Chương 103: Phong thủy luân chuyển

Mộc Thanh Lan được Thư Đới dìu tới âm trầm đứng ở sau lưng nàng ta, mắt đẹp chợt lóe ánh sáng phức tạp.

Sững sờ một chút, tiếp theo sợ hãi kéo đến ùn ùn, Tống Thi Linh mở to mắt, không thể tin đôi môi run rẩy nói: "Cô, bác, sao người lại tới đây? Lúc này không phải người nên ở Tĩnh Tâm viên nghỉ ngơi sao?"

"Nếu ta không đến thì làm sao biết thì ra đứa cháu gái ta yêu thương bấy lâu nay chẳng qua chỉ giả vờ nhu nhược ở ngoài mặt. . . . . ." Mộc Thanh Lan cười lạnh, giọng nói không che giấu được sự thất vọng lẫn đau lòng.

"Không, không phải vậy, bác người hiểu lầm rồi!" Tống Thi Linh vội vàng đi lên, cuống quýt giải thích: "Con. . . con chỉ là. . . . . ."

"Ngươi chỉ là cái gì? Tống Thi Linh, ai cho ngươi quyền hạn càn rỡ ở Hộ quốc Vương phủ như thế?" Ánh mắt Mộc Thanh Lan lạnh lẽo, trên gương mặt khuynh thành phủ lên một tầng sương lạnh.

Thư Đới không ngờ Thái phi đột nhiên muốn tản bộ, đúng lúc để cho bà bắt quả tang Linh nhi, trong lòng nóng nảy. Lần này hình tượng Linh nhi ở trước mặt Thái phi coi như đã mất sạch. Trước kia mọi hành động của Linh nhi ở Phong phủ, bà đều giấu giếm qua loa tắc trách, cũng làm cho nha hoàn xung quanh ngậm chặt miệng, chính là lo lắng truyền tới tai Thái phi, thật không nghĩ tới trăm mật cuối cùng có một sơ!

"Bác, người phải tin con, con. . . . . ." Tống Thi Linh như kiến bò trên chảo nóng, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng, trong lòng càng thêm lan tràn vô tận sợ hãi, bác là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng không thể để cho bác chán ghét mình. Nếu không sau này sẽ không có cơ hội trở lại vương phủ, nàng không muốn cả đời ở chung với tên nam nhân đáng ghét Phong Cực kia! 

Nàng hướng ánh mắt cầu cứu về Thư di người luôn coi nàng là nữ nhi, như người chết đuối bắt được cây cỏ cứu mạng, trong mắt tràn đầy sự khẩn thiết.

Thư Đới thở dài một hơi, giả bộ tức giận Tống Thi Linh nói: "Ngươi nha đầu này khi nào trở nên lớn mật vậy hả, lại dám vô lễ với Vương phi như thế, cho dù ngươi muốn vì Thái phi ra mặt, nhưng Vương phi há là ngươi có thể tùy tiện làm càn!"

Ánh mắt Mộc Thanh Lan chợt lóe, hoài nghi liếc mắt nhìn Thư Đới bên cạnh, rồi chuyển mắt đến Tống Thi Linh, giọng nói nghe không ra hỉ nộ: "Ngươi ra mặt thay ta?" 

Đầu chợt lóe ý tưởng, nàng vội vàng gật đầu một cái: "Con thấy nàng ta kiêu ngạo quá mức, không coi bác ra gì, trong lòng tức giận, nên mới nói năng lỗ mãng như vậy!"

Nhìn Mộc Thanh Lan từ từ tiêu tán tức giận, Tống Thi Linh trôi lơ lửng ở giữa không trung, trái tim không có cảm giác an toàn rốt cuộc cũng trở về, nàng thận trọng đi qua, đưa tay ôm cánh tay của Mộc Thanh Lan, dẩu môi làm nũng nói: "Bác, người đừng tức giận, về sau cùng lắm thì, con nhìn thấy nàng ta sẽ đi vòng, đỡ phải nghe nàng ta bất kính với người!"

"Nàng ta kiêu ngạo bất kính thế nào?" Hai mắt đẹp của Mộc Thanh Lan cực kỳ sắc bén, mang theo ý tứ dò xét, tựa như lưỡi đao bằng băng bắn tới.

Nhịp tim Tống Thi Linh bắt đầu đập loạn, tròng mắt đảo xung quanh, đợi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Thư Đới, lấy lại tinh thần ép buộc mình trấn định, nhìn Mộc Thanh Lan nói: "Nàng ta nói nàng ta là nữ chủ nhân duy nhất trong Vương phủ này, chỉ cần nàng ta còn ở đây một ngày, sẽ không cho biểu ca đụng vào nữ nhân khác, cho dù là bác cũng không làm gì được!"

"Hả? Nàng ta thật sự nói như vậy?" Hai tay ngọc Mộc Thanh Lan nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén lia qua lia lại giữa Thư Đới và Tống Thi Linh, sau đó lạnh lùng nói: "Vân Tuyết Phi, cho dù ta không thích, nàng ta cũng là Vương phi của Vương phủ này, nương tử của Nam Tuyệt, chỉ cần một ngày nàng ta còn ngồi trên vị trí đó, không cho phép các ngươi láo xược hiếp đáp nó!"

Thư Đới cả kinh, nhìn ánh mắt đã rõ mọi chuyện của Mộc Thanh Lan, vội vàng quỳ xuống nói: "Là nô tỳ vượt khuôn, xin Thái phi thứ tội!"

Tống Thi Linh khẩn trương còn chưa thả lỏng, nhìn người luôn cẩn thận như Thư di thế nhưng quỳ xuống, ý thức vấn đề nghiêm trọng, cũng quỳ xuống theo.

Bỗng nhiên Mộc Thanh Lan cảm giác như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, tầm mắt nặng nề quét lên hai người đang quỳ rạp trên mặt đất, sự bất an trong lòng từ từ mở rộng, nhưng không biết rõ đó là gì, bà xoa xoa cái trán mệt mỏi, khoát tay một cái nói: "Tất cả lui xuống đi, để cho ta một mình yên tĩnh."

Thư Đới sững sờ, ngẩng đầu lên, tràn đầy sự quan tâm: "Vậy nô tỳ và Linh nhi lui xuống trước, Thái phi có chuyện gì cứ trực tiếp gọi, nô tỳ lập tức đến!"

Mộc Thanh Lan nhìn hai người trên đất quỳ. Thư Đới qua nhiều năm như vậy vẫn đi theo bà, nếu quả thật có ý xấu, đã sớm gây bất lợi cho mình rồi, nghĩ đến lần này nàng ta cũng chỉ vì Linh nhi, hơi lạnh trong khoảnh khắc tản đi, bà lạnh nhạt bồi thêm một câu: "Lần sau không được để chuyện như vậy xảy ra nữa!"

Sau đó đầu cũng không ngoảnh lại xoay người cất bước đi về hướng Tĩnh Tâm viện.

Đợi sau khi không còn nhìn thấy bóng của Mộc Thanh Lan, Tống Thi Linh lập tức tỉnh táo lại, đưa tay đỡ Thư Đới từ trên mặt đất lên, có chút sợ nói: "Thư di, sau này bác có thể không thích con không?"

Thư Đới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nha đầu vẫn coi là nữ nhi này, lắc đầu một cái nhẹ nhàng thở dài: "Sớm muộn Vân Tuyết Phi cũng sẽ bị tước bỏ vị trí Hộ quốc Vương phi, ngươi gấp cái gì, tại sao lại đi trêu chọc nàng ta?"

Tống Thi Linh nâng mắt nhìn Thư Đới, hơi uất ức nói: "Lúc trước nàng ta vẫn luôn chèn ép ăn hiếp con, lúc đó con vất vả lắm mới bắt được cơ hội bỏ đá xuống giếng, không ngờ lại bị bác nghe thấy!"

Trong lòng Thư Đới vốn cũng đang phiền não, mình cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới làm cho Thái phi xem trọng bà, định lợi dụng mối quan hệ thân thiết này, khiến Thái phi sau khi kế hoạch thành công nâng Linh nhi lên vị trí Trắc phi, nhưng dựa theo tình huống hiện tại, chỉ sợ là không thể nào.

"Thư di, con nên làm gì bây giờ?" Tống Thi Linh thấy bà yên lặng không nói, biết tính nghiêm trọng của vấn đề, khẩn trương lo lắng hỏi.

Nhìn Tống Thi Linh như vậy, Thư Đới cũng yếu lòng, vỗ vỗ tay của nàng, có chút ý vị sâu xa nói: "Ngươi tạm thời về Phong phủ trước, chờ ta xử lý tốt chuyện này, ngươi hãy tới nữa!" Bà theo Mộc Thanh Lan lâu như vậy, dĩ nhiên biết nguyên nhân Mộc Thanh Lan tức giận không phải vì Linh nhi mạo phạm Vân Tuyết Phi, mà là Mộc Thanh Lan còn chưa thâu tóm được gia sản Tô Thần Tường, đã bị nha đầu ngu ngốc này phá nát.

Hôm qua mới vừa đến, chỉ ở được một buổi tối đã phải trở về, dám chắc Tống Thi Linh rất không tình nguyện. Huống chi hôm qua trước khi đi, nàng còn ở trước mặt Phong Cực khoe Thái phi cưng chiều nàng nhiều thế nào, mấy ngày sắp tới nàng sẽ ở lại Vương phủ. Bây giờ đi về đó chẳng phải mất hết mặt mũi, đã vậy có thể sẽ bị Phong Cực và con tiện nhân Hồng Nguyệt kia cười nhạo.

"Thư di, có thể không đi được không, sau này con nhất định sẽ ngậm chặt miệng, tuyệt đối không nói lung tung!" Tống Thi Linh cẩn thận hỏi, giơ tay phải trịnh trọng bảo đảm.

Nếu như là thường ngày, dựa vào mức độ Thư Đới thích Tống Thi Linh, nhất định sẽ mềm lòng, giữ nàng ta lại, nhưng hiện tại vấn đề bất đồng. Mặc dù mặc ngoài Vân Tuyết Phi không thèm để ý, nhưng trong lòng nhất định có đề phòng, cộng thêm Thái phi đã biết. Vì kế hoạch thuận lợi, chắc sẽ để Vương gia đi an ủi, đến lúc đó nếu Vương gia biết là vì Linh nhi nói năng lỗ mãng, rất có thể sẽ giận chó đánh mèo.

Thư Đới nhìn chằm chằm vào Tống Thi Linh, thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, trong lòng đột nhiên lạnh lẽo, nhíu mày nghiêm túc nói: "Nghe lời! Bây giờ lập tức trở về, nếu không đợi Vương gia tới đây, ngươi sẽ không thoát được!"

Tống Thi Linh giật mình, nhớ lại trước đây biểu ca tức giận vì Vân Tuyết Phi, cho mình kết duyên với Phong Cực, nàng không khỏi sờ gương mặt gồ ghề của mình. Nếu lúc ấy biểu ca thương tiếc nàng một tí, để quỷ y Tần Lan trị cho nàng, chỉ sợ sớm đã chữa hết. Hôm nay mình gây ra họa lớn như vậy, nếu như bị biết, hậu quả kia. . . . . .

Nàng đột nhiên cảm thấy cả người lạnh cóng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy nên trở về, ít nhất ở Phong phủ, chỉ có nàng hiếp đáp người khác!

Sau khi trở về Lâm Phượng viên, Vân Tuyết Phi đen mặt tìm một chỗ ngồi xuống. Trong đầu đều là câu nói lúc nãy của Tống Thi Linh, nàng có thể không để ý dự tính ban đầu hắn cưới nàng là gì. Dù sao khi đó nàng còn chưa sống lại trong thân thể này, nhưng hiện tại thế nào?

Ngũ Trà chứng kiến sắc mặt chủ tử không tốt, vội vàng rót ly trà, dịu dàng động viên nói: "Tiểu thư, người đừng chấp nhất với nữ nhân điên đó. Vương gia thật sự rất yêu người, những thứ này mọi người đều nhìn thấy cả."

Vân Tuyết Phi nhận lấy ly trà, đưa đến khóe miệng, nhưng nghĩ đến những chuyện phiền lòng, không còn hứng thú uống trà nữa, bỏ ly trà lại trên bàn.

"Ngũ Trà, Đào Thất các ngươi đi xuống trước, để cho ta yên tĩnh một mình ~" Ánh mắt Vân Tuyết Phi lạnh lùng, bên trong bao phủ một tầng màu sắc u ám.

Ngũ Trà còn muốn nói tiếp, Đào Thất liền kéo tay nàng ấy cung kính nói với Vân Tuyết Phi: "Em và Ngũ Trà ở bên ngoài coi chừng, tiểu thư người cần gì, có thể gọi bất cứ lúc nào!"

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Vân Tuyết Phi nhắm mắt lại, trong đầu một mảnh trong suốt, đời này nàng cần chính là hạnh phúc, vì mình mà sống.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra, ngửi được hơi thở quen thuộc, Vân Tuyết Phi vẫn không mở mắt ra.

Tư Nam Tuyệt mặc một bộ cẩm bào màu trắng, tóc dùng kim quan buộc lên, gương mặt hoàn mỹ sáng bóng như ngọc, ánh sáng lưu chuyển trong mắt. Từ lúc vào phòng, con ngươi đã trở nên dịu dàng ngắm nhìn Vân Tuyết Phi, hắn thả chậm bước tới bên cạnh Vân Tuyết Phi, cánh tay thon dài vòng chắc nàng từ phía sau, hắn cúi người để mặt mình dính sát vào nàng, nét mặt thâm tình khóa chặt người trước mặt.

Vân Tuyết Phi vốn không muốn để ý tới, im lặng nhắm mắt, nhưng trước mặt là hơi thở phái nam nóng rực, khiến cho nàng có chút hít thở không thông. Nhất là hiện tại trong lòng không được thoải mái, cảm giác ở ngực bực mình càng tăng thêm. Ở thời khắc sự nhẫn nại đạt cực hạn, nàng rốt cuộc mở mắt ra, oán hận trừng mắt nam nhân yêu nghiệt trước mặt này.

"Hôm nay huynh không phải muốn vào cung gặp Hạ Hầu Huyền sao? Tại sao lại tới đây?" Vân Tuyết Phi hít sâu một hơi, che giấu sự không vui trong giọng nói, mặt lạnh nhạt nói.

Bàn tay trắng nõn của Tư Nam Tuyệt nhéo nhéo gò má nàng, sau đó lại sờ sờ, nhíu mày nói: "Tâm trạng nương tử không vui sao?"

Chắc là do lão yêu bà kia nói rồi, tốc độ quả nhiên nhanh, trông thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong nháy mắt cảm thấy giống như cá mất nước, rất khó thở. Ngay sau đó vươn tay tránh ra khỏi ngực hắn, đứng lên, đi vài bước, đợi đến khi hô hấp đã trở lại bình thường, nàng hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Tư Nam Tuyệt: "Là bà ta kêu huynh sang đây xem ta, vỗ về ta sao?" Chỉ cần hắn trả lời ừ, nàng lập tức nhào qua cắn chết hắn!

Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, sau khi quan sát kỹ lưỡng, nhìn thẳng vào mắt nàng gật đầu một cái: "Mẫu phi nói nàng tức giận, kêu ta ghé thăm nàng một chút!"

"Vì vậy huynh mới tới đây?" Vân Tuyết Phi cười lạnh, đột nhiên toàn thân như bị người rút hết hơi sức, cảm giác chóng mặt kéo đến, con ngươi đỏ tươi.

Mắt Tư Nam Tuyệt tối sầm lại, sải bước đi đến bên người Vân Tuyết Phi, lúc Vân Tuyết Phi muốn né tránh, đưa tay vòng qua, ôm nàng vào trong lòng, giọng điệu có chút đè nén nói: "Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa tin ta?"

Vân Tuyết Phi thử cử động, nhưng vì Tư Nam Tuyệt ôm quá chặt, nàng tức giận cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi kêu ta làm sao tin tưởng một nam nhân khi mà ngay từ đầu chỉ cưới ta vì lợi ích?"

"Lúc ấy ta và nàng chưa quen biết nhau, ta cũng không biết sau này lại yêu nàng, nàng không thể vì vậy mà phủi sạch tất cả tình cảm của ta!" Con ngươi Tư Nam Tuyệt đen như đêm tối nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói.

"Được, ta không nói chuyện trước kia, vậy nói chuyện bây giờ đi!" Hai mắt Vân Tuyết Phi trong suốt như nước, đầu ngón tay hơi run rẩy: "Ta và Tô Thần Tường nhận lại nhau, là do một tay ngươi an bài, ngươi dám thề với trời ngươi không có lòng riêng, không có nghĩ tới việc lợi dụng ta để chiếm gia sản Tô Thần Tường đi, hoàn thành tốt kế hoạch của ngươi!"

Con ngươi Tư Nam Tuyệt lóe lên một cái, sau đó buông Vân Tuyết Phi ra, đưa tay thề với trời nói: "Tình cảm của ta với Vân Tuyết Phi đều là thật, để nàng và nhạc phụ nhận lại nhau, là vì muốn nàng được vui vẻ, cho nàng một người thân có thể nương tựa, tuyệt đối chưa từng nghĩ đến nửa phần tài sản của nhạc phụ, nếu như. . . . . ."

Hắn dừng một chút, lần nữa chuyển ánh mắt định tại trên người Vân Tuyết Phi, trong mắt lóe ra tình cảm phức tạp, ngữ điệu đè nén nói: "Nếu như nàng vẫn không tin, ta sẵn lòng viết giấy cam đoan. Sau này tất cả tài sản của nhạc phụ, ta sẽ không động đến nửa phần, mẫu phi của ta bên kia nàng cũng yên tâm, chỉ cần ta không đồng ý, bà sẽ không làm gì được!"

Vân Tuyết Phi chợt tiến lên một bước ôm lấy Tư Nam Tuyệt, giọng mũi nồng nặc, hờn dỗi: "Nhưng huynh phải hứa, tất cả tình cảm với ta đều là thật, không có pha nửa phần giả dối."

Tư Nam Tuyệt thả tay xuống, đưa tay vòng chắc người trong ngực, lông mi thật dài chớp chớp, ngữ điệu kiên định nói: "Ta hứa!"

Vân Tuyết Phi cười khẽ, vùi đầu vào trong ngực hắn, giọng nói nhẹ nhàng, có chút bướng bỉnh: "Nam Tuyệt, huynh thật tốt!"

Những lời này khiến Tư Nam Tuyệt rất hài lòng, nhưng vừa nghĩ tới nàng không tin hắn, hắn lập tức kéo nàng ra khỏi ngực, khóe môi lộ ra nụ cười như có như không: "Chỉ một câu như vậy đã muốn kết thúc?" 

Nhìn người đàn ông trước mắt này không nói đạo lí, Vân Tuyết Phi cũng ngầm nổi cáu, nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười thật tươi, dáng vẻ lấy lòng nói: "Phu quân, huynh đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không so đo với một tiểu nữ tử như ta, đúng không ~" Nói xong còn không quên vứt lại hai cái mị nhãn.

Con ngươi Tư Nam Tuyệt đen như mực, nuốt trở về phần còn lại của lời định nói. Mặc dù khi nãy ánh mắt đơn thuần chỉ là đùa giỡn, nhưng lại không khéo lộ ra nét kiều mỵ. Vân Tuyết Phi đương nhiên là vô tình, nhưng ở trong mắt Tư Nam Tuyệt, nếu đã bị ăn nhiều thiệt thòi như vậy, dầu gì cũng phải đòi lại chút lợi tức, nếu không thật có lỗi với bản thân mình rồi. 

Tâm động không bằng hành động, hắn tức khắc giữ chặt đầu Vân Tuyết Phi, lúc Vân Tuyết Phi còn chưa kịp phản ứng, ấn nàng về phía mình. Khoảnh khắc môi hắn và môi nàng dán vào nhau, hắn thở ra một hơi, sau cơn mưa phùn ngắn ngủi, tiếp theo sấm sét vang dội, cuồng phong nổi lên, hắn dùng đầu lưỡi đỉnh chui vào cánh môi nàng, mạnh mẽ hấp thu mật ngọt trong khoang miệng nàng, quyến rũ nàng cùng hắn chơi đùa. 

Vân Tuyết Phi mở to hai mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, đồng thời tên nam nhân nào đó đã chiếm được tiện nghi, còn nhướn mày với nàng, công khai khiêu khích, nàng muốn phản kháng. Tuy nhiên lại không đủ hơi sức, thật sự khóc không ra nước mắt mà, lẽ ra không nên nhào vào trong ngực hắn, bằng chứng là đã thật sự ứng với câu nói: "Đưa dê vào miệng cọp!"

Bên trong Linh Lung viện của Phong phủ, sau khi Tống Thi Linh sai mấy nha hoàn dọn dẹp xong, thì ngồi ngẩn người ở trong phòng, nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nàng lập tức cảm thấy chán nản, thật sự vô cùng hối hận.

"Ơ ~ không phải tỷ tỷ nói muốn ở lại Vương phủ vài ngày sao? Sao mới một buổi tối đã trở về rồi hả? Chẳng lẽ là nhớ Tướng quân, hay phạm tội bị người ta đuổi ra khỏi Vương phủ?" Hồng Nguyệt mặc một bộ quần áo màu đỏ, được nha hoàn nâng đỡ, từng bước từng bước khoan thai đi đến.

Tống Thi Linh vốn đang bực bội, không ngờ nữ nhân trước mắt này thật là âm hồn bất tán, bị dạy dỗ đau đớn thê thảm như vậy, còn dám tới chọc giận mình, nàng vọt một cái đứng lên, tức giận nói: "Ai cho phép ngươi vào đây?"

"Tại sao ta không thể vào? Nơi này sẽ lập tức là phòng của ta, ta chẳng qua đến đây trước xem nên trang trí lại thế nào!" Hồng Nguyệt cười đắc ý, trong mắt lóe lên sự sắc bén, móng tay sơn đỏ như máu nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trên bờ vai, dáng vẻ lẳng lơ làm gì còn giống tiểu nha hoàn ngây thơ của ngày xưa.

Tống Thi Linh nghe vậy cũng cứng người, sắc mặt biến đổi, phẫn nộ quát: "Đây là phòng của bản phu nhân, tiện tỳ người nói bậy gì đó? Còn không mau rời khỏi cho ta, nếu không đừng trách bản phu nhân không nể tình!"

Hồng Nguyệt không thèm quan tâm đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Tống Thi Linh. Nàng cười nhạo một tiếng, bỏ qua Tống Thi Linh, vươn cổ quan sát căn phòng lớn hơn chỗ ở của mình gấp đôi, còn có trang sức tinh xảo, quả nhiên chánh thất Phu nhân Tướng quân có khác. Mặc dù tiểu viện của nàng điều kiện cũng không tệ, nhưng so với nơi này, đúng là gặp phải sư phụ.

"Người tới, quăng hết đồ vật trong phòng ra cho bản phu nhân, tân phòng của bản phu nhân cần phải bố trí lại, không thể giữ những thứ đồ cũ này, xúi quẩy!" Đôi môi đỏ Hồng Nguyệt hé mở, gương mặt ghét bỏ.

Tiếng nói vừa dứt, thì có một hàng lớn lục y nha hoàn lần lượt từ bước vào, không nói hai lời mang đồ trong phòng đồ đi ra ngoài, đùng đùng, không chút lưu tình, ngay cả y phục Tống Thi Linh thích nhất cũng rơi vãi trên đất, bị chân người giẫm lên.

Điều đó chẳng khác gì giẫm lên mặt mũi Tống Thi Linh, sắc mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, lớn tiếng mắng: "Ai cho các ngươi lá gan? Dám vào phòng của bản phu nhân, không muốn sống nữa à!"

Tiếng nói rất lớn, khiến thân thể bọn nha hoàn run lên, nhưng chỉ dừng lại ngắn ngủi, chưa đầy một giây đã tiếp tục di chuyển đồ vật trong phòng, hoàn toàn coi nhẹ sự tức giận của Tống Thi Linh.

Nhìn bộ dáng Tống Thi Linh dữ tợn như ác quỷ đến từ địa ngục, Hồng Nguyệt che miệng cười một tiếng, trong mắt lóe ra nụ cười châm chọc: "Bắt đầu từ hôm nay, Hồng Nguyệt ta mới là Phu nhân chính thống trong Phủ Tướng quân này, ngươi, Tống Thi Linh chẳng qua chỉ là một thị thiếp đê tiện của Tướng quân, thức thời thì mau tới thỉnh an cho bản phu nhân, nếu không đừng trách bản phu nhân thù mới hận cũ cùng tính một lượt!"

Mỗi một câu tựa như một cái tát giáng lên mặt Tống Thi Linh, nàng run rẩy đôi môi, không thể tin cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói bậy, ta mới phải là Phu nhân, ngươi chỉ là nô tỳ làm ấm giường của tên nam nhân đê tiện đó, dám tự xưng Phu nhân, đúng là không muốn sống nữa, người đâu, vả miệng cho bản phu nhân!"

Tiếng nói vừa dứt, nhưng không có bất luận kẻ nào tiến lên hành động.

Nhìn căn phòng ngày càng trống trải, Hồng Nguyệt cười ha hả, sau đó lại thở dài, sự u ám được đẩy lùi: "Một nô tỳ ấm giường sao có năng lực ở trong viện Linh Lung?"

Con ngươi nàng càng thêm trở nên tĩnh mịch, quan sát nữ nhân vừa tức giận vừa mang theo sự phòng bị, khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười hả hê nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta không cần nhìn sắc mặt của ngươi sống qua ngày, ta lớn nhất trong Phủ Tướng quân này. Tướng quân đã thừa nhận thân phận của ta, chỉ chờ căn phòng này được trang trí lại, sẽ tiến hành nghi thức phong hiệu Phu nhân Tướng quân cho ta."

Làm sao Tống Thi Linh cũng không ngờ tới mới đến Vương phủ chưa tới hai ngày, nơi này đã không còn chỗ cho mình dung thân, không, đây nhất định không phải là sự thật. Sao tên Phong Cực kia dám? Bác của nàng là Thái phi, sau lưng có chỗ dựa Hộ quốc Vương phủ, bảo nàng sao có thể làm thiếp cho người ta chứ!

Dù gì Hồng Nguyệt cũng hầu hạ nữ nhân điên này hơn mười năm, sao không biết suy nghĩ trong đầu nàng ta, nàng mỉm cười, tựa như âm hiểm, tựa như khinh thường, vừa tựa như tính toán nói: "Đừng hy vọng người bác Thái phi của ngươi, đừng nói hiện tại bà ta sẽ không quản ngươi, dù bà ta sẵn lòng can thiệp, sẵn lòng vì ngươi ra mặt, bản phu nhân cũng không sợ!" Nàng đã sớm tốn tiền nghe được, nữ nhân trước mặt này đã gây họa trong Vương phủ, nên mới không thể ở lại, chạy trở về Phủ Tướng quân.

"Ngươi thật to gan, dám bất kính với Thái phi!" Ngón tay Tống Thi Linh run run chỉ vào Hồng Nguyệt, trong lòng lan tràn một nỗi lo lắng không biết tên. Nàng hiểu rõ Hồng Nguyệt, trước đây nàng ta ghét mình cũng chỉ dám nói ngoài miệng, chứ không dám thật sự ra tay, bây giờ lại cả gan làm càn như thế, chẳng lẽ sau lưng có người làm chỗ dựa?

Trông thấy Tống Thi Linh hơi có vẻ chột dạ và ánh mắt hốt hoảng, Hồng Nguyệt cũng không giấu giếm, nàng mang theo thù hận đến đây, nó đã ăn sâu vào tâm khảm của nàng: "Thái hậu nương nương phong tặng Phong đại ca danh hiệu Uy Phong Tướng quân, hơn nữa còn giao cho hắn một nửa binh lực của Đại Hạ Quốc, ta cũng được Thái hậu nhận làm dưỡng nữ!"

Cả người Tống Thi Linh run lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Nguyệt, muốn từ trên người nàng ta nhìn ra chút ít dấu hiệu nói láo. Nhưng hồi lâu, khiến cho nàng thất vọng, đây hết thảy rất có thể là thật. Tại sao lại như vậy? Nàng còn chưa đợi được Thư di hoàn thành kế hoạch, chưa đợi được trở thành Trắc phi của biểu ca, bây giờ trong Vương phủ lại không có chỗ dung thân, đã vậy một nơi nàng nhìn chướng mắt cũng không giữ được.

"Từ nay về sau tỷ tỷ sống ở Lan Phong cư phía bắc, nhớ mỗi ngày phải dậy sớm tới đây thỉnh an cho bản phu nhân. Hiện tại cũng không có chuyện gì cần đến tỷ tỷ, nhanh quỳ xuống thỉnh an rồi lui ra đi, Phong Tướng quân sắp tới rồi, để cho người nhìn thấy khuôn mặt giống như người chết của tỷ tỷ, người sẽ mất hứng!"

Lan Phong cư, sao Tống Thi Linh không biết? Nơi đó khá gần phòng của hạ nhân, u ám quanh năm, nghe nói chỗ đó phụ thân của Phong Cực dùng để trừng phạt tiểu thiếp hồng hạnh xuất tường (ngoại tình).

Hồng Nguyệt ra hiệu cho hai nha hoàn bên trái và phải, lúc Tống Thi Linh còn đang ngây ngốc, chưa kịp tiêu hóa một biến đổi lớn như thế, hai nha hoàn một trái một phải kiềm cặp nàng ta, một người trong đó đá mạnh vào đùi trên của nàng ta, ép buộc nàng ta quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo.

Một trận đau đớn kéo đến, Tống Thi Linh nhúc nhích gương mặt cứng ngắc, phẫn hận trừng mắt nữ nhân kia: "Tiện tỳ, ngươi dám làm vậy với ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hồng Nguyệt khoát tay áo, ý bảo hai nha hoàn áp tải nàng ta đi ra ngoài. Hừ! Bỏ qua cho, để coi là ai không bỏ qua cho ai. Tống Thi Linh, đây chỉ là mới bắt đầu, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm ngàn lần tính mạng cho hài nhi của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro