai tao, mày lừa nó cũng có nghĩa là đang lừa tao, ai cũng nói mày nói chuyện giữ lời, cho lời giải thích đi."

Phương Vân Kỳ vui vẻ nói: "Mày đang lừa bọn tao đấy hả."

Tùy Khâm đút tay trong túi, không kiên nhẫn nói một chữ: "Cút."

*

Từ trước đến nay Lâm Bạch Du là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, chưa từng tiếp xúc với mặt trái đen tối của trường học, đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều côn đồ như vậy.

Cô muốn hỏi Tùy Khâm thật nhưng không có ý định dính líu đến những việc này.

Tuy rằng không biết sao lại cãi nhau, nhưng hình như là phía đối diện đang gây sự, lại còn tìm cớ rất sứt sẹo, thậm chí không phải là một cái cớ tốt để đe dọa.

Nhưng mà, hai người Tùy Khâm có thể đánh thắng được nhiều người như vậy không?

Lâm Bạch Du đã lấy điện thoại ra để chuẩn bị báo cảnh sát thì thấy Tùy Khâm trực tiếp đạp người bay ra ngoài.

... Đỉnh như vậy luôn?

Cô thật sự không dám nhìn, bên tai vang lên tiếng kêu rên, không lâu sau đám côn đồ kiêu ngạo kia mày đỡ tao tao đỡ mày nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi căn phòng cũ nát.

"Cười chết mất!" Phương Vân Kỳ thở hổn hển, nghiêng đầu thì nhìn thấy vết thương đã ngừng chảy máu trên cánh tay Tùy Khâm vì đánh nhau mà lại chảy máu thêm lần nữa.

"Chảy máu!" Cậu kêu lên.

"Ồn ào quá." Tùy Khâm cạn lời.

Anh nhớ tới hộp băng cá nhân ở trong túi, tiện tay lấy một miếng ra rồi xé vỏ, dán vào, động tác quen thuộc lại tự nhiên.

"Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà." Phương Vân Kỳ lấy một lon Coca ở trên bàn rồi ném qua: "Chiến lợi phẩm."

Một đường cong parabol rơi vào trong tay Tùy Khâm.

Sự tức giận trên mặt anh vẫn chưa tiêu tan hết, anh híp mắt phượng lại, một tay bắt lấy lon nước.

Bên ngoài đã tối tăm, một tia sáng cuối cùng sắp biến mất.

Tùy Khâm bỗng nhiên quay đầu, ở bên tường vỡ nát lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn đang ló đầu ra nhìn bên này.

Ánh mắt của anh chuyển từ mặt cô sang người phía sau cô.

"A Khâm, chúng ta đây là bị tai bay vạ gió à?" Lon nước trong tay Phương Vân Kỳ còn chưa kịp bật nắp bỗng nhiên bị một bàn tay thon dài cướp đi, cậu kinh ngạc kêu lên: "Coca của em..."

"Tránh ra!"

Lâm Bạch Du chỉ thấy một đường parabol quen thuộc ném về phía mình, nghe thấy giọng của Tùy Khâm thì theo bản năng tránh sang bên cạnh.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía sau.

Cô quay đầu, một tên tóc vàng nằm ngửa trên mặt đất, chảy máu mũi.

Lúc này tim Lâm Bạch Du đập nhanh hơn, cô không biết tên kia đã đến sau lưng mình từ lúc nào.

"..."

Phương Vân Kỳ nhìn cô một cái, lại nhìn người bên cạnh mình.

Tùy Khâm vừa nhàn nhã thu tay về, lại đút vào trong túi.

Ngón trỏ tay phải của anh hơi cong lên, cầm lấy nắp, đầu ngón tay câu lên một cái, sau đó nâng lên, mở ra rất gọn gàng.

Phương Vân Kỳ: "..."

Có bản lĩnh thì ném Coca của mình đi chứ.

"Ai đấy, cô tìm ai, tìm tôi à?" Cậu cao giọng nói.

Phương Vân Kỳ đã tới phố Nam Hòe vô số lần, đây là lần đầu tiên cậu thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, không nói đến cái khác, điện thoại có một chuỗi dây ngôi sao ở trong tay cô là mẫu mới nhất, vừa nhìn là biết không phải người của phố này.

Lâm Bạch Du đánh giá Phương Vân Kỳ.

Phương Vân Kỳ không khỏi đỏ mặt, chẳng lẽ số đào hoa của mình tới rồi à?

Lâm Bạch Du thất vọng đưa ra kết luận, cô không quen biết chàng trai này, cũng chưa từng xuất hiện trong giấc mơ.

"Tôi tìm cậu ấy."

Lâm Bạch Du chỉ vào Tùy Khâm, thấy những người không liên quan đều rời đi rồi thì cô mới bước vào căn phòng nát này, làn váy bị gió thổi bay lên.

Tùy Khâm ngửa đầu uống một ngụm Coca.

Phương Vân Kỳ rất thất vọng.

Không phải tìm mình thì thôi nhưng nhìn mình lâu như vậy lại không có biểu cảm gì, mặc dù không sánh bằng Tùy Khâm nhưng mà mình cũng không xấu mà.

Cậu quay đầu lại hỏi: "Người ta cũng đã theo tới tận nhà rồi, trường nào đấy?"

Tùy Khâm liếc mắt nhìn cậu: "Không quen biết."

Vừa nãy ở ngoài cửa nên Lâm Bạch Du không nghe rõ giọng của anh, nhưng bây giờ cô đã nghe thấy rõ.

Hóa ra trước đó cô cảm thấy quen thuộc là là bởi vì giọng nói này rất giống Tùy Khâm trong mơ, giống như đúc.

Giọng của chàng trai thì mát lạnh hơn chút.

Là cùng một người ư?

Trong mơ cô là người mù, cho dù phẫu thuật xong cũng vẫn chưa kịp khôi phục, chưa thể kịp thời tận mắt nhìn thấy Tùy Khâm trông như thế nào.

Lâm Bạch Du có rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng chọn một câu hơi bình thường một chút.

"Tùy Khâm, cậu đã từng gặp tôi trong mơ chưa?"

Tùy Khâm: ?

**

"Từ trước tới nay tôi chỉ gặp ác mộng."

Tác giả có lời muốn nói:

Mà em là mộng đẹp, là một giấc mộng ♂ (Tấn Giang: Tôi không cho phép.)

Một tay bật lon nước thật sự rất ngầu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #langman