Chương 11: Khoảng cách của chúng ta và Người đó (3)
Ryuuzaki đứng đó với đôi giày không được buộc chặt, mái tóc bù xù và đôi mắt đen láy vì thiếu ngủ. Một tay giơ lên không trung khựng lại, trong khi tay kia đặt trên miệng để cắn ngón tay cái.
"Chào buổi chiều, Misa-san," anh ta chào cô một cách tự nhiên.
Hàng nghìn thứ lướt qua tâm trí cô trong vài giây. Anh ta đã ở đâu trong hơn một tháng rưỡi qua? Anh ta đang làm gì ở đây? Làm thế nào mà anh ta có thể tìm thấy cô ấy? Tại sao anh ta không gọi cho cô trong suốt thời gian qua? Anh ta sẽ biến mất một lần nữa chứ, hay anh ta thực sự ở lại đây?
Và anh ta nghĩ cái quái gì khi chỉ đơn giản là bước ra từ hư không, và nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn chứ?
Và những câu hỏi cứ chồng chất lên nhau, cho đến khi cô thấy miệng mình tự há ra, chuẩn bị để thốt ra điều gì đó, bất cứ điều gì. Nhưng không có gì phát ra, ngoại trừ một tiếng kêu thảm thiết. Cô ấy có thể nói gì? Làm thế nào để bắt đầu? Ryuuzaki ở đó, và cô ấy có thể yêu cầu hàng trăm câu trả lời khác nhau từ anh ấy nếu cô ấy muốn, nhưng chúng đều quan trọng, và tất cả đều xứng đáng được đưa ra đầu tiên. Cô ấy tốt nhất nên nói điều gì đấy ngay lập tức vì anh ấy đang có mặt ở đây. Thực sự, thực sự ở đây. Không phải ở trên điện thoại, mà là ngay trước mặt cô ấy.
Khi cô ấy không phát ra âm thanh, anh ấy nghiêng đầu tò mò và hỏi, "Em cảm thấy ổn chứ, Misa-san?"
Cô ấy đứng đó, quá sốc và quá tràn đầy những câu hỏi để thực sự nghĩ ra điều gì đó để nói hơn là những âm thanh rợn người. Cho đến cuối cùng, một suy nghĩ cứ xuất hiện lặp đi lặp lại đã tiêu hao hết những ý tưởng khác, và cô chỉ có một phản hồi dành cho anh ta.
"Ryuuzaki-san!"
Misa gần như nhảy chồm lên người anh, vòng tay ôm chặt lấy khung xương của anh và mặt cô áp chặt vào cổ anh. Rõ ràng, những cuộc đụng chạm vật lý như vậy là rất ít và hiếm đối với Ryuuzaki, vì anh ấy cứng người vì sốc, và ngay cả khi anh ta cuối cùng đã thả lỏng, vẫn có một sự cứng nhắc bất thường trên cơ thể anh ấy.
Anh ta gầy, Misa nhận ra, những ngón tay xoè ra của cô cảm nhận đước hình dáng gần như tiều tụy của anh ta bên dưới lớp vải của áo sơ mi. Cô gần như đau đớn khi nghĩ làm thế nào mà một người tiêu thụ nhiều đường như vậy vẫn có thể có một khung hình mỏng manh thế này. Mỏng, nhưng không yếu; Lần này anh ấy không bị lật vì cô, bất kể tư thế vẫn xấu xí của mình. Có một sức mạnh ấn tượng có thể bị đánh giá sai lầm vì vẻ ngoài của anh ấy.
Một cách cẩn thận, Misa ngẩng đầu lên, môi cô gần chạm vào tai anh khi cô thì thầm, "Ryuuzaki-san không được phép biến mất mà không nói với Misa!"
Một sự ra lệnh . Một sự đe doạ. Một lời cầu xin. Đó là tất cả những điều trên và hơn thế nữa, nhưng bằng một cách nào đó anh ấy dường như hiểu được tất cả.
Anh nghiêng đầu ra xa cô một chút khoảng mấy phân để làm rộng không gian rộng hơn, bằng cách nào đó sẽ giúp cho anh ta trở lại vùng an toàn. "Tôi xin lỗi, Misa-san. Lịch trình của tôi đã...kín. Bây giờ em có thể thả tôi ra được không?" anh hỏi, có vẻ đầy hy vọng.
Cô quyết định bóp chết hy vọng đó. Anh ta đã biến mất và khiến cô lo lắng hơn một tháng rưỡi. Bây giờ anh ta xuất hiện trở lại mà không có lời giải thích đàng hoàng, và dường như không mong đợi bất kỳ hậu quả nào. Một chút khó chịu dường như là hình phạt ít nhất mà cô có thể dành cho anh ta.
"Misa không muốn." Cô nhanh chóng tựa cằm lên vai Ryuuzaki và siết chặt lấy anh. Cô được thưởng bằng một tiếng thở dài gần như không thể nhận ra. Hạnh phúc và không biết xấu hổ, cô cười, vẫn dựa vào cổ anh.
Cô sẽ thả anh ta ra trong vài phút, trước khi những người hàng xóm đổ xô ra khỏi cửa vì quan tâm. Nhưng hiện tại, Misa khá hài lòng khi cô ấy có thể được xoa dịu bởi Ryuuzaki, ngay tại nơi cô ấy muốn anh ấy.
**P/s**
Nhớ vụ tiêu đề không? Lúc đầu mình tưởng nó có nghĩa là khoảng cách giữa "chúng ta" với "người đó". Đọc hết cả chương rồi thấy sai sai, thừ người một lúc rồi mới nhận ra là câu này có 2 vế:
- Khoảng cách của chúng ta:Misa và L
- Người đó: Kira
Khoảng cách giữa Misa và L + Người đó =)))) mé tác giả đặt tên hack não thật. Mình phải viết hoa chữ "Người đó" để tách câu ra không biết các bạn có hiểu không.
Vote nếu các bạn thấy thích câu chuyện nhé và tạo động lực cho mình dịch tiếp nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro