Vừa chiếm được địa bàn ở Nevada, tất nhiên phải mở rộng thế lực.
Dĩ nhiên, chỉ là mở rộng lớp thành viên ngoài rìa, không ai được mang họ Consolo.
Kẻ đã gần như bước một chân vào trung tâm của chúng tôi- Thomas Wilson, một người bản địa Las Vegas. Hắn ta khá hài hước, cũng chính hắn dẫn đầu chúng tôi đánh chiếm nửa con phố Bắc Las Vegas rồi lọt vào tầm mắt của tôi.
Thành viên cốt cán đều cho rằng hắn đáng tin, đề xuất ban cho hắn họ của gia tộc. Cobb, giống tôi, không đồng tình.
Một kẻ như vậy, suốt gần năm năm, chúng tôi chẳng biết gì về hắn. Thế nhưng, không ai thấy chuyện đó kỳ lạ cả, quả thật cao tay.
Không ngoài dự đoán, thằng nhãi mà hắn tiến cử- tên Johnny hay gì đó, dựa vào danh tiếng của Consolo để buôn ma túy khiến tôi phiền phức không ít.
Tôi sai người đập gãy chân nó, rồi quẳng ra hoang mạc.
Thomas lộ rõ vẻ khó chịu.
Hắn nghĩ có thể giấu tôi sao? Tôi hờ hững liếc hắn một cái, hít một hơi thuốc rồi dí tàn thuốc lên lòng bàn tay.
Chẳng lẽ vì làm quá nhiều mà làn da ở đó đã quen rồi? Tại sao tôi không hề cảm thấy đau hay bỏng rát?
Tôi ra lệnh cho Cobb theo dõi hắn, mọi động thái đều phải nắm rõ.
Hôm nay Sean dẫn tôi đến Bank, bảo rằng có hàng ngon, muốn tôi thử trước.
Lâu rồi không giải tỏa, hoặc có lẽ, tôi chẳng còn cứng được với đàn ông nữa.
Không cứng cũng chẳng sao, tôi không bận tâm. Mục đích thực sự khi ở cạnh đàn ông là để gián điệp của cha ở New York "vô tình" báo cáo lại với ông.
Chắc gương mặt ông lúc đó sẽ đặc sắc lắm.
Cũng đã gần 80 rồi, nói không chừng...
Cơn hoảng loạn bất chợt dâng lên trong lòng, tôi lập tức đè nó xuống. Chậm rãi vuốt chuôi dao găm, rút lưỡi dao ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cạnh sắc.
Có lẽ tôi nên chết từ lâu rồi, đúng không?
Dù sao tôi cũng chẳng còn gì để luyến tiếc. Chỉ là đang đợi hơi tàn cuối cùng của ông già đó mà thôi.
Ông chết, tôi cũng sẽ đi theo.
Tôi đã lên kế hoạch như vậy.
Trong lòng vẫn cứ chua xót khó tả.
Nhìn xem họ đã làm gì với tôi...
Mỗi lần bước vào căn penthouse của mình tại Bank, tôi đều vô thức đi một vòng quanh giường.
Giờ tôi sẽ không để ai tự tiện ra vào nữa.
Oh, nhưng những vị khách yêu quý của tôi, các bạn thì khác. Hãy cứ thoải mái tràn vào đây, tốt nhất là lấp kín cả giường này, tôi vô cùng hoan nghênh!
Nhìn một góc chăn phồng trên giường, tôi lập tức ném thẳng dao găm về phía phần nhô lên ấy.
Một tiếng "phập" nặng nề vang lên, vết máu nhanh chóng loang rộng từ chỗ lưỡi dao cắm xuống.
Thật mất hứng.
Sao lần này lại chỉ có một đứa?
Ra lệnh thay mới đệm và ga giường, tôi xoay người bước đi.
Con dao vẫn nằm trong túi trong của bộ vest.
Cha thân yêu của con, ngài thấy không? Một màn trình diễn tuyệt vời!
Đầu mũi cứ phảng phất mùi cà phê ấm áp, quẩn quanh mãi không tan.
Gina...
Tôi dùng ngón trỏ đang kẹp điếu thuốc ấn nhẹ lên môi, làn khói mơ hồ quấn lấy khuôn mặt khiến tôi bất giác nheo mắt lại.
Lẽ ra tôi phải vui mới đúng?
Một kẻ đáng thương đến mức chỉ có thể cứng lên khi được đàn ông ngậm lấy. Nếu thích một người phụ nữ, chẳng phải chứng tỏ tôi đã trở lại bình thường rồi sao? Không còn cần phải cảm thấy nhục nhã vì mình cũng giống hệt người cha vĩ đại đó?
.
Nói đến Sean, hắn ta lập công lớn trong vụ giành lấy Đông phố và chính thức gia nhập gia tộc. Tất nhiên, hắn nằng nặc đòi thêm họ của mình vào giữa họ Consolo, nghe chẳng khác nào một thổ dân đi giày da của người bản xứ.
Sean Brown Consolo?
Hắn giả khóc van xin tôi làm vậy.
Tôi biết hắn làm vậy vì điều gì.
Hắn quan tâm đến Diana, dò xét cô ta chẳng khác nào một tên trộm vặt.
Diana tính khí nóng nảy, thích đủ thứ, hôm nay bảo thích lính thủy đánh bộ, hôm sau lại mê vũ công thoát y. Sean vì thế mà lúc thì mặc áo rằn ri, lúc lại quấn mỗi miếng vải mỏng hơn cả khăn tay của tôi lên sân khấu nhảy nhót.
Mặc kệ hắn làm trò đi.
Tôi ngồi trên ghế quen thuộc, hắn đã dẫn theo "hàng tốt" tới.
"Ambrosi, tôi phải lên sân khấu ngay! Người gác cửa bảo Diana của tôi đến rồi!" Sean lúng túng che trên, che dưới.
Tôi liếc hắn một cái, hắn lập tức cười gượng, "Diana... không phải của tôi, của Consolo..."
Tôi nhìn hắn một lúc, sau đó chuyển tầm mắt sang người bên cạnh.
Ánh sáng quá mờ, tôi không thấy rõ gương mặt. Nhưng diện mạo thế nào cũng chẳng quan trọng.
"Am-Ambrosi... làm ơn đừng kể chuyện này với cha tôi..." Sean nhướng mày, ánh mắt tha thiết.
Tôi gần như cảm động suýt khóc mà nhấc chiếc gạt tàn trên bàn ném thẳng vào hắn.
Hắn nhanh nhẹn tránh được, cười gian xảo rồi lao về phía sân khấu còn trống duy nhất trong phòng.
Cách đó không xa, Diana đang chuốc rượu cho một người đàn ông, phía sau cô ta là một bóng dáng quen thuộc.
Nàng đột ngột quay lại, nhìn về phía tôi.
Tôi nheo mắt nhìn lại.
Dĩ nhiên nàng không thể thấy tôi.
Đột nhiên, có một sức nặng đè lên chân mình.
Là một gã đàn ông. Hắn ta ngồi xuống ngay trên đùi tôi.
Dạ dày cuộn lên, tôi cố kiềm chế cơn buồn nôn.
Lần này không phải vì báo thù, chỉ đơn giản là muốn thử xem mình có còn hứng thú với đàn ông không.
... Thôi, buồn nôn đến phát ói.
Tôi ra hiệu cho Cobb đưa súng. Ngay lúc gã cúi đầu định áp môi vào, tôi bóp cò.
Chết tiệt, Sean! Hắn không nói với con gà này rằng tôi ghét bị động chạm sao?!
Tôi khẽ nghiêng đầu, phát hiện nàng đang ngồi ngay bên cạnh, cả người xoay hẳn về phía tôi. Có lẽ khuôn mặt đỏ bừng là do ánh đèn, nhưng đôi mắt kia... đôi mắt long lanh như phủ một tầng nước là sao đây?
Tôi đứng dậy, cài lại khuy áo vest, đưa tay vuốt tóc ra sau. Cả quá trình, ánh mắt tôi không rời khỏi nàng dù chỉ một giây, hận không thể nhìn xuyên thấu nàng, thiêu đốt trên người nàng vài lỗ cho hả dạ.
Rốt cuộc nàng có biết không? Chẳng ai dám nhìn tôi những lúc như này cả!
Những kẻ dám nhìn, thậm chí chỉ tình cờ lướt qua, có lẽ giờ đã thành phân bón trong rừng rồi.
Nên cho nàng xem cái rừng đó đã tươi tốt thế nào...
.
Quả nhiên, Thomas không kiềm được nữa.
Người do chính tay tôi giới thiệu vào mà lại buôn ma túy, hắn làm sao có thể không dính dáng?
Tôi đã dặn dò tất cả các đối tác, chỉ cần thấy Thomas xuất hiện trên địa bàn của mình thì cứ thẳng tay xử lý đám tép riu đang giao dịch ngay trước mặt hắn rồi để hắn quay về.
Chắc hẳn hơn một tháng nay, hắn cũng chẳng dễ chịu gì.
Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Hắn nghĩ mấy trò lừa gạt vụng về đó có thể qua mắt tôi sao? Ở cái nơi bé tí này, bán thứ cocaine pha trộn tạp nham để kiếm sống qua ngày mà cũng đòi đấu với tôi à?
Tôi biết rõ hắn đã buôn ma túy từ trước khi vào hội, thậm chí có thể nói, tôi đã dung túng để hắn tạm thời bôi nhọ danh tiếng của gia tộc.
Khó khăn lắm mới tìm được một con tốt thích hợp, tất nhiên phải tận dụng triệt để để làm một vố lớn.
Thử đoán xem, dùng thằng khốn nạn đó để quét sạch mấy băng nhóm địa phương đang dần bị gạt ra ngoài lề thì thế nào?
Chúng đang vật vã để tồn tại, đến mức chẳng thu nổi một phần mười số tiền bảo kê ngày trước.
Sớm muộn gì cũng sẽ phản kháng, chi bằng bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Hắn bây giờ chắc chắn rất tuyệt vọng.
Không ai có thể cùng lúc thuộc về hai phe.
Thật muốn nhìn xem gương mặt hắn lúc này thế nào...
.
Cobb vừa nhận được tin: Thomas đang liên hệ với mấy băng nhóm địa phương bị bỏ rơi, định tung một mẻ lưới lớn để giành lại miếng bánh béo bở Las Vegas.
Cobb chuẩn bị sẵn sàng, liên hệ với toàn bộ thủ lĩnh băng nhóm, mở một cuộc họp kín tại chỗ cũ của chúng tôi: quán rượu Old Man's.
Tôi cũng biết được tài xế đã lái xe cho mình ba, bốn năm qua đã bị mua chuộc. Cobb chuẩn bị một chiếc xe, giấu sẵn súng đã nạp đạn ở mọi góc để tôi dẫn dụ chúng ra mặt rồi nhân tiện quét sạch một lượt.
Trong thế giới này, anh không động đến tôi, tôi cũng chẳng động đến anh. Nhưng nếu kẻ khơi mào thất bại, dù cả băng nhóm bị xóa sổ cũng chẳng ai dám hó hé gì.
Có điều, nếu lấy lớn hiếp nhỏ thì lại khác... Sau này sẽ chẳng ai muốn hợp tác với anh nữa.
Không ai muốn vừa làm ăn vừa thấp thỏm bị đâm sau lưng.
Chỉ là, luôn có những chuyện ngoài ý muốn.
Gina cũng có mặt ở đây, còn bị theo dõi.
Tôi đã xem thường Thomas. Hắn phát hiện chuyện tôi rửa tiền qua công ty sao?
Nếu không thì tại sao lại bám theo nàng?
Tốt nhất nên đưa nàng theo. Để nàng ở nơi khác, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Tôi giả vờ không hay biết, để bọn chúng áp giải ra vùng ngoại ô. Số lượng xe kẹp trước sau đúng như tin tình báo. Điểm khác biệt duy nhất là, phía sau còn có một đám lớn hơn đang kéo đến, rất nhanh, đã bị người của tôi xử lý sạch sẽ.
Mùi máu bám trên người khiến tôi khó chịu đến mức phát điên, hàm răng nghiến chặt để cưỡng chế bản thân không nghĩ đến nó.
Tôi vào nhà nàng thay đồ.
Chiếc áo sơ mi dính đầy máu tanh đến phát tởm, thậm chí quệt cả vào quần.
Nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ quần áo, lấy khăn tay trong túi áo vest đã chuẩn bị sẵn, tỉ mỉ lau sạch từng vệt máu trên mặt.
Lũ lợn chết tiệt vì chút tiền mà phản bội! Lũ chó săn hám lợi!
Lái xe cho tôi ba năm, bốn năm, tôi bạc đãi hắn sao?
.
Hmm...
Lá gan cũng không nhỏ nhỉ, dám nhìn tôi chằm chằm như thế.
Tôi liếc nhanh đến khẩu súng đặt trên bồn rửa, sau đó lại ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng dường như vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Tất nhiên, cũng hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt tôi, chỉ chăm chăm nhìn vào... chân và eo của tôi.
Một bộ phận nào đó dần dần căng tức, đau nhè nhẹ. Tôi khẽ cúi đầu, phát hiện chính mình đã có phản ứng.
Chuyện quái gì thế này?
Tôi sững sờ mất vài giây, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân...
Chết tiệt!
Nàng đúng là đang tìm đường chết!!
Tay tôi đặt lên báng súng, mở chốt an toàn. Lúc này, nàng mới sực tỉnh, mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh sáng rực rồi lập tức chạy vụt về phòng.
.
Chiếc xe bị đâm không quá nặng, vẫn còn lái được.
Chắc chắn cha của Diana sẽ xót lắm đây.
Nhớ lần trước tôi đến tìm Gina, nàng và Diana đang nằm trên nắp ca-pô xe, vừa phơi nắng vừa hút xì gà Cuba mà Diana chôm từ lão già kia.
Áo crop-top để lộ phần bụng phẳng lì, khe ngực sâu hun hút theo nhịp đung đưa của đôi chân...
Tôi lập tức ngăn lại dòng suy nghĩ hỗn loạn nhưng đầy ám muội đó, liếc nhìn căn nhà một lần nữa. Đèn trong phòng khách vẫn sáng rực ánh vàng ấm áp.
Đáy lòng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Có nên nổi hứng mà đốt quách nó đi không?
Dù sao thì cũng là Cobb phụ trách trả xe. Người nhìn lão già kia chảy nước mắt cá sấu cũng đâu phải tôi.
Cobb gõ cửa phòng tôi vào đêm hôm đó, trên tay xách một đôi giày cao gót.
"Ông chủ, tìm thấy trong xe."
Tôi liếc qua.
Rượu vang đỏ.
Màu sắc dần hòa vào bóng dáng chiếc váy đỏ thẫm trong trí nhớ...
Tôi nhận lấy, đặt nó lên tấm thảm trước sofa, tay cầm ly whisky ướp lạnh, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Lần đầu tiên, nàng mặc váy đen. Theo từng bước đi, đôi chân lộ ra mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn mờ nhạt của Bank khiến người ta không thể nhìn rõ hoàn toàn.
Lần này, nàng đi thẳng về phía tôi, ở độ cao của ghế sau xe. Góc độ này cho phép tôi nhìn thấy cả hai chân nàng: cơ bắp săn chắc, bàn chân gọn gàng trong đôi giày cao gót.
Mà nơi vạt váy giao nhau, dường như che giấu điều gì đó thật bí ẩn...
Con người vốn thế, càng che đậy, càng khơi dậy lòng tò mò.
Tôi từng ôm không ít phụ nữ vào lòng, bất kể là mặc hay không mặc quần áo. Nhưng ngoài hai bầu ngực mềm mại trước ngực, phần phía dưới... tôi lại không biết.
Bên dưới, rốt cuộc trông thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro