Chương 8: Giường có thể không có, nhưng không thể không có ghế tựa bãi biển

Giườngcó thể không có, nhưng không thể không có ghế tựa bãi biển


Sau khi sửa sang xong căn nhà nhỏ, Thời Lâm để Tiểu Nhận vào đó ở. Tiểu Nhận cẩn thận thò một góc ngọn lửa vào trong căn nhà, thấy không có giọt nước nào rơi xuống, Tiểu Nhận vui mừng bước vào trong, uống hết những giọt nước đọng trên đống cỏ dại, lại đi hết một vòng rồi nằm lên đống cỏ. Sau một ngày bận rộn, Tiểu Nhận nằm trên đống cỏ mềm mại, ngọn lửa từ từ dịu xuống, nó chìm vào giấc ngủ.

"Dễ thương quá! Hóa ra đây chính là cảm giác nuôi thú cưng?" Thời Lâm nhìn Tiểu Nhận ngủ, càng nhìn càng thấy thích, liền nằm ngay ở cửa căn nhà nhỏ, mặc kệ mưa rơi xuống người, cứ thế ngủ bên cạnh Tiểu Nhận.

———

Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Nhận tỉnh dậy, phát hiện bầu trời không còn rò nước nữa. Nó căng thẳng thò một góc của ngọn lửa ra ngoài, thấy không bị dập tắt, liền bước ra. Rời căn nhà nhỏ chưa được mấy bước, nó bỗng đụng phải một thứ nóng bỏng rồi bị bật ngược trở lại. Tiểu Nhận nhìn kỹ, hóa ra là con người dịu dàng đó! Cả người anh ấy nóng bừng, mày nhíu chặt, trán đổ mồ hôi. Tiểu Nhận chậm chạp chạm vào mặt anh ấy, thật ấm áp!

"Không đúng, con người không nên nóng như vậy, đây là một hiện tượng kỳ lạ! Làm sao bây giờ, con người này gặp nguy hiểm rồi!" Tiểu Nhận lo lắng chạy vòng vòng, những tia lửa nhỏ không ngừng bắn ra từ mắt nó.

"Không... không được khóc, hu hu, con người mau tỉnh lại đi!" Tiểu Nhận dùng cơ thể mình liên tục đẩy mặt con người kia, cố gắng đánh thức, nhưng anh ấy hoàn toàn không có phản ứng.

"Chẳng lẽ anh ấy sắp biến thành Salamander*? Nhưng... nhưng Tiểu Nhận vẫn thích con người là con người hơn, không muốn anh ấy biến thành Salamander đâu!" Tiểu Nhận tiếp tục dùng cơ thể nhỏ bé của mình đẩy con người kia...

*rồng lửa, kỳ giông, loài vật giống thằn lằn, chịu được và ở trong lửa.

———

Một ngày trôi qua, mây đen rút đi cùng tầng may đên, mặt trời đang tỏa ánh nắng rực rỡ, khoe khoang sự tồn tại của mình. Thời Lâm dần tỉnh lại, đôi mắt hé ra một khe hở nhỏ, cậu nhìn bầu trời xanh một chút rồi lại nhắm mắt lại, cảm giác khuôn mặt mình thật ấm áp, rất dễ chịu. Thời Lâm xoay người, thứ trên mặt cũng di chuyển theo. Cuối cùng cậu cảm thấy có gì đó không đúng, thứ ấm áp trên mặt cậu không phải ánh nắng mặt trời! Vừa nghĩ tới đây, Thời Lâm lập tức mở mắt và ngồi bật dậy. Thứ trên mặt cậu bởi vì bị bất ngờ, không giữ chắc mà rơi xuống đất.

"Tiểu Nhận, hóa ra là em à. Chào buổi sáng!" Thời Lâm ôm Tiểu Nhận lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọn lửa mềm mại, ấm áp của nó.

"Cảm giác vuốt thú cưng thật tuyệt vời!" Thời Lâm vừa vuốt Tiểu Nhận vừa cười ngây ngô, Tiểu Nhận thấy Thời Lâm tỉnh lại cũng rất vui, để mặc cậu vuốt ve ngọn lửa của mình, còn lén hạ nhiệt độ cơ thể xuống thấp một chút để Thời Lâm không bị nóng. Tiểu Nhận nằm gọn trong lòng bàn tay Thời Lâm, thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn cậu một cái, kiểm tra xem cậu có lại ngất đi không.

Bất giác đã mười phút trôi qua, Thời Lâm khát quá, bèn ôm Tiểu Nhận đi đến chỗ chiếc rương gỗ, cậu lấy chiếc cốc từ không gian trữ vật ra rồi rót một cốc nước.

"Ực ực ực... cuối cùng cũng sống lại rồi!" Thời Lẩlaij rót thêm một cốc nước nữa rồi uống cạn, sau đó cậu nhìn Tiểu Nhận: "Tiểu Nhận hình như cũng cần uống nước nhỉ, có cái gì có thể đựng nước không đây?" Thời Lâm quay đầu tìm xung quanh, chỉ thấy cỏ dại đã cao đến thắt lưng, ngay cả rìa đảo cũng không thấy đâu nữa.

"Thôi vậy, cứ dùng cỏ dại thấm một ít nước vậy." Thời Lâm lại thử dùng tay nhổ cả gốc cỏ dại lên, nhưng tất nhiên là chỉ phí sức. Cậu đành lấy con dao con, cắt một ít cỏ dại, thấm nước rồi đặt trước mặt Tiểu Nhận: "Tiểu Nhận, uống nước nào."

Tiểu Nhận nhìn những giọt nước bám trên cỏ dại, nó phấn khích nhảy xuống khỏi lòng bàn tay Thời Lâm, chạy đến trước đống cỏ rồi chậm rãi uống nước.

"Tiểu Nhận, sau này anh sẽ làm cho em một cái bát để uống nước, giờ tạm thời em cứ uống thế này nhé."

Tiểu Nhận lắc lư cơ thể, ý bảo không sao cả.

Thời Lâm cảm thấy tim mình sắp không chịu nổi cú tấn công của sự đáng yêu này, vội quay đầu đi làm việc khác, để lại Tiểu Nhận ngơ ngác.

"Tiểu Nhận mình làm gì sai sao???"

Sau khi quay đầu lại, Thời Lâm phát hiện ra tàn tích của chiếc ghế bãi biển trong bụi cỏ: "Hóa ra ghế bãi biển ở đây." Cậu kiểm tra qua, thấy phần vải không bị rách, nhưng mà các thanh gỗ đều gãy cả. Thời Lâm tháo rời các mảnh gỗ hỏng, đặt sang một bên, sau đó cậu mang tất cả các bộ phận còn lại đến chỗ phòng chứa đồ đã đổ nát, đào từ trong hố ra vài tấm ván gỗ mới, sau khi dùng dao con gọt thành hình dạng thích hợp thì bắt đầu lắp ráp chúng lại.

"Chiếc ghế bãi biển của mình cuối cùng đã trở lại!" Thời Lâm nằm ngay xuống ghế, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

———

Tiểu Nhận uống nước xong thì không thấy Thời Lâm đâu, thế là nó liền đi khắp nơi tìm cậu. Bởi vì cơ thể nó quá nhỏ, Tiểu Nhận chỉ có thể nhìn thấy những bụi cỏ cao lớn và bầu trời, ngoài hai thứ này ra thì nó chẳng thấy được gì khác. Tiểu Nhận dựa vào ký ức ít ỏi mà nó có để tiến về một hướng nào đó, nó cứ đi mãi, cho đến khi đi đến rìa đảo.

"Đây... là rất nhiều nước!" Tiểu Nhận nhìn thấy đại dương trước mặt mà kinh hồn bạt vía, nó lập tức quay đầu định trở về theo đường cũ. Nhưng mà lúc nó quay lại, đối mặt với những bụi cỏ dại cao vút, nó hoàn toàn không nhớ vừa nãy mình đi từ đâu ra. Tiểu Nhận bị lạc mất rồi, nhìn vào đám cỏ dại, nghĩ đến việc có lẽ mình sẽ không bao giờ gặp lại Thời Lâm nữa, nó bắt đầu khóc nức nở. "Hu hu..."

———

Thời Lâm nằm một lúc, bụng bắt đầu kêu ọc ọc. Cậu đi ra ruộng đào một củ khoai tây, sau đó cậu đi đến chỗ cái rương gỗ định nhờ Tiểu Nhận giúp nhóm lửa. Nhưng khi đến chỗ cái rương, cậu lại không thấy bóng dáng ngọn lửa nhỏ ở quanh đó.

"Tiểu Nhận đi đâu rồi? Nó nhỏ có một xíu như vậy muốn tìm thì khó lắm." Thời Lâm thầm nhủ không ổn rồi, sớm biết vậy cậu đã không bỏ nó lại uống nước ở đây. Thời Lâm rất lo lắng, cậu vừa vạch bụi cỏ dại tìm kiếm, vừa gọi: "Tiểu Nhận, em ở đâu?"

———

Tiểu Nhận vẫn đang ở rìa hòn đảo, cuối cùng nó cũng lấy hết can đảm đi vào trong bụi cỏ rậm rạp. Lúc này, Tiểu Nhận mơ hồ nghe thấy tiếng Thời Lâm gọi, nó cũng muốn đáp lại, nhưng Thời Lâm không hiểu được ngôn ngữ của tinh linh, dù nói gì thì Thời Lâm cũng không nghe thấy được. Tiểu Nhận vắt óc nghĩ cách, cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng.

Nó bắt đầu nâng nhiệt độ cơ thể, cho đến khi đạt 150 độ, làm những cây cỏ dại xung quanh nó bắt đầu bốc cháy!

———

Thời Lâm đang ở phía bên kia đảo, vạch cỏ tìm kiếm Tiểu Nhận. Đúng lúc này, cậu vừa hay ngẩng đầu lên, tình cờ phát hiện bụi cỏ dại ở rìa đảo đang bốc cháy. Cảm thấy có điều bất thường, cậu tò mò đi về phía đó.

"Tiểu Nhận, có phải em không?"

Nghe thấy tiếng gọi ngày càng gần, Tiểu Nhận càng cố gắng đốt cháy những bụi cỏ xung quanh. Không may, nó không cẩn thận khiến lửa bùng lên quá lớn, thế lửa nhanh chóng lan rộng.

Thấy ngọn lửa lan ngày càng rộng, Thời Lâm lập tức liên tục thi triển Thuật đóng băng, đóng băng những bụi cỏ xung quanh đám cháy, sau đó cậu vừa đi về phía trước, vừa thận trọng đóng băng những bụi cỏ đang bốc cháy hừng hực.

Tiểu Nhận vẫn đang đốt cỏ, nó dần quên mất lý do đốt cỏ ban đầu, chỉ cảm thấy vui vẻ khi đốt đám cỏ xung quanh. "Tiểu Nhận cố lên... Yay, lại cháy nữa rồi! Thêm một cái nữa, ừm... Được rồi... Wao? Cái gì đây? Thứ đột nhiên xuất hiện, liên tục tỏa ra hơi lạnh, lại còn trong suốt thế này là gì? Hình như còn nhìn thấy cả cỏ bên trogn nữa, tối hù à... Lửa biến mất rồi! Là kẻ địch! Nhất định là kẻ địch đang đến!"

Tiểu Nhận lập tức tăng nhiệt độ cơ thể, áp sát cơ thể vào khối băng, nó hi vọng làm như vậy có thể khiến khối băng tan chảy. Trong lúc duy trì nhiệt độ cơ thể, nó tự động viên mình: "Tiểu Nhận cố lên, đánh bại kẻ địch này đều dựa vào sức mày cả đấy!"

Thời Lâm thấy lửa không lan rộng ra những bụi cỏ xung quanh nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu nhận ra có một khối băng đang tan ra bằng tốc độ nhanh hơn những khối khác, liền tiến đến chỗ đó. Thế rồi cậu nhìn thấy Tiểu Nhận đang cố gắng làm tan khối băng, không nhịn được bật cười.

"Ha ha ha, Tiểu Nhận, em thật hài hước!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro