Chương 11: Chiến đấu với cỏ dại


Sau khi làm xong những việc kia, Thời Lâm lấy ly nước từ trong không gian trữ vật ra, lại thả mấy lát gừng vào trong ly:

【Không gian lưu trữ: Thùng gỗ chứa cá đông lạnh có thể ăn được, bưu thiếp của Gebrüder, tre*2, bánh quy handmade của Gebrüder*11, dao con, gậy gỗ, xẻng, cuốc, búa, một hộp đinh, gừng thái lát*25】

Sau khi làm xong, Thời Lâm nhớ ra hình như lâu lắm rồi cậu không vào xem giao diện thông tin cá nhân của mình thì phải, liền mở ra xem thử.

Sau khi xem xong, cậu thấy khó hiểu, không khỏi tự lẩm bẩm một mình: "Rốt cuộc là phải làm cách nào mới lên cấp được đây? Thôi kệ đi, trước tiên phải nghĩ xem điểm thuộc tính tự do nên thêm vào đâu bây giờ. Nếu mình muốn bán trà gừng táo đỏ, thì sẽ cần số lượng gừng vào táo đỏ lớn, khi đó sẽ cần nhiều thể lực để làm nông và pha chế đồ uống, vậy thì cộng hết điểm vào thể lực đi vậy!"

【Họ tên: Thời Lâm

Đẳng cấp: 7

Giá trị sinh mệnh: 80/80

Giá trị ma pháp: 16/16

Thuộc tính:

Sức mạnh (8/16)

Nhanh nhẹn (3/16)

Trí lực (7/16)

Độ thu hút (7/16)

May mắn (8/16)

Kỹ năng: Thuật đóng băng】

Thời Lâm: "Xong rồi! Sau đó phải làm sẵn mấy chiếc ghế tựa bãi biển, hi vọng có sẽ người mua." Trước mắt, Thời Lâm chỉ có hai tấm vải, chỉ làm được hai chiếc ghế bãi biển mà thôi, nếu có thêm đơn đặt hàng thì còn phải xem có may mắn hay không, có nhặt được nguyên liệu vải trôi dạt vào bờ hay không, hoặc là sẽ phải mua vải từ cửa hàng. Đương nhiên, cách phía trước có thể tiết kiệm được chi phí, giúp cậu kiếm được nhiều đồng gạch hơn.

Nếu như xử lý theo phương án thứ hai, tức là mua vật liệu vải cơ bản rẻ nhất của Công ty TNHH Làm Nên Kỳ Tích thì cũng phải mất tới 20 đồng gạch, vật liệu vải chống thấm nước thì tốn 25 đồng gạch, Bách hóa Thương Thiết cũng cung cấp vật liệu vải có chất lượng tương đối tốt, kích thước cỡ một cánh buồm, buồm trước có giá 55 đồng, buồm sau có giá 60 đồng.

Mà Thời Lâm Định giá một chiếc ghế tựa bãi biển chỉ có giá 70 đồng gạch. Nếu như mua vật liệu vải từ cách cửa hàng khác, vậy thì nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 50 đồng gạch.

Thời Lâm quyết định sẽ chờ vải từ ngoài biển dạt vào bờ, sau đó cậu đi đào mấy củ khoai tây, rồi bế Tiểu Nhận lại, bảo bé nướng chín mấy củ khoai. Tiếp sau đó, Thời Lâm cầm theo củ khoai đã được nướng chín, ngồi ở rìa đảo chờ đợi, thi thoảng lại nhặt được một vài tấm gỗ.

Mấy ngày đã qua, Thời Lâm không thu thập được gì ngoài ván gỗ, cậu không nén được mà tự hỏi: "Sao trên biển chỉ độc có ván gỗ thôi thế?" Đúng lúc này, cửa hàng gửi thông báo mới tới: 【Sản phẩm "Ghế tựa bãi biển" của bạn có thêm một lượt đặt hàng, hãy nhanh chóng chế tạo sản phẩm】

Thời Lâm: "Đúng rồi, mình quên không cho hai cái ghế đã làm kia lên kệ hàng." Sau đó, Thời Lâm trước hết là cất những tấm ván gỗ đã thu thập được vào trong cái hố, rồi cho hai chiếc ghế tựa bãi biển kia lên kệ hàng của Cửa hàng tạp hóa Gebrüder.

Sau đó, Thời Lâm lại quay trở lại chỗ cái hố: "Đã đến lúc cải tạo lại gian chứa đồ này rồi, để đồ vào trong hố khó tìm quá.

Thời Lâm lất hết ván gỗ đã thu thập được ra, sau khi cắt sạch cỏ, cậu lại làm thêm một căn nhà gỗ nhỏ: "Hoàn thành!" Sau đó, cậu lấy gậy gỗ, xẻng và cuốc từ trong không gian trữ vật ra để vào trong phòng chứa đồ, sau đó lại cho chỗ khoai tây nướng chưa ăn hết vào trong không gian trữ vật.

"Còn việc gì để làm không nhỉ?" Thời Lâm suy nghĩ giây lát, nhận ra tạm thời mọi thứ đều đã làm xong cả rồi, cậu quyết định đi một vòng quanh đảo, thu thập thêm một ít vật tư để lưu trữ.

Chuyến này, Thời Lâm tổng cộng thu hoạch được 13 tấm ván gỗ, hai tấm vải, và một cái rương gỗ.

Thời Lâm nhặt cái rương gỗ lên, vô cùng kinh ngạc: "Lại thêm rương gỗ nữa! Lần trước mình tìm được máy lọc nước tinh khiết cũng trong một cái rương gỗ như thế này, lần này không biết sẽ là cái gì đây? Ủa, hình như cái rương gỗ này hơi nhẹ, đừng nói là bên trong không có gì đấy nhé!"

Thời Lâm gấp gáp mở rương gỗ, bên trong có một cái túi trông như đựng hạt giống.

Thời Lâm cầm chiếc túi lên lật xem bao bì, thấy dòng chữ:

【Một túi đậu nành】

Thời Lâm nhìn đậu nành trong túi, nghĩ tới chỗ hạt táo đỏ bị cậu bỏ quên, liền vội vã lấy hạt táo đỏ ra xem.

Thời Lâm đứng nhìn khoảnh ruộng đơn sơ tự cậu cày cấy, nói thật lòng đó cũng chỉ là những gồ đất nhỏ thẳng hàng, trên mỗi gồ đất nhỏ lại được trồng những loại cây khác nhau.

Cậu nghĩ nghĩ, quyết định sẽ đào thêm vài cái hố bên cạnh ruộng rau ăn cuống và ruộng lúa, cho hạt táo đỏ vào hố. Nhưng trên mặt đất lúc này, những nơi không trồng cây nông nghiệp đều đã mọc đầy cỏ biến dị. Kể cả người có 8 điểm sức mạnh như Thời Lâm, cũng phải chịu thua đám cỏ dại này, đám cỏ dại bảo vệ địa bàn thành công tự do đung đưa trước gió, như thể đang cười nhạo Thời Lâm vậy.

Thời Lâm bực mình nói: "Tao không tin là không nhổ sạch được chúng mày! Cỏ dại kia, cứ chờ đấy, tao sẽ quay lại ngay!" Nói xong, Thời Lâm lấy cái xẻng từ trong phòng chứa đồ ra, rồi quay lại chiến trường vừa rồi. Cậu giơ cao cái xẻng, dồn sức đâm xuống đất, nhưng không đâm xuống được. Cậu lại giơ xẻng lên lần nữa, lại đâm xuống đất, vẫn không đâm xuống được. Lần thứ ba giơ xẻng lên, cậu dốc hết sức mình, muốn cắm cái xẻng vào trong lòng đất, nhưng vẫn cứ thất bại.

Sau rồi, Thời Lâm lại lấy cây cuốc từ trong phòng chứa đồ ra, cậu giơ cao tay, vung mạnh, đầu cuốc nhắm thẳng vào nền đất, cuối cùng cũng cắm xuống được một tí tẹo. Thời Lâm kinh ngạc vô cùng, lại vung cuốc thêm lần nữa, lần này, mặt đất thậm chí còn chẳng buồn nhúc nhích. Bởi vì lần đầu nếm được vị ngọt, Thời Lâm không tin mình không đào đất được, liền tiếp tục vung cuốc.

Mây trên trời đến rồi lại đi, mặt trời cũng lặn xuống nghỉ ngơi rồi, nhưng Thời Lâm vẫn miệt mài vung cái cuốc trong tay, mà cái hố kia vẫn chẳng hề khác hồi nãy tí nào.

Cuối cùng đến lúc trời đã tối hẳn, Thời Lâm vẫn phải từ bỏ việc đào hố. Cậu gọi Tiểu Nhận qua, hỏi: "Tiểu Nhận, em đốt đám cỏ dại này giúp anh được không?" Tiểu Nhận đang buồn chán cực kỳ, chạy chơi khắp nơi (xong rồi bị lạc), vì vậy nó rất thích thú với yêu cầu này của Thời Lâm. Nó lắc lư thân mình tỏ vẻ đồng ý, rồi tăng nhiệt độ cơ thể, mãi tới khi đám cỏ dại bên cạnh nó bắt đầu bốc cháy.

Thế lửa lan rộng, liên tục có cỏ dại bị đốt cháy thành tro, mãi tới khi đốt tới được diện tích như Thời Lâm mong muốn, cậu mới dùng thuật đóng băng để dập lửa.

Thời Lâm: "Cuối cùng cũng xong. Mặc dù rễ cỏ không đốt hêts được, hố đất cũng hơi nông, nhưng chắp vá chút chắc cũng đủ dùng." Thời Lâm vùi hạt táo đỏ xuống hố đất, sau đó mới lấy đất lấp lên, cuối cùng là lấy nước lọc từ cái rương gỗ tưới lên mặt đất.

Thời Lâm: "Xong rồi! Làm ơn nhất định phải lên cây đấy, tương lai của tôi trông cậy cả ở cậu đấy."

Sau khi trồng hạt tái ở trong ruộng, cậu phát hiện vẫn còn dư ra một vài vị trí. Thời Lâm suy nghĩ một chút, rồi rải đống hạt đậu này vào ruộng luôn, trồng kín những chỗ còn trống.

Thời Lâm: "Đã đến thời gian nghỉ ngơi hiếm có!" Cậu nằm trên chiếc ghế tựa bãi biển, uống trà gừng táo đỏ, ăn khoai tây nướng, trải qua những ngày tháng tiêu diêu tự tại.

Một thời gian sau, cậu lại bán thêm được một chiếc ghế tựa bãi biển, hàng tồn kho lại không đủ bán. Thời Lâm hiện giờ có 140 đồng gạch trong tay, cậu cân nhắc sẽ dùng khoản tiền kếch xù này để mua gì. Trong lúc phân vân nên mua đất hay mua vải, thì lại có thêm chín đơn đặt hàng ghế tựa bãi biển, trong đó có một đơn hàng đặt hẳn hai chiếc.

Đơn hàng đợt này, Thời Lâm tổng cộng thu về 400 đồng gạch, phòng chứa đồ vẫn còn dư hai tấm vải và một đống ván gỗ, cậu nhanh chóng dùng số tiền gạch này mua thêm tám tấm vải thường, sau đó hoàn thành đơn hàng. Bởi vì chỉ có một mình Thời Lâm đóng ghế, cho nên khi cậu làm xong tất cả ghế theo đơn đặt hàng thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro