Chương 6: Thế giới riêng của chúng ta (3)

Cô nheo mắt. "Ngay cả bạn, Ryuuzaki-san?"

"Tôi tin rằng tôi cũng sẽ không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của việc lạm dụng quyền lực như vậy," anh nói với cô. "Bất cứ ai có nhiều quyền lực như vậy đều sẽ nguy hiểm. Ngay cả một người có phẩm chất đạo đức cao cũng rất có thể-sớm muộn gì cũng trở nên hư hỏng bởi hoàn cảnh."

Thật ra mà nói, Misa biết anh ta muốn biểu đạt cái gì,và anh ta rút ra nó từ đâu. Cô biết rằng Ryuuzaki đã đúng. Tuy nhiên, cô không thể kìm nén cơn giận dữ đã bùng lên kể từ cái chết của cha mẹ cô. Rốt cuộc, họ đã chết, cha mẹ tốt bụng, quý giá của cô, trong khi kẻ sát nhân của họ vẫn đi trên đường như không có chuyện gì xảy ra, vì hắn đang chơi đùa với hệ thống pháp luật và lỗ hổng của nó. Nó khiến cô ấy cảm thấy phát ốm.

"Tôi nghĩ mình nên để Misa-san ngủ một lát," anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Khoan đã, Ryuuzaki-san," cô cầu xin, nắm chặt lấy điện thoại. "Misa đã không nói chuyện với ai trong một thời gian...dù sao cũng không phải là một cuộc nói chuyện bình thường."

"Đây là một cuộc nói chuyện bình thường?" anh ấy nghe như đang thực sự thấy khó hiểu.

"Không," cô thừa nhận. "Nhưng, nó khá gần với điều đó."

"À."

"Misa chỉ muốn nghe thấy giọng của người khác. Gần đây tôi đã nghe thấy giọng nói của mình quá nhiều", cô nói, sự đúng mực của cô từ từ giảm bớt, và nhường chỗ cho sự trầm cảm nhẹ.

"Bạn muốn nghe tôi nói về cái gì?" anh hỏi, tò mò.

"Bạn có thể nói cho tôi về các trường hợp của bạn không?"

"Không."

"Ồ," cô cau mày, nhưng không thực sự ngạc nhiên với câu trả lời. "Sau đó... có những gì mà bạn muốn nói về, Ryuuzaki-san?"

"Tôi ư? Chà, chúng ta có thể nói về chiếc bánh hôm nay tôi vừa mua ở một tiệm bánh tôi tìm thấy gần đây."

"Bánh ngọt?" Misa lặp lại, hoàn toàn bối rối.

"Ừ, bánh ngọt. Tôi đã đi đến kết luận rằng mọi người sẽ hạnh phúc hơn nhiều nếu họ ăn nhiều đồ ngọt hơn", anh ấy giải thích, vì trời ơi nghe như thể anh ấy đang nói ra những sự thật hiển nhiên vậy. "Tôi chưa bao giờ thấy một người nào ít hạnh phúc hơn trước khi họ có bánh kem."

"Misa không ăn bánh," cô ấy nhăn mặt lại. "Nó rất dễ vỗ béo."

"Bạn không ăn bánh?" Ryuuzaki có vẻ hơi kinh hoàng. "Hầu hết mọi đồ ăn đều sẽ vỗ béo, nếu ăn không đúng cách."

Cô đặt một tay lên hông mình. "Làm thế nào để bạn ăn bánh một cách chính xác?'"

"Bạn phải thích nó, tất nhiên," anh ta trả lời. "Chiếc bánh này đặc biệt tốt cho điều đó, bởi vì nó có lớp kem bơ rất đẹp mắt. Họ đặt rất nhiều kem vào nó, vì vậy bạn sẽ được ăn trước một vài chiếc nĩa đầy kem trước khi chạm vào bánh."

Miệng Misa co giật. Anh ấy có vẻ như đang ...vô cùng hạnh phúc vì điều đó. Cô chớp mắt khi tiếng kẽo kẹt lại vang lên ở phía Ryuuzaki. "Ryuuzaki-san?"

"Hửm?"

"Bây giờ bạn đang ăn cái bánh đó à?"

"Ừ."

Cô vô tình phát ra âm thanh ghê tởm khi liếc nhìn đồng hồ. "Gần bốn giờ sáng rồi!"

"Đó là một chiếc bánh rất ngon," là câu trả lời của anh ấy.

"Thảo nào mà Ryuuzaki-san không ngủ được!" Misa bùng lên. "Bạn ăn quá nhiều đường."

"Tôi thực sự không nghĩ điều đó có thể xảy ra, Misa-san," anh nói. "Tôi ngủ khi tôi muốn. Tôi chỉ đơn giản là không có thời gian cho việc đó."

"Nhưng bạn lại có thời gian để đánh thức Misa vào nửa đêm?" cô ấy đã thách thức.

"Tôi thà nói chuyện với Misa-san còn hơn là ngủ," Ryuuzaki thừa nhận.

Bất chấp sự cố gắng, Misa thấy mặt mình đỏ bừng trước nhận xét. Cô đã quen với những lời khen, chê vì nghề nghiệp của mình. Tuy nhiên, thật bất ngờ khi nhận được một cái từ một người không liên quan đến công việc của cô ấy. "Thật không?" cô hỏi, một chút sôi sục.

"Tất nhiên," anh nói, không để ý đến ảnh hưởng của lời nhận xét "Nói chuyện với Misa-san giúp tôi có thể tiếp tục làm việc sau đó. Và tôi không thể ăn bánh khi ngủ."

Đầu dây bên kia im lặng kéo dài.

"... Misa-san? Bạn ngủ quên rồi à?"

"Ryuuzaki-san?"

"Ừ?"

"Bạn đúng là không biết cách nói chuyện với phụ nữ."

"Hả?" anh nói, và cô nghe thấy tiếng anh cắn thêm một miếng bánh nữa. "Thật sao? Tôi chưa bao giờ để ý."

**P/s**                                                                                                                                                                                         Vote để tạo động lực cho mình dịch tiếp nhé. Lười qué. Cảm ơn các bạn nhó!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro