Chương 78: Hai nam giằng co

Lữ Lệ Hoa vốn đá đang hả giận, nhưng chân đột nhiên bị Lê Họa ôm, không thể động đậy, nàng ta không vui cau mày nói: "Buông tay!"

Lê Họa lắc đầu một cái, nét mặt tràn đầy sợ hãi, ánh mắt liếc thấy bóng dáng càng đi càng gần, nàng ta tiếp tục van xin: "Lữ tỷ tỷ, đừng đánh ta nữa. . . . . ."

"Thế nào? Sợ rồi?" Trên mặt Lữ Lệ Hoa hiện lên vẻ vô cùng hài lòng, nàng ta giễu cợt: "Không phải vừa rồi rất bản lĩnh sao? Hiện tại biết sợ? Ta cho ngươi biết, đã muộn!"

Nàng ta hung hăng níu tóc Lê Họa, kéo đầu Lê Họa tới trước mặt mình, ép buộc ả và nàng ta nhìn thẳng vào mắt nhau, nặn ra từng chữ từng câu từ giữa kẽ răng: "Ta cho ngươi biết, Lê Họa, không cho kêu bản tiểu thư là muội muội cọ nhà xí nữa, không cho phép quyến rũ nam nhân của bản tiểu thư, nếu không. . . . . ." Trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, cái tay còn lại mang theo thêm chút sức vỗ mặt Lê Họa, âm trầm cười nói: "Gương mặt xinh đẹp như vậy, ta nghĩ ta sẽ không nhịn được phá hủy nó!"

Nhận ra thân thể nữ nhân trước mắt run rẩy, Lữ Lệ Hoa hài lòng buông tóc trong tay ra, nhìn Lê Họa gần như không còn sức sống co quắp ngã xuống trên mặt đất, nàng ta giống như thần từ trên cao nhìn xuống ả, trong lòng cực kỳ sung sướng, Lê Họa, tên dân đen này, đừng nghĩ đấu thắng ta!

Vân Tuyết Phi và Hạ Hầu Cảnh vẫn núp ở sau núi giả nhìn thấy toàn bộ, mặt tràn đầy thâm ý mà liếc mắt nhìn nhau, Vân Tuyết Phi bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Quả nhiên là ác nữ!"

Cả khuôn mặt Hạ Hầu Cảnh đều âm trầm, hai nữ nhân này, một là kẻ ngụy trang Phỉ nhi làm việc ác, một lại là cô nhi của Lê phủ năm đó, Hạ Hầu Huyền lại giữ hai nữ nhân này ở bên cạnh, Phỉ nhi chết rồi, Hạ Hầu Huyền còn có thể trái ôm phải ấp trôi qua ung dung tự tại như thế, trong lòng hắn rất hận!

Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có hơi thở quen thuộc kia, chân mày Hạ Hầu Cảnh nhíu chặt hơn, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, hô hấp đột nhiên trở nên trầm nặng, trong mắt thoáng hiện lên sát ý nhè nhẹ.

Một tiếng trách mắng bén nhọn của phái nam truyền đến: "Lữ Lệ Hoa, ngươi dừng tay cho ta!"

Hạ Hầu Huyền đưa tay chắp ở phía sau, áo mãng bào màu đen thêu tơ vàng sợi bạc ngưng kết thành một tầng hàn băng, toàn thân đều lộ ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng.

Vẻ mặt vốn kiêu căng của Lữ Lệ Hoa rơi xuống sau câu nói này, đột nhiên giật mình, sắc mặt trắng bệch, lộ ra khẩn trương lo lắng, nàng ta xoay người nhìn Hạ Hầu Huyền toàn thân áo đen đứng ở cách đó không xa, mắt lạnh nhìn nàng ta, lạnh lẽo trong mắt kia nhìn thấy mà phát hoảng, nàng ta không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cười mỉa lắp bắp nói: "Huyền, thật trùng hợp, ngươi. . . ngươi cũng tới thưởng thức phong cảnh."

Lê Họa co quắp ngã xuống trên mặt đất, cúi đầu nức nở, y phục rõ ràng mỹ lệ tao nhã, hiện tại phía trên có nhiều dấu chân nổi bật, trên mặt tóc ướt dính hỗn độn, sau khi nghe thấy tiếng của Hạ Hầu Huyền, vẻ mặt uất ức đáng thương, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hạ Hầu Huyền, giọng cực kì nghẹn ngào: "Hạ đại ca, cứu ta!"

Gân xanh trên trán Hạ Hầu Huyền nhảy lên, sắc mặt tức giận càng sâu, lời của hắn giống như nặn từ trong kẽ răng ra: "Lữ Lệ Hoa, trẫm đã nói với ngươi, không được ỷ vào trẫm sủng ái ngươi, tùy ý ức hiếp người!" Rõ ràng có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ, tâm tính lại ác độc như vậy, hắn đột nhiên có một loại kích động, muốn phá hủy gương mặt này, gương mặt này mang theo nụ cười điên cuồng ác độc, căn bản là một loại vũ nhục đối với Phỉ nhi của hắn!

"Ta. . . ta không có. . . . . ." Nét mặt Lữ Lệ Hoa khẩn trương, nàng ta biết Huyền ghét nhất nữ nhân ác độc thô bạo, cho nên nàng luôn luôn cẩn thận ở trước mặt Hạ Hầu Huyền, cực kỳ lấy lòng, chính là lo lắng hắn ghét mình.

Không ngờ tất cả cố gắng, sau khi Lê Họa tới đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hạ Hầu Huyền lướt qua Lữ Lệ Hoa, vẻ mặt đau lòng đỡ Lê Họa từ trên mặt đất lên, thay đổi giọng điệu lạnh lẽo vừa rồi, dịu dàng nói: "Ta dẫn ngươi đi tìm Đại phu!"

Trong lòng Lữ Lệ Hoa chấn động, trong lòng khẽ chua chát, giống như từ sau khi đến Hộ quốc Vương phủ này, Huyền không còn dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với nàng ta nữa, nàng ta rất nhớ giọng điệu nói chuyện như vậy của hắn, bởi vì giọng nói đó làm cho nàng ta cảm thấy hắn không cách mình xa như vậy, không nghĩ tới hôm nay nghe được, nhưng là nói với một nữ nhân khác.

Lê Họa thụ sủng nhược kinh, Hạ Hầu Huyền chưa từng dùng thái độ này đối với mình, nàng ta nhẹ nhàng đứng lên, thân thể đau đớn, nàng ta vô lực rúc vào trong ngực Hạ Hầu Huyền, giọng nói yếu ớt làm người ta sinh ra vô cùng thương tiếc: "Hạ đại ca, đều là ta không tốt, biết rõ tâm tình Lữ tỷ tỷ không tốt, còn tới nơi hẹn, đều là ta sai lầm!"

Lữ Lệ Hoa ngu nữa cũng có thể nghe ra những lời này của ả đang chỉ trích nàng ta tàn bạo ác độc, nhìn bàn tay nhẹ nhàng ôm ả ở trong lồng ngực, trong lòng nàng ta khó chịu đến cực điểm, cũng không nhịn được nữa chảy nước mắt chua xót xuống lòng.

Nàng ta ức hiếp nữ nhân này là không sai, nhưng nếu như nữ nhân này không ác độc lên tiếng châm chọc nàng ta, tại sao nàng ta có thể làm như vậy? Trước đó nàng ta hẹn ả ra ngoài chỉ muốn cảnh cáo ả một chút, hoàn toàn không muốn động thủ!

Hạ Hầu Cảnh núp ở t bên trong núi giả, khóe môi khẽ nở một nụ cười châm chọc, Hạ Hầu Huyền, ngươi thật sự làm cho ta ghê tởm!

So sánh với mấy lần trước, lần này Vân Tuyết Phi trấn định hơn, nàng chỉ lạnh lùng đối với tất cả chuyện này, giống như không có liên quan chút nào đến nàng. Đối với lời ác nữ kia vừa nói, Hạ Hầu Huyền si tình đối với Tiết Phỉ cỡ nào, nàng vốn cũng không tin tưởng, trước kia mắt nàng thật sự bị mù, sao lại thích một nam nhân như vậy?

Rõ ràng chính là gặp một người yêu một kẻ phụ bạc, nàng không khỏi suy nghĩ, trước kia khi mình chẳng hay biết gì, có phải nam nhân này cũng đi tìm những nữ nhân khác ở sau lưng, thậm chí xảy ra quan hệ hay không, nghĩ tới đây, nàng buồn nôn giống như ăn một con ruồi.

Sớm biết hôm nay ra ngoài gặp cực phẩm làm cho người ta mất hứng như vậy, nàng thật sự vẫn nên ở trong phòng, nghĩ tới đây, nàng không khỏi phẫn hận nhìn về phía đầu sỏ gây tội mạnh mẽ kéo nàng ra ngoài.

Hạ Hầu Huyền khẽ vuốt ve Lê Họa, lạnh lẽo nhìn nữ nhân yên lặng rơi lệ trước mắt, lần này hắn thật sự không có chút thương tiếc nào đối với nước mắt kia, hắn phát hiện cho dù khuôn mặt của nữ nhân này giống như Phỉ nhi hơn nữa, cũng không tìm được một chỗ tương tự với Tiết Phỉ trên người nàng ta.

Lê Họa chưa từng nghĩ Hạ Hầu Huyền có thể dịu dàng ôm mình như vậy, dịu dàng nói chuyện với mình như vậy, trong lòng nàng ta nhộn nhạo một hồi, cảm thấy hôm nay bị uất ức đều đáng giá!

Lữ Lệ Hoa cũng không nhịn được nữa, nhìn hai nam nữ đắm đuối đưa tình, trong lòng nàng ta bị đâm đau, nàng ta thét chói tai chất vấn: "Hạ Hầu Huyền, không phải ngươi rất thích Tiết Phỉ sao? Tại sao thương tiếc một nữ nhi của kẻ thù như vậy? Chẳng lẽ ngươi lại di tình biệt luyến nhanh như vậy, yêu nữ nhân dối trá này?"

Trong mắt nàng ta hận ý rõ rành rành, vẫn cho rằng Hạ Hầu Huyền là một nam nhân si tình, cho dù Tiết hoàng hậu chết rồi, hắn vẫn vì Tiết Phỉ thủ thân như ngọc, Hạ Hầu Huyền không động vào nàng ta, nàng ta có thể lý giải, cũng không để ở trong lòng, dù sao nàng ta có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ, Hạ Hầu Huyền càng yêu Tiên hoàng hậu, càng có lợi hơn với nàng ta!

Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ kể từ khi dân đen Lê Họa này xuất hiện, tất cả đều đã thay đổi, Hạ Hầu Huyền không bao giờ bao dung nàng ta nữa, thậm chí nói lời ác độc với nàng ta, nhìn nữ nhân nép vào người như chim nhỏ, nàng ta thật hận không thể kéo nàng ta từ trong ngực của Huyền ra, hung hăng đánh mấy bạt tai!

Hạ Hầu Huyền cau mày, chợt lóe lên vẻ không vui, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng nói tới nàng ấy!"

"Nàng ta không xứng nói tới, vậy ta xứng đi!" Hạ Hầu Cảnh đột nhiên lao ra từ phía sau núi giả, vẻ mặt tràn đầy lửa giận và hận ý.

"Nhìn thời gian dài như vậy, rốt cuộc ngươi không nhịn được rồi!" Hạ Hầu Huyền buông Lê Họa ra, đi về phía trước mấy bước, khóe môi vẽ ra một nụ cười ý vị sâu xa: "Đệ đệ tốt của ta, tại sao trở lại lâu như vậy mà không đi thăm hoàng huynh một chút?"

Hạ Hầu Cảnh không nể tình chút nào, châm chọc cười một tiếng: "Ta lo lắng gặp lại ngươi sẽ không nhịn được muốn giết tên khốn kiếp như ngươi!"

Mặt trời bị tầng mây che một nửa, sắc trời đột nhiên có chút tối tăm, không khí nóng ran, trong yên tĩnh lộ ra vẻ áp bức khác thường.

Hạ Hầu Huyền không mảy may để ý Hạ Hầu Cảnh vô lễ, vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, tầm mắt sắc bén có vẻ giương cung bạt kiếm đụng nhau.

"Lớn mật, trước mặt Hoàng thượng há lại cho ngươi càn rỡ như thế!" Lê Họa đau chân mày cũng cong lại, nhưng nghe được ngôn ngữ bất kính đối với Hạ đại ca của nàng ta như thế, nàng ta vẫn không nhịn được tiến lên bác bỏ, phá vỡ trầm mặc lúc này.

Đồng thời ánh mắt giành công của nàng ta nhìn về phía Hạ Hầu Huyền, vốn cho rằng Hạ đại ca sẽ cảm động nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa, không ngờ ánh mắt của Hạ đại ca hoàn toàn không nhìn nàng ta, tròng mắt đen thâm thúy như đầm, vốn không nhìn ra đang nghĩ cái gì.

Vân Tuyết Phi ở phía sau núi giả nghe lâu như vậy, Hạ Hầu Cảnh đau lòng vì nàng, bất bình vì nàng, vì nàng làm chuyện nhiều như vậy, nàng cũng không nhịn được nữa, liền vọt ra, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lê Họa, nàng cười lạnh nói với Lê Họa: "Đường đường là Cảnh Vương gia ở đây, ngươi có tư cách gì hô to gọi nhỏ ở chỗ này?"

Lê Họa không ngờ phía sau núi giả còn có một người, nhìn ánh mắt cười như không cười của Vân Tuyết Phi tuần tra tới lui ở giữa nàng ta và Lữ Lệ Hoa, trong lòng nàng ta rất khẩn trương, chẳng lẽ vừa rồi nàng và vị gọi là Cảnh Vương gia này núp ở sau núi giả thấy được nàng ta và Lữ Lệ Hoa. . . . . .

Nàng ta không dám nghĩ, càng nghĩ càng lo lắng, trước mặt người ngoài dáng vẻ nàng ta đều tương đối yếu đuối, giờ khắc này nàng ta cảm thấy ánh mắt của Vân Tuyết Phi vô cùng sắc bén, thấy thế nàng ta liền chột dạ.

"Hình như vài ngày không thấy Lê Họa tiểu thư, liền quên mất thân phận của mình, nơi này chính là Hộ quốc Vương phủ, nếu nói Lê tiểu thư là hậu nhân của danh môn, sao thấy bổn vương phi thì lễ nghi cơ bản cũng không biết?"

Khí thế của Vân Tuyết Phi hùng hổ dọa người, khiến trong lòng Lê Họa rất tức giận căm phẫn, nhưng lại không dám phản bác ra miệng, thân phận của nàng ta và nàng (VTP) cách xa nhau, nàng ta có thể giả vờ yếu ớt làm một số thủ đoạn đối phó Lữ Lệ Hoa, nhưng nếu là Vân Tuyết Phi có ánh mắt sáng quá mức thì nàng ta không dám đối nghịch với nàng (VTP)!

Hơn nữa sau lưng Vân Tuyết Phi còn có một Tư Nam Tuyệt, đó là một nam nhân có thể ngang bằng với Hạ đại ca, Vân Tuyết Phi là chính thê của nam nhân đó, có danh phận làm cho người ta hâm mộ, nhưng nàng ta cũng là không danh không phận đi theo Hạ đại ca, giờ khắc này trong lòng nàng ta phát hiện nàng ta thật sự rất khát vọng đi lên ngôi vị Hoàng hậu, giẫm tất cả mọi người xem thường nàng ta đối nghịch với nàng ta ở dưới lòng bàn chân.

"Phi nhi, sao ngươi đi ra rồi?" Hạ Hầu Cảnh đưa mắt dịu dàng chuyển đến trên người Vân Tuyết Phi, nhìn người ra mặt vì mình, trong lòng hắn căng tràn ấm áp, sau khi Phỉ nhi đi, chưa từng trải qua tâm tình như vậy.

Một tiếng Phi nhi kia, rốt cuộc nét mặt vốn thâm thúy của Hạ Hầu Huyền đã hiện lên một chút ánh sáng khác thường, hắn dời mắt đến trên người Vân Tuyết Phi, vẻ mặt tràn đầy chờ mong cứ như vậy bại lộ ở trong mắt của Hạ Hầu Cảnh.

Hạ Hầu Cảnh cười lạnh một tiếng, dời qua bên cạnh mấy bước, chặn tầm mắt cuồng nhiệt của Hạ Hầu Huyền lại.

"Ở trong lòng của ngươi, rốt cuộc Tiết Phỉ tính là gì?" Ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Cảnh chăm chú nhìn Hạ Hầu Huyền, đầu ngón tay gần như cắm vào trong thịt, hắn cố nén thống khổ to lớn, lớn tiếng chất vấn: "Nếu như ngươi không yêu Phỉ nhi, tại sao ban đầu muốn giành nàng với ta, ta có thể không cần ngôi vị Hoàng đế, không cần bất kỳ vật gì, chỉ cần một mình nàng! Nhưng. . . . . ."

Nhìn vẻ mặt Hạ Hầu Huyền không nhúc nhích, hắn cũng không nhịn được nữa, xông lên trước, nắm chặt tay thành nắm đấm ngưng tụ nội lực, tấn công thật mạnh về phía Hạ Hầu Huyền, một quyền kia có tức giận của hắn, oán của hắn, hận của hắn. . . . . .

Hạ Hầu Huyền không tránh, trực tiếp nhận một quyền kia, hắn rên lên một tiếng, lùi lại mấy bước, khóe miệng chảy xuống một vết máu.

"Huyền!"

"Hạ đại ca!"

"A Cảnh!"

Ba giọng nữ khác nhau cùng vang lên.

Vân Tuyết Phi tiến nhanh lên, đưa tay cầm tay Hạ Hầu Cảnh, nhìn dáng vẻ hắn khổ sở, trong lòng nàng cũng hơi chua xót, nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng là Tiết Phỉ, nhưng đến khóe miệng thì nàng làm thế nào cũng không nói ra được, người ngấm ngầm một lòng muốn giết nàng còn chưa bị tìm ra, kiếp trước nàng đã để cho hắn đau thấu tim một lần, tội gì để cho hắn dính líu vào lần nữa.

"Hạ đại ca ngươi không sao chứ?" Lê Họa khẩn trương chạy tới, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau chùi máu ở khóe miệng của Hạ Hầu Huyền.

"Huyền, ngươi. . . . . ." Mặc dù vừa rồi Lữ Lệ Hoa tức giận oán hận, nhưng nhìn thấy Hạ Hầu Huyền bị thương, dù sao cũng là nam nhân mình yêu, trong lòng nàng ta cũng khẩn trương, nhưng nghĩ đến vừa rồi Hạ Hầu Huyền cảnh cáo và chán ghét mình, nàng ta chần chừ không dám tiến lên.

Hạ Hầu Huyền đẩy Lê Họa ra, lại tiến lên một lần nữa, giang hai tay ra, để cả người mình đều bại lộ ở trước mặt Hạ Hầu Cảnh, hắn rống to: "Tiếp tục! Tiếp tục đánh nơi này, đánh thật mạnh!" Hắn đưa ngón tay chỉ chỉ lồng ngực của mình, không sợ hãi nhìn Hạ Hầu Cảnh, trong mắt có sảng khoái khi giải thoát.

"Hạ đại ca, người này vốn là người điên, làm sao ngươi có thể mặc cho hắn làm càn?" Lê Họa vội vàng đi lên trước ngăn lại một lần nữa, người nam nhân trước mặt không thể chết, hắn là chỗ dựa nửa đời sau của nàng ta, thật vất vả nàng ta mới ổn định lại, có tương lai tốt đẹp, bất kể như thế nào nàng ta cũng sẽ không buông tha ngôi vị Hoàng hậu!

Nghe được từ kẻ điên này, Vân Tuyết Phi không vui nhíu chặt lông mày, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng đến cái miệng khinh miệt trên người nữ nhân kia, một lúc sau nàng quay đầu trừng mắt liếc Hạ Hầu Cảnh tức giận nói: "Ngươi điên rồi! Lấy tay đánh người thì ngươi không đau sao?"

Vân Tuyết Phi cất cao âm thanh, hơn nữa chưa hết giận nói: "Nếu ta là ngươi, muốn báo thù thì trực tiếp cầm đao tới đây, bớt việc lại dễ dàng!"

Nàng xoay người nhìn bộ dáng mặc cho đánh mặc cho giết của Hạ Hầu Huyền, trong lòng cười lạnh, nàng khẽ xì một tiếng: "Nếu quả thật Hoàng thượng thâm tình như vậy, thật sự không sợ chết như vậy, ban đầu khi tin tức Tiết Phỉ chết ở chiến trường truyền đến, ngươi nên trực tiếp cầm đao cắt cổ chết vì tình, mà không phải bây giờ nửa chết nửa sống ở trước mặt Cảnh Vương gia đấy!"

Nhìn ánh mắt xám tro này, nàng càng thêm khinh thường, càng thêm xem thường!

"Tên dân đen kia, im miệng cho ta!" Lữ Lệ Hoa cũng không nhịn được nữa, kể từ sau khi Tiết hoàng hậu đi, Huyền là bộ dạng gì, nàng ta cũng rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, cho dù hôm nay nàng ta chất vấn có phải Hạ Hầu Huyền di tình biệt luyến hay không, cũng chỉ là tạm thời không thoải mái!

Nàng ta tức giận vội vàng đi lên trước, chắn trước mặt của Hạ Hầu Huyền, như một binh sĩ bảo vệ gia đình, giờ khắc này nàng ta thật sự không suy nghĩ được! Chỉ biết mình rất giận, rất đau lòng vì người nam nhân sau lưng này, nàng ta không thể nghe bất kỳ một chút chất vấn và vũ nhục đối với người nam nhân này.

Vân Tuyết Phi liếc mắt nhìn, đột nhiên thân thể chợt lóe, trong nháy mắt dời đến bên cạnh Lữ Lệ Hoa, khi nàng ta còn chưa kịp phản ứng, đôi tay đều dùng, tàn nhẫn làm nhiều việc cùng lúc.

Tiếng đập tay rơi xuống như mưa, bùm bùm, làm ót Lữ Lệ Hoa choáng váng, mắt nổ đom đóm, tìm không ra phương hướng.

Có lẽ sau khi tát chừng mười bàn tay, Vân Tuyết Phi thở hồng hộc dừng lại, nhẹ nhàng vẩy cánh tay cứng ngắc đau nhức ra, thổi thổi lòng bàn tay ửng đỏ của mình, bước chân lên trở về bên cạnh Hạ Hầu Cảnh, trong miệng oán trách: "Thật là mệt chết bổn vương phi rồi!"

Đôi tay Lữ Lệ Hoa bụm mặt, đầu choáng váng, chờ khi phản ứng lại, trận trận đau đớn trên gương mặt nhắc nhở vừa rồi nàng ta bị sỉ nhục, nàng ta không còn thói kiêu ngạo ban nãy nữa, nhìn ánh mắt hả hê của Vân Tuyết Phi, lại nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Hạ Hầu Cảnh, trong lòng nàng ta sợ.

Nàng ta dời ánh mắt về phía Hạ Hầu Huyền, nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, đau đớn khiến nàng ta khẽ hít một hơi, thật sự rất đau! Nước mắt của nàng ta nhỏ rào rào xuống dưới, nhìn Hạ Hầu Huyền uất ức nói: "Ta là nữ nhân của ngươi, chỉ vì ngươi ra mặt, bây giờ bị ức hiếp, chẳng lẽ một chút đau lòng ngươi cũng không có sao?"

Nhìn gương mặt rỉ máu đỏ, sưng thật lớn, thậm chí nói một câu thì vẻ mặt cũng nhíu chặt đau hút khí, nghĩ đến vừa rồi nữ nhân này dũng cảm ngăn ở trước mặt mình như vậy, trong lòng hắn hơi rung động, giờ khắc này hắn phát hiện nữ nhân này chưa bao giờ có bất kỳ một thời điểm nào gần sát với bộ dạng Tiết Phỉ trong ký ức, vì hắn phấn đấu quên mình như hiện tại!

Hắn khẽ nhắm mắt lại, đầu hỗn loạn, đợi khi hình dáng dần dần đọng lại rõ ràng trong đầu, hắn mới chậm rãi mở mắt, đưa mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết Phi nói: "Nói xin lỗi!"

Vân Tuyết Phi quay đầu coi như không nghe thấy, đánh cũng không phải đánh hắn, muốn nàng nói xin lỗi, không có cửa đâu! Thật sự cho rằng nàng tôn xưng hắn một câu Hoàng thượng, cứ mặc cho hắn nắn bóp, hiện tại chỉ là tạm thời, đợi nàng tra rõ tất cả âm mưu, nàng sẽ tính sổ với hắn!

Hạ Hầu Cảnh vẫn lạnh lùng khổ sở, thấy cảnh tượng như thế, lại nhìn Hạ Hầu Huyền mặt đen lạnh lẽo một chút, trong lòng hắn hơi hả giận, hắn ngoắc ngoắc tay với Vân Tuyết Phi, dịu dàng nói: "Tới đây, để tiểu gia xem bàn tay nhỏ bé của ngươi thế nào rồi!"

Vân Tuyết Phi liếc thấy sắc mặt khó chịu của Hạ Hầu Huyền, nụ cười nồng đậm, trực tiếp đưa tay tới, chu môi oán trách: "Quất vào trên mặt người khác, đau ở trên tay ta, sớm biết vậy thì ta trực tiếp sử dụng chân đạp!"

Hạ Hầu Cảnh dịu dàng an ủi: "Dùng chân đạp cũng phải tốn sức, đến lúc đó chân ngươi đạp đau, đau lòng tiểu gia ta!" Hắn đưa mắt quét ở xung quanh một vòng, nhìn sắc mặt mọi người đen lại, hắn cười dịu dàng một tiếng, nhẹ nhàng lấy sợi tóc trên trán nàng để ra sau tai, dịu dàng nói: "Về sau người chọc giận ngươi mất hứng không vui, ngươi trực tiếp nói cho tiểu gia ta. . . ta đi đánh người giúp ngươi! Ta là nam nhân, hơi sức lớn, không sợ đau!"

Vân Tuyết Phi tán thành gật đầu một cái: "Đây cũng là ý kiến hay, ta nhớ rồi, về sau cho ngươi cơ hội biểu hiện!"

Hai người một xướng một họa, khiến cho sắc mặt ba người ở chỗ khác càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng đen!

Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hạ Hầu Huyền nén một hơi ở trong lòng, sắc mặt bình tĩnh xuất hiện rạn nứt, cắn răng nói: "Hạ Hầu Cảnh, ngươi đừng quá phận!"

Lòng của Hạ Hầu Cảnh đột nhiên lạnh lẽo, lạnh nhạt liếc Hạ Hầu Huyền một cái, sau đó thu hồi ánh mắt khẽ cười nói: "Sao vi thần dám quá phận ở trước mặt Hoàng thượng chứ? Chẳng qua là thần đau lòng cho Phi nhi, muốn san sẻ với Phi nhi, muốn cho Phi nhi vui vẻ!"

Một câu lại một câu Phi nhi kia, như từng thanh đao lạnh lẽo, cắm thật mạnh vào trái tim của hắn, máu tươi giàn giụa!

Sắc mặt Hạ Hầu Huyền trắng bệch, vô lực nhắm mắt lại, thở dài, cánh môi mở ra, âm thanh cực kì nghẹn ngào: "A Cảnh, ta biết rõ ngươi hận ta!"

Dừng một chút, hắn mở miệng lần nữa, âm thanh nhẹ như mây khói: "Phỉ nhi đi, ta cũng đau lòng cũng khổ sở hơn bất kỳ kẻ nào, nếu như ban đầu ta có thể giữ tốt tâm và thân của chính mình, kiên định yêu Phỉ nhi, có thể hiện tại ta và nàng vẫn hạnh phúc sống chung một chỗ, nói không chừng ngay cả đứa bé cũng đã có!"

Hắn mở mắt ra nhìn bầu trời âm trầm một chút: "Chuyện cả đời ta đây làm tốt nhất chính là đoạt được nàng từ trong tay ngươi!" Rồi sau đó hắn đưa mắt nhìn Hạ Hầu Cảnh rồi tiếp tục mở miệng nói: "Chuyện sai nhất chính là phụ bạc nàng, không yêu nàng!" Hắn đã hối hận! Tại sao ông trời không thể cho hắn thêm một cơ hội?

Ánh mắt Hạ Hầu Cảnh rất sâu xa, trong mắt nhiễm một tầng âm u, đột nhiên đi vài bước, sau đó nhẹ nhàng nhảy một cái, bay đến trên nóc nhà đối diện, giọng nói lạnh lẽo của hắn thông qua nội lực truyền tới: "Hạ Hầu Huyền, cả đời này ta và ngươi không đội trời chung! Chờ sau khi ta tra rõ mọi chuyện, ta sẽ tính toán với ngươi!"

Rồi sau đó hắn nhìn Vân Tuyết Phi một cái, trực tiếp biến mất ở trước mặt mọi người!

Vân Tuyết Phi cũng không muốn ở chung một chỗ với ba người ghê tởm, trực tiếp xoay người đi ra bên ngoài.

"Vân tiểu thư!" Hạ Hầu Huyền đột nhiên lên tiếng, giọng nói hơi nặng nề: "Ta hi vọng Vân tiểu thư cách xa A Cảnh một chút, ngươi đã là thê tử của Nam Tuyệt huynh, ta hi vọng ngươi có thể tuân thủ đức hạnh của nữ nhân!"

Vân Tuyết Phi đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu lại, trực tiếp để lại một câu: "Chuyện của ta không phiền Hoàng thượng phí tâm!"

Sau đó bước chân chững chạc, sống lưng thẳng tắp rời đi.

Đợi Vân Tuyết Phi trở về đến Lâm Phượng viên, thuận tay đóng cửa lại, mới thuận mắt liếc thấy một bóng dáng bận rộn ở bên giường.

Nàng cho là nha đầu Ngũ Trà kia chịu khó sửa sang lại giường đệm, vì vậy hô một tiếng theo thói quen: "Ngũ Trà!"

Bóng lưng kia giật mình, sau đó cái hộp rơi xuống đất, tiếng đồ rơi đầy đất truyền đến.

Vân Tuyết Phi khẽ cau mày, sao hôm nay nha đầu này hấp tấp như vậy?

Men theo âm thanh nhìn lại, ánh mắt khẽ phát rét, người trước mặt thế nhưng không phải Ngũ Trà!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro