"Misa, em bị làm sao vậy?" Mamori đã hỏi, lo lắng rõ ràng ngay cả qua điện thoại. "Chị không thể tin rằng em sẽ chạm vào những thứ đó!"
"Đó không phải là vấn đề lớn," Misa đã đảm bảo với cô ấy, ngay lập tức hối hận vì cô ấy thậm chí đã đề cập đến nó. "Misa sẽ cẩn thận. Em sẽ chỉ lấy một cái nếu thực sự cần."
"Chị chỉ không hiểu," người chị đã nhấn mạnh. "Em luôn đối phó với căng thẳng rất tốt. Ngay bây giờ, em có vẻ hoàn toàn kiệt sức! Em có bị ốm không? Có lẽ chị nên đến thăm."
"Không không khônh!" Misa đã xen vào. "Misa vẫn ổn. Thật đấy. Lịch trình của em chỉ hơi bận quá, thế thôi." Cô ấy đã cố gắng tạo ra nhiều niềm vui trong giọng nói của mình nhất có thể. "Misa-Misa sẽ trở thành một ngôi sao lớn!"
Cuối cùng, Mamori đã chấp nhận lí do đó. Và trong khi Misa cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải lo lắng về việc chị gái mình sẽ vướng vào bất cứ điều gì quá phức tạp, thì nữ thần tượng lại thấy bản thân khá cô đơn. Không có Ryuuzaki hay Rem để nói chuyện với cô ấy, Misa cảm thấy gần như bị bỏ rơi. Cô không có người bạn thực sự thân thiết nào ở Tokyo, và trong khi khá thích một số người mẫu khác ở công ty, cô không thể không cảm thấy hơi phòng thủ khi ở bên họ. Cô coi họ là đối thủ và ngược lại.
Một ngày trở về nhà sau một buổi chụp ảnh dài, Misa đã có đủ. Sự im lặng trong căn hộ dày đặc đến mức khiến cô gần như cảm thấy mình như đang bị điếc. Dây thần kinh căng thẳng của cô nhường chỗ cho sự tuyệt vọng, và cô gọi lớn, "Rem? Rem, nói chuyện với Misa. Tôi chán quá."
Không có câu trả lơi.
Nữ thần tượng cau mày, bối rối, cho đến khi cô ấy nhận ra vấn đề là gì.
"Misa không muốn nói về Ryuuzaki-san," cô hứa. "Misa chỉ muốn nói chuyện. Misa sẽ nói về bất cứ điều gì mà Rem muốn nói," Misa vỗ tay, cố gắng thu thập một chút nhiệt tình. "Thế còn vương quốc tử thần thì sao? Rem chưa bao giờ nói về quê hương của cô ấy trước đây. Hay tại sao cô ấy có hai cuốn sổ Tử thần. Misa sẽ lắng nghe!"
Không có câu trả lơi.
Misa cắn môi. "Rem có nhà không? Misa nhớ Rem đã nói rằng cô ấy phải luôn ở bên Misa, nhưng Rem lại bỏ đi mọi lúc. Rem có thể đi bao xa? Đó... Đó có phải là lý do tại sao Rem không muốn nói cho Misa biết nơi mà Ryuuzaki- san đã đến? Bởi vì Rem thực sự không thể theo anh ta xa như vậy? Nếu đó là sự thật, Misa sẽ không tức giận, thật đấy!"
Cô hít một hơi, và lắc đầu. "Misa xin lỗi. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không nói về Ryuuzaki-san, phải không? Chỉ là không có Rem ở đây để nói về điều gì đó, Misa không thể không nghĩ đến Ryuuzaki-san."
Không có câu trả lơi.
Misa xông tới chiếc ghế dài và gần như ngã lên đó, dây xích trên thắt lưng của cô ấy kêu leng keng theo chuyển động dữ dội. "Thật sự là không công bằng! Misa luôn bị các nhiếp ảnh gia và người hâm mộ dòm ngó. Mọi người yêu mến Misa-Misa. Và Misa... thích sự chú ý của họ. Nhưng họ thích Misa-Misa. Họ muốn nói chuyện với cô ấy, không phải tôi. Rem biết rằng có một sự khác biệt? Rem nói chuyện với tôi. Ryuuzaki-san nói chuyện với tôi. Bây giờ họ không chú ý, tôi... tôi cảm thấy cô đơn.
"Tôi muốn biết tại sao Ryuuzaki-san vẫn chưa gọi, " cô thừa nhận, quên mất lời hứa trước đó. "Tôi không thích khi anh ấy biến mất. Nếu Rem biến mất, Misa biết rằng Rem vẫn ổn vì không ai có thể làm tổn thương cô ấy. Nhưng Ryuuzaki-san chỉ là con người bình thường mà thôi. Và anh ấy luôn truy lùng tội phạm, giống như bây giờ."
"Và Misa biết..." cô đặt chân lên đi văng, vòng tay quanh đầu gối. "Misa biết không phải lúc nào người tốt cũng thắng. Nếu người tốt luôn thắng thì cha mẹ Misa đã không chết."
Không có câu trả lơi.
"Này, Rem?" Misa thì thầm, siết chặt đôi chân. "Làm ơn, nói chuyện với Misa đi? Tôi không muốn cô đơn nữa. Và Ryuuzaki-san không gọi, nên Misa không biết liệu anh ấy có ổn không nữa. Có lẽ anh ấy không gọi vì đã quá muộn để Misa giúp anh ấy," cô nghẹn ngào, ý nghĩ đó làm cô lạnh sống lưng. "Nếu đó là sự thật, và Rem vẫn không nói gì, thì Misa thực sự chỉ có một mình. Và tôi... tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được việc Ryuuzaki-san không ổn," cô vùi mặt vào hai đầu gối, như thể nó bằng cách nào đó có thể ngăn chặn những hình ảnh đáng lo ngại lướt qua tâm trí cô.
Không có câu trả lơi. Mặc dù vậy, Misa có thể thề rằng cô ấy đã nghe thấy âm thanh giống như một tiếng thở dài.
Vào một buổi sáng trong lành, Misa uể oải ngồi trên vũng sa tanh đen nhánh và những cánh hoa hồng. Tóc hoàn hảo và gương mặt được trang điểm không tì vết, chiếc váy ren trắng được thiết kế để cho phép ai đó nhìn vào đôi chân dài và bộ ngực tuyệt đẹp vừa đủ mà không bị quá hở hang. Cô mỉm cười trước ống kính, một thần tượng hoàn hảo.
Thông thường, những lần chụp buổi sáng không bao giờ khiến cô bận tâm, nhưng Shibasaki luôn chụp những bức ảnh khiến cô trông béo hơn, và chiếc váy nhân viên cho cô mặc khiến cô ngứa ngáy theo những cách mà cô không nghĩ là có thể. Chưa kể đến việc Shibasaki bắt cô ấy đeo đôi một cánh giả dài gần 1m quả là một cơn ác mộng. Misa chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ phải mặc thứ gì đó còn chật hơn áo ngực. Dây nịt cho đôi cánh nhanh chóng chứng minh rằng cô ấy đã sai.
Cô ấy luôn mỉm cười xinh đẹp nhất.
Nhưng khi điện thoại của cô ấy đổ chuông, và một trợ lý nói rằng đó là từ một người lạ gọi đến, Misa gần như đã nhảy lên để giật lấy nó khỏi tay họ, những chiếc lông vũ và cánh hoa bay tứ tung sau lưng cô ấy.
Cô cảm thấy tay mình run lên khi đặt ống nghe lên tai. "Xin chào? Đây là Misa-Misa!"
"Chào buổi sáng, Misa-san," một giọng nói quen thuộc chào đón cô.
**P/s**
Cảm ơn các bạn ahn0610 , shmily707 , fallinya_ vì đã bình chọn để ủng hộ bản dịch
À mà mọi người ai ngại không muốn được cảm ơn thì cứ bình chọn đi rồi ib mình nói không muốn được đọc tên trên P/s nhé. Đừng vì thế mà muốn bình chọn nhưng lại ngại nên thôi nha🥲
Bình chọn nếu bạn thích câu chuyện và để tạo động lực cho mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro