Chương 86: Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi!
Khi ánh mặt trời đầu tiên của sáng sớm rọi vào, Vân Tuyết Phi từ từ mở mắt, đập vào mi mắt là gương mặt hại nước hại dân của Tư Nam Tuyệt.
Da thịt như ngọc dát lên một tầng màu vàng kim, con mắt khép chặt, lông mi thật dài nhẹ nhàng lay động theo hô hấp, vẻ mặt yên tĩnh mà bình thản, khóe miệng đẹp mắt khẽ nâng lên một độ cong cười mỉm.
Vân Tuyết Phi bất tri bất giác nhìn ngây dại, vẫn biết dáng vẻ người này đẹp mắt, không ngờ khi ngủ càng thêm mê người, nàng nuốt nước miếng một cái, nhìn thấy người kia vẫn ngủ say, hoàn toàn không có một chút dấu vết tỉnh lại, con ngươi của nàng đi lòng vòng, sau đó chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng xoa mặt mũi Tư Nam Tuyệt, nhẹ nhàng phác hoạ theo đường cong như vậy, quả nhiên bóng loáng nhẵn nhụi như tưởng tượng, còn tốt hơn da nữ nhân.
Da thịt đầy co giãn như vậy, không biết bóp lên cảm giác như thế nào, nàng lại quét ánh mắt về phía người nào đó vẫn còn ngủ say, mấy ngày nay hắn vẫn tới đây với mình, cho dù có chuyện, buổi tối nhất định cũng sẽ kiên trì đến, nhìn dáng vẻ hắn ngủ say, đoán chừng là quá mệt mỏi, chắc hẳn hiện tại sẽ không tỉnh lại liền, hiện tại không sờ thử, còn đợi chuyện gì?
Nàng đưa tay tuần tra đến bờ môi khêu gợi kia, nhẹ nhàng đè, mềm mại đầy co giãn, nàng không khỏi nghĩ đến nhiệt độ cánh môi đốt người như thế nào, luôn thừa dịp khi nàng thất thần mà đốt lửa ở trên người nàng, chiếm hết tiện nghi! Lúc này lẳng lặng nhìn như vậy, nàng cũng cảm giác mặt đột nhiên hơi nóng lên.
Nàng tiếp tục đưa tay tuần tra, theo miệng thẳng xuống dưới, cổ, hầu kết, xương quai xanh. . . . . .
Ngay lúc chơi đùa thỏa thích, một bàn tay mạnh mẽ cản nàng lại, nắm tay nhỏ bé của nàng thật chặt, con mắt sắc bén thâm trầm, giống như ẩn chứa sóng lớn mãnh liệt, âm thanh khàn khàn nói: "Cảm giác được không?"
Vân Tuyết Phi bỗng chốc cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt sâu thẳm của Tư Nam Tuyệt, gượng cười nói: "Tạm được ~" Tại sao người này có thể tỉnh nhanh như vậy, nàng còn chưa có sờ hồi vốn. . . . . .
Tư Nam Tuyệt đột nhiên lật người, lấy tay giữ ở trên đỉnh đầu Vân Tuyết Phi, cười như không cười xem xét kỹ lưỡng một nữ nhân nào đó đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt tránh né khắp nơi: "Chỉ là tạm được?"
"Trán. . . . . . Coi như không tệ. . . . . ." Vân Tuyết Phi đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên mỏng manh, hô hấp hơi trở nên dồn dập.
"Hả? Thật sao?" Tư Nam Tuyệt hơi híp mắt, khóe miệng nâng lên một nụ cười kỳ lạ.
Lúc Vân Tuyết Phi khẩn trương muốn dời sang bên cạnh, hắn bỗng chốc đè cả người lên Vân Tuyết Phi, kề nhau với nàng, nhẹ nhàng ngửi nhẹ ở giữa cổ nàng.
Hắn dán lên lỗ tai của nàng, nhẹ nhàng hà một luồng khí nóng, dùng âm thanh chỉ có một mình nàng nghe được mà nói: "Thân thể của ngươi xúc cảm rất tốt, ta rất hài lòng, hơn nữa một chỗ nào đó. . . . . ."
Vân Tuyết Phi sửng sốt, đợi phản ứng kịp, nhiệt độ toàn thân lại lên mấy phần, nàng khe khẽ chống đẩy thân thể nằm ở phía trên mình, chu môi oán giận nói: "Cho ta sang một bên, ta sắp thở không ra hơi!"
Bàn tay rắn chắc vẫn nắm cằm của nàng, buộc nàng và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi có biết là chỗ nào không?"
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, nhiệt độ liên tục lên cao trong nháy mắt, toàn thân lộ ra màu hồng như tôm luộc chín.
"Chủ tử, Phạm Hồng đã tới!" Ngoài cửa giọng nói cung kính của Thiên Tầm vang lên.
Vân Tuyết Phi hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy Tư Nam Tuyệt ra, vừa tìm y phục mặc vào trên người, vừa thúc giục: "Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế rồi trốn đi, đừng để cho nàng ta nhìn thấy!"
Tư Nam Tuyệt thu hết sự hốt hoảng của Vân Tuyết Phi vào đáy mắt, sắc mặt trầm xuống, không vui nói: "Ta không thể gặp người khác sao?"
Đối mặt với một nam nhân cố tình gây sự, Vân Tuyết Phi không thèm quan tâm đến lý lẽ, trực tiếp vứt y phục bên cạnh đến trên người hắn: "Ta còn có chuyện phải điều tra, cũng không thể phí công nhọc sức, ngươi nhanh chóng mặc quần áo vào cho ta, tìm một chỗ trốn, hoặc là hiện tại cầm y phục đi ra ngoài cho ta, nếu không về sau không cho phép lên giường của ta!"
Tư Nam Tuyệt không tình nguyện đi xuống giường, thong thả ung dung mặc y phục.
"Hứa cô nương, sao ngươi lại đứng ở cửa?" Giọng nói kinh ngạc của Phạm Hồng truyền đến.
"Ta định đến thăm Vương phi tỷ tỷ, đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào!" Hứa Oanh Nhi khẽ trả lời, giọng nói trẻ trung non nớt như một tiếng sáo thanh thúy rung động lòng người.
"Vừa đúng lúc, chúng ta có thể đi vào chung!" Âm thanh cười nói trong sáng của Phạm Hồng.
Theo một tiếng rắc rắc, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Phạm Hồng và Hứa Oanh Nhi từ bên ngoài đi vào.
"Vương phi, quấy rầy rồi!" Giọng nói tràn đầy sự tôn kính của Phạm Hồng vang lên.
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên từ trong sách, sắc mặt lạnh nhạt, phun ra hai chữ: "Có chuyện?"
Phạm Hồng không để ý tới Vân Tuyết Phi lạnh nhạt, vẫn cung kính lễ độ: "Thẩm lão đại mời Vương phi và Hứa cô nương đi một chuyến!"
Lưu Ly, kể từ khi Vân Tuyết Phi tới nơi này, ngày đầu tiên liền gặp Thẩm Lưu Ly, nàng vẫn cho rằng Thẩm Lưu Ly sẽ luôn nhốt mình ở chỗ này, cho đến khi Tư Nam Tuyệt thả người, sao đột nhiên muốn gặp mình, còn có Thiên Tầm? Hơn nữa còn là cùng lúc, không phải nàng ta phát hiện quan hệ của Thiên Tầm và nàng chứ?
"Hiện tại mời Vương phi và Hứa cô nương đi cùng ta, Thẩm lão đại đang chờ hai vị!" Giọng nói của Phạm Hồng vang lên lần nữa.
Vân Tuyết Phi đứng dậy, liếc mắt nhìn Thiên Tầm cúi đầu không nói, sau đó gật đầu nói: "Mời ở trước dẫn đường!"
Đối với Vân Tuyết Phi, Phạm Hồng cũng coi như không ghét, trừ ngày đầu tiên nàng đạp Kim Ngọc một cước, mấy ngày qua đều lẳng lặng sống ở trong phòng, ăn cơm rau dưa, mặc áo gai vải thô giống như các nàng, không có một chút dáng vẻ của Vương phi.
"Không biết Thẩm Lưu Ly tìm chúng ta có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi đi theo phía sau Phạm Hồng, vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Thẩm lão đại nghe nói Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y xuất cung, liền tập hợp tỷ muội giỏi võ công trong bang đi ám sát, kết quả cao thủ bên cạnh Mộ Dung Thanh Y nhiều như mây, bọn tỷ muội hy sinh toàn bộ, ngay cả. . . . . ." Phạm Hồng nghẹn ngào nói một câu tiếp theo, âm thanh nặng nề: "Ngay cả Thẩm lão đại cũng mang tổn thương trở về!"
Vân Tuyết Phi ngẩn ra, vội vàng đuổi theo Phạm Hồng, đưa tay bắt được y phục của nàng ta, khẩn trương hỏi: "Thẩm Lưu Ly bị thương? Có nghiêm trọng hay không?" Tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được.
"Vết thương rất sâu, không uy hiếp đến tính mạng, nhưng trong thời gian ngắn không thể cầm đao nữa!" Trong lòng Phạm Hồng bi thương, cũng không còn thời gian suy nghĩ vì sao vị Vương phi trước mắt lại quan tâm lão đại của bọn họ như thế.
Không nguy hiểm tính mạng là tốt rồi! Cuối cùng Vân Tuyết Phi cũng yên lòng, tiếp tục đi về phía trước cùng Phạm Hồng.
Khi tiến một bước vào trong phòng nghị sự, vẻ mặt Thẩm Lưu Ly cau có ngồi ở chủ vị, bốn vị chủ sự ngồi phía dưới, một nhóm nữ nhân lớn đứng xung quanh, nhìn cách ăn mặc, hẳn là thủ vệ.
Vân Tuyết Phi đi vào, ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở trên người nàng, xung quanh vang lên tiếng bàn luận xôn xao, một ánh mắt thù hận vẫn đặt ở trên người Vân Tuyết Phi từ khi nàng bắt đầu đi vào.
Thẩm Lưu Ly gật đầu một cái với Vân Tuyết Phi, ý bảo những người bên cạnh dọn chỗ cho Vân Tuyết Phi ngồi, sau đó ho khan hai tiếng, âm thanh uy nghiêm vang dội nói: "Tất cả mọi người yên lặng! Hôm nay ta tìm mọi người tới là bởi vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với mọi người!"
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi người đưa mắt nhìn về phía Thẩm Lưu Ly băng vải trên bả vai, nhưng vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta tin tưởng mọi người đã biết, hai ngày trước ám sát, tỷ muội tham gia, chỉ có một mình ta trở lại!" Giọng nói của Thẩm Lưu Ly đột nhiên dừng lại, ánh mắt bi thương tự trách quét qua mọi người, âm thanh mang theo một ít khàn khàn: "Ta có lỗi với mọi người!" Cúi người chào thật sâu.
"Cuộc sống của chúng ta rất tốt, tại sao phải đi ám sát?"
"Đúng, đó là sinh mạng sống, không còn một người!"
"Tế Thanh tỷ cũng không trở về, về sau không còn ai mua phấn đồ trang sức cho ta nữa!"
. . . . . .
Xung quanh đột nhiên rỉ tai thì thầm, nghị luận ầm ĩ, mọi người đều bất mãn đối với Thẩm Lưu Ly.
"Những tỷ muội kia sẽ không chết vô ích, Thẩm Lưu Ly ta nhất định sẽ báo thù cho bọn họ!" Thẩm Lưu Ly ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định.
Nhìn người phía dưới lần lượt bày ra vẻ mặt bi thương sợ hãi, Thẩm Lưu Ly thật sự không nói ra miệng tiếp nữa, nhưng hết cách rồi, người ta đã bức đến cửa nhà.
Nàng mím môi một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Hành tung của ta bị theo dõi, hai ngày nay vẫn có binh lính ở dưới chân núi cầm bức họa của ta hỏi xung quanh, không bao lâu nữa sẽ tìm tới nơi này!"
Nữ nhân đứng ở phía dưới vốn chỉ nhỏ giọng nói chuyện, hoặc là chuyên tâm nghe, vừa nghe đến một câu nói sau cùng của Thẩm Lưu Ly, đều nổ tung, vẻ sợ hãi lan ra trên mặt mọi người.
"Ta không muốn chết, làm sao bây giờ? Bọn họ sắp đánh lên đây rồi!"
"Ta cũng vậy, ta còn chưa xuất giá nữa!"
"Ta và Tiểu Bảo của ta rất vất vả mới ổn định được cuộc sống, đây là cái nghiệt gì?"
. . . . . .
Tiếp có tiếng khóc lóc nỉ non, còn có tốp năm tốp ba ôm nhau.
"Hôm nay tìm mọi người tới đây, là để thương lượng kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Làm sao tránh được kiếp nạn này?" Sắc mặt Thẩm Lưu Ly hơi tái nhợt, nhìn ánh mắt sợ hãi phía xung quanh, nghĩ đến từng đồng môn một ngã xuống ở trước mặt mình, trong lòng của nàng có co rút đau đớn và tự trách.
Người phía dưới cũng không nhịn được nữa nên đứng ra, tức giận chỉ trích: "Thẩm lão đại, ngươi nói làm thế nào? Chúng ta vốn có cuộc sống rất tốt, là ngươi nhất định phải cố chấp báo thù vì tiên Hoàng hậu, tiên Hoàng hậu cũng đã chết thời gian dài như vậy, liên quan gì đến chúng ta? Hiện tại tốt rồi, tất cả chúng ta đều sắp mất mạng!"
Tiếng nói vừa dứt, những người khác chen lấn đứng ra nói: "Ta không muốn chết, Nhan nhi của ta còn nhỏ như vậy, còn chưa hưởng thụ cuộc sống đủ!"
"Thẩm lão đại, không phải ngươi rất yêu mến mọi người sao? Tại sao có thể trơ mắt nhìn Hổ Đầu bang diệt vong?"
"Một người làm việc một người gánh! Tại sao gây họa đến người vô tội chúng ta?"
Ánh mắt Thẩm Lưu Ly bi thương, nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, nếu như có lựa chọn, nàng nguyện ý một mình gánh chịu.
"Đủ rồi!" Phạm Hồng cũng không nhìn được nữa, lạnh lùng cắt đứt, nàng tức giận nói: "Hiện tại gặp nạn, từng người các ngươi đẩy hết lỗi lầm lên trên người Thẩm lão đại, các ngươi đừng quên, nếu như không phải là Thẩm lão đại cứu từng các ngươi trở về, các ngươi sớm đã là một đống xương trắng, còn có thể sống sờ sờ đứng ở chỗ này sao?"
"Những lời này của Hồng tỷ không đúng, Thẩm lão đại đã cứu chúng ta, cuộc sống ổn định bây giờ cũng là Thẩm lão đại cho, chúng ta rất cảm kích, nhưng một ngựa trả một ngựa, bây giờ chúng ta không cần phải vì cảm kích mà buộc tính mạng của chính mình vào!" Một trong tứ đại chủ sự Kim Hoa đứng lên phản bác.
"Ngươi. . . . . ." Phạm Hồng tức đỏ mắt, đều là một đám sói mắt trắng.
"Thay vì các ngươi ở chỗ này tranh luận là lỗi của ai, còn không bằng dùng thời gian nghiên cứu xem giải quyết chuyện này như thế nào?" Vân Tuyết Phi đứng dậy, ánh mắt bén nhọn quét nhìn xung quanh, giọng nói hơi nặng nề: "Chuyện đã xảy ra, chỉ trích có ích lợi gì?" Nàng nhìn Thẩm Lưu Ly một cái, tiếp tục nói: "Cho dù một mình Thẩm lão đại của các ngươi đi ra ngoài tự thú, nhưng có cái gọi là nhổ cỏ tận gốc, bọn họ nhất định không sẽ bỏ qua cho bất cứ người nào ở nơi này! Bây giờ chúng ta phải làm là đoàn kết nhất trí, nghĩ biện pháp làm sao vượt qua cửa ải này!"
Phạm Hồng tán thưởng gật đầu một cái, cao giọng nói: "Vương phi nói không sai! Chúng ta phải đoàn kết nhất trí, Hổ Đầu bang nhất định có thể vượt qua cửa ải này!"
"Ta lại có một biện pháp có thể vượt qua!" Một giọng nữ bén nhọn quen thuộc vang lên, ngay sau đó Kim Ngọc đi ra từ trong đám người, nhìn Vân Tuyết Phi cười quỷ dị một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên tràn đầy lòng tin nói: "Ta có biện pháp có thể vượt qua!"
Mọi người như bắt được cây cỏ cứu mạng, ánh mắt kỳ vọng rơi vào trên người nàng ta, Kim Ngọc nhìn chằm chằm Vân Tuyết Phi không nhúc nhích, trong mắt kia có ác độc, có đắc ý, có vui sướng khi người gặp họa. . . . . .
Vân Tuyết Phi nhíu mày lại, trong lòng hơi lo lắng, chẳng lẽ nữ nhân này muốn. . . . . . .
Khi ánh mắt tán thưởng mong đợi của mọi người tụ tập ở trên người Kim Ngọc, nàng ta liếc Vân Tuyết Phi một cái, chợt cười một tiếng với Thẩm Lưu Ly: "Bây giờ chúng ta có một bùa hộ mệnh rất tốt, chỉ cần có nàng ta, Mộ Dung Thanh Y chắc chắn không dám đụng đến chúng ta!"
Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, đủ loại ánh mắt phức tạp đều rơi vào trên người Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi không có bất kỳ sợ hãi lùi bước, nàng đưa mắt nhìn thẳng vào Kim Ngọc: "Ta sợ ngươi còn chưa hiểu, trên Hoàng quý phi là Hoàng thượng, mà không phải Vương phi, ngươi cho rằng nàng ta sẽ vì ta mà thả các ngươi sao? Còn nữa!" Nàng nhìn xung quanh một vòng, nhẹ nhàng cười nói: "Ta và nàng ta từng đụng chạm nhau, ngươi xác định muốn giao ta ra? Nói không chừng giao ra rồi, nàng ta nhìn thấy ta càng nổi giận hơn, trực tiếp tiêu diệt mọi người chúng ta!"
Vừa nghe Vân Tuyết Phi nói như thế, Kim Ngọc đột nhiên có chút lo lắng, nhưng vẫn tranh cãi: "Ngươi chính là nữ nhân Hộ quốc Vương gia yêu mến nhất, nếu ngươi gặp chuyện không may ở dưới mí mắt của nàng ta, Hoàng thượng giao phó với Vương gia như thế nào? Ta nghe nói, Hộ quốc Vương gia nắm giữ động mạch quốc gia, Mộ Dung Thanh Y nào dám không quan tâm đến an nguy của ngươi?"
"Nam nhân giống như Hộ quốc Vương gia, không thiếu nhất chính là nữ nhân, sau khi ta chết, còn có ngàn ngàn vạn vạn nữ nhân tốt hơn ta chờ hắn đi tuyển đi chọn, ngươi cảm thấy Vương gia sẽ vì một kẻ không quan trọng như ta mà gây khó dễ với Hoàng thượng ư?" Vân Tuyết Phi nhíu mày: "Nếu như ngươi không tin, có thể tùy ngươi áp giải ta đi tìm Mộ Dung Thanh Y! Đến lúc đó có thể xem một chút, nàng ta hạ lệnh thả, hay là. . . . . ."
Vân Tuyết Phi đưa tay làm động tác cắt cổ rồi nói: "Hay là trực tiếp chém hai chúng ta!"
Khuôn mặt Kim Ngọc tái đi, thân thể khẽ run rẩy một cái, nàng ta cẩn thận nhìn Vân Tuyết Phi, muốn tìm ra chứng cứ nói dối từ trên mặt của nàng, nhưng khiến nàng ta thất vọng, Vân Tuyết Phi rất nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ý tứ đùa giỡn.
"Vậy theo Vương phi thấy, chúng ta nên làm cái gì?" Phạm Hồng cũng nhìn ra Kim Ngọc cũng chỉ mở miệng nói, vốn không có biện pháp thật sự, chỉ có thể cầu trợ giúp của Vân Tuyết Phi trấn định bên cạnh.
"Bây giờ phần lớn chúng ta chắc là phụ nữ và đứa bé không biết võ công, thân thể thuộc loại tương đối mềm yếu, cứng đối cứng khẳng định là không được!" Vân Tuyết Phi mở miệng nói: "Binh lính lục soát, có thể sẽ tìm được chỗ này, đến lúc đó sẽ một hốt ổ chúng ta rồi!"
"Vậy làm sao bây giờ?" Người phía dưới cũng không kiên trì nổi nữa, vội vàng hỏi, cũng đặt tất cả ánh mắt hy vọng ở trên người vị Vương phi trước mặt.
"Chúng ta phải rời khỏi chỗ này!" Vân Tuyết Phi tiếp tục nói: "Ta biết rõ mọi người ở đây thời gian dài, đều đã có tình cảm rất sâu, nhưng nơi này là điểm dừng chân của Hổ Đầu bang, ta tin một khi điều tra thì vẫn có thể tra được nơi này, trước khi bọn họ chưa tra được, chúng ta phải nhanh chóng thu dọn xong rồi rời khỏi đây!"
"Có thể đi đâu đây? Đi đâu cũng sẽ bị tìm được!" Giọng Kim Hoa the thé nói: "Nữ nhân chúng ta đâu so được với những nam nhân kia, không bao lâu nữa cũng sẽ bị đuổi kịp!"
"Phần lớn ở đây đều là nữ nhân và đứa bé, ta nghĩ hình dáng các nàng ra sao, binh sĩ lục soát cũng không biết, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, làm sao bọn họ biết chúng ta chính là người của Hổ Đầu bang?"
Những lời này của Vân Tuyết Phi vừa rơi xuống, sắc mặt vốn xám trắng cũng nhanh chóng có sức sống, liếc nhìn nhau nói: "Đúng vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy chúng ta, vốn không biết chúng ta trông như thế nào!"
"Lúc chúng ta xuống núi rời đi, không thể đi thành nhóm, phải phân tán, tầm hai ba người đi cùng nhau, ta nghĩ khẳng định cửa thành sớm bị giữ chặt rồi, đến lúc đó mọi người đóng giả thành người vào thành thăm người thân, hướng đi khác nhau, chờ sau khi vào thành, mọi người tìm nhà cửa ổn định lại, về sau an phận sống qua ngày đi!"
"Đây là một ý kiến hay!" Phạm Hồng kích động nói: "Chỉ cần lúc này chúng ta rời đi thôi, cũng không ai biết chúng ta chính là người của Hổ Đầu bang, hơn nữa nữ nhân đứa bé đều tương đối yếu đuối, người bình thường sẽ hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này, Vương phi nói rất đúng, chúng ta không thể cùng nhau xuống núi vào thành, phải phân tán ra, nếu không nhiều người dẫn tới hoài nghi, chờ sau khi vào thành, mọi người đều tự tìm chỗ, về sau có thể sinh sống yên bình!"
"Nếu nói như vậy, về sau trên thế giới sẽ không có Hổ Đầu bang, chúng ta phải xa nhau vĩnh viễn!" Một bé gái trong đó khẽ nói.
Sắc mặt Phạm Hồng tối sầm lại, nhìn về phía Thẩm Lưu Ly nói: "Thẩm lão đại, chuyện này. . . . . ."
"Theo như Vương phi!" Thẩm Lưu Ly nhắm mắt lại, sắc mặt hơi buồn bã nói: "Hiện tại không có gì quan trọng hơn sinh mạng, hôm nay mọi người đi xuống liền bắt đầu sắp xếp, đi nhanh lên, không nên kéo dài!"
Rồi sau đó mở mắt, dời tầm mắt đến trên người Phạm Hồng, ra lệnh: "Hồng tỷ, ngươi mang tiền bạc của cải mà lúc trước chúng ta cướp bóc được lên, sau đó phân chia đều cho mọi người, bảo đảm sau khi mọi người rời khỏi nơi này, có thể có cuộc sống ổn định hạnh phúc!"
Vành mắt Phạm Hồng ửng đỏ, gật đầu một cái: "Được!"
Ánh mắt của Thẩm Lưu Ly nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết Phi, cúi đầu hỏi: "Ta buộc ngươi đến nơi này, ngươi nên hận ta, tại sao phải giúp ta?"
"Ta giúp ngươi, về sau ngươi theo ta!" Vân Tuyết Phi nói năng có khí phách, nhìn Thẩm Lưu Ly mở to hai mắt, nàng vui vẻ nâng khóe môi lên: "Làm nha hoàn của ta! Ta bảo vệ ngươi chu đáo!"
Trong lòng Thẩm Lưu Ly run lên, hốc mắt hơi ê ẩm, trước kia, cũng có một người từng nói với nàng những lời giống vậy.
Nàng cúi đầu, âm thầm đè ép cảm xúc phiền muộn bi thương, khẽ đồng ý: "Được!"
Khóe môi Vân Tuyết Phi khẽ nâng lên, nhếch môi cười một tiếng: "Nhớ, ta tên là Vân Tuyết Phi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro