Chương 25: Cú sốc (2)

Nó nhìn xuống Misa bằng một con mắt màu vàng với một biểu hiện hơi thích thú.

Hiện tại, Misa cảm thấy thật kinh hãi. Nỗi kinh hoàng chạy khắp cơ thể cô như điện; từ ngón chân, và kéo dài dữ dội lên đến cổ họng, cho đến khi nó kết thúc trong một tiếng hét của nỗi sợ hãi.

Điều đó dẫn đến việc con quái vật bay lơ lửng về phía trước, sử dụng cánh tay dài làm lợi thế của nó, và che miệng Misa một cách hiệu quả để ngăn cô ấy hét lên.

"Đừng làm vậy," nó nói, gần như van nài. "Ta không ở đây để làm tổn thương ngươi."

Run rẩy vì sợ hãi, Misa nhìn lên sinh vật, ngờ vực. Nó không mong đợi cô ấy tin điều đó, phải không? Dù đó là gì, bằng cách nào đó, nó đã lẻn vào căn hộ của cô, và có vẻ như nó hoàn toàn có khả năng bẻ đôi cô nếu muốn.

Nó dường như bắt gặp suy nghĩ của Misa. "Nếu ta muốn làm hại ngươi, ngươi không nghĩ rằng ta đã làm điều đó ngay bây giờ? Ta không cần đưa cho ngươi cuốn sổ đó nếu chỉ để giết ngươi bây giờ."

Sách? Đôi mắt của Misa đảo sang một bên, nhưng nó hiện tại ở quá xa phía sau cô nên không thể nhìn thấy nó. Có phải con quái vật có nghĩa là cuốn sổ trông giống nhật kí?

"Nếu ngươi hứa không hét lên, ta sẽ bỏ tay ra," nó nói.

Misa nhìn con quái vật một cách khó khăn, cố gắng giải mã xem nó có đang nói sự thật với cô hay không. Tuy nhiên, khuôn mặt đó quá kì lạ với tâm trí cô nên Misa không thể biết được nó đang nhìn cô với vẻ chân thành hay với sát khí. Misa nhận ra rằng bất kể tình huống có là gì, nếu sinh vật muốn giết cô thì chắc chắn cô sẽ không thể làm gì được.

Vì vậy, Misa ngập ngừng gật đầu, ngay cả khi cô ấy không thể ngăn cơ thể mình run lên.

"Tốt," nó gật đầu đáp lại, nới lỏng sự bám chặt vào cô. "Chỉ cần đừng la hét."

Khi nó thả cô ra hoàn toàn, Misa thả cuốn sổ lưu niệm mà cô đang cầm trong tay tử thần, và ấn hai tay vào ngực như thể nó sẽ khiến tim cô ngừng đập. Cô ấy nhìn chằm chằm vào con quái vật, mở to mắt. Sau khi hít thở sâu vài lần, Misa run rẩy thốt ra, "B-bạn là ai?"

Sinh vật có vẻ hài lòng vì Misa đã không bắt đầu la hét nữa, và có vẻ cũng mỉm cười nhẹ. "Tên ta là Rem. Ta là những gì loài người hay gọi là Thần chết."

"T...thần chết?" Misa lo lắng cười. "Misa không tin vào những câu chuyện cổ tích. Hay những câu chuyện kinh dị."

"Ta cũng không," Rem nói với cô ấy. "Ta là ta. Một shinigami. Và ngươi không mơ, hay ảo giác. Ta là thật."

"Chà, Misa tin điều đó," cô thừa nhận. "Tôi không thường thức dậy với một điều đáng sợ như thế này. Nhưng tôi không hiểu. Nếu bạn là một shinigami thực sự, tại sao bạn lại ở đây? Có phải là..." cô ấy tái mặt một chút. "Bạn ở đây vì linh hồn của Misa?"

"Ta đã nói với ngươi rằng nếu ta muốn giết ngươi thì ngươi đã chết rồi," Rem nhắc nhở cô ấy.

"Nhưng, tại sao một shinigami lại đến thăm Misa?" cô hỏi, dần dần bình tĩnh lại khi mối đe dọa về cái chết dường như không còn nữa.

Rem gần như bối rối với ý tưởng này. "Shinigami xuống trần gian để giết? Con người các ngươi có những ý tưởng kỳ lạ như vậy. Ta xuống đây không phải để lấy mạng của ngươi, mà là để đưa cho ngươi cuốn sổ đó." Nó chỉ vào cuốn sách nằm sau lưng Misa.

Misa bước tới và cầm cuốn sổ đen lên, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Quà của Mamori cho Misa?"

"Đó không phải là món quà từ chị gái ngươi," Rem sửa lại cho cô ấy. "Đó là một món quà từ ta."

"Từ bạn," Misa nhướng mày. "Bạn muốn đưa cho tôi một cuốn nhật ký của shinigami?"

"Nó không phải là một cuốn nhật ký. Mặc dù vậy, ta đoán nó là thứ gần nhất với một shinigami," thần chết hài lòng. "Đó là một cuốn Death Note. Đó là cách một shinigami lấy đi mạng sống."

Misa mở to mắt, cảm giác như thể những ngón tay băng giá đang siết chặt trái tim cô. "Một cuốn sách giết người?"

"Đúng vậy," Rem gật đầu. "Nếu ngươi ghi tên một người vào đó, họ sẽ chết. Tất nhiên, có những quy tắc phải tuân theo. Nhưng đó là quy tắc đầu tiên và quan trọng nhất trong số họ."

"Một cuốn sách có thể giết người. Điều đó rất đáng sợ," Misa cau mày. "Tại sao bạn lại đưa cái này cho Misa?"

"Bởi vì, nó là của ngươi," Rem trả lời, ngay sau đó. "Đơn giản là như vậy."

"Nhưng, Misa không phải là một shinigami," cô ngượng nghịu mỉm cười, không thoải mái khi nghĩ đến việc sở hữu một thứ như vậy. "Và Misa không bao giờ có thể giết bất cứ ai!"

"Ta đã theo dõi ngươi một thời gian rồi, Misa. Ngươi muốn giết kẻ đã giết cha mẹ mình, phải không?" Đôi mắt của Rem dường như nhìn xuyên qua cô gái.

Misa rùng mình. "Điều đó khác! Hắn ta là một người đàn ông xấu. Và thậm chí sau đó, Misa không thể giết hắn, bởi vì nó sẽ khiến cô ấy trở thành một người xấu. Ngoài ra, Kira đã trừng phạt hắn vì Misa."

"Đúng vậy," Rem đồng ý.

"Kira trừng phạt anh ta ..." Có điều gì đó kích thích trong tâm trí Misa, và cô ấy đột nhiên giơ cuốn sách lên trước mặt Rem, vẻ mặt căng thẳng. "Kira có Death Note không?"

**P/s**

Misa xưng 'tôi', gọi Rem là 'bạn', nghe kì phết nhưng tôi không nghĩ ra cách xưng hô Rem khác cho hợp lí. Kiểu nếu Misa gọi Rem là 'ngươi', thì "Ngươi muốn linh hồn của tôi ư" nghe bủh bủh lmao lmao quá. 

Xưng hô hợp với 'ngươi/nhà ngươi' nhất là 'ta', mà Misa xưng 'tôi' từ đầu truyện rồi giờ xưng 'ta' thì cũng kì. Thôi mấy chap sau biết giới tính đổi sang 'bà' rồi nghe đỡ hơn

Tiếng anh cứ I/You, tiếng Trung cứ Ta/ngươi đơn giản biết bao =))) Dịch sang TV nhọc phết

Cảm ơn các bạn

oniirua

ahn0610

HallerQuinder

lynk_lll

shmily707

finnihn25

fallinya_

MonsNguyen6

Fairytailcutelove

Bình chọn nếu bạn thích câu chuyện và để tạo động lực cho mình nhé

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro