Chương 117: Không cách nào vứt bỏ ràng buộc
Một bộ quần áo bằng gấm trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn như ngọc mơ hồ có ánh sáng lưu động, tóc đen được cột cao lên, có vài sợi rớt trên vai, áo trắng tóc đen, cực kỳ rõ nét, thỉnh thoảng gió thổi vào trong phòng, khẽ phất phơ, khiến cả người tựa như ảo mộng, giống như từ trong tranh đi ra.
Vân Tuyết Phi sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, hơi đỏ mặt, há miệng: "Huynh đến khi nào vậy?"
Tư Nam Tuyệt nghiêm túc nhìn Vân Tuyết Phi chốc lát, sau đó thu hồi tầm mắt, hừ khẽ một tiếng: "Thật đúng là một nữ nhân không có tình cảm!"
Như vậy đã tức giận? Nhưng hình như nàng không có nói gì, Vân Tuyết Phi vội vàng bước xuống giường, đi tới trước mặt Tư Nam Tuyệt, cẩn thận quan sát gương mặt của hắn, trái phải trên dưới. Sau đó mở to hai mắt, bừng tỉnh hiểu ra nói: "Huynh muốn nghe ta nói ta nhớ huynh?"
Tư Nam Tuyệt nghe vậy, cũng không nói chuyện, chỉ là khóe môi khẽ nâng lên tiết lộ tâm tình của hắn.
Con ngươi Vân Tuyết Phi đảo quanh, sau đó đưa tay ôm lấy eo của hắn, dán thân thể mềm mại vào trong ngực hắn, đầu cọ cọ, cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc, trái tim treo lên rốt cuộc cũng hạ xuống. Một lúc sau nàng ngẩng đầu lên, nhón chân chủ động hôn trên cách môi hắn một cái, cười nói: "Như vậy được chưa?"
Khóe miệng Tư Nam Tuyệt nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển, đưa tay ôm eo Vân Tuyết Phi, ngửi mùi thơm phảng phất, hừ một tiếng: "Coi như trẻ nhỏ dễ dạy ~"
Cái ôm quen thuộc, cánh tay mạnh mẽ, gò má Vân Tuyết Phi đỏ ửng, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, lại hỏi một lần nữa: "Huynh tới bao lâu rồi?"
Vòng tay đang ôm eo Vân Tuyết Phi đột nhiên siết chặt, bầu không khí ôn hòa loáng thoáng bị hơi lạnh xâm nhập, giọng nói Tư Nam Tuyệt có một chút tối tăm: "Lúc ai đó và dã nam nhân ăn cơm, thì ta đã tới, chẳng qua người nọ chỉ lo chăm chú ăn cơm, cho nên vẫn không phát hiện!"
Từ ai đó đến người nọ, Vân Tuyết Phi xấu hổ, vị chua trên thân nam nhân này quá nặng rồi, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt nói: "Ngay cả Hạ Hầu Huyền cũng không phát hiện ra huynh, thì làm sao ta biết chứ?" Lúc này nàng mới cảm thấy quả thật vô cùng may mắn, khi nãy nàng không ăn những món tên kia gắp cho, lòng dạ nam nhân này không phải loại nhỏ nhen bình thường!
Suy nghĩ một lát, rốt cuộc mày Tư Nam Tuyệt cũng giãn ra, đưa mắt nhìn thật sâu Vân Tuyết Phi, sau đó cúi đầu xuống, dán lên đôi môi mềm mại của nàng, trằn trọc mút thỏa thích, sau khi được nếm một chút ngọt ngào nhè nhẹ, dục vọng lập tức kéo đến ngày một mãnh liệt, càng thêm cảm thấy chưa đủ. Hắn đưa đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng ra, quấn quanh chơi đùa cái lưỡi của nàng, hết sức triền miên, mãi cho đến khi Vân Tuyết Phi thở hồng hộc, hô hấp khó khăn, gương mặt hoàn toàn đỏ lự, hắn mới buông nàng ra.
Toàn thân Vân Tuyết Phi vô lực, chỉ có thể đem trọn sức nặng thân thể dựa vào trên người của Tư Nam Tuyệt, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nàng ngước mắt mở miệng, ngữ điệu hơi nũng nịu: "Tiêu Nhược Vũ cố ý giữ ta lại trong cung, là vì muốn dẫn dụ Hạ Hầu Cảnh, huynh xem chừng hắn, đừng để hắn vào cung trúng kế Tiêu Nhược Vũ!"
Trong lòng Tư Nam Tuyệt đột nhiên lạnh lẽo, con ngươi trong trẻo nháy mắt giăng đầy mây đen, vòng tay ôm eo Vân Tuyết Phi, nắm một miếng thịt mềm bên hông, nhẫn tâm ngắt một cái, đợi nhìn đến khi nhìn thấy sắc mặt bị đau của người trong ngực, mới nới tay, đẩy nàng ra, sắc mặt lạnh nhạt lạnh lẽo, tiếng nói giống như từ giữa kẽ răng nặn ra: "Vân Tuyết Phi, nàng rất tốt, dưới tình huống như vậy nàng còn nhớ những nam nhân khác!"
Chưa chuẩn bị tâm lý, Vân Tuyết Phi lảo đảo rớt xuống, sau khi đứng vững, bĩu môi xoa xoa eo, dùng lực lớn như vậy, nhất định đã bị nhéo đỏ rồi, nàng hung ác trợn mắt nhìn Tư Nam Tuyệt một cái, oán giận nói: "Nhưng hắn là biểu đệ của huynh, ta quan tâm hắn là điều nên làm!"
Tư Nam Tuyệt nhíu mày, lành lạnh liếc nữ nhân nói dối không đỏ mặt kia, giọng nói dịu dàng pha chút trầm vang lên: "Nàng chắc chắn chỉ vì hắn là biểu đệ của ta?"
Vân Tuyết Phi chần chừ chốc lát, dưới tầm mắt dò xét bức người của hắn, ho khan một tiếng, sắc mặt hơi ửng đỏ, do dự mở miệng nói: "Dầu gì ta và hắn cũng là bạn tốt, biết rõ gặp nguy hiểm mà không nói, thì không phải đạo rồi!"
"Vân Tuyết Phi, chính trong lòng nàng hắn và nàng không đơn giản chỉ là tình bằng hữu!" Con ngươi Tư Nam Tuyệt âm trầm, quanh thân bao trùm một tầng sương lạnh lẽo: "Nàng tính gạt mình hay có ý định gạt ta?"
Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình như lửa, nhưng bây giờ lại lạnh như băng, không khí đè nén làm cho người ta thở cũng không dám thở mạnh.
Sao Vân Tuyết Phi không biết khúc mắc trong lòng hắn, cảnh tượng như vậy dường như xuất hiện rất nhiều lần. Mỗi lần nàng giải thích cũng như không, vô số lần bảo đảm cuối cùng đều chỉ là nói suông, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tư Nam Tuyệt, một lúc sau ấp úng nói: "Thật xin lỗi!"
Liếc nàng một cái, Tư Nam Tuyệt hơi mệt mỏi xoa xoa cái trán, mới vừa rồi lời ra khỏi miệng, hắn liền hối hận. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ uất ức khó chịu của nàng, hắn biết lúc nãy giọng điệu của mình có bao nhiêu ác liệt, nhưng vừa nghĩ tới nàng quan tâm đến một nam nhân khác. Thậm chí thời điểm đang cùng hắn triền miên, đáy lòng đều có hình bóng dáng của hắn ta, trong lòng hắn không nhịn được chua xót, không nhịn được muốn nổi giận.
"Nàng và hắn có chung quá khứ, đó là ta không cách nào chạm được, ta ích kỷ muốn xóa bỏ dấu vết của hắn trong lòng nàng, nhưng chỉ là si tâm vọng tưởng. Vân Tuyết Phi, nàng nói nàng không yêu hắn, chẳng qua là bằng hữu. Nhưng ta và nàng đều biết không ai có thể thay thế địa vị của hắn ở trong lòng nàng!" Tư Nam Tuyệt tự giễu cười nói: "Cho dù sống lại, hắn và nàng cũng không cách nào vứt bỏ ràng buộc!"
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, nhịp tim bắt đầu đập lộn xộn, không thể tin nhìn Tư Nam Tuyệt, thì ra nam nhân này đã biết hết tất cả!
Chứng kiến vẻ mặt hắn tịch mịch, lồng ngực Vân Tuyết Phi giống như bị một tảng đá lớn đè phải không thở nổi, điều muốn nói bị mắc kẹt trong cổ họng, nhả không ra, cũng nuốt không trôi, chân nàng giống như bị cố định ngay tại chỗ, động cũng không thể động một cái.
"Nàng đã không buông bỏ được hắn, vậy ta liền. . . . . ." Tư Nam Tuyệt dừng một chút, sắc mặt hơi ảm đạm, mấp máy môi: "Ta chỉ có thể. . . . . ."
Tựa như biết kế tiếp hắn sẽ nói gì, Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thấy cả trái tim giống như rơi vào hang tối vô cùng tận, liên tục rơi xuống, không thấy được ánh mặt trời phía trước.
"Không, huynh không được, huynh không được buông tay ta!" Vân Tuyết Phi gấp giọng cắt đứt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ theo gương mặt nhỏ xuống. Nhưng nàng lại quật cường kiềm chế không khóc, bước nhanh tiến lên, đưa tay che đôi môi đang nhúc nhích, ngang ngược tuyên bố: "Ta không cho phép huynh nói, không cho phép huynh nói muốn buông tay ta!"
Tư Nam Tuyệt hình như có chút ngây người, sau đó khẽ mỉm cười, vẻ u ám trên gương mặt dần dần biến mất, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương lo lắng, hắn vui mừng đồng thời trong lòng cũng đau nhói một cái.
"Nàng thật sự yêu ta?" Tư Nam Tuyệt kéo bàn tay đang che miệng mình xuống nắm trong tay, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay của hắn truyền đến đáy lòng, trong lòng hắn căng thẳng, càng thêm nắm thật chặt nàng, muốn truyền lại sự ấm áp của mình sang đầu ngón tay của nàng, sưởi ấm trái tim yếu ớt kia.
Vân Tuyết Phi không phát hiện vẻ mặt bất thường của Tư Nam Tuyệt, một lòng đều dừng ở nửa câu còn lại, nàng lo lắng nếu để hắn nói ra, nàng và hắn sẽ không thể quay lại, không còn có tương lai.
"Ta yêu huynh!" Vân Tuyết Phi vội vàng nói, một đôi mắt chăm chú nhìn nam nhân ở trước mắt, giống như chỉ cần từ trong miệng hắn nói ra nửa chữ nàng không muốn nghe, nàng sẽ lần nữa lấy cái tay còn lại đi chặn miệng của hắn. Là hắn trêu chọc nàng trước, còn muốn buông tay, không có cửa đâu, Vân Tuyết Phi nàng tuyệt đối không đồng ý, bởi vì ở trong kế hoạch tương lai của nàng đã sớm có sự hiện hữu của hắn!
Tư Nam Tuyệt nghe được lời này, chút u ám còn sót lại trong lòng liền biến mất, cả việc trái tim lo được lo mất cũng trở về nguyên chỗ. Hắn vươn cánh tay, kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, di chuyển tay đến chỗ lúc nãy đã nhéo nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt dịu dàng nhìn Vân Tuyết Phi hỏi: "Chỗ này còn đau không?"
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, lại lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào, cực kỳ đè nén nói: "Huynh vẫn kiên trì muốn buông tay ta, muốn vạch rõ giới hạn với ta sao?" Nàng không biết vì sao khi hỏi xong những lời này, lòng nàng lại rất đau, giống như sau một khắc sẽ chết vì đau.
"Đúng là đồ ngốc!" Tư Nam Tuyệt ngắm nghía gương mặt nhỏ nhắn uất ức, khóe miệng không nhịn được lờ mờ cong lên, vui vẻ hỏi: "Khi nào thì ta nói muốn buông tay nàng, muốn vạch rõ giới hạn với nàng?" Giọng nói trong trẻo dễ nghe như suối mát mang theo chảy sự ấm áp và một chút đau lòng.
Vân Tuyết Phi giật mình, nhìn con ngươi cười chúm chím này, đột nhiên có loại cảm giác xuân về hoa nở, hoàn toàn không còn sự lạnh lẽo thấu xương vừa rồi, chẳng lẽ hắn không hề tức giận?
"Lúc nãy ta chỉ muốn nói, chỉ cần trong lòng nàng có ta, ta sẽ nguyện ý chờ nàng, chờ đến ngày nàng làm xong những chuyện cho Hạ Hầu Cảnh, hoàn toàn quên mất hắn!" Ánh mắt Tư Nam Tuyệt nghiêm túc, thật sâu nhìn Vân Tuyết Phi, khẽ thở dài: "Ta hi vọng ngày đó đến sớm một chút!"
"Đây chính là toàn bộ lời huynh định nói?" Vân Tuyết Phi cảm giác trái tim u tối đột nhiên được bắn vào một tia ánh nắng ấm áp, gạt ra màn sương mờ mịt, hạnh phúc đang ở cách nàng không xa, cùng lúc vừa rơi xuống, mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển khiến nàng cảm giác giống như được uống cam lộ sau thời gian dài bị khô cạn, sợ trước mặt chỉ là tưởng tượng!
Tư Nam Tuyệt không phản bác, phụ họa gật đầu một cái, vô tội nói: "Lúc nãy ta muốn nói hết, nhưng nàng lại che miệng của ta không để cho ta nói!"
"Cũng chính là huynh chưa từng nghĩ tới sẽ nói ra câu kia, biết rất rõ ràng ta hiểu lầm, lại không chịu giải thích, nhìn ta ngốc nghếch như một con hát đang diễn hài kịch, vì huynh đau lòng, vì huynh khổ sở, trong lòng huynh nhất định rất vui đúng chứ!" Sắc mặt Vân Tuyết Phi âm trầm, cắn răng nghiến lợi, cả khuôn mặt bởi vì tràn đầy tức giận biến thành màu đỏ.
Biết đã đùa hơi quá trớn, Tư Nam Tuyệt vội vàng thu hồi độ cong ở khóe miệng, sắc mặt nghiêm chỉnh, đưa tay kéo cái tay còn lại của Vân Tuyết Phi, ánh mắt trịnh trọng nghiêm túc: "Phi nhi, vừa rồi nghe nàng nói như vậy, ta rất vui mừng nàng vì nàng lại để ý ta. Về sau ta sẽ không tùy tiện ăn dấm lung tung nữa, nàng đừng tức giận có được không?"
Vân Tuyết Phi rút tay ra khỏi bàn tay hắn, sau đó sử dụng lực đấm vào thân thể hắn, rời xa vòng ôm kia, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: "Nếu huynh bị ta trêu chọc giống như vậy, coi huynh có tức giận không!" Nói xong lời cuối cùng, giống như từ giữa kẽ răng nặn ra, mang theo một ít oán khí.
Tư Nam Tuyệt không có biện pháp, bất đắc dĩ nhìn Vân Tuyết Phi, vắt hết óc, muốn giảm bớt tức giận trong lòng nàng, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn chợt nói: "Phi nhi, Ngũ Trà nhờ ta nói với nàng, nàng ấy đã an toàn trở về Vương phủ rồi, kêu nàng không cần lo lắng cho nàng ấy!"
Ánh mắt Vân Tuyết Phi chợt hiện, kiềm chế lửa giận, nhớ lại lúc đi ra không thấy Ngũ Trà đâu, trong lòng nàng vẫn luôn lo lắng, sợ Tiêu Nhược Vũ giữ nàng ấy lại, phòng ngừa nàng chạy trốn xuất cung, bây giờ nghe Tư Nam Tuyệt nói như thế, rốt cuộc nàng có thể an tâm rồi.
"Phi nhi, Tiêu Nhược Vũ làm như vậy, chính là muốn bên cạnh nàng có người của mình!" Tư Nam Tuyệt nhìn thẳng vào Vân Tuyết Phi, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Từng cử động của nàng có thể đều sẽ bị người giám thị, ở đây không có tự do, lúc nào cũng phải đề phòng, cuộc sống như thế không thích hợp với nàng!"
Vân Tuyết Phi ngớ người, kế tiếp cúi đầu im lặng một hồi lâu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng ngước mắt kiên định nói: "Ta nhất định sẽ xuất cung, chẳng qua ta sẽ không lén lén lút lút ra ngoài như vậy, ta muốn đường đường chính chính đi ra từ cửa chính Hoàng cung!"
Đã sớm biết sẽ nhận được đáp án như vậy, Tư Nam Tuyệt khe khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ gương mặt trắng nõn bóng loáng của nàng, xúc cảm trơn nhẵn quen thuộc, kích thích nơi mềm mại sâu nhất trong lòng.
"Nếu đây là quyết định của nàng, vậy ta tôn trọng nàng!" Tư Nam Tuyệt ngưng mắt nhìn xoáy sâu vào Vân Tuyết Phi, trong mắt thoáng qua sự âm u, hắn lần nữa cúi đầu ấn xuống một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi nàng, sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, ta phải rời đi, nàng phải chăm sóc mình thật tốt, ta sẽ thường xuyên qua đây thăm nàng!"
Sau khi Vân Tuyết Phi gật đầu, trong nháy mắt Tư Nam Tuyệt không nỡ buông tay ra, liên tục nhìn thêm vài lần, mới biến mất ở trong phòng.
Thế giới giống như ngay một khắc kia chỉ còn lại sự an tĩnh, Vân Tuyết Phi đưa tay vuốt ve cánh môi của mình, phía trên kia giống như còn lưu lại hơi thở và nhiệt độ của hắn.
"Bái kiến Lữ mỹ nhân, Lê mỹ nhân!" Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nha hoàn cung kính vấn an.
Vân Tuyết Phi nhíu mày một cái, dừng bước, suy nghĩ một chút, trở lại trước bàn, rót cho mình ly trà, khẽ nhấm nháp.
"Tất cả các ngươi đều tránh ra cho bản tiểu thư, ta muốn coi thử người ở bên trong này là dạng mỹ nhân gì, lại khiến Hoàng thượng sáng sớm đã vội chạy đến đây!" Giọng điệu Lữ Lệ Hoa không vui xen lẫn nồng nặc đố kỵ.
"Ơ, ơ, mời Lữ mỹ nhân về cho, Hoàng thượng đã dặn, không để cho bất luận kẻ nào quấy rầy vị tiểu thư này đấy!" Nha hoàn khó xử khuyên can.
"Các ngươi cứ coi như không nhìn thấy ta và Lê mỹ nhân đi vào là được, Hoàng thượng biết cũng sẽ không trách tội các ngươi!" Lữ Lệ Hoa vẫn cao ngạo phách lối như trước đây nói: "Nếu còn cản đường bản tiểu thư, đừng trách roi của bản tiểu thư vô tình, sợ rằng Hoàng thượng còn chưa trách tội xuống, roi của bản tiểu thư đã quất các ngươi răng rơi đầy đất!"
Sau khi yên lặng một lúc lâu, tiếng bước chân thâm trầm càng ngày càng gần, khóe miệng Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, thật là không để cho người ta tỉnh tâm!
"Ơ ~ Lê tỷ tỷ, tỷ nhìn xem những thứ kia đều tốt hơn hai viện chúng ta, xem ra con hồ ly tinh đó rất có bản lãnh!" Ngữ điệu Lữ Lệ Hoa mang theo sự chua xót nói.
"Lữ muội muội, lời này chớ nói lung tung, để Hoàng thượng nghe được sẽ không tốt!" Lê Họa cẩn thận nói.
Vân Tuyết Phi giễu cợt cười một tiếng, hai người kia không phải như nước với lửa sao? Thế nào lâu ngày không thấy, thì tỷ tỷ muội muội thân thiết như vậy rồi, quả nhiên không có kẻ địch vĩnh viễn, trong Hoàng cung đứng đầu vẫn là lợi ích!
"Tại sao lại là ngươi?" Lữ Lệ Hoa đi vào trong phòng còn chưa kịp bị sự xa xỉ xung quanh hấp dẫn, lập tức nhìn thấy Vân Tuyết Phi ngồi thẳng lưng ở giữa phòng, nhàn nhã thưởng thức trà.
"Tại sao không thể là ta?" Vân Tuyết Phi cau mày, buồn cười nhìn vẻ mặt như gặp phải quỷ của nữ nhân, nàng đáng sợ như thế sao? Khiến sắc mặt hai nữ nhân này xanh mét hết vậy.
"Sao ngươi lại ở trong Hoàng cung? Mà còn là Trường Nhạc điện?" Trong lòng Lữ Lệ Hoa đột nhiên có một phỏng đoán không tốt, nàng lo lắng quét mắt về phía Lê Họa, chỉ mong điều đó không phải là thật.
Sau khi hai người trao đổi ánh mắt cho nhau, Lê Họa tương đối bình tĩnh hơn Lữ Lệ Hoa, nàng khoan thai tiến lên, cất giọng du dương nói: "Sao Vân tỷ tỷ tới Hoàng cung làm khách vậy? Vương gia cũng đến nữa à?" Nói xong đôi mắt đẹp nhìn xung quanh.
"Chắc chắn ngươi được con hồ ly tinh kia mời tới đây làm khách rồi!" Lữ Lệ Hoa lập tức phản ứng kịp.
"Khỏi nhìn, ở đây chỉ có một mình ta!" Vân Tuyết Phi miễn cưỡng giải thích với bọn họ, đón nhận ánh mắt không tin kia, nàng khẽ cười nói: "Hai vị xem xong rồi xin mời rời đi, ta còn phải nghỉ ngơi!"
Mặt Lê Họa liền biến sắc, uất ức cắn chặt miệng, tố cáo nhìn Vân Tuyết Phi.
Rốt cuộc Lữ Lệ Hoa cũng hiểu được, thì ra kim ốc tàng kiều (dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình) của Hoàng thượng chính là vị Hộ quốc Vương phi này, quả nhiên là con hồ ly tinh, có được Vương gia ưu tú như vậy, thế nhưng còn tranh giành Hoàng thượng với nàng!
"Ngươi nữ nhân này thật không biết xấu hổ, lại dám quyến rũ Hoàng thượng!" Lữ Lệ Hoa tức giận chỉ trích, ánh mắt phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì trên người Vân Tuyết Phi đã bị trăm ngàn vết thương rồi.
Bịch một tiếng, Vân Tuyết Phi ném ly trà ngã trên bàn, nước trà bắn tung tóe khắp nơi, Vân Tuyết Phi đứng dậy, con ngươi âm trầm cảnh cáo nhìn chằm chằm lữ Lệ Hoa: "Ta không tức giận không có nghĩa là ta không biết giận, ngươi nói chuyện chú ý chọn lựa từ ngữ cho ta. Ta là do Hoàng thượng các ngươi mời tới, về phần quyến rũ gì đó, đơn thuần vô nghĩa, ta và hắn một phân quan hệ cũng không có, các ngươi muốn tranh thủ tình cảm muốn ăn giấm, không cần tìm ta xúi quẩy!"
"Thế, vậy sao ngươi ở Trường Nhạc điện?" Lữ Lệ Hoa cũng không phải là kẻ ngu, hai mắt nàng nhìn xung quanh một vòng, bảo bối giá trị liên thành cũng không ít, có thể thấy được Hoàng thượng rất có lòng. Nàng tuyệt đối không tin giữa nữ nhân này và Hoàng thượng một chút quan hệ cũng không có!
Vân Tuyết Phi buông tay ra, nhàn nhạt cười một tiếng, gằn từng chữ: "Ta được Tiêu Thái hậu của các ngươi mời làm khách, nếu các ngươi chọc ta mất hứng, nói không chừng đến lúc nào đó ta không cẩn thận nói lộ ra, vậy sẽ không tốt đâu!"
Quả nhiên hai nữ nhân trước mặt liền biến sắc, Tiêu Thái hậu là mẫu hậu của Hoàng thượng. Hai người các nàng vào cung được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa từng được gặp mặt, nghe nói Hoàng thượng cực kỳ tôn kính vị mẫu thân này. Nếu như đến lúc đó thật sự bị Thái hậu chán ghét, các nàng. . . . . .
Ngắn ngủn trong vài giây, hai người đều có tính toán riêng, một lúc sau, rối rít bày ra nụ cười thân thiện với Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi đi đến trước mặt Lê Họa, nhìn bàn tay cẩn thận che chở bụng, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, nàng che miệng cười khẽ, nói với Lê Họa: "Xem ra Lê mỹ nhân rất nhanh sẽ sinh Hoàng tử cho Hoàng thượng rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro