Chương 10: Khoảng cách của chúng ta và Người đó (2)
"Misa thậm chí sẽ không nói về Kira chút nào," cô ấy hứa với điện thoại của mình vào một buổi chiều cô đơn. "Vậy nên hãy reo lên, được không?"
Tuy nhiên, nó vẫn im lặng.
Và Misa bắt đầu sôi sục vì giận dữ. Cô sẽ hét lên với anh như vậy khi cuối cùng anh cũng có đủ trí lực để gọi cho cô. Anh ta nên biết rõ hơn khi bỏ qua Misa-Misa.
Nhưng có lẽ, Misa tự nghĩ, Ryuuzaki không thích Kira vì anh ấy nghĩ Kira chỉ là một tên tội phạm khác bởi những gì Kira đang làm. Cô ấy nghĩ điều đó thật ngu ngốc, bởi vì Kira rõ ràng là đang làm những điều đúng đắn, cô ấy sẽ không chỉ vì Ryuuzaki mà không nhìn nó theo quan điểm của cô ấy. Ryuuzaki thích hệ thống công lý tốt đẹp và gọn gàng của mình, nơi kẻ xấu trốn thoát và nạn nhân bị trừng phạt một lần nữa. Rõ ràng, Ryuuzaki đã bị tẩy não ở đâu đó dọc theo con đường.
Nhưng việc biện minh cho quan điểm của mình cho đến khi cô ấy hài lòng rằng mình mới đúng không ngăn cản được việc Misa muốn Ryuuzaki gọi điện; để cô ấy có thể lan man về cuộc phỏng vấn mới của cô ấy xuất hiện trên TV, và để Ryuuzaki viết thơ về những điều kỳ diệu của bánh ngọt, và những mẩu tin vụn vặt khác trong cuộc sống không bao giờ thực sự có ý nghĩa lý gì với cô, nhưng cô ấy giả vờ rằng chúng có ý nghĩa chỉ để lắng nghe anh ấy nói chuyện.
Cô ấy chỉ đơn giản là nhớ việc nói chuyện với anh ấy.
Cô bắt đầu thực sự nhớ anh từ khi nào? Khi nào, tại sao và làm thế nào? Làm thế nào để chấm dứt điều này, và làm thế nào để anh ấy nhận ra rằng anh ta tốt nhất nên gọi cho cô ấy, trước khi cô ấy bắt đầu phân tích kỹ lưỡng những cảm xúc này và đưa ra một kết luận rất có thể sẽ là thảm họa?
Nó thực sự khá bực bội, và Misa thấy mình ngày càng khó chịu hơn mỗi lần cô ấy háo hức với lấy điện thoại của mình khi nó đổ chuông, chỉ để thất vọng rằng đó không phải là người cô ấy mong đợi. Cô ấy sẽ tức giận và tự nhủ mình phải dừng lại. Nhưng rồi điện thoại lại đổ chuông một lần nữa, và trái tim cô ấy sẽ lại nhảy lên khi cô ấy với lấy nó như thể một người chết đuối với lấy cọc... Chỉ để rồi lại thất vọng.
Một tháng trôi qua và không có cuộc gọi nào. Misa miễn cưỡng kết luận rằng Ryuuzaki sẽ không liên lạc lại với cô ấy nữa, và cô ấy cần phải vượt qua nó. Cô buộc mình phải tức giận thay vì buồn bã, nhắc đi nhắc lại rằng chỉ có Ryuuzaki, và chính Ryuuzaki là người thậm chí còn không có đủ can đảm để nói tạm biệt. Rằng cô ấy không cần phải buồn phiền vì một người quá rõ ràng là tự phụ và thô lỗ.
Nhưng dù đã tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần, Misa vẫn chưa bao giờ tin vào bản thân mình. Và cô ấy ghét điều đó.
Ngay sau đó, cô nghe thấy chương trình phát sóng trên truyền hình về một thám tử tên L, và lời thách thức của anh ta với Kira. Với sự tò mò cộng thêm chút lo lắng, Misa đã dễ dàng tải xuống đoạn clip phát sóng từ một trong nhiều trang web dành cho người hâm mộ Kira mà cô đã đánh dấu. Xem đi xem lại nó khiến cô có một cảm giác kỳ quái trong bụng. Một mặt, rõ ràng là Kira đã cố giết một người thực ra không phải là tội phạm. Nhưng sau đó, ngay từ đầu L đã đe dọa Kira trước nên việc Kira cố gắng bảo vệ bản thân là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được. Misa hiểu điều đó.
L đang cố gắng ngăn cản sự công bằng của Kira. Vì vậy, L phải bị chặn lại. Giết anh ta là giải pháp duy nhất. Và thật tệ là Kira đã không thể làm được điều này vào thời điểm đó. Tuy nhiên, chương trình phát sóng đã khiến Misa hơi biết ơn L, vì giờ cô ấy biết mình cần phải làm gì.
Một tuần sau, Misa chuyển đến Tokyo. Người quản lý của cô ấy cho rằng đó là một ý tưởng hay vì nó giúp Misa đến gần hơn với các công ty và cơ quan quan tâm đến cô ấy. Misa nghĩ đó là một ý kiến hay vì nó khiến cô ấy gần gũi với Kira hơn rất nhiều. Và cô ấy đã quyết định rằng việc tìm kiếm Kira sẽ là mục tiêu mới của mình. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để cảm ơn người đàn ông-cứu tinh của cô, ngay cả khi đó là mạng sống của chính bản thân.
Tất nhiên, cô không biết làm cách nào để tìm thấy anh ta, nhưng việc đặt mình gần hơn với nơi anh ta đang ở có vẻ như là một khởi đầu tốt. Và mọi mục tiêu đều phải bắt đầu từ đâu đó.
Vì vậy, Misa bắt đầu đa nhiệm. Một mặt, cô ấy dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp của mình; đi từ hết buổi thử giọng đến buổi chụp hình đến buổi phỏng vấn khác, cho đến khi cô ấy gần như ngã quỵ khi về nhà. Và mặt khác, khi về đến căn hộ của mình, mệt lử, Misa kéo mình đến gần chiếc tivi, tờ báo trên tay, và bắt đầu bổ sung nhiều mảnh từ bài báo và viết thông tin về Kira vào sổ tay của mình. Rốt cuộc, cô không biết khi nào thì bất kỳ thông tin nào trong số này có thể hữu ích. Cô chỉ muốn chắc chắn rằng nó đã được ghi lại.
Sau hơn hai tuần thực hiện thói quen này, Misa đã biến nó thành một nghệ thuật. Cô ấy là một bách khoa toàn thư di động về Kira, có thể liệt kê những sự trừng phạt mới nhất của anh ấy và chỉ ra lý do tại sao họ phải chịu hình phạt của mình. Cô ấy cũng hoàn thiện nghệ thuật không bao giờ để người khác biết mình là người ủng hộ Kira. Misa không phải là một cô gái ngu ngốc. Cô biết quan điểm của mình có thể có ảnh hưởng như thế nào đối với sự nghiệp và cuộc sống của cô nói chung. Ý tưởng của những người nổi tiếng rằng ngay cả truyền thông tiêu cực cũng là một phương pháp truyền thông tốt là một ý tưởng ngu ngốc và hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với Misa. Cô không muốn bị tẩy chay bởi fan của mình. Misa-Misa là một cô gái hạnh phúc. Cô ấy không kháo khát công lý và sự trừng phạt cho kẻ xấu.
Chủ nhật luôn là ngày nghỉ được chỉ định của Misa. Ngay cả các thần tượng cũng cần thời gian để nghỉ ngơi, và quản lý của cô ấy luôn lo lắng rằng lịch trình làm việc dày đặc của Misa sẽ khiến cô ấy kiệt sức nếu cô ấy không được thư giãn. Không phải là không có một số ngày chủ nhật mà Misa sẽ thực hiện một cuộc phỏng vấn hoặc phát hành tạp chí. Nhưng những điều đó rất ít và hiếm, vậy nên cô ấy hoàn toàn ổn với điều đó.
Vào ngày chủ nhật đặc biệt này, Misa cảm thấy quá lười biếng để nhìn vào sổ tay của mình. Cô lướt qua các tạp chí một cách lờ đờ, không thực sự tập trung vào dòng chữ trước mặt. Cô biết rằng thời gian rảnh là hiếm hoi đối với cô, và cô thực sự nên sử dụng nó một cách khôn ngoan. Tuy nhiên, cô ấy không thể tìm thấy năng lượng để di chuyển trong ngày đặc biệt này. Sau một thời gian, cô từ bỏ việc giả vờ quan tâm, và tự cho phép mình ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dài.
Vì vậy, khi chuông cửa reo, Misa hầu như không di chuyển khỏi vị trí cuộn tròn của mình trên đệm. Chỉ đến khi người khách bắt đầu gõ theo một nhịp điệu kỳ lạ, cô mới cựa quậy, suýt lê thân tới cửa nhà mình. Giả sử đó là một người hàng xóm - đôi khi họ sẽ tìm đủ bản lĩnh để nói chuyện với Misa-Misa, và thậm chí đôi khi xin chữ ký - cô ấy lướt ngón tay qua mái tóc bù xù, kéo thẳng áo sơ mi và mở cửa với một bức ảnh nụ cười hoàn hảo.
Ryuuzaki đứng đó với đôi giày không được buộc chặt, mái tóc bù xù và đôi mắt đen láy vì thiếu ngủ. Một tay giơ lên không trung khựng lại, trong khi tay kia đặt trên miệng để cắn ngón tay cái.
"Chào buổi chiều, Misa-san," anh ta chào cô một cách tự nhiên.
**P/s**
Các bạn hiểu cái tiêu đề như thế nào thế?
Vote nếu các bạn thấy thích câu chuyện nhé và tạo động lực cho mình dịch tiếp nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro