Chương 9: Nhịp tim tăng

Edit: Thu Thủy

Beta: An Di, Maria

Sữa đậu nành bị Tùy Khâm đặt lên bàn.

Trong lúc Lâm Bạch Du nghĩ rằng anh sẽ từ chối kết bạn Wechat, ngay cả sữa đậu nành mà cô đưa anh cũng không định uống tiếp...

"Kết bạn đi." Ấy vậy mà anh lại lấy điện thoại ra để lên trên bàn.

Mặc kệ là anh tình nguyện hay không tình nguyện, Lâm Bạch Du cầm lấy điện thoại, cô có cảm giác ngay lập tức sẽ biết được một vài bí mật nào đó.

Điện thoại của Tùy Khâm nhìn có vẻ cũ, cũng không biết đã dùng được bao lâu rồi, là nhãn hiệu phổ biến nhất.

Bà cô hà khắc của nhà họ Tùy kia ngay cả cơm cũng không cho anh ăn, làm sao có thể cho anh tiền để mua điện thoại mới được?

Lâm Bạch Du càng nghiêng về giả thuyết anh tự mình kiếm tiền mua hơn.

Cô đưa mắt nhìn Tùy Khâm, anh uống sữa đậu nành, trong ánh mắt không vui vẻ là mấy.

Ảnh đại diện Wechat của Tùy Khâm có màu rất tối, màu đỏ xen lẫn màu đen, nhìn qua thì bức ảnh giống như một bức tranh đẫm máu đang lan truyền trên mạng.

Tên chỉ có một chữ Q, có lẽ là chữ cái đầu tiên trong bính âm của từ Khâm.

Lâm Bạch Du kết bạn xong lập tức trả lại cho anh: "Xong rồi."

Tùy Khâm cầm lấy, khóa màn hình, tay kia ném cốc sữa đậu nành vào thùng rác.

Bây giờ Lâm Bạch Du chỉ muốn xem trong Wechat của Tùy Khâm có tiết lộ thông tin gì không.

Cô bấm vào ảnh đại diện kỳ ​​quái trước...

Hóa ra cô đã nhìn lầm, không phải một bức tranh đẫm máu, nó giống như một tinh vân, một vũ trụ đầy sao.

Khá tốt, việc dùng những bức tranh đẫm máu hay tâm lý đen tối đều không liên quan gì đến Tùy Khâm.

Lâm Bạch Du nhẹ nhõm, mong chờ rất lâu, cuối cùng nhấp vào lời nhắc sau khi mở danh sách bạn bè, tâm trạng của cô lập tức giảm mạnh: chỉ hiện thị có ba ngày.

Làm nhiều chuyện như vậy lại không thấy được gì.

Lâm Bạch Du không nhịn được thở dài, than thở xong mới phản ứng được mình vẫn còn đang đứng trước mặt Tùy Khâm, còn chưa quay người lại.

Tần Bắc Bắc quay đầu hỏi: "Kết bạn Wechat xong rồi còn than thở gì nữa thế?"

Đang ở trước mặt Tùy Khâm như vậy Lâm Bạch Du còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ nói Tùy Khâm đã tắt vòng bạn bè nên cô không nhìn thấy gì được à?

Vì vậy cô nói: "Chỉ là vừa mới nhìn thấy vết thương trên tay Tùy Khâm thôi."

Thật ra cô không để ý đến nó.

Lâm Bạch Du liếc mắt nhìn Tùy Khâm một cái, hiển nhiên anh cũng không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời này của cô, lập tức cụp mi xuống.

Khó trách các nữ sinh của Minh Nghệ lại thích theo đuổi anh đến vậy, thật sự rất đẹp trai.

Lâm Bạch Du hơi suy nghĩ: "Vết thương của cậu thế nào rồi? Ngày hôm qua nghe nói cậu bị thương, không có vấn đề gì chứ?"

Tùy Khâm ý vị sâu xa nhìn cô.

Các khớp xương ngón tay của chàng trai trước mặt rõ ràng hơi cong lại.

"Không có việc gì."

"Ừm." Lâm Bạch Du đáp lại một câu nhạt nhẽo, lại nói: "Tớ có băng cá nhân, nếu cậu cần có thể tìm tớ."

Băng cá nhân là vật tùy thân cô luôn mang theo, một khi ở bên ngoài bị thương thì cô lập tức dán vào, phòng lỡ như bị người khác nhìn thấy miệng vết thương biến mất.

Tiếng chuông báo bắt đầu tiết đọc buổi sáng đột nhiên vang lên.

Lâm Bạch Du quay về chỗ.

Ánh mắt Tùy Khâm dán vào phía sau đầu cô, anh lại nhìn xuống màn hình điện thoại đen kịt.

*

Ngoài những nhân tố ở trong giấc mơ ra, Lâm Bạch Du cảm thấy Tùy Khâm ngoài đời thực cũng rất thê thảm.

Anh rõ ràng hơi gầy, đặc biệt là chiếc cằm nhọn, tuy tăng thêm sự sắc bén của anh nhưng cũng lộ rõ cuộc sống của anh không hề tốt.

Mặc kệ thế nào, dù sao cũng đã kết bạn Wechat rồi, sau này có gì cũng dễ tìm hiểu, vì vậy tâm trạng của cô rất nhanh trở nên tốt hơn.

Một giây trước khi Lâm Bạch Du quay về chỗ ngồi, Tùy Khâm nhìn thấy mắt cô đột nhiên sáng lên.

Trong phòng học vang lên tiếng đọc thuộc lòng các từ đơn tiếng Anh, anh mở sách vở ra, lòng bàn tay phẳng lì, miệng vết thương nhỏ trên ngón tay mở rộng.

Tùy Khâm có thể đoán nó đã bị cắt bởi một hung khí sắc bén nào đó.

Về phần vật đó là gì, anh không thể nào đoán được.

Vết thương xuất hiện như thế nào và làm thế nào để nằm trên tay anh, đến bây giờ vẫn là những việc anh không thể biết được đáp án.

Bởi vì khoa học không thể giải thích được.

Anh cong ngón tay lên, vết thương hơi nứt ra, hơi đau, cảm giác này anh rất quen thuộc, cũng đã trải qua quá nhiều lần rồi.

"Bạn học Lâm vừa rồi rất vui vẻ, chắc chắn cậu ấy rất quan tâm đến anh." Phương Vân Kỳ ném một tờ giấy nhắn qua.

Mặc dù có điện thoại nhưng những tờ giấy ghi chú nhỏ vẫn tiện lợi hơn nhiều.

Tùy Khâm nhớ lại những hành động mà Lâm Bạch Du đã làm trong khoảng thời gian này.

Điều kỳ lạ nhất là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô đã hỏi anh rằng đã từng gặp cô trong giấc mơ chưa... rất trực tiếp.

Rõ ràng là cô đã mơ thấy anh.

Chỉ có một khả năng cho vấn đề này.

Tuy nhiên, điều này không có ý nghĩa gì cả.

Sau những lần cố gắng không thành công hoặc vô ích, cô sẽ rút lui.

*

Sau tiết học thứ hai, học sinh ồ ạt đi về phía sân thể dục.

Đâu đâu cũng toàn là những học sinh bình thường mặc đồng phục học sinh có màu trắng xen lẫn màu xanh lá cây. Lâm Bạch Du ngạc nhiên phát hiện thì ra Tùy Khâm vậy mà cao hơn các nam sinh khác rất nhiều.

"Rốt cuộc Tùy Khâm cao bao nhiêu vậy?" Cô hỏi Tần Bắc Bắc.

"Không biết, tớ chưa từng hỏi, một mét tám mươi mấy hay sao ấy? Hồi lớp 11 Phương Vân Kỳ có nói là 1m84, bây giờ chắc là cao hơn thế rồi?" Tần Bắc Bắc nói.

Lâm Bạch Du rất hâm mộ, nếu cô có thể cao thêm vài cm, cao cỡ như Tần Bắc Bắc thì tốt biết mấy.

Có điều thân hình Tùy Khâm cao lớn, trưởng thành cũng nhanh như vậy, chắc chắn anh phải tăng lượng thức ăn lên, nhưng điều kiện trong nhà lại rất kém.

Lâm Bạch Du không khỏi thương cảm và xót xa.

Nếu anh nhận quà từ những cô gái kia thì có lẽ đã có thêm các loại đồ bổ sung dinh dưỡng, nhưng anh chưa từng nhận.

Sau khi hiệu trưởng mới đọc xong bài phát biểu của mình thì đến lượt học sinh có kết quả tiến bộ trong kỳ thi tháng trước lên sân khấu phát biểu, cậu ấy đã tăng hơn 300 điểm so với lần trước.

Dưới khán đài không được mấy người nghiêm túc lắng nghe.

Trong lớp có hai mươi học sinh nữ, vì chiều cao khiêm tốn của mình nên Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc bị tách ra, đứng trước và sau cô lại là bạn học mà cô chỉ nói được một hai câu.

Nữ sinh phía sau chọc lưng cô một cái: "Cậu đang theo đuổi Tùy Khâm à?"

Lâm Bạch Du hơi nghiêng đầu: "Hả?"

Cô gái tên là Chu Mạt, tiến lại gần nói: "Nghe nói cậu đang theo đuổi Tùy Khâm, còn kết bạn Wechat nữa."

Lâm Bạch Du hỏi ngược lại: "Kết bạn Wechat có nghĩa là theo đuổi à?"

"A, nếu không thì sao chứ?"

"..."

"Các bạn nữ trong lớp đã từng thử rồi, đều không thành công."

Tùy Khâm đẹp trai như vậy, ngay từ học kỳ 1 của năm lớp 10, sau khi chia lớp, nữ sinh trong lớp liên tiếp hành động nhưng đều thất bại.

Bây giờ là lớp 12, hầu hết những người theo đuổi năm đó đều đã từ bỏ tâm tư kia rồi, về phần còn yêu thầm hay không, Chu Mạt không biết.

Lâm Bạch Du nhỏ giọng: "Vậy tớ có được tính là phe thành công không?"

Chu Mạt: "Đương nhiên rồi."

Lâm Bạch Du quay đầu nhìn lại, thấy lớp 12-1 đã xếp thành một hàng dài, Tùy Khâm đứng cuối cùng, giống như hạc trong bầy gà.

Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng cô vẫn biết là anh.

Chỉ thuần túy nhìn mặt anh thôi mà Lâm Bạch Du vẫn rất rung động.

Cùng với sự tương phản trong giấc mơ, nhịp tim của cô đã tăng lên rất nhiều.

Có lẽ Tùy Khâm sau khi yêu đương rồi cũng dịu dàng ân cần giống như "Tùy Khâm" trong mơ?

*

Sau khi chào cờ xong, mọi người quay về lớp của mình.

Chỉ còn vài phút nữa sẽ vào học, nhóm người Phương Vân Kỳ không đi ra ngoài, ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm.

"Ồ, có người trong lớp chúng ta bị chụp ảnh đăng trên diễn đàn của trường này." Phương Vân Kỳ cầm điện thoại: "Bạn học Lâm Bạch Du, cậu nổi tiếng trên bảng thông báo rồi này!"

Lâm Bạch Du: "Hả?"

Phương Vân Kỳ: "Lúc cậu ở sân trường bị người khác chụp ảnh, rồi đăng lên diễn đàn của trường."

Chủ topic chắc cũng học lớp 12, dù sao thì khi chia đội lớp, mấy lớp 12 đều rời khỏi sân thể dục cùng một lúc.

Chủ topic đăng ảnh chụp Lâm Bạch Du đang nói chuyện cùng với Tần Bắc Bắc.

Hai cô gái mặc đồng phục học sinh đang cười tươi như hoa, phía sau là những người bạn cùng lớp, giống như cảnh ở khuôn viên trường học trong một bộ phim thần tượng nào đó.

Chủ topic đang hỏi thông tin liên lạc của Lâm Bạch Du.

Có người ở bên dưới hỏi Lâm Bạch Du học lớp nào và tên là gì.

Cô và Tần Bắc Bắc đang nắm tay, Tần Bắc Bắc rất nổi tiếng nên đã có người nhanh chóng đoán Lâm Bạch Du là học sinh chuyển trường ở lớp 12-1.

Nhiều người nhớ lại những câu chuyện được lưu truyền trước đây.

Lâm Bạch Du đọc một chút rồi thoát ra ngoài, trên thực tế cô đã trải qua việc được người khác theo đuổi lúc ở trường cũ, tập mãi cũng thành quen rồi.

Cô lướt diễn đàn của trường, bỗng nhiên vận may ập đến thì như được giác ngộ, cô gõ bàn phím tìm kiếm "Tùy Khâm".

Nhìn chung các bài đăng thật sự không phải ít, phần lớn là của trước đây.

Ví dụ như: "Xin hỏi là có ai có thông tin liên lạc của đàn anh lớp 12-1 không, người đó có vóc dáng rất cao ấy."

Có người trả lời: "Đừng nghĩ nữa, lớp 10 lo học hành chăm chỉ đi."

Một ví dụ khác: "Số 7 của đội bóng rổ đẹp trai quá, tên là gì thế?"

Hình ảnh kèm theo là ảnh chụp các trận đấu trước đây của đội bóng rổ.

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Du nhìn thấy Tùy Khâm mặc quần áo bóng rổ, cô ngạc nhiên phóng to bức ảnh lên.

Trong ảnh, chàng trai đang trên sân bóng rổ, mặc bộ quần áo màu trắng với con số 7 cực lớn trước ngực. Tất cả những người xung quanh anh đều bị lu mờ.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, mái tóc đen trên trán ướt đẫm mồ hôi vì vận động, cổ tay phải đeo bao cổ tay màu đen.

Trời ơi, đẹp trai quá!

Lâm Bạch Du chớp mắt, như thế này mới đúng là dáng vẻ nên có của Tùy Khâm.

Anh nên làm một thiếu niên hăng hái.

Lâm Bạch Du lưu ảnh này, đây là lần đầu tiên cô nghịch trộm điện thoại dưới sách giáo khoa sau lưng giáo viên, xem những bài đăng về Tùy Khâm.

Chủ topic: "Mặc dù tôi học ở trường THPT số 7 nhưng mà vẫn muốn nói một câu, đàn anh Tùy Khâm thật sự rất đẹp trai, có thể chuyển trường đến trường chúng em không?"

Học sinh trường THPT số 8 đáp lại đương nhiên là từ chối.

Từ lớp 10 đến lớp 11, bởi vì Tùy Khâm ở trong đội bóng rổ, thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người cho nên các bài đăng về anh tự nhiên rất nhiều.

Tùy Khâm thích mặc áo phông trắng và đen.

Tùy Khâm từ chối ly nước do hoa khôi trường đưa đến.

Tùy Khâm đã dẫn dắt đội bóng rổ của Trường THPT số 8 thắng Trường THPT số 7.

Hình như Tùy Khâm đã đánh nhau, trên người có vài vết thương.

Gia đình Tùy Khâm rất nghèo, nghe nói phải đi làm thêm.

Tùy Khâm rời khỏi đội bóng rổ.

Mỗi một học sinh của trường THPT số 8 đều biết, cuộc sống ở trường của Tùy Khâm càng tươi sáng thì cuộc sống bên ngoài trường của anh càng tồi tệ.

Có những mặt tích cực cũng có tiêu cực.

Tuỳ Khâm không tham gia trận thi đấu cuối cùng mà không một lời giải thích lý do tại sao, sau đó rời khỏi đội, kết quả là Trường THPT số 8 bị thua, vẫn còn có người chửi mắng anh trên diễn đàn trường.

Lúc trường THPT số 7 khoe thành tích, các bài đăng như vậy càng nhiều hơn.

Lâm Bạch Du cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy nó, nhanh chóng lướt qua.

Cô đắm chìm trong cảm giác khám phá.

Quá khứ câm lặng của anh giống như một kho báu sâu trong hang động.

Mà cô, là người khai quật.

*

"Trong giờ học không được làm việc riêng, có một vài bạn học đang làm việc riêng rất lâu rồi, cô đã nhìn thấy nhưng không muốn nói ra, lớp 12 rồi, tự giác một chút đi."

Lâm Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn, Đào Thư Thúy trên bục giảng gõ bàn, ngón tay chỉ xuống dưới lớp.

Các bạn học chột dạ đều ngồi nghiêm chỉnh, Lâm Bạch Du cũng không ngoại lệ, cô cảm giác cô ấy đang ám chỉ mình, vành tai đỏ rực.

Tùy Khâm ngồi ở phía sau nhìn thấy cô đang nhét điện thoại vào ngăn bàn, xem nửa tiết học, chăm chú như vậy, chắc là tiểu thuyết ngôn tình.

Trên cơ bản cứ cách hai ba ngày đều có nữ sinh bị giáo viên thu tiểu thuyết, sau đó lại xuất hiện quyển mới, lại bị thu tiếp... lặp đi lặp lại.

Lâm Bạch Du ngồi thẳng.

Tùy Khâm nhìn chằm chằm vào vành tai phiếm đỏ của cô.

*

Lâm Bạch Du vốn dĩ muốn tan học xem tiếp, kết quả bị Tần Bắc Bắc lôi đi.

Cô đã dành cả ngày để ngâm mình trên diễn đàn của trường, cuối cùng vào tiết tự học buổi tối, gần như đã xem hết.

Lâm Bạch Du cảm thấy mình sắp trở thành fangirl của Tùy Khâm rồi.

Cô cũng muốn hỏi anh tại sao anh lại ngừng chơi bóng rổ.

Rất đẹp trai nha!

Lý do gì khiến Tùy Khâm đột nhiên không tham gia thi đấu bóng rổ vào cuối học kỳ 2 lớp 11, và tại sao sau đó anh lại rút khỏi đội?

Lời này không thể hỏi chính chủ, nhưng có thể nói bóng nói gió.

Lâm Bạch Du chuyển ánh mắt sang Phương Vân Kỳ lắm mồm: "Cậu có biết vì sao Tùy Khâm lại rời khỏi đội bóng rổ không?"

Phương Vân Kỳ từ lâu đã tự suy diễn rằng cô thích Tùy Khâm, càng vui nếu bọn họ thật sự thành đôi nên không giấu diếm xíu thông tin nào: "Chăm chỉ học tập?"

Lâm Bạch Du nghi ngờ: "Chăm chỉ học tập mà mỗi một môn đều chỉ vừa đủ đạt điểm trung bình?"

"Đó là đang che giấu thực lực."

"Được rồi, cậu ấy thường xuyên đánh nhau à?"

"Cũng không thường xuyên lắm, dù sao tớ cũng cảm thấy rất ít."

"..."

Hỏi cũng như không, Lâm Bạch Du rất thất vọng.

Phương Vân Kỳ thúc giục: "Cậu tự mình đi hỏi anh ấy đi, có một số chuyện anh ấy không nói với bọn tớ nhưng nếu là cậu hỏi, có thể anh ấy sẽ nói cho cậu biết."

Lâm Bạch Du: Tin cậu mới là lạ!

"Vậy để tớ hỏi cậu một câu đơn giản, cậu ấy thích ăn gì?"

*

Không tin là không tin nhưng từ chỗ Phương Vân Kỳ biết được khẩu vị của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du vẫn theo lời cậu mà mua bữa sáng.

Tùy Khâm không ăn, hơn nữa còn nói thẳng với cô: "Đừng đưa nữa."

Lâm Bạch Du chớp mắt: "À ừ."

"À ừ" này lại không có nghĩa là cô đồng ý.

Vì thế ba ngày kế tiếp, trên bàn đều xuất hiện đồ ăn do một cô gái nào đó chuẩn bị, dưới ánh mắt như giết người của Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc, đám người Phương Vân Kỳ cự tuyệt không dám ăn.

"Em không ăn đâu!"

"Em đã rất béo rồi!"

"Tao cũng béo lên rồi, còn tăng ba cân, chết tiệt."

"Anh Khâm, anh tự ăn đi."

Tùy Khâm chưa bao giờ để lãng phí đồ ăn.

Cho dù là trước kia được các nữ sinh tặng đồ ăn, anh cũng để cho nhóm Phương Vân Kỳ ăn hết bởi vì anh hiểu rõ tầm quan trọng của thức ăn hơn ai hết.

Đồ ăn được tặng hôm nay là cháo thịt nạc trứng muối, vẫn còn đang bốc khói.

Ánh mắt Tùy Khâm thâm trầm nhìn chằm chằm Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du ngược lại không sợ hãi: "Tớ đoán hẳn là cậu thích ăn cái này."

Ở trong mơ cô cũng cùng nhau ăn bữa sáng với "Tùy Khâm", đã nếm thử cháo của anh, ngày nào anh cũng ăn như vậy.

"Cậu đoán sai rồi." Giọng điệu Tùy Khâm lãnh đạm.

"Không có khả năng." Lâm Bạch Du đã so sánh từ lâu, người đàn ông ở trong mơ với chàng trai ngoài đời thực này có sở thích giống nhau: "Tớ từng mơ thấy."

Tùy Khâm không nói gì, thậm chí cảm thấy có chút vớ vẩn.

Tiếng đọc sách xung quanh im ắng hơn một chút, quần chúng hóng chuyện bên lề đều lộ vẻ "Quao, cậu nói giỏi quá."

Lâm Bạch Du dựa lưng vào bàn học của chàng trai, cô đã sớm muốn nói về giấc mơ của mình: "Tùy Khâm, tớ nằm mơ thấy cậu cứu tớ."

"..."

Biểu cảm của Tùy Khâm đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng ngàn năm không thay đổi, nhìn cô, mở miệng: "Nằm mơ thấy gì thì sẽ ngược lại."

"Cũng có thể là tôi giết cậu."

Lâm Bạch Du: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #langman