Chương 66: Vợ chồng bất hòa

Mùi vị tiểu nha hoàn hôm qua không tệ, Phong Cực sờ sờ cằm, nghĩ đến tiểu nha hoàn ngọt ngào và mỏng manh, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác thương tiếc, làm nha hoàn thật đáng tiếc, hắn muốn phong nàng làm thiếp, sau khi quyết định xong, hắn hít một hơi đi tìm Tống Thi Linh.

Trải qua mấy tháng chung sống, hắn thật sự thấy rõ ràng từ trong ra ngoài nữ nhân Tống Thi Linh này, rất rõ ràng, trước kia mắt mình thật sự mù, sao lại có thể coi nữ nhân như vậy như nữ thần trong lòng mình? Nữ nhân này hoàn toàn là một kẻ điên, ngày ngày cãi nhau với người khác, ngày ngày đánh chửi nha hoàn.

Nghĩ đến cái khe phập phồng, khuôn mặt tức giận, hắn nhất thời cảm thấy buồn nôn, dừng bước, do dự, mình có quyền tự lập thiếp, không cần thương lượng với nữ nhân này, mình mới là chủ nhân trong phủ Tướng quân này, nữ nhân kia tính là gì? Hắn vẫn nên đi tìm tiểu mỹ nhân của hắn.

Quyết định xong, hắn lập tức xoay người đi vào vườn của nha hoàn, dọc đường đi, Phong Cực cảm thấy vô cùng kì quái, nha hoàn nhìn thấy hắn thì vội vàng yên lặng cúi đầu vội vàng vòng qua, hơn nữa còn có một số nha hoàn nhìn thấy hắn thì trực tiếp xoay người đi ngược lại, hôm nay sao lại kì quái như vậy?

Đi đến trước cửa phòng Hồng Nguyệt cư, vì giữ vững khí chất nam sĩ, hắn tính đưa tay lên gõ cửa, nhưng tay vừa nâng lên, chỉ nghe thấy có tiếng khóc bên trong, hắn đưa đầu lại sát cửa, cẩn thận nhận rõ, là tiếng khóc của tiểu mỹ nhân Hồng Nguyệt.

Tiểu mỹ nhân chính là tiểu mỹ nhân, ngay cả tiếng khóc cũng khiến người ta động lòng như vậy, hắn không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Hồng Nguyệt vốn đang ngồi đầu giường đau đớn, trên mặt tầng tầng máu thịt, nhìn qua như thể Bạch Cốt, nàng đau quá, thật đáng sợ, cũng thật đáng hận! Mình đi theo Tống Thi Linh lâu như vậy, mọi chuyện đều nghĩ cho nàng, ngay cả ngày nàng bị đuổi khỏi Vương phủ, mình cũng nhẫn nhục, đi theo nàng, chưa bao giờ oán trách, nhưng là nàng, từ sau khi bị hủy dung tính tình lập tức thay đổi lớn, động một chút là đánh mình, mình là người, không phải đồ vật, cũng sẽ đau, cũng sẽ khó chịu!

Phong Cực vừa tiến lại, nhìn thấy trong phòng rèm chưa được kéo lên, trong nhà tối như mực, không một chút ánh sáng. Hắn đột nhiên đạp trúng mảnh vụn trên mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, hắn nhìn chăm chú lên mặt đất, phát hiện đều là đồ bị ném, ngay cả gương cũng bị ném vỡ trên mặt đất.

Hắn bỏ qua dự cảm bất thường trong lòng, vừa đi vào trong, vừa làm mềm âm, nhẹ giọng gọi: "Hồng Nguyệt, bản tướng quân tới thăm ngươi. . ."

Hồng Nguyệt ngẩn ra, hình ảnh tối hôm qua bị cường bạo hiện lên trong đầu, đều do người đàn ông này! Nếu không phải hắn, thì sao hôm nay mình lại gặp phải tình cảnh này? Trong mắt nàng là cừu hận ngập trời, tại sao mình lại luôn bị Tống Thi Linh bắt nạt, mình cũng là người, chỉ là xuất thân không tốt một chút, mình đường đường chính chính là người, tại sao Tống Thi Linh lại vũ nhục hủy dung của nàng? Hơn nữa thân phận của Tống Thi Linh cũng không có gì tốt, trước kia ăn nhờ ở đậu ở Vương phủ, hiện tại ở trong phủ Tướng quân, người đàn ông tên Phong Cực này hoàn toàn không liếc nhìn nàng lấy một cái.

Phong Cực dựa vào bản năng nhiều năm của mình, cuối cùng nhìn thấy Hồng Nguyệt cúi đầu ở trên giường, ủy khuất ngồi đó rơi lệ.

Hắn đang chuẩn bị đi đến, đột nhiên một tiếng quát truyền đến: "Tướng quân, người đừng đến nữa!" Hồng Nguyệt nghiêng đầu, quay lưng về phía Phong Cực, đưa tay ngăn cản.

Phong Cực lúng túng dừng bước, trong lòng lại không vui, dù sao mình cũng là Tướng quân, hạ mình vào phòng nhìn nàng, nàng phải cảm thấy vinh hạnh, sao lại có thái độ này với mình?

Thấy Phong Cực dừng bước, cuối cùng Hồng Nguyệt vô lực thả tay xuống, nức nở: "Thật xin lỗi, Tướng quân, nô tỳ cũng không cố ý muốn ngăn Tướng quân, trải qua tối hôm qua, Tướng quân có thể đến thăm nô tỳ, nô tỳ thật sự vui mừng, nhưng nô tỳ, nô tỳ. . ." Càng cố gắng đè nén giọng nói đau khổ càng truyền đến: "Nô tỳ sợ mặt mình sẽ dọa Tướng quân, hay là Tướng quân trở về đi. . ."

Phong Cực vốn không vui, sau khi nghe Hồng Nguyệt giải thích, không vui lập tức tan thành mây khói, nhưng hắn đột nhiên bắt được một điều mấu chốt: 'Mặt', trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Tống Thi Linh, bộ dạng điên cuồng của nàng, còn có chuyện gần đây nha hoàn trong phủ bị hủy dung, cả người nhất thời lạnh băng, hé đôi môi khô khốc hỏi: "Mặt có ngươi có phải. . . , phải không?" Hắn đột nhiên không hỏi được, cảm thấy hơi thở cũng bị đè nén, hắn nhắm mắt lại một lúc, lại lần nữa mở ra, vẫn hỏi lại vấn đề trong lòng: "Mặt của ngươi có phải bị bà điên kia hủy rồi không?"

Hồng Nguyệt ngẩn ra, hắn lại đoán được, nàng khó chịu gật đầu, tiếng khóc càng thêm đau lòng, gương mặt này bị hủy, toàn bộ cuộc sống sau này của nàng sẽ bị hủy, nàng vốn muốn chờ Tống Thi Linh tìm được hạnh phúc, nàng liền hồi hương, ở đó tìm một nam nhân trung thực có thể tin tưởng gả cho, trôi qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng trong sạch của nàng bị người đàn ông trước mắt này đoạt, mặt của nàng lại bị tiểu thư nàng tôn kính làm hỏng!

Nếu trước đây Phong Cực đều nhắm một mắt mở một mắt, lười phải so đo cùng bà điên Tống Thi Linh này, nhưng hiện tại hắn không thể nhịn nữa, mình cũng là đàn ông, nàng không thích mình, cũng không thể ngăn cản mình hưởng thụ nữ nhân khác!

Nghe tiếng khóc đè nén bi thương này, trong lòng hắn có chút áy náy và khó chịu, hắn không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, xoay người chạy đi như bị ai đuổi, trốn khỏi nơi khiến người khác hít thở không thông này.

Linh Lung viên, tâm tình Tống Thi Linh vui vẻ mặc cho nha hoàn bóp vai cho mình, trong miệng còn thỉnh thoảng khẽ hát.

Đột nhiên cửa lớn bị người ta đá văng, Phong Cực mang bộ mặt tức giận tiến vào, cả phòng lập tức bị bao trùm bởi tầng khí lạnh như băng.

Tống Thi Linh đưa tay vẫy vẫy, bọn nha hoàn thấy thế, cúi người hành lễ rồi đi ra ngoài.

"Ô. . . người nào chọc Đại tướng quân của chúng ta tức giận, nhìn mặt đen như Bao Công rồi!" Tống Thi Linh đứng lên đi đến trước mặt Phong Cực, tấm tắc đi một vòng.

"Ta hỏi ngươi, mặt của Hồng Nguyệt có phải do ngươi hủy không?" Phong Cực nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân xấu xí này, ban đầu sao mắt mình lại mù như vậy, gặp phải một nữ nhân ác độc thế này?

Tống Thi Linh thưởng thức sắc mặt đại biến của hắn, trong lòng vô cùng vui sướng, nàng không chút che giấu thừa nhận: "Là ta hủy thì sao?" Sớm biết hủy dung gương mặt của một tiểu tiện nhân có thể khiến Phong Cực tức giận như vậy, nàng thật nên tìm người giám sát, sau này chỉ cần hắn đến gần nữ nhân nào, có ý với nữ nhân nào, mình sẽ phá hủy mặt của nữ nhân đó. Ban đầu nếu không phải mình vô dụng bị nam nhân này cướp mất trong sạch, sao nàng có thể nổi giận đùng đùng đi tìm Vân Tuyết Phi tính sổ, kết quả lại khiến mình bị hủy dung.

Nàng làm sao nuốt được cơn tức này? Trước kia, nàng xinh đẹp rung động lòng người, nam nhân hận không thể thời thời khắc khắc dính mắt lên người nàng, sao có thể như hiện tại, mặt đầy sẹo, loang loang lổ lổ, kinh người như Dạ Xoa, nam nhân nhìn thấy cũng phải đi vòng.

"Ngươi điên rồi! Đó là nha hoàn vẫn đi theo ngươi, ngươi lại không niệm tình cũ, ác độc phá hủy gương mặt của nàng!" Phong Cực vô cùng tức giận chỉ trích, trong mắt toàn là thống khổ, nghĩ đến bóng dáng bi thương của Hồng Nguyệt, trong lòng hắn trừ tức giận thì chính là tội lỗi, nếu như không phải mình uống rượu say cưỡng bức nàng, một nha đầu tội gì mà bị hủy cả đời.

"Tình cũ?" Tống Thi Linh chê cười. "Con tiện nhân kia leo lên giường của phu quân ta, ngươi nói ta phải niệm tình cũ gì với nàng? Đó là nàng đáng đời!" Cho dù mình không thích nam nhân vô dụng này, nhưng nếu mình là Phong phu nhân, nàng không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của nàng, nàng muốn Phong Cực ở cạnh nàng, cùng chịu đau khổ.

Nhìn nữ nhân điên cuồng trước mắt, nét mặt dữ tợn, khiến cho gương mặt xấu xí càng thêm kinh người, Phong Cực cũng không nhịn được nữa, đưa tay kéo tóc nàng, đưa nàng đến cạnh chậu nước cách đó không xa, để nàng nhìn bóng mình trong nước, trong mắt toàn là tia máu, tức giận chấy vấn: "Ngươi nhìn một chút bộ dạng hiện tại của ngươi là thế nào?"

Nhìn gương mặt toàn là vết sẹo trong nước, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, hành động của cái bóng trong nước cũng giống vậy, gương mặt xấu xí này, sao có thể là nàng?

Tống Thi Linh đưa tay vỗ nhẹ mặt, khuôn mặt trắng nõn ngày trước, hôm nay lại thô ráp khiến người ta nhìn liền muốn nôn, tại sao gương mặt này lại là nàng? Nàng khẽ gật đầu một cái, tự nhủ: "Không phải, không phải, đây không phải mặt của ta, ta nghiêng nước nghiêng thành, sao kẻ xấu xí này có thể là ta!"

Phong Cực nhìn nữ nhân lừa mình dối người này, châm chọc: "Bây giờ ngươi còn không nhìn vào sự thật, đây không phải mặt của ngươi thì là của ai?" Nữ nhân này để ý nhất chính là dung mạo của mình, muốn khiến nàng khó chịu, thì phải bắt đầu từ vết sẹo của nàng, Tống Thi Linh, ngươi không để ta dễ chịu, ta sẽ khiến ngươi thống khổ!

Nàng đột nhiên tức giận hất văng chậu nước xuống đất, giãy giụa đứng dậy, hét lớn về phía Phong Cực: "Ta nói, đây không phải mặt ta, không phải, không phải!"

Chậu nước kêu loảng xoảng một tiếng, nước bên trong bắn ra làm ướt một mảng lớn.

Phong Cực cười khẽ một tiếng: "Mặt ngươi biến thành thế này là sự thật, vẫn nên an phận một chút, ta còn có thể giữ lại vị trí chính thê cho ngươi, nếu sau này ngươi còn muốn làm ác, ta sẽ bỏ ngươi, đuổi ngươi ra khỏi phủ Tướng quân, ta xem còn nam nhân nào nguyện ý lấy ngươi!" Hắn đột nhiên đi đến bên cạnh nàng, kề sát tai nàng, thở ra một hơi nóng, có chút hả hê nói: "Dù sao khuôn mặt ghê tởm này của ngươi thật khiến người khác khó tiêu hóa, mỗi khi nhìn thấy ngươi, ta đều ghê đến muốn ói!"

Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, thân thể run rẩy, hoàn toàn không nghĩ đến Phong Cực dám nói chuyện không nể mặt như vậy, nàng không để bất kỳ cái gương nào trong căn phòng này, vì nàng không dám nhìn, nhưng tại sao nam nhân trước mắt này lại buộc nàng nhìn rõ bộ dạng bây giờ của nàng?

Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình, nàng có xúc động muốn hủy diệt thế giới, cả đời nàng bị Phong Cực và Vân Tuyết Phi làm hỏng, sau này nàng đều sẽ không có hạnh phúc và vui vẻ, bây giờ nàng là một cái xác không hồn, nàng còn sống chỉ vì mục đích để trả thù Phong Cực và Vân Tuyết Phi!

Nàng đột nhiên độc ác cười một tiếng: "An phận, tại sao ta phải an phận? Ta biến thành như vậy là do ai làm hại?" Trước kia nàng cao quý xinh đẹp, người đàn ông này từng giống như con chó bò dưới ống quần nàng, hận không thể bỏ ra tất cả vì nàng, nhưng bây giờ thì sao? Trong mắt hắn khi nhìn nàng chỉ có chán ghét, nàng không thể chịu được loại ánh mắt này, nàng biến thành như hôm nay là do hắn làm hại!

"Đó là ngươi đáng đời!" Phong Cực trực tiếp nói một câu, hắn đã không còn chút đồng cảm nào đối với nữ nhân này, suy nghĩ của nàng thật ác độc, trước kia mình đối tốt với nàng như vậy, hoàn toàn là cầu được ước thấy, nhưng nữ nhân này không những không thích mình, còn coi mình là quân cờ, tính kế mình và Vương phi.

Nghĩ đến lúc ấy, toàn thân Phong Cực toát mồ hôi lạnh, nếu như Vương phi không nhìn ra rượu có vấn đề, vậy phát sinh quan hệ sẽ là hắn và Vương phi, nhìn trình độ quan tâm của Vương gia đối với Vương phi ngày đó, có lẽ hiện tại hắn cũng không chỉ đơn giản bị thu lại binh quyền như vậy, bây giờ có thể hắn đã chỉ còn là một thi thể lạnh như băng.

"Ngươi!" Tống Thi Linh tức giận nói không ra hơi, chỉ có thể đưa mắt hung hăng trừng Phong Cực, khuôn mặt xấu xí như ác quỷ, nàng đột nhiên đưa tay lên muốn cho nam nhân đáng chết này một bạt tai.

Tay giữa không trung bị người chặn lại, Phong Cực khống chế tay Tống Thi Linh, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng kéo tay nàng lại.

Tống Thi Linh bị kéo ngã xuống đất, nàng giống như rắn độc, con ngươi lạnh băng nhìn nam nhân nàng hận thấu xương trước mặt, lạnh lùng nói: "Có bản lĩnh thì hiện tại ngươi giết ta đi, nếu không, một ngày ta còn sống, người đừng mong được sống yên ổn!"

Phong Cực không nhịn được nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, đồng thời để lại một câu: "Tự giải quyết cho tốt!"

Trước Lâm Phượng viên, Tiêu Hàn đang lôi eo Tần Hương Quân nói cảm ơn Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi.

Vẻ mặt Tần Hương Quân hồi hộp đứng đó, Tiêu Hàn và Tư Nam Tuyệt đi ra ngoài nói chính sự, trong nhà chỉ còn hai người nàng và Vân Tuyết Phi, trong lòng nàng cảm thấy có lỗi, trước luôn mở miệng kêu Vân Tuyết Phi là tiện nhân, thật ra thì ngoại trừ Tư Nam Tuyệt, hai người cũng không có thâm cừu đại hận gì, tại sao trước kia mình lại mê muội, mất lý trí như vậy, làm ra chuyện hoang đường như vậy?

Nghĩ đến ngày trước nàng còn mắng Vân Tuyết Phi như vậy, mặt nàng hồng lên, bất an nói: "Ngày đó, thật xin lỗi, ta. . . ta. . ."

Thấy giọng nói càng ngày càng nhỏ, vẻ mặt chỉ hận không thể chui xuống đất của nữ nhân trước mặt, Vân Tuyết Phi cười nói: "Ngươi và Tiêu Hàn là thanh mai trúc mã, tại sao lại chọn Tư Nam Tuyệt?"

Tần Hương Quân ngẩn ra, không nghĩ đến Vân Tuyết Phi lại không nói một lời nào về chuyện ngày đó, lại còn hỏi chuyện nàng và Hàn, nàng vâng dạ nói, tựa như chìm vào ký ức: "Dù suy nghĩ của người dân Đại Hạ Quốc khá thoáng, nữ nhân có thể tùy ý ra đường, nhưng chuyện trọng nam khinh nữ vẫn tồn tại, còn gái nhà quý tộc được nuôi lớn, là vì chuẩn bị cho đám hỏi trong con đường làm quan của gia tộc, ta và hắn là thanh mai trúc mã, nhưng gia đình hắn như vậy, phụ thân không cho phép ta gả cho hắn, nếu như ta cố gắng nghịch ý phụ thân, ta sợ phụ thân sẽ không bỏ qua cho hắn!"

Nàng đột nhiên chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, nghiêm túc nói: "Ta không dám lấy mạng của hắn ra cá cược, nếu như nhất định phải làm đám hỏi, vậy ta tình nguyện tự mình tuyển chọn."

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái, mình tự lựa chọn chắn chắn tốt hơn bị người khác sắp xếp, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Tần Hương Quân, ánh mắt lợi hại nói: "Vậy tại sao ngươi lại muốn được Vương gia thị tẩm?"

Tần Hương Quân nghe đến đó, hơi đỏ mặt, cúi đầu nói: "Chỉ là không muốn ở trong này quá cô đơn!" Còn có một nguyên nhân chủ yếu là lấy được Binh phù cho phụ thân, nhưng nàng biết không thể nói ra cái này, cảm kích là một chuyện, nhưng nếu dính đến phụ thân mình, nàng nên cẩn thận vẫn hơn.

Vân Tuyết Phi không nói lời nào, vẫn yên lặng đánh giá nữ nhân xấu hổ trước mặt, nàng luôn cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.

Hồi lâu, Vân Tuyết Phi xoay người nói: "Có thể gặp được người nam nhân trong lòng mình, bao dung với mình là chuyện không dễ dàng, Tiêu Hàn là một nam nhân tốt, ngươi không nên phụ lòng hắn!"

Tần Hương Quân ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu: "Lần này ta sẽ không buông tay!"

Khi Tư Nam Tuyệt đi vào, Vân Tuyết Phi đang đứng ở cửa sổ, nhìn ánh mắt trời nhu hòa hắt lên người nàng, hắn cảm thấy có một loại nhu tình ấm áp đang thiêu đốt trong lồng ngực mình.

Hắn nhẹ nhàng tiến lên phía trước, ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ tựa đầu lên vai nàng, ôn nhu nói: "Sao vậy? Hâm mộ sao?" Cảm thấy chưa đủ, hắn lại đưa tay lên trước cầm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, loại cảm xúc mềm mại này thật tốt.

Hắn tựa đầu lên cổ nàng nhẹ nhàng cọ xát, hít một hơi thật dài, nhắm mắt cảm thán: "Thật thơm!"

Khí tức quen thuộc, tiếng bước chân quen thuộc, lúc cửa vừa mở ra, nàng đã biết là hắn.

Nàng đưa tay đẩy hắn ra, xoay người, ngắm nhìn nam nhân luôn cưng chiều mình này, nàng vươn tay ôm lấy hông hắn, tựa đầu lên lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Tiêu Hàn thật si tình!"

Tư Nam Tuyệt cứng ngắc, giọng nói lạnh lùng khinh thường nói: "Si tình thì có ích lợi gì? Còn không phải đẩy nữ nhân mình thích vào lòng nam nhân khác!"

Vân Tuyết Phi hung hăng đập Tư Nam Tuyệt một cái, nghiến răng nói: "Ý của ngươi là Tiêu Hàn đẩy nữ nhân hắn thích vào lòng ngươi? Không phải bây giờ ngươi còn là một xử nam trong sạch sao, chẳng lẽ ngươi dám gạt ta?"

Nhìn ánh mắt nguy hiểm của Vân Tuyết Phi, tựa như chỉ cần mình nói một chữ, nàng sẽ lập tức đá mình đi, khẽ nhướn mày: "Nàng nói đi?"

Vân Tuyết Phi nhìn khuôn mặt đáng đánh kia, lập tức đưa tay kéo thắt lưng của hắn, trong ánh mắt chăm chú của hắn thì đưa tay vào vạt áo, chạm được da thịt trơn nhẵn của hắn, lưu manh cười nói: "Ta muốn kiểm tra, nếu không còn nguyên vẹn, ta muốn trả lại hàng!"

Đôi tay trong áo mềm mại như con rắn nhỏ, đi tới đi lui đốt lửa trong cơ thể hắn.

Lông mi Tư Nam Tuyệt nhấp nháy, giọng nói khàn khàn, bên trong bụng như có lửa đốt. Lửa, đục khoét bụng hắn, như nhẫn nại cực lớn, đột nhiên, môi hắn cúi xuống, ngậm lấy môi nàng, hung hăng ôm chặt nàng vào người mình, như trừng phạt, cắn lấy bờ môi nàng.

Hai người đều không muốn bại bởi đối phương, liều mạng triền miên, phun ra nuốt vào hơi thở của đối phương, muốn chiếm lấy lẫn nhau.

Không biết âu yếm bao lâu, Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng buông Vân Tuyết Phi ra, lúc nàng còn chưa tỉnh táo, ôm nàng lên, đi về phía giường lớn.

Sau khi đặt nàng lên giường, hắn cúi người xuống, lại lần nữa ngậm lấy cánh môi đỏ thẫm, làm chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, đầu óc choáng váng, Vân Tuyết Phi bị động nhận lấy nhiệt tình của hắn. Đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, một đôi bàn tay mạnh mẽ tiến vào trong váy của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nàng cảm thấy thân thể mình như một cây đuốc, cảm giác rất kỳ lạ, nàng không tự chủ được lên tiếng rên rỉ, toàn thân xụi lơ, chỉ có thể mặc cho nam nhân trên người định đoạt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro