Chương 120: Hỏi tội

Bị ánh mắt như vậy nhìn trúng khiến toàn thân nàng run lên, nhưng Mộ Dung Thanh Y cũng không lùi bước, vẫn trấn định hả hê nhìn Mộ Dung Thanh Liễu: "Những thứ này đều là Bá Luân cam tâm tình nguyện vì ta làm, ta không hề ép buộc hắn!"

"Ngươi không ép buộc hắn, nhưng ngươi lại lừa gạt hắn, sử dụng bề ngoài mềm yếu giả tạo!" Gương mặt Mộ Dung Thanh Liễu u ám nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Y, tức giận chỉ trích: "Nữ thần thánh khiết gì chứ! Ngươi đừng cho rằng ta không biết những chuyện ngươi làm trong mấy ngày qua ở Lãnh cung, ngay cả loại thị vệ như vậy ngươi cũng có thể kéo xuống hầu hạ, ta cảm thấy ghê tởm thay ngươi, Mộ Dung Thanh Y, ngươi thực sự muốn nam nhân đến điên rồi!"

Sắc mặt Mộ Dung Thanh Y chợt biến đổi, tiếp theo trong con ngươi hoàn toàn hiện ra sự hung ác, lớn giọng chất vấn: "Sao ngươi biết chuyện này?" Vương Nhị đã bị xử tử, nàng vốn tưởng rằng những chuyện kinh khủng đó sẽ trôi qua theo thời gian, dần dần rơi vào quên lãng. Thế nhưng còn chưa được bao lâu, lần nữa bị nhắc tới ở trước mặt nàng, rốt cuộc, rốt cuộc còn có ai biết chuyện này?

"Sao vậy? Cuối cùng cũng biết sợ à!" Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười một tiếng, đi hai vòng quanh Mộ Dung Thanh Y, dạo bước xem xét kỹ lưỡng, kế tiếp tấm tắc cảm thán: "Cơ thể đúng là có lồi có lõm, không trách được Vương Nhị nói thân thể mất hồn này cũng có thể nặn ra nước, đúng là mười phân vẹn mười. . . . . ."

Đột nhiên bước chân nàng dừng lại, quỷ dị cười một tiếng, nhìn này sắc mặt trắng bệch kia, trong lòng nàng không khỏi sinh ra khoái cảm trả thù.

"Hắn nói ngươi rất dâm đãng! Kỹ thuật còn tốt hơn những nữ nhân kỹ viện!" Mộ Dung Thanh Liễu đột nhiên lại gần, hé miệng thổi hơi nóng bên tai nàng ta, sau đó ném ra một câu nói.

Cảm thấy thân thể nàng ta không ngừng lay động, Mộ Dung Thanh Liễu khẽ cười, xấu bụng nhạo bang nói: "Hai nam nhân cũng không thỏa mãn được ngươi, xem ra ngươi thật sự vô cùng đói khát rồi!"

Mộ Dung Thanh Y hít thở càng ngày càng nặng, rõ ràng đã quên lãng buổi tối kia, nhưng lại bị cố ý nhắc nhở. Rối loạn kéo đến, trong đầu bị những kẻ kia nhục nhã, bị ép buộc. . . . . . Thậm chí hàm răng vàng khè vô cùng ghê tởm trong miệng Vương Nhị kia, nhiễu nước miếng, gương mặt tràn đầy dâm dục, từng việc thoáng hiện rõ trong đầu!

"Câm miệng, câm miệng cho ta, không được nói nữa!" Mặt mũi Mộ Dung Thanh Y trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh Liễu, vô cùng tức giận.

Chứng kiến Mộ Dung Thanh Y suy sụp như vậy, Mộ Dung Thanh Liễu là lần đầu tiên nhìn thấy, khóe miệng nàng vui vẻ nâng lên, trong mắt ác độc cuồn cuộn, ngữ điệu càng thêm bén nhọn chói tai vang lên: "Nhưng quá đáng tiếc chính là bây giờ Vương Nhị chết rồi, Bá Luân lại xảy ra chuyện như vậy. Hiện tại Hoàng thượng hoàn toàn không để ý tới ngươi. Mà tính toán thời gian, muội muội đã nhiều ngày không ăn mặn rồi, đừng nói người làm tỷ tỷ như ta không quan tâm ngươi, có muốn ta tìm vài tên khỏe mạnh cao to, lén đưa vào cung tạm thời thỏa mãn ngươi một chút không?"

Mộ Dung Thanh Y không duy trì được sự kiêu ngạo vừa nãy, bây giờ cả thân thể nàng từng đợt từng đợt rùng mình, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy. Rốt cuộc, rốt cuộc làm sao nữ nhân này biết? Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần Vương Nhị chết, chuyện này sẽ không có ai biết, nhưng mà tại sao có thể như vậy?

"Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng lại không thay đổi được sự thật Bá Luân chỉ yêu ta!" Mộ Dung Thanh Y hít một hơi thật sâu, ép buộc mình trấn định, lần nữa tìm lại tự tin nói: "Bá Luân tuyệt đối sẽ không để ý những thứ này. Nếu như để ý, hắn cũng sẽ không biết rõ ta là nữ nhân của Hoàng thượng, vẫn yêu ta cưng chiều ta, thậm chí còn cùng ta xảy ra quan hệ nam nữ!"

Giống như bị sét đánh giữa trời quang, khiến đầu Mộ Dung Thanh Liễu bị chấn động đến choáng váng, rõ ràng sớm đã biết, nhưng khi chính tai nghe được, trong lòng nàng vẫn đau đớn dữ tợn, nàng có thể mạnh mẽ đả kích Mộ Dung Thanh Y, lại không thay đổi được sự thật Quan Bá Luân chưa từng yêu nàng.

Mộ Dung Thanh Liễu hung ác trợn mắt nhìn nữ nhân không biết liêm sỉ này, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi đã tự tin như vậy, ta sẽ đem chuyện ngươi phóng đãng nói cho Bá Luân nghe, ngươi nhất định cũng không quan tâm tới đâu. Nhưng ta ngược lại muốn nhìn Quan Bá Luân có thật sự bao dung đại nghĩa như thế không, yêu một nữ nhân còn dâm đãng hơn kỹ nữ!"

Tiếng nói vừa dứt, nàng xoay người định rời đi.

Mộ Dung Thanh Y cả kinh, vội vàng đưa tay kéo Mộ Dung Thanh Liễu, ngăn nàng rời đi, nàng lạnh lùng chất vấn, trong mắt tàn nhẫn cùng cực: "Người nào nói cho ngươi biết chuyện này?"

"Không phải ngươi không quan tâm sao?" Mộ Dung Thanh Liễu liếc mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt mình, sau đó cười khiêu khích Mộ Dung Thanh Y, trong mắt chớp động ánh sáng quỷ kế thực hiện được.

"Người kia là ai, ai ở trong bóng tối giám thị ta?" Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y hiện lên sự hung ác, sắc mặt không tốt nói: "Nếu hôm nay ngươi không nói, đừng hòng bước ra Triều Phượng điện nửa bước!"

"Ta muốn đi, ai cũng không ngăn được!" Mộ Dung Thanh Liễu quay đầu lại nhìn Mộ Dung Thanh Y, cười lạnh: "Ngươi biết rõ tính ta, chuyện mà ta không muốn nói, cho dù có lấy mười thanh đao gác trên cổ ta, ta cũng sẽ không khai một chữ!"

"Muốn thế nào ngươi mới bằng lòng nói cho ta biết?" Mộ Dung Thanh Y biết nữ nhân này thích mềm không thích cứng, chỉ có thể dịu xuống, tiến hành thương lượng: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai, ta lập tức cho ngươi gặp Bá Luân!"

Nhắc tới Quan Bá Luân, Mộ Dung Thanh Liễu sửng sốt chốc lát, ánh mắt lóe lên, mím môi một cái nói: "Ta muốn gặp hắn trước sau đó sẽ nói cho ngươi biết!"

Mộ Dung Thanh Y nghe vậy, trong mắt thoáng qua sự tức giận, nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng được voi đòi tiên!"

"Ta rất nghiêm túc!" Mộ Dung Thanh Liễu quan sát kỹ Mộ Dung Thanh Y, cứng rắn nói: "Lời hứa của ngươi không đáng tin, ta phải gặp Bá Luân trước mới được!"

Trong cung điện lớn như vậy, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng cây kim rơi trên mặt đất, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bắn ra tia lửa kịch liệt.

Một lúc sau, Mộ Dung Thanh Y trừng mắt liếc Mộ Dung Thanh Liễu, bỏ cánh tay đang kiềm chế tay nàng ta, đi về phía cửa cao giọng ra lệnh: "Người đâu!"

Tiếng nói vừa dứt, cửa chính liền bị bên ngoài mở ra, Thiên Thủy chờ đợi ở bên ngoài lập tức nghe lệnh đi vào, cúi đầu cung kính nói: "Nương nương có gì phân phó?"

"Dẫn Quan Bá Luân tới cho bổn cung!" Mộ Dung Thanh Y cau mày, sắc mặt không tốt nói.

"Nương nương nói là Tiểu Lộ Tử?" Trong lòng Thiên Thủy thoáng cái lộp bộp, nhưng sắc mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh.

"Ừ, là hắn!" Lông mày Mộ Dung Thanh Y hơi nhíu, trong lòng không phải rất thoải mái, nhưng cũng gật đầu: "Đi mang hắn đến đây!"

"Chuyện này, chuyện này. . . . . ." Thiên Thủy chần chờ, nơm nớp lo sợ, không dám nói lớn.

"Chuyện này gì nữa? Còn không mau đi dẫn người tới đây cho bổn cung!" Mộ Dung Thanh Y giận tím mặt, quát một tiếng.

Rốt cuộc Thiên Thủy cũng không giấu được nữa, bỗng chốc quỳ rạp xuống đất, bò lổm ngổm khẩn trương nói: "Hồi nương nương, hôm nay sáng sớm Thái hậu phái người mang Tiểu Lộ Tử đi rồi, đến bây giờ vẫn chưa thả về!"

Cơ thể Mộ Dung Thanh Y run lên, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trái tim rơi thẳng xuống dưới, quả nhiên Tiêu Thái hậu vẫn không buông tha vụ tai tiếng của nàng!

Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng đi lên phía trước, giọng nói khẽ run, làm như cực kỳ khẩn trương kích động: "Ngươi có hỏi thăm được nguyên nhân Thái hậu mang Quan Bá Luân đi không?"

Thiên Thủy há miệng, không phát ra âm thanh, chỉ là đầu tựa vào trên đất, thân thể càng không ngừng run rẩy.

Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng di chuyển chạy ra cửa, sau đó bước chân dừng một chút, quay đầu lại sắc bén nói: "Nếu như ngươi thật sự yêu Quan Bá Luân, lập tức đi với ta đến Thọ Ninh điện!"

Chỉ thấy Mộ Dung Thanh Y rũ mi, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, không nói một lời.

Mộ Dung Thanh Liễu châm chọc cười một tiếng: "Quan Bá Luân đúng là mắt bị mù!" Tiếp theo lần nữa nâng bước lên, chạy ra ngoài.

Trên nóc Triều Phượng điện, hai nữ tử núp ở chỗ tối, thu hết mọi chuyện ở trong phòng vào mắt.

"Chủ tử, Mộ Dung Thanh Liễu này cũng là một người chân thành!" Thiên Tầm cảm thán.

Vân Tuyết Phi xuyên qua khe hở của miếng ngói nhìn nữ nhân vẫn bất động kia, thở dài lắc đầu một cái, môi đỏ mọng hé mở: "Cũng là một nữ tử quá ngu ngốc, vì một tên nam nhân không thích mình, thậm chí chán ghét mình, bỏ ra nhiều như vậy, thật không đáng giá mà!" Một người đàn ông nếu như không yêu ngươi, mặc ngươi làm nhiều chuyện hơn nữa cho hắn, hắn cũng sẽ không thương tiếc ngươi, điểm này Vân Tuyết Phi thấu hiểu rất rõ!

"Chủ tử, người nói vì sao Tiêu Thái hậu lại chọn hôm nay xử trí tên Quan Bá Luân đó?" Thiên Tầm lần nữa cau mày, dựa theo sự điều tra của nàng trong cung mấy ngày nay. Quan Bá Luân và Mộ Dung Thanh Y quấn lấy nhau ở Hậu cung, ai cũng đều biết. Tiêu Thái hậu không quá khó để biết chuyện này, liên quan đến thiên uy hoàng gia, thế nhưng có thể nhịn đến lúc này, thật là không dễ dàng!

"Sau lưng Quan Bá Luân có Quan gia làm hậu thuẫn, mà Quan gia chỉ thấp hơn Tiêu gia, Tiêu Nhược Vũ làm như vậy sợ rằng không đơn giản đâu!" Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, quét mắt xung quanh, thừa dịp thị vệ thay ca, quay đầu lại nói với Thiên Tầm: "Chúng ta cũng đi Thọ Ninh điện xem kịch hay thôi!"

Mũi chân chĩa xuống đất, nhẹ như chim yến nhảy lên, bay về hướng Thọ Ninh điện.

Thọ Ninh điện, Tiêu Nhược Vũ mặc một bộ hoa phục màu đỏ thêu Phượng Hoàng giương cánh bằng tơ vàng, hai bên búi tóc chỉnh tề cắm nghiêng ba cây trâm vàng, trên trán có tua vàng rũ xuống, vừa uy nghiêm vừa tôn quý ngồi trên ghế.

"Thái hậu, con ta hành động không khuôn phép, mạo phạm Hoàng quý phi nương nương, lý nên xử tử, nhưng cựu thần chỉ có một trưởng tử, xin Thái hậu nể tình cựu thần nhiều năm nay không có công lao cũng có khổ lao, cho nhi tử cựu thần một ngựa, cựu thần vô cùng cảm kích!" Quan Bá Đào quỳ rạp trên mặt đất, lão lệ tung hoành (nước mắt của người già rơi), tình chân ý thiết mà nói.

"Ngay cả nữ nhân của Hoàng thượng cũng dám nhúng chàm, lá gan thật không nhỏ!" Tiêu Nhược Vũ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe ánh sáng không rõ ý tứ.

"Tiểu tử này tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi hấp dẫn, hắn cũng đã bị báo ứng trừng phạt rồi, kính xin Thái hậu khai ân tha hắn một lần!" Đầu Quan Bá Đào chạm đất, vẫn không buông tha mà nói.

Tiêu Nhược Vũ cau mày, ánh mắt dò xét rời vào trên mặt nam nhân không có bất kỳ sự sợ hãi nào kia, giọng nói thâm trầm không cho phép cãi lại: "Ngươi nói cho ai gia nghe một chút, làm sao cùng Mộ Dung Thanh Y ở chung với nhau, là nàng ta quyến rũ ngươi sao?"

"Nhi tử, ngươi hãy khai thật với Thái hậu, để người làm chủ cho ngươi, mẫu thân của ngươi vì ngươi mà tan nát lòng, ngươi cũng không thể tùy hứng làm bậy như vậy nữa!" Quan Bá Đào chứa đầy tang thương, nhìn hắn ký thác kỳ vọng, một lòng bồi dưỡng nhi tử, cho dù đứa con trai này bây giờ đã bị làm hỏng, không bao giờ có thể kéo dài hương khói cho Quan gia được nữa. Nhưng đây cũng là đứa con trai ông thương yêu nhất, ông không thể nhìn nó tự hủy hoại mình từng bước từng bước đi về phía vực sâu. Chừng nào ông còn sống, ông nhất định phải ngăn chặn nó lại!

Con ngươi Quan Bá Luân bình tĩnh như nước rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng, nhìn phụ thân tràn đầy mong đợi, suy nghĩ cho mình, trong lòng hắn thoáng qua giãy giụa, nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu nhận tội: "Là nô tài quyến rũ Hoàng quý phi, là lỗi của nô tài, nô tài bằng lòng tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!"

Con ngươi vốn đang tỏa ra ánh sáng chờ mong, nhưng sau khi nghe được đáp án như vậy, ánh sáng kia liền từ từ bị tiêu diệt. Trong mắt Quan Bá Đào lóe ra ánh sáng không thể tin, tiếp theo là đau lòng, buồn bã vì nhi tử không có tiền đồ, giọng ông run rẩy tức giận mắng: "Tên nghiệp chướng này, sao Quan Bá Đào ta lại có một nhi tử ngu ngốc như vậy, ngươi đặt phụ mẫu thân nhân ngươi ở đâu hả?"

Trong mắt Quan Bá Luân đầy tràn bi thống, quỳ xuống, chuyển hướng, đối với sự thất vọng tột độ của phụ thân mạnh mẽ dập đầu ba cái: "Thật xin lỗi, phụ thân, nhi tử khiến người hổ thẹn rồi!"

"Quan Hữu tướng, chuyện này ngươi cũng đã nhìn thấy, ai gia cho hắn cơ hội giải thích, muốn xem bên trong có phải có hiểu lầm gì không, thế nhưng nó. . . . . ." Tròng mắt Tiêu Nhược Vũ hiện lên sự khó xử, đưa tay cầm lấy nước trà đưa tới khẽ nhấp một ngụm, tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, lập tức giam Quan Bá Luân lại cho ai gia. . . . . ."

"Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta!" Mộ Dung Thanh Liễu vội vàng chạy vào, quỳ xuống bên cạnh Quan Bá Luân, dập đầu cầu cạnh Tiêu Nhược Vũ: "Tướng công ta hắn là người tốt, Hoàng quý phi là muội muội ruột của thần phụ, bọn họ tuyệt đối sẽ không có loại quan hệ kinh khủng kia, nhất định là hiểu lầm, xin Thái hậu minh xét!"

Tiêu Nhược Vũ giống như không hề nghe thấy, đưa mắt nhìn về mấy người sau lưng Mộ Dung Thanh Liễu.

Cùng theo nàng đi vào còn có Hạ Hầu Huyền, Hạ Hầu Thuần, Vân Tuyết Phi và Thiên Tầm dịch dung thành nha hoàn. "Nhi tử thỉnh an mẫu hậu!" Hạ Hầu Huyền và Hạ Hầu Thuần đồng thời nói.

"Tham kiến Thái hậu!" Vân Tuyết Phi nhẹ nhàng khom lưng xuống, cũng không quỳ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Ừ ~" Tiêu Nhược Vũ nặng nề đáp một tiếng, ánh mắt khẽ quét qua bọn họ, cuối cùng chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, giọng điệu nghe không ra cảm xúc nói: "Sao lại có cả Vương phi nữa?"

"Mẫu hậu, Phỉ nhi vốn đang đi chung với bọn con, trên đường chúng ta gặp tiểu thư Thanh Liễu, nên cùng nhau tới!" Hạ Hầu Huyền vội vàng giải thích.

Con ngươi Tiêu Nhược Vũ căng thẳng, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Tuyết Phi.

Vân Tuyết Phi cũng không tránh né, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bà ta, hai người nhìn nhau trong chốc lát. Tiêu Nhược Vũ ngó qua một đứa con trai khác Hạ Hầu Thuần: "Thuần nhi, ngươi cũng như bọn họ?"

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Vân Tuyết Phi há có thể không biết ý tứ trong lời nói Tiêu Nhược Vũ, bệnh đa nghi của nữ nhân này thật nặng, biết rõ Hạ Hầu Huyền vô cùng bảo vệ mình, cho nên mới hỏi Hạ Hầu Thuần.

"Dạ, chúng ta đều là ngẫu nhiên gặp, sau đó cùng nhau tới!" Ánh mắt Hạ Hầu Thuần nhu hòa, thành thực gật đầu.

Tiêu Nhược Vũ nhìn đứa con lớn mình tin tin tưởng nhất gật đầu, nghi ngờ trong lòng mới tiêu tán được một chút. Chẳng qua bà cũng không dám phớt lờ, kể từ khi biết nữ nhân này chính là Tiết Phỉ, trong lòng bà vẫn không được tự nhiên, cảm giác không nhìn thấy rõ những điều ẩn chứa bên trong đôi mắt của nữ nhân này.

"Mẫu hậu, Quan lão là trọng thần Triều đình, vì Đại Hạ ta lập được vô số chiến công hiển hách. Mặc dù con ông hồ đồ, nhưng cũng không tính là hạng người đại ác, cho hắn về nhà trông coi đi!" Hạ Hầu Thuần đứng ra cầu tình, vẻ mặt khẩn thiết, trên gương mặt ôn hòa tràn đầy lo lắng.

Quan Bá Đào không ngờ nhị Hoàng tử ông vẫn luôn xem thường vậy mà lại vì mình xin tha cho đứa con trai vô dụng của mình, nhất thời trên mặt nóng như lửa, thật ra ông đã nói xấu không ít vị Hoàng tử này không có tài năng gì nổi bật. Ban đầu cửu tử đoạt vị, ông lập tức lựa chọn thất Hoàng tử tài đức vẹn toàn, cũng chính đương kim Thiên tử hiện tại đang đứng trước mặt ông.

"Thuần nhi, mẫu thân biết tâm địa con thiện lương, nhưng chuyện này quan hệ đến tôn nghiêm của Hoàng gia, ai gia cũng không thể cứ tính như vậy!" Ánh mắt Tiêu Nhược Vũ nhìn Hạ Hầu Thuần rất dịu dàng, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không chút nào cho thương lượng.

Mộ Dung Thanh Liễu vốn nghe Thuần Vương gia cầu tình hộ Quan Bá Luân, cho là có hy vọng, không ngờ Thái hậu vẫn khăng khăng khép tội như thế, nàng không thể để Bá Luân có chuyện. Tuy hắn không yêu nàng, nhưng hắn vẫn là phụ thân của đứa bé trong bụng nàng, nàng không thể để cho hắn chết!

"Xin Thái hậu bỏ qua cho tướng công ta, tướng công ta hắn vô tội!" Giọng nói Mộ Dung Thanh Liễu chất đầy thê lương, ánh mắt tràn ngập cầu khẩn.

"Hả? Nhưng chính Quan Bá Luân cũng thừa nhận, là hắn quyến rũ Mộ Dung Hoàng quý phi!" Tiêu Nhược Vũ nở nụ cười trên môi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Đó không phải là thật, hắn vô tội, hắn nói như vậy là vì bảo vệ. . . . . ." Bây giờ Mộ Dung Thanh Liễu cũng không đoái hoài tới cái gì nữa, nàng bị một câu thừa nhận kia kích thích. Chẳng lẽ trong lòng Bá Luân, một Quan phủ lớn như vậy cũng không sánh được với Mộ Dung Thanh Y lẳng lơ kia? Nữ nhân đó rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng giá để Quan Bá Luân trả giá như vậy!

"Câm mồm! Ta nói là ta ép buộc Mộ Dung Hoàng quý phi, ta có tội, xin Thái hậu dứt khoát định tội của ta, muốn chém giết muốn róc thịt, thần cũng chấp nhận!" Quan Bá Luân gấp giọng cắt đứt, ánh mắt kiên định.

"Vì sao Thái hậu không mời Mộ Dung Hoàng quý phi tới hỏi một chút, đã tự mình quả quyết?" Vân Tuyết Phi bỗng chốc mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro