Chương 1 : Chú là...
Nắng nhẹ chiếu lên tán lá cây xanh mơn mởn mạ lên lớp vải vàng chói. Tiếng chim hót líu lo hoà cùng không khí náo nhiệt buổi sáng ngày tựu trường. Hôm nay chính là ngày khai giảng của học sinh cả nước.
Chu Cát Sa lững thững bước trên đường, trên vai khoác hờ chiếc cặp nặng trịch. Tóc cắt ngắn ngang vai để xoã, khuôn mặt tròn như quả trứng ngỗng, làn da trắng mịn nõn nà dường như có thể vắt ra nước, đôi mắt to tròn đầy vẻ lạnh lợi cùng láu cá, chiếc mũi nhỏ xinh cùng bờ môi đỏ hồng đáng yêu, miệng ngậm chiếc kẹo mút. Quần áo tuy được là phẳng lì nhưng mặc lên người cô mang dáng vẻ khác hẳn, áo sơ mi không sơ vin, tay áo bị vén cao đến tận khuỷu tay. Cả bộ dạng đều tóm tắt bằng hai từ "tuỳ tiện".
Chu Cát Sa từng bước đi trên phố, không khí đông vui tấp nập xung quanh cũng không thể làm cô để ý. Trong đầu cô, hoàn toàn chỉ nghĩ đến buổi học đầu tiên năm cấp ba của mình.
Nhớ đến lời dặn dò cẩn thận của mẹ trước khi đi :"Con nhất định phải làm quen với mọi người, hoà đồng dễ tính vào, đừng suốt ngày chưng bộ mặt cau có như năm cấp hai. Nghe chưa ?"
Chu Cát Sa khó xử gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân mình rất vô tội mà. Dáng vẻ cô từ nhỏ đã như thế rồi, vẻ ngoài xinh xắn nhưng mọi cử chỉ, mọi lời nói, đều chỉ ra tâm hồn "đàn ông" của cô. Làm sao mà sửa được đây ?
Trong lúc mải suy nghĩ, bên tai cô đột nhiên truyền đến tiếng cảnh cáo :"Anh kia ! Anh mau dừng lại cho tôi !"
Kèm theo đó là những thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao.
"Cái gì vậy."
"Trộm sao ?"
"Hình như có trộm thật, thấy anh cảnh sát đuổi theo kia kìa."
Chu Cát Sa liếc qua, quả nhiên thấy đối diện vỉa hè xuất hiện bóng dáng một người đàn ông áo đen đang vội vã chạy, trên tay còn cầm chặt chiếc ví chưa kịp cất, đằng sau là một anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đang đuổi sát. Hai người đuổi nhau trên phố, mọi người xung quanh chỉ biết tránh đi tách ra thành một lối đi nho nhỏ ở giữa, không ai dám ra tay ngăn cản.
Chu Cát Sa định đứng yên xem kịch, bỗng nhiên tên trộm không biết toan tính gì lại đổi hướng, băng qua dòng xe cộ một cách nhanh chóng, chạy thẳng về phía cô. Chu Cát Sa híp đôi mắt xinh đẹp, răng cắn nát viên kẹo còn đang ngậm trong miệng, ngón tay khẽ cong, cả cơ thể bất giác vào tư thế sẵn sàng.
Tên trộm hài lòng nhìn đám người nhốn nháo tách ra cho hắn một con đường thì đột nhiên tầm mắt chạm phải một hình bóng nhỏ nhắn vẫn đang đứng yên.
"Tránh ra ! Muốn chết à !" Tên trộm gầm gừ đe dọa, tin rằng chiêu trò này có thể dễ dàng hù doạ mấy bé gái nữ sinh cấp ba.
Chu Cát Sa mặt không đổi sắc nhìn hắn lại gần, khi tên trộm còn cách cô hai mét, khoé môi cô cong lên thành hình vòng cung đẹp đẽ, sau đó...
"Chát !"
"Bốp !"
"Hự... Á !"
Động tác nhanh nhẹn phóng khoáng, từng cú đấm mạnh mẽ kết hợp với những pha dùng chân gọn gàng, chỉ cần vài ba động tác Chu Cát Sa đã hạ gục tên trộm trên mặt đất.
Hắn nằm co quắp dưới chân cô, cả thân hình cong lại vì đau đớn, rên rỉ cầu xin :"Tôi xin lỗi... Làm ơn dừng tay... Làm ơn..."
Anh cảnh sát trẻ vừa lúc tới, nhìn thấy cảnh tượng dũng cảm đó chỉ biết trầm trồ kinh ngạc. Mọi người xung quanh cũng phản ứng tương tự như vậy, có người còn cẩn thận quay lại bằng điện thoại, vội vàng đăng lên mạng.
Anh cảnh sát cầm chiếc còng tay khoá tên trộm lại, mồm không ngừng nói lời cảm ơn cô gái đã giúp anh. Chu Cát Sa ngượng ngùng xua tay, miệng nói không sao.
Dù sao cô đánh tên trộm kia cũng không phải là thực sự muốn ra tay cứu giúp. Hắn tự nhiên lao về phía cô, khiến cô không ra tay không được.
Anh cảnh sát bất động tên trộm xong liền hấp tấp tìm điện thoại của mình, gọi cho một số.
"Xin chào anh Ôn Ngôn, chúng tôi đã tìm lại được ví của ngài..." Giọng anh cảnh sát bỗng trở nên cung kính, mang vài phần nịnh nọt. Ngay cả tấm lưng cũng bất giác cong lại một chút, nhìn qua cũng biết người ở đầu bên kia có thân phận không tầm thường.
Trong lúc Chu Cát Sa đang phủi tay định ra về, cánh tay cô bỗng nhiên bị kéo lại. Theo phản ứng, cô xoay người lại định tung cú đấm, nhưng nhìn thấy người kéo mình, cô nhíu mày dừng lại.
Anh cảnh sát xấu hổ cười nhẹ, đưa cho cô chiếc điện thoại của mình vẫn đang trong chế độ gọi điện, nói :"Anh Ôn Ngôn muốn cảm ơn cô, anh ấy là chủ nhân của chiếc ví mà tên trộm đã lấy."
Chu Cát Sa xuỳ một tiếng, tuy nhiên vẫn đưa tay ra nhận.
"Xin chào, cảm ơn cô vì..." Người ở bên kia còn chưa kịp kết thúc câu, cô đã phun một tràng :"Chú là ngài Ôn gì gì đó cháu không quan tâm lắm, nhưng cái việc chú sơ ý để mất chiếc ví làm một anh cảnh sát phải chạy hồng hộc đuổi theo suốt con phố trong khi chú lại nhàn hạ ngồi đợi kết quả thực sự rất là xấu xa. Biết không ạ ? Cháu cũng không cần chú cảm ơn, chỉ cần mấy người như chú lo mà giữ gìn đồ vật tài sản của mình thật tốt là được rồi ạ."
Nói xong, cô đưa lại chiếc điện thoại cho anh cảnh sát, còn mình thì quay đầu bước đi về trường. Vào khoảnh khắc chân cô nâng lên, đột nhiên chiếc điện thoại truyền lại tiếng cười nhỏ, vừa trầm vừa ấm, ngọt ngào dịu dàng tựa nắng ấm ban mai.
Chu Cát Sa đứng sững lại, vành tai bỗng hơi ngứa. Sau vài giây thất thần, cô lắc đầu mạnh, chạy nhanh về phía trường. Trong đầu không nhịn được hồi tưởng lại thứ âm thanh đẹp đẽ trong chốc lát kia.
Lúc cô bước chân đến cửa lớp đã muộn tầm mười phút. Cô giáo chủ nhiệm là một phụ nữ trung niên chưa chồng chưa con, chua ngoa khó tính. Nhìn thấy dáng vẻ thở hồng hộc của cô học sinh bên ngoài cửa, cô giáo khó chịu lườm nguýt.
"Tôi nói, các anh các chị bây giờ đã lên cấp ba, mỗi việc đến lớp đúng giờ mà cũng không làm được. Hôm nay còn là buổi đầu tiên, sau này còn ra hệ thống gì nữa !"
Chu Cát Sa phồng má, cúi gằm mặt xuống, không muốn giải thích, cũng không định giải thích.
Cô giáo càng nhìn cô học sinh càng không vừa lòng. Nghĩ đến việc phải lập uy trước mặt lứa học sinh mới này, cô vỗ chiếc thước gỗ lên mặt bàn, quát :"Tôi nói mà mặt cô cứ dửng dưng là như thế nào ! Khinh thường tôi đúng không ? Được, hai tiết sáng nay cô không cần phải đến đây học, ra ngoài sân đứng cho tôi."
Chu Cát Sa ngoan ngoãn dạ một tiếng, sau đó như chỉ đợi có thế, ngay lập tức xoay người bước ra khỏi cái lớp. Cô giáo dường như bất ngờ trước thái độ dứt khoát của cô, vội vàng chạy ra cửa lớp muốn gọi người trở về. Đáng tiếc, bên ngoài đã không còn bóng hình ai.
Chu Cát Sa đi loanh quanh trong trường, từ khu dạy học đến khu hành chính, từ vườn hoa đến sân bóng, cuối cùng cô dừng lại trước căn phòng bên cạnh vườn hoa hồng mới chớm nở.
Căn phòng này tựa như tách biệt với không gian trường học, một mình nằm một góc trong khu vườn đầy cây cỏ hoa lá.
Trên cánh cửa ghi ba chữ rõ ràng "Phòng Y tế". Đáy mắt Chu Cát Sa hiện lên tia ngẫm nghĩ, cuối cùng cô nhẹ nhàng vặn cửa, bước vào.
Chu Cát Sa vừa bước vào phòng đã gập bụng lại, khuôn mặt nhăn nhó tỏ vẻ rất đau đớn. Để thêm chân thật, giọng cô còn cố tình run run yếu đuối, bàn tay liên tục xoa xoa quanh bụng. Cô nhìn lên hình bóng áo trắng đang ngồi ở bàn làm việc, mong tìm được một chút sự thương cảm. Tuy nhiên khi ánh mắt cô vừa chạm phải thân hình người đàn ông, gương mặt cô bỗng bừng sáng.
Cách cô hai mét, ngồi ngay ngắn tại bàn làm việc, một anh chàng khôi ngô tuấn tú vô cùng. Cặp kính tri thức trên khuôn mặt thư sinh, lông mày rậm, ánh mắt sáng như sao, chiếc mũi cao thẳng cùng với bờ môi hồng nhạt mím nhẹ. Mỹ nam khoác chiếc áo blouse trắng, tôn lên thân hình cao lớn cùng cặp chân dài miên man. Anh an tĩnh ngồi đó, ánh nắng buổi sáng chiếu vào, tạo thành khung cảnh đẹp như trong truyện tranh.
Chu Cát Sa nuốt nước bọt, khe khẽ hỏi :"Chú là..."
Mỹ nam dường như lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô, anh ngẩng đầu lên, chỉnh lại kính. Ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng có thể làm một cách đẹp mắt. Anh liếc qua tình trạng của cô nữ sinh, sau đó bình tĩnh hỏi :"Tên gì ? Lớp nào ?"
Chu Cát Sa híp mắt lắng nghe giọng nói trầm bổng du dương như tiếng đàn dương cầm kia. Không ngờ mỹ nam đã đẹp người lại còn đẹp luôn cả giọng. Âm thanh dễ nghe như vậy, nghe hơi quen, rất giống... ngài Ôn gì gì đó sáng nay.
Chu Cát Sa bỗng dưng giật mình vì suy nghĩ buồn cười của mình, cô nâng mắt lên nhìn bảng tên trên áo blouse của anh, trái tim đột nhiên vỡ vụn.
Trên đó, chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ.
"Ôn Ngôn".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro