Chương 75: Điều tra
Vân Tuyết Phi ném ra một câu nói, quả nhiên sắc mặt Lê Họa lập tức biến đổi lớn, nàng ta nắm chặt cánh tay Vân Tuyết Phi, sốt ruột hỏi thăm: "Hạ đại ca sao vậy? Trong người khó chịu sao?"
Không chờ Vân Tuyết Phi trả lời, nàng ta đã xoay người bước nhanh rời đi, làn váy bay lên tạo một đường cong xinh đẹp, vô cùng hài hòa với cảnh vật hiện tại.
Vân Tuyết Phi lắc đầu thở dài: Không hổ là đại gia khuê tú, rõ ràng gấp gáp như vậy, mà tư thế vẫn không mất đi sự chuẩn mực.
Nàng cũng không ở lâu thêm, chạy về Lâm Phượng viên thăm Thẩm Lưu Nhiễm, từ hôm gặp chuyện không may đến bây giờ, nàng còn chưa có đi qua xem.
Kể từ khi biết kiếp trước nàng ấy chính là nha hoàn đã phản bội mình, mới dẫn đến chuyện nàng chết thảm trên chiến trường. Vân Tuyết Phi không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với người từng là nha hoàn thân thiết bên người mình.
Nàng sắp xếp một căn phòng sạch sẽ, yên tĩnh, xa xôi nhất trong Lâm Phượng viên cho Thẩm Lưu Nhiễm dưỡng thương, cách phòng ngủ nàng khá xa, chính là vì không muốn thường xuyên gặp phải. Tuy rằng nàng ấy điên rồi, nhưng trước kia đúng là đã phản bội nàng, cho dù điên, tổn thương vẫn tồn tại như trước, nàng lo lắng mình không khống chế được, ra tay giết chết nữ nhân này.
Ngày đó khi bước vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lưu Nhiễm đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, trong miệng còn đang không ngừng nói thầm: "Ta bị ép buộc, ta không phải cố ý, tiểu thư, Lưu Ly các ngươi chớ có trách ta, ta không phải cố ý, ta bị ép buộc. . . . . ."
Nghe xong, lửa nóng bốc lên trong lòng Vân Tuyết Phi, không còn sự trấn định như những ngày qua, nàng bước lên phía trước tức giận chỉ trích nói: "Bị ép buộc, làm sao ngươi bị ép buộc, kể từ khi Tiết Phỉ mang ngươi về trong phủ Tướng quân, ngươi đã luôn tận tình chăm sóc nàng, nhiều năm tình cảm, ta thật sự muốn biết, rốt cuộc ngươi bị uy hiếp thế nào, khiến ngươi biết rõ phía trước là một con đường chết, vẫn quyết định vứt bỏ nàng!"
Nàng dừng một chút, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: "Nàng coi ngươi và Thẩm Lưu Ly như tỷ muội tốt, các ngươi cùng nhau vượt qua thời thơ ấu tốt đẹp nhất, chẳng lẽ ngày xưa sự quan tâm của ngươi với nàng đều là giả sao?"
Càng nhớ một năm kia tuyết bay tán loạn, nàng bởi vì mẫu thân qua đời mà đau lòng muốn chết, trốn trong một ngôi nhà hoang một ngày một đêm, toàn thân tím tái lạnh cóng, hấp hối, trong phủ trên dưới đều đi tìm nàng, nhưng chỉ có duy nhất Thẩm Lưu Nhiễm tìm được nàng, cõng nàng ra ngoài, nói với nàng, cấm nàng không được ngủ, nàng ấy kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện thú vị, chuyện buồn, chuyện vui, chuyện đau lòng, chuyện khổ sở. . . . . .
Nàng ấy nói nàng ấy từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, trải qua cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, sống đầu đường xó chợ. Cuối cùng vào phủ Tướng quân, mới chính thức có nhà, nàng vỗ ngực cười nói: Tiểu thư người là người thân duy nhất của ta, cho nên nhất định phải sống thật khỏe!
Nàng vẫn nhớ khi đó lưng của nàng ấy ấm áp biết bao nhiêu, nụ cười của nàng ấy hồn nhiên biết bao nhiêu, làm cho người ta không muốn xa rời!
Nàng nắm thật chặt quả đấm, vành mắt rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, chảy ra dòng nước trong suốt, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi biết không? Tại thời khắc Tiết Phỉ chết, nàng vẫn luôn lo lắng cho ngươi và Thẩm Lưu Ly, nàng hi vọng các ngươi có thể rời khỏi Quân doanh, gả cho nam nhân mình yêu, cả đời này hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc như người bình thường!"
"Nhưng nàng lại không ngờ thì ra người đưa nàng vào chỗ chết là tỷ muội thân nhất của mình, rõ ràng ngươi đã từng nói nàng là người thân duy nhất của ngươi. Chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?" Gương mặt Vân Tuyết Phi tràn đầy đau thương tức giận, mệt mỏi nói không nên lời.
"Tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong!" Giọng Đào Thất tinh tế vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Vân Tuyết Phi dụi dụi mắt, ổn định lại tâm trạng, khàn giọng nói: "Bưng vào đây đi!"
Đào Thất mang đồ ăn bày trên bàn, lập tức mùi thơm lan tỏa cả phòng.
Đột nhiên tiếng kêu meo meo ~ truyền tới từ phía bên cạnh.
Một con mèo ú màu trắng từ cửa sổ nhảy vào, chạy tới hướng bát canh cá, nhảy vọt một cái, đứng vững trên mặt bàn.
Giữa lúc Đào Thất còn chưa kịp phản ứng, nó đã vùi đầu vào trong bát canh cá, vui sướng uống.
Đào Thất tức giận, đưa tay muốn đuổi con mèo ú đáng ghét này, nhưng dướng như nó có đề phòng, khi nàng vung tay lên, ánh mắt nghiêm túc, khẽ gừ, móng vuốt quất tới.
Tức khắc vết máu đỏ tươi xuất hiện trên làn da trắng nõn của Đào Thất, nàng đau nhíu chặt chân mày. Đào Thất vội vàng nhìn Vân Tuyết Phi, lo lắng tiểu thư tức giận, sốt ruột muốn vươn cái tay còn lại ra.
"Thôi bỏ đi!" Vân Tuyết Phi xoa xoa chân mày, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Canh này cũng không thể cho người uống, để nó uống đi, em kêu nhà bếp làm lại một phần khác, sẵn tiện xử lý luôn vết thương, nếu không nhiễm trùng sẽ không tốt!"
Đào Thất cảm động gật gật đầu.
Đột nhiên một tiếng thét bén nhọn thê lương vang lên ~
Vân Tuyết Phi quay đầu, đưa mắt nhìn về phía con mèo ú nọ, chỉ thấy mới vừa rồi còn thoải mái hưởng thụ canh cá, lúc này cả người co quắp nằm lăn lộn trên bàn. Một lúc sau, miệng sùi bọt mép, đầu mèo nghiêng một cái, tắt thở.
Đào Thất chứng kiến cảnh tượng này xong sợ hết hồn, hoảng sợ đưa mắt nhìn Vân Tuyết Phi, run rẩy nói: "Tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?"
Tròng mắt Vân Tuyết Phi rét lạnh, bỏ qua Thẩm Lưu Nhiễm vẫn còn đang lầu bầu, trong lòng ngưng trọng, nàng trầm giọng nói: "Canh cá này có độc!"
"Cái gì?" Đào Thất cất cao giọng, ánh mắt khẩn trương quét nhìn thi thể con mèo ở đó, một ý nghĩ đáng sợ hình thành, nàng lo lắng nói: "Tiểu thư, có phải trong Vương phủ có gian tế lẫn vào hay không?"
Vân Tuyết Phi mím môi, vẻ mặt nặng nề, mở miệng nói: "Sau này thức ăn của Thẩm Lưu Nhiễm em đi canh chừng họ làm cho ta. Sau đó lúc đưa tới dùng ngân châm thử độc, tuyệt đối không thể để Thẩm Lưu Nhiễm xảy ra chuyện không may!"
Đào Thất cung kính nhận mệnh nói: "Dạ!"
"Dọn dẹp chỗ này, xong rồi bảo phòng bếp làm một phần đồ ăn qua đây!" Vân Tuyết Phi xoa trán, giọng nói có chút mệt mỏi: "Xuân Thủy, ngươi trông coi kỹ chỗ này, ta còn có việc đi trước!"
Đột nhiên một bóng đen thoáng qua, Xuân Thủy xuất hiện trong nhà, cung kính gật đầu.
Mặt trời lên cao, dòng người đông đúc, tiếng la người bán hàng rong kéo dài liên tiếp, trong không khí nồng nặc mùi thơm của thức ăn, tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ vang vọng không ngớt.
Ngũ Trà hiếu kì nhìn xung quanh, vui mừng đi theo Vân Tuyết Phi nói: "Tiểu thư, nơi này thật náo nhiệt, chúng ta đi ra ngoài dạo phố sao? Sao không mang theo Đào Thất ạ?"
Vân Tuyết Phi mặc một bộ quần áo vải thô thuần trắng, chải bím tóc đơn giản, chuyên tâm bước đi, nàng trả lời ngắn gọn trong hai chữ: "Làm việc!"
Nhìn bộ dáng tiểu thư nghiêm túc, Ngũ Trà liền ngậm miệng, tập trung tinh thần đi theo, ánh mắt lưu luyến thỉnh thoảng vụt qua.
Đi tới khu đất phồn hoa nhất, nơi này đầy ắp cửa hàng quán rượu bật nhất Đô thành, đây là vùng thuộc về người giàu có, mọi người đều mặc tơ lụa. Vân Tuyết Phi xuất hiện với bộ quần áo thô sơ màu trắng hình như không hợp lý cho lắm.
Nàng không để ý ánh mắt khác thường của những người khác, đi thẳng vào Phù Hoa Nhất Thế, đây vốn là tửu lâu tổng hợp lớn nhất Kinh thành, chỉ cần khách hàng có tiền, nơi này sẽ cung cấp phục vụ tốt nhất cho khách hàng, ví dụ như ăn, uống, mặc, ở. . . . . .
Trước đó nàng đã nhận được một tờ giấy, giấy Tuyên Thành tốt nhất ở Lạc Dương, trang giấy mềm dẻo, màu trắng bạc bóng loáng, mực là mực Oanh Hương tốt nhất ở Diên Châu, đồ như vậy sợ rằng chỉ có Phù Hoa Nhất Thế mới có.
Đi tới ngưỡng cửa đặt hai con sư tử bằng đá cơ hồ còn lớn hơn người, dưới ánh mặt trời, màu vàng trên tấm biển phát ra tia sáng chói mắt.
Nàng nhướn mày, đi thẳng một mạch vào.
Hộ vệ giữ cửa lập tức đưa tay ngăn nàng lại, nhìn trước mặt hai người quần áo thô sơ, cũng biết không có tiền, một vị tiểu ca áo xanh liếc Vân Tuyết Phi và Ngũ Trà từ trên xuống dưới, cười nhạo nói: "Cô nương ngươi đi nhầm chỗ rồi à, nơi này của chúng ta không phải những người bình dân như các ngươi có thể tới!" Sự khi dễ trong ánh mắt hiện rõ mồn một.
Tiếng nói vừa dứt, một tràn tiếng cười vang lên.
Ngũ Trà tức đỏ mặt, phẫn nộ trừng mắt nói: "Lớn mật, không cho phép vô lễ với tiểu thư nhà ta!"
Vân Tuyết Phi khoát tay ngăn lời kế tiếp Ngũ Trà, con ngươi nàng đóng băng, lạnh lùng quét mắt những người chỉ biết vâng dạ đối với bọn nhà giàu.
Nàng lấy từ ống tay áo ra hai thỏi vàng, ném lên bàn, lạnh lùng nói: "Như vậy có thể đi vào chưa?"
Vốn là ánh mắt xem thường, lập tức cũng biến thành lấy lòng, lập tức thân thiết nói: "Hiểu lầm hiểu lầm! Mời vào mời vào!"
Vân Tuyết Phi mang theo Ngũ Trà giẫm lên bậc thềm đi vào, đột nhiên Ngũ Trà dừng lại, phun một ngụm nước bọt về phía họ, chứng kiến sắc mặt hộ vệ xanh mét cũng không dám nổi giận, tâm tình Ngũ Trà cực tốt.
Vân Tuyết Phi đi đến quầy, hỏi thăm: "Xin hỏi các ngươi ở đây có một người khách tên là Hạ Hầu Cảnh không?"
Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, đang chuyên tâm chỉnh sửa sổ sách, nghe có tiếng người hỏi, ngẩng đầu lên, mặt chữ quốc, vừa thấy chính là bộ dáng cương trực công chính, hắn chỉ nhìn Vân Tuyết Phi một cái liền cúi đầu ném một câu đơn giản: "Không có người này!" Tiếp tục nhìn sổ sách của hắn.
Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ nàng đã đoán sai? Không thể nào, nét chữ này nàng biết, là của Hạ Hầu Cảnh, giấy Tuyên Thành và mực Oanh Hương chỉ ở đây mới có.
"Ta biết hắn nhất định ở đây, giấy Tuyên Thành thượng hạng và mực Oanh Hương đều xuất xứ từ chỗ của các ngươi, cũng không có bao nhiêu người có khả năng dùng!" Vân Tuyết Phi tỉ mỉ quan sát, nàng tiếp tục mở miệng nói: "Ta chỉ cần tìm những khách hàng nào sử dụng giấy và mực trong năm ngày gần đây nhất, ta tin tưởng điều tra việc này sẽ không quá khó khăn!"
Chưởng quầy ngẩng đầu lần thứ hai, nhìn vẻ mặt Vân Tuyết Phi thành thật, ánh mắt đen nhánh, khẽ mím môi có thể thấy được hắn đang cực kỳ không vui.
Đối mặt một lúc lâu, hắn thở dài: "Ngươi đi theo ta!"
Cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng nở nụ cười thoải mái, cung kính gật đầu nói: "Làm phiền rồi!"
Xuyên qua nhiều đoạn hành lang gấp khúc, vòng qua các phòng óc lớn nhỏ, Vân Tuyết Phi vẫn yên lặng đi theo.
Cho đến khi đi tới nơi tận cùng bên trong, đột nhiên không còn sự ồn ào như bên ngoài, rất an tĩnh, chưởng quỹ dừng ở một cửa phòng, nhìn Vân Tuyết Phi nói: "Người ngươi muốn tìm ở chỗ này, ta đi xuống trước!"
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái tỏ vẻ cảm ơn, bước lên bậc thềm định đẩy cửa đi vào.
Ngũ Trà vội vàng kéo cánh tay Vân Tuyết Phi, mắt liếc bốn phía, lo lắng nói: "Tiểu thư, không lừa gạt chứ? Chúng ta có cần kêu bọn Xuân Thủy tới đây không?"
Mắt Vân Tuyết Phi trợn trắng, gỡ ngón tay Ngũ Trà, nhíu mày nhìn nàng ấy nói: "Em chờ ở chỗ này đi, một mình ta đi vào được rồi!"
Ngũ Trà luống cuống, vội vàng giải thích: "Tiểu thư, em không phải có ý này, em lo lắng cho người. . . . . ."
Vân Tuyết Phi đưa tay vỗ vai Ngũ Trà, trấn an nói: "Ta biết, nơi này ta từng đến rồi, yên tâm đi, không có việc gì đâu, ngươi ở đây chờ ta!" Kiếp trước khi nàng là Tiết Phỉ, Hạ Hầu Cảnh đã dẫn nàng tới đây, nếu như là những phòng khác nàng cảm thấy có thể có bẫy, nhưng nó vẫn như trước là căn phòng dành riêng cho Hạ Hầu Cảnh, nàng có thể cảm nhận được hơi thở thân thiết quen thuộc này.
Ngũ Trà nghe Vân Tuyết Phi nói đã từng tới đây, tâm trí cũng thả lỏng, nới tay, dịu dàng nói: "Tiểu thư, vậy em sẽ đợi ở bên ngoài, có chuyện nhất định phải gọi em!"
Vân Tuyết Phi gật đầu một cái.
Khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, đột nhiên xuất hiện một trận khói mờ mịt vờn quanh Vân Tuyết Phi, trong lòng như rời vào một khoảng không gian yên lặng.
Sau khi đóng cửa, nàng băng qua lớp rèm che và tấm bình phong, đi tới tận cùng bên trong.
Mùi huân hương quen thuộc, gian phòng bố trí quen thuộc, bóng dáng quen thuộc mơ hồ nằm ở bên trong giường đối diện trong rèm. . . . . .
"Hạ Hầu Cảnh!"
Nàng nhịn không được nữa, hô lên cái tên đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của mình, chính mình lo lắng cho hắn, thiên sơn vạn thủy (nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông), nàng rốt cuộc lại một lần nữa nhìn thấy hắn bình an rồi.
Hạ Hầu Cảnh mở mắt, thẳng người ngồi dậy, vén rèm, mặc một bộ áo gấm hoa, thanh tú khôi ngô, hắn đi về phía nàng, bước chân chững chạc, cảm giác vẫn quen thuộc như vậy.
Tim nàng đập thình thịch, giống như trở lại lúc còn trẻ, gương mặt hắn tươi cười dịu dàng, tiếp theo lấy lòng nói: "Phỉ nhi, chúng ta cùng đi lấy trứng chim thế nào?"
"Đã lâu không gặp, sức khỏe ngươi sao rồi?" Giọng nói dịu dàng mang theo sự quan tâm, Hạ Hầu Cảnh đứng cách nàng năm bước hỏi thăm.
Nàng vội vàng gật đầu nói: "Tốt lắm, toàn bộ đều tốt!" Sợ hắn không tin, nàng còn xoay vài vòng, hốc mắt nàng hơi ẩm, khẩn trương hỏi "Ngươi làm sao vậy?"
Hắn xòe cây quạt, nhếch miệng lên nở nụ cười, đắc ý nói: "Vân tiểu thư đang lo lắng cho ta sao?"
Nụ cười phóng túng không kềm chế được, giọng nói trêu chọc quen thuộc, khiến nàng phục hồi lại tinh thần, nàng gật mạnh đầu nói: "Lo lắng, ta rất lo lắng cho ngươi!" Nhớ lại lần ám sát kia, trong lòng nàng run rẩy một hồi, không phải sợ, mà là lo cho hắn, lo hắn sẽ gặp chuyện không may. Dù rằng nàng quyết định thử thích Tư Nam Tuyệt, cùng Tư Nam Tuyệt trải qua những ngày tháng sau này, nhưng người nam nhân trước mắt là chuyện duy nhất kiếp trước nàng không bỏ được, nàng hi vọng hắn sống thật tốt.
"Nghe Vân tiểu thư nói như vậy, trái tim bị thương của ta cuối cùng cũng có tí an ủi rồi!" Hạ Hầu Cảnh che ngực, giả bộ cảm động.
Vân Tuyết Phi bật cười, lập tức sự mệt mỏi mấy ngày nay hóa thành hư không, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc được bình tâm lại, nhưng mà nghĩ đến hắn ra đi không lời từ biệt, nàng cau mày nói: "Dầu gì chúng ta cũng là bằng hữu, ta bị thương nghiêm trọng như vậy, kết quả sau khi tỉnh lại nghe được tin tức đầu tiên chính là ngươi rời đi!"
Nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, bộ dáng cẩm y ngọc thực, xem ra cuộc sống không tệ, nàng uất ức thì thầm một tiếng: "Không nghĩa khí gì cả!"
Hàng mi Hạ Hầu Cảnh rũ xuống, hắn đúng là không nghĩa khí, nàng vì hắn bị thương nặng, vứt nàng cho Tư Nam Tuyệt, tự mình một người chống không lại nội tâm áy náy, không nói câu nào bỏ đi, hắn cười khổ nói: "Thật xin lỗi!"
Những lời này hắn đã sớm muốn nói với nàng, hắn không phải là nam tử hán. Lúc Phỉ nhi gả cho Hạ Hầu Huyền, nàng vẫn cho rằng vì hắn hận nàng nên mới rời khỏi, thật ra thì không phải, hắn chưa từng oán Phỉ nhi, hắn hi vọng nàng luôn sống vui vẻ, dù vị trí bên cạnh kia không phải là của mình.
Nhưng hắn cũng rất ích kỷ, hắn không thể chịu đựng cảnh nàng và Hạ Hầu Huyền ngọt ngào, vì vậy xin ý chỉ đi biên cảnh.
Nhưng không ngờ vừa đi đã thành vĩnh biệt, Phỉ nhi mất, hắn không được nhìn mặt nàng lần cuối.
Vân Tuyết Phi không ngờ câu nói đùa của mình, Hạ Hầu Cảnh sẽ để ý như vậy, nàng vội vàng giải thích nói: "Ta chưa bao giờ trách ngươi!" Nàng chỉ lo lắng cho hắn thôi, lo lắng hắn có chuyện nên không tới gặp mình, bây giờ nhìn thấy hắn bình an đứng đây, cuối cùng nàng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy tờ giấy từ ống tay áo ra, nghiêm nghị hỏi: "Cái này là ngươi ném cho ta sao?"
Sau khi Hạ Hầu Cảnh nhìn thấy, thẳng thắn gật đầu.
Vân Tuyết Phi im lặng một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy tờ giấy trong tay này có sức nặng ngàn cân, nàng nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vẫn không bỏ được sao?"
Hạ Hầu Cảnh tự giễu cười một tiếng, làm sao có thể buông bỏ được? Tiết Phỉ là mạng của hắn, không có nàng, hắn như cái xác không hồn, mục đích sống sót duy nhất chính là vì tra ra hung thủ, vì báo thù cho Tiết Phỉ!
"Sao ngươi biết có người muốn giết Thẩm Lưu Nhiễm?" Vân Tuyết Phi nghi ngờ, nàng mới tìm được Thẩm Lưu Nhiễm chưa được mấy ngày, nhiều chuyện liên tiếp tìm đến, những thích khách trong Vương phủ cùng với vụ hạ độc, giống như Đông Tuyết nói, Vương phủ chung quanh có bày trận pháp, muốn vào tuyệt đối không dễ dàng, càng miễn bàn có thể bất tri bất giác hạ độc, trừ phi trong phủ có gian tế!
"Thẩm Lưu Nhiễm là do ta tìm được, lúc ấy ta từ trong miệng Lưu Ly biết Phỉ nhi vì trúng Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, nên mới bị kẻ gian có cơ hội lợi dụng, ta men theo đầu mối tìm được Thẩm Lưu Nhiễm, không ngờ thần trí nàng ấy lại mơ hồ, nhưng từ lời nói điên khùng của nàng ấy có thể khẳng định, ban đầu người bỏ thuốc Phỉ nhi đúng là nàng ấy, ta nghĩ lúc Phỉ nhi chết trận sa trường cũng không phải ngoài ý muốn, mà đã sớm có mưu tính trước!"
Hạ Hầu Cảnh nói tới chỗ này, cơ hồ là đè nén bi thương, trong mắt có tia máu thoáng qua, hiện lên ánh sáng sắc nhọn, tay cầm quạt chặt đến trắng bệch: "Ta nhất định phải đem hung thủ sau màn chặt làm trăm mảnh!"
Vân Tuyết Phi quay mắt đi, trong lòng quằn quại đau thương, nàng nghĩ nếu như ban đầu nàng chọn Hạ Hầu Cảnh, có lẽ hiện tại nàng và hắn đã con cháu đầy đàn, cuộc sống chắc chắn rất hạnh phúc!
"Ta mang theo Thẩm Lưu Nhiễm vừa truy tìm đầu mối, vừa tìm danh y chữa trị cho nàng ấy, hi vọng nàng ấy có thể tỉnh táo, nói cho ta biết chân tướng! Không ngờ trên đường gặp sát thủ, Thẩm Lưu Nhiễm thất lạc, được ngươi dẫn về Vương phủ! Ta nghĩ nàng ấy đi theo ngươi tốt hơn so với ta, hơn nữa Tư Nam Tuyệt có thủ hạ là Quỷ y Tần Lan, nàng ấy ở Vương phủ, ta có thể an tâm tìm kiếm tiếp manh mối!"
Hạ Hầu Cảnh tràn ngập áy náy nhìn Vân Tuyết Phi, hắn thật muốn xin lỗi nữ tử này, trước đó thì bị ám sát, sau lại là chuyện Thẩm Lưu Nhiễm, dường như mỗi lần ở cùng hắn, nàng đều sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tha thứ hắn ích kỷ, trong lòng của hắn chỉ có thể chứa một mình Phỉ nhi!
Vân Tuyết Phi hiểu gật đầu một cái, nâng nở nụ cười rạng rỡ bảo đảm nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt nàng ấy, nhất định tìm Tần Lan chữa khỏi cho nàng ấy!" Không chỉ là vì giúp ngươi được giải thoát, mà còn là vì bản thân ta.
"Ngươi không thể đi vào!" Giọng Ngũ Trà khẩn trương từ ngoài cửa truyền đến.
"Tiện tỳ, sao ngươi ở đây?" Bạch Nhiễm giật mình, mắt không thể tin nhìn về hướng cửa chính, nô tỳ nàng ta ở nơi này, vậy nữ nhân kia khẳng định cũng ở đây. Nhớ lại lần trước Hạ Hầu Cảnh và Vân Tuyết Phi đi ra ngoài, khiến toàn thân bị thương, còn suy sụp tinh thần một thời gian dài, trong lòng nàng không khỏi ghen tỵ!
Nhìn tiện tỳ trước mặt bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con ở cửa chính, trong lòng nàng càng thêm tức giận: "Cút ngay!" Vừa nghĩ tới nữ nhân kia và A Cảnh của nàng một mình ở bên trong lâu như vậy, ngọn lửa ghen ghét liền cháy lan ra ngoài.
Ngũ Trà đã đồng ý với tiểu thư, trấn thủ ở cửa, không có lệnh của tiểu thư, chết cũng không cho nữ nhân này đi vào! Nàng giang hai tay ra gắt gao ngăn ở cửa, ánh mắt căm thù nhìn người không có ý tốt trước mắt.
Bạch Nhiễm lười phải nói nhảm với nha hoàn này, trực tiếp chen chân dốc hết toàn lực, tàn nhẫn đạp lên bụng Ngũ Trà.
Ầm một tiếng, bụng Ngũ Trà bị thương, theo cửa mở rộng ra, ngã vào trong phòng, té mạnh xuống đất.
Vân Tuyết Phi vội vàng chạy lên, đỡ Ngũ Trà dậy, vẻ mặt lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Ngũ Trà đưa tay run rẩy chỉ ra cửa, âm thanh khổ sở, đứt quãng nói: "Tiểu thư, Ngũ Trà vô dụng, không bảo vệ tốt cửa cho người, để nữ nhân điên đó xông vào!"
Vân Tuyết Phi nhìn theo hướng ngón tay, nhìn Bạch Nhiễm nổi giận đùng đùng, nàng và nữ nhân này từng có duyên gặp mặt hai lần. Trong vụ án của Quan Tâm Liên, nàng ta cũng có mặt, nhưng là dáng vẻ đoan trang đứng ở nơi đó, khác hoàn toàn với những nữ nhân khác, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào!
Lúc này gương mặt tràn đầy sự ghen ghét, rốt cuộc Bạch Nhiễm cũng bừng tỉnh, thì ra nữ nhân này không hề yêu Tư Nam Tuyệt, mà là Hạ Hầu Cảnh, nàng không khỏi đồng tình với Tư Nam Tuyệt, nàng ta cho hắn đội một cái nón xanh thật lớn.
Ngũ Trà khó chịu ho khan mấy tiếng, Vân Tuyết Phi hơi rung động, đã rất lâu chưa trải qua cảm giác như thế rồi, nàng nhìn nha hoàn trung thành này, rõ ràng bị thương nặng đến vậy, còn lo lắng cho mình!
"Ngươi, tiện nữ nhân quả nhiên không biết xấu hổ, có Nam Tuyệt ca ca, còn tới quyến rũ A Cảnh của ta!" Bạch Nhiễm tức giận xông đến, trông thấy Hạ Hầu Cảnh ở chung một phòng với nàng ta, nàng đã sớm nhìn ra sự khác biệt trong cách cư xử của A Cảnh, vốn cho rằng A Cảnh rời khỏi Vương phủ, nàng bám theo, lâu ngày sinh tình, A Cảnh có thể tiếp nhận mình, không ngờ nàng ta cũng đi tới đây.
Lúc trước xuất hiện một Tiết Phỉ, nàng có thể nhẫn nhịn, dù sao Tiết Phỉ quen biết Hạ Hầu Cảnh trước mình, cho Hạ Hầu Cảnh ấm áp, nàng muốn hận chỉ có thể hận nàng gặp gỡ quá muộn. Hiện tại đúng lúc, Tiết Phỉ chết rồi, vốn cho là cơ hội của mình đến, không thể nghĩ đến xuất hiện thêm một Vân Tuyết Phi, Tuyết Phi, Tiết Phỉ, cái tên gợi lên biết bao sự liên tưởng!
Trong lòng nàng (VTP) đối với Bạch Nhiễm trước kia không hề có bất kỳ thiện cảm nào, hiện tại nàng càng thêm chán ghét đến tột độ. Ngày xưa gò má hồng hào, nha hoàn líu ríu đi theo bên cạnh mình. Hôm nay sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu, nàng rất khó chịu, nghe mở miệng là chửi tiện nữ nhân. Nếu không trả thù, sao có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng nàng được!
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, vung tay lên, một tia ánh sáng bạc chợt hiện, ba cây ngân châm xuyên thẳng qua Bạch Nhiễm!
Bạch Nhiễm tuyệt không ngờ tới Vân Tuyết Phi biết võ công, nàng chỉ cảm thấy ánh sáng lạnh chợt lóe, ngực đau nhói, đột nhiên đau đớn kéo tới giống như dây leo sinh trưởng, không ngừng lớn lên. Gương mặt vốn kiêu ngạo dần dần vặn vẹo, ánh mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi nói: "Tiện nữ nhân, ngươi đã làm gì ta?"
Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Ta khuyên ngươi nên an phận, nếu không độc trong cơ thể ngươi sẽ nương theo cảm xúc kích thích truyền khắp người ngươi, đầu tiên là hơi đau, sau đó đợi đến khi thấy toàn thân đều đau, tay của ngươi sẽ bắt đầu rữa nát, cuối cùng. . . . . ."
Ở bên trong ánh mắt sợ hãi của Bạch Nhiễm, nàng nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Toàn thân ngươi sẽ thối nát mà chết!"
Bạch Nhiễm rùng mình một cái, đây là người trước kia nhát gan như chuột Vân Tuyết Phi sao? Nàng rất muốn gạt mình tất cả đều là nữ nhân này hù dọa mình, nhưng toàn thân đau buốt, từ từ truyền tới thần kinh nàng, nhìn nữ khóe miệng nhân kia lạnh lẽo, nàng mới phản ứng được, nàng ta đang vô cùng tức giận!
Nàng ta đột nhiên cảm thấy cả người lạnh như băng, cứng đờ, đứng ở nơi đó không dám động, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Hầu Cảnh, uất ức nói: "A Cảnh, ngươi coi đi, nữ nhân này thật ác độc!" Hai mắt nàng ta đẫm lệ, sự kiêu ngạo ngày xưa hoàn toàn biến mất, ở trước mặt Hạ Hầu Cảnh nàng chính là một tiểu nữ nhân, một tiểu nữ nhân chờ đợi Hạ Hầu Cảnh yêu thương.
Con ngươi Hạ Hầu Cảnh lấp lóe, khẽ thở dài một cái, nói với phía Vân Tuyết Phi: "Cho nàng ta thuốc giải đi, sau này nàng ta sẽ không dám nữa!"
Vân Tuyết Phi không ngờ Hạ Hầu Cảnh sẽ nói chuyện vì nữ nhân này, vẻ mặt vốn đang tức giận, dưới ánh mắt khẩn cầu của Hạ Hầu Cảnh thì từ từ biến mất, nàng cúi đầu áy náy nhìn Ngũ Trà rúc vào bên cạnh mình, nhẹ nhàng nói tiếng: "Thật xin lỗi!"
Sau đó tay vung lên, quăng thuốc giải tới.
Bạch Nhiễm thấy Hạ Hầu Cảnh bảo vệ mình ở trước mặt Vân Tuyết Phi, sắc mặt nở rộ hạnh phúc cười, ngọt ngào nói: "A Cảnh, huynh thật tốt!"
"Ta mang Ngũ Trà đi trước đây!"
Sau khi Vân Tuyết Phi lạnh lùng nói ra những lời này, đỡ Ngũ Trà, cũng không quay lại rời đi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro