Chương 42: Thuỷ Nguyệt bị bắt

Hoả Kính Hoa ôm chặt lấy Thuỷ Nguyệt, phi thân vào một khu rừng rậm rạp tràn trề sinh mệnh lực.

Hắn nhanh chóng đặt nàng lên phiến đá, vận dụng yêu lực chữa thương cho nàng.

Như cảm thấy không đủ, hắn lại từ trong lồng ngực móc ra một viên minh châu, đặt trước ngực nàng. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ khu rừng héo rũ, sinh mệnh lực bị hút đi, nhanh chóng được Thuỷ Nguyệt hấp thu.

Hoả Kính Hoa ngồi xổm xuống, ngây ra như phỗng nhìn nàng. Hắn cười, như kẻ điên, như kẻ dại:

"Ha ha...Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi..."

Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên hai người, từng chút một, nhu hoà mà ấm áp.

Thế nhưng nội tâm của Hoả Kính Hoa, lại lạnh lẽo như băng tuyết.

"Kính Hoa, Thuỷ Nguyệt.."

Lần đầu nàng gặp hắn, nàng nói:

【Giúp ta.】

Lần thứ hai gặp lại, nàng nhìn hắn lãnh đạm:

【Là ngươi?】

Lần thứ ba gặp mặt, nàng cười khẽ:

【Chúng ta có duyên thật.】

Nàng ngồi trong lòng hắn, vứt bỏ đi bỏ bọc trưởng thành kia, ngơ ngác hỏi:

【Kính Hoa Thuỷ Nguyệt là gì?】

【Hoa trong gương, trăng trong nước. Mờ mờ ảo ảo, thực ảo đan xen. 】

【Huynh là Kính Hoa, muội là Thuỷ Nguyệt..】

【Giống như chúng ta gặp nhau là định mệnh vậy.】

"Kính Hoa, Thủy Nguyệt...liệu thật sự có được đi chung với nhau? Hay là, tất cả chỉ là truyện cổ tích?

Kính Hoa Thủy Nguyệt, mờ mờ ảo ảo. Là thực là giả, liệu có mấy ai biết được?"

Hắn lẩm bẩm lại những gì nàng đã từng nói, không tự chủ được đem thân thể gầy yếu kia ôm chặt vào lòng.

"Là giả thì sao? Quan trọng nữa sao..?"

"Nếu hoàng tử không thể cùng công chúa sống hạnh phúc, như vậy hoàng tử không ngại biến thành ác quỷ..."

Xem, hắn đã trở thành ác quỷ.

Hay là, ngay từ đầu hắn đã là ác quỷ rồi?

"Xoạt xoạt.."

Bụi cây bỗng nhiên truyền đến tiếng loạt xoạt của cây cối, hắn nâng trường thương, tàn nhẫn sử dụng 'khấp huyết long ngâm thương'.

Bụi cây bị đánh nát, đất đá vì cường lực chấn mà nát tan. Hắn nâng mắt lên nhìn sinh vật xấu xí kia nằm trong vũng máu, lạnh lùng cười.

"Đừng có quấy rầy chúng ta."

Câu cuối cùng mà nữ vương nghe thấy chính là lời này. Sau đó nó...chẳng bao giờ có thể tỉnh lại.

...

"Machi, thế nào rồi?"

Pakun nhìn Feitan trên giường, lo lắng nhíu mày lại.

"Không có việc gì, hắn sẽ ổn thôi. Bản thân hắn đã tắm máu rồng, còn uống nữa...có lẽ không lâu sau sẽ tỉnh lại."

"..." Pakun nhìn khuôn mặt tái nhợt của Feitan, không biết nói gì cho phải.

Trong thế giới tràn đầy rác thải và hôi thối, Feitan cô đơn ngồi co vào một góc.

Hắn giống như hắn của thật nhiều năm về trước, yếu ớt, hèn nhát, bẩn thỉu.

"Fei?"

Một tiếng nghi vấn ôn hoà vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong thế giới vắng vẻ của hắn.

Hắn quay đầu, ngơ ngác nhìn nữ nhân có một đầu tóc trắng như tuyết, đôi mắt xanh như đại hải, ôn nhu mà mỹ lệ.

"Ng..nguyệt?"

"Là ta đây." Nàng nghiêng đầu, cười ôn nhu nâng hắn dậy. Bàn tay nàng chính như con người nàng, lành lạnh nhưng lại khiến người khác an tâm không thôi.

"Nguyệt! Nguyệt!"

Feitan đến lúc này mới phản ứng kịp, giống như một tên ngốc bắn lên đem nàng ôm chặt vào lòng.

Bị ôm đến nghẹt thở, Thuỷ Nguyệt vẫn cười yếu ớt, run rẩy ôm lấy hắn.

"Fei..."

"Nguyệt, ta sẽ cứu ngươi."

Nghe lời này, nàng hoảng hốt buông tay:

"Đừng ngu xuẩn! Ngươi chỉ là nhân loại, không thể đối đầu với hắn được đâu.."

"Không quan hệ." Hắn nhìn chăm chú vào mắt nàng, nói:"không quan hệ. Có chết thì cùng chết là được rồi. Nàng có hận ta không?"

"Ta...không hận."

Nàng cười rộ lên:

"Nếu chết thì cùng chết."

Nàng nhìn cánh tay đang dần tan biến, luyến tiếc ôm hắn thật chặt.

"Ngu ngốc..."

"Ta muốn nói là, ta yêu ngươi."

"Ta cũng vậy."

Yêu là gì? Feitan không hiểu.

Thế nhưng hắn vẫn biết được, nữ nhân kia chính là cội nguồn sinh mệnh của hắn.

Là sinh mệnh, là ánh sáng, là cứu thục...

"Muốn liền đoạt lấy."

Hắn sẽ một lần nữa đoạt lại nàng, dù cho phải hi sinh cả tính mạng này.

Trong cơn mộng mị đầy ngọt ngào ấy, bên ngoài hiện thực, trán của Feitan bỗng nhiên loé lên một điểm đỏ rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro