Chương 44 - Ẩm Ướt

Tấm vải ren đen mờ ảo, phác họa đường mông căng tròn trịa. Đai đeo đùi ôm chặt lấy bắp đùi trắng nõn, đồ trang sức bạc trống rỗng ở giữa, bị ép ra vết hằn đỏ nhạt, cảm giác đầy đặn hiếm thấy.

Dây đeo áo rất mảnh, vắt trên bờ vai trắng nõn, như sắp trượt xuống. Khe rãnh nhấp nhô đều bị ôm trọn, những dải dây đen chằng chịt đan xen, dâm đãng chết người.

Vòng cổ màu đen, chiếc cổ thon dài trắng lạnh. Đen và trắng, sa đọa và tỉnh táo, khuất phục và nổi loạn đan xen đến cực hạn, khiến trong không khí đều sinh ra hơi nóng ẩm ướt.

Đột nhiên bụp một tiếng, đèn trên đỉnh đầu tối sầm. Không có dấu hiệu nào báo trước, mất điện rồi.

Điều hòa từ từ dừng lại, phát ra tiếng vo ve khe khẽ, trong bầu không khí nóng bỏng cuồn cuộn lại trở nên tĩnh lặng.

Bên ngoài khu nhà tập thể, tiếng oán giận nổi lên bốn phía. Lâm Niệm nghe thấy cô gái ở tầng bốn mở cửa sổ, có lẽ là thò đầu ra khỏi cửa sổ, lớn tiếng hỏi: "Chuyện gì vậy? Đang xem TV mà..."

Ai đó dưới lầu gào lên trả lời: "Sau mưa lớn kiểm tra đường dây điện! Có thể tối nay sẽ có, nhưng cũng có thể là ngày mai mới có lại. Đừng ồn ào nữa, tắm rửa đi ngủ đi."

Cô gái oán giận hai câu, đóng cửa sổ đi vào. Tiếng người xì xào vang lên một lúc, bên ngoài cửa sổ dần dần yên tĩnh, tiếng động trong phòng lại càng thêm phóng đại rõ ràng.

Tiếng nước, tiếng rên rỉ rất khó nhịn. Tiếng nức nở khe khẽ vang lên.

Giang Hoài đứng bên cạnh ghế sofa, quần dài có độ rủ rất tốt, phác họa đôi chân dài và vòng eo thon gọn. Quần áo chỉnh tề, thậm chí có thể nói là gọn gàng ngăn nắp.

Anh không có biểu cảm gì, vẻ mặt cứ nhàn nhạt như cũ, rũ mắt tay đỡ lấy cặp mông tròn trịa của người trước mặt.

Lâm Niệm bị ép phải xoay người quay lưng về phía anh, bị một tay ôm ngang eo. Bàn tay thon dài đẹp đẽ lại có những đương gân xanh rõ ràng từ bụng phải vắt ngang sang ngực trái, dụ hoặc lại không thể từ chối.

Giang Hoài đứng sau lưng cô với tư thế khống chế hoàn toàn, vuốt ve bầu ngực sữa của cô một cách hờ hững. Khi nhẹ khi nặng, bàn tay to lớn cách lớp vải xoa nắn, xoa tròn bóp dẹt.

Đầu vú đã sớm bị anh liếm mút đến cương cứng lên chống vào lớp vải ren mỏng manh, bị nhiệt độ lòng bàn tay ủ ấm, theo động tác mà ngứa ngáy cực độ. Từng đợt khoái cảm tê dại dâng lên, làm dịu đi chút xấu hổ vì bộ đồ lót tình thú kia.

Lâm Niệm hơi nghiêng đầu, ánh sáng mờ tối chập chờn, cô chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt dưới cực kỳ lạnh nhạt của anh.

Khuôn quai hàm sắc bén, như dao điêu khắc, lớp da thịt mỏng bao lấy những đường góc cạnh rõ ràng, lơ đãng lại hơi hếch lên, ngay cả hình dáng đôi môi cũng có vẻ lạnh lùng.

Cái cổ cao thẳng mạnh mẽ, yết hầu nhô ra rõ ràng, bị màn đêm mờ ảo lướt qua, giống như bóng ma câu dẫn người đi trong bóng tối.

Giang Hoài nhướng mí mắt lên nhìn cô một cái, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng tràn ngập màu mực sâu thẳm, giống như muốn hút người ta vào, thâm thẩm không thấy đáy.

Lâm Niệm sau gáy dâng lên một cơn tê dại, vô cớ cảm thấy cái người hoa ngôn xảo ngữ dỗ dành cô vừa rồi dường như đã biến mất, thay vào đó là con chó săn đang duy trì sự tỉnh táo và cảnh giác trong bóng tối, ẩn nấp rình rập trong đêm đen.

"Em tập trung chút." Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô.

Người thiếu niên đưa ngón trỏ vào trong miệng Lâm Niệm khuấy đảo. Đầu ngón tay đè lên phía tận cùng chiếc lưỡi, trong khoang miệng mềm mại ấm áp tùy ý khuấy đảo. Chất lỏng trong suốt từ khóe miệng không khép lại tràn ra.

Ngón trỏ câu lấy cái lưỡi mềm mềm, cố ý vô tình dẫn dắt cô thuận theo các khúc xương ngón tay mà liếm mút, từ đỉnh đến ngọn, giống như đang liếm thứ gì đó khác. ... Rất dâm đãng.

Ngón tay ướt át lưu luyến rút ra khỏi miệng, khẽ lay động trong không khí, mơ hồ còn óng ánh nước, trượt xuống bôi lên đầu vú của cô. Lâm Niệm đột nhiên run lên.

"Bảo bối tự mình ăn."

Giang Hoài dùng ngón tay dính nước bọt xoa nắn đầu vú của cô. Đầu ngón tay ẩm ướt mát lạnh, thân ngón tay gãi nhẹ lên những nếp gấp nhỏ li ti mẫn cảm, bị luồng nhiệt độ cơ thể mà làm cho nóng bỏng.

Hô hấp của anh hơi trầm, các đốt xương ngón tay thon dài chụm lại, nắm lấy cả bầu ngực mê người, ngón tay mân mê hạt đậu mẫn cảm nhất, nhào nặn bầu ngực đến độ sưng đỏ ướt át.

"Sữa của mình có ngon không?" Anh khẽ hỏi, giọng nói và hơi thở cùng chui vào trong ống tai, giống như mang luồng điện tê dại, khiến toàn thân Lâm Niệm mềm nhũn.

Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đầu vú, hơi kéo ra, những ngón tay còn lại cùng lòng bàn tay tùy ý xoa nắn.

Xấu hổ và khoái cảm cùng dâng lên một lúc, bụng dưới trào ra một dòng nước lớn như vỡ đê, chảy qua lớp che chắn trống rỗng của quần lót, men theo bắp đùi trượt xuống. Cô cắn môi dưới, nghiêng đầu không trả lời câu hỏi của anh.

Cánh tay vắt ngang eo chậm rãi đi xuống, vẫn là không thể từ chối, dễ dàng giữ chặt chân phải.

Vòng trang sức bạc trên chiếc đai đùi khẽ vang, tất lưới bị đầu ngón tay câu lấy, ác ý gảy lên trên mảng thịt đùi trong.

Không đau, nhưng ý vị sỉ nhục cực lớn. Lâm Niệm có chút bực bội, tim đập nhanh, nửa thân trên mềm mại ngửa ra sau, nghiêng đầu cắn vào phần thịt mềm mại bên trên cổ anh.

Thiếu niên không hề né tránh, mặc cho cô cắn. Mảng da cổ ấm áp, mỏng manh, mang những mạch máu mạnh mẽ đập liên hồi dường như đang hấp hối dưới hàm răng cô, giống như chỉ cần hơi dùng sức là có thể cắn đứt.

Con chó săn lại trong bóng tối lộ ra yết hầu cho con mồi nhắm đến. Kinh tâm động phách, lại sinh ra chút cảm giác thỏa mãn khiến người ta kinh hãi. Lâm Niệm khựng lại, răng dùng sức mà khép lại, in lên cổ anh một dấu răng rõ ràng.

Lông mày Giang Hoài không nhíu lại, rũ mắt nhìn đường cong cơ thể càng thêm xinh đẹp của thiếu nữ vì khoái cảm mà vặn người.

Khe rãnh trước ngực nhấp nhô, vòng eo cực kỳ thon thả, hai hõm eo nông vừa vặn thích hợp để nắm giữ. Bụng dưới bằng phẳng, giống như dải đồng bằng không có điểm dừng, kéo dài xuống phía dưới đến khu vực trong bóng đêm không ai nhìn thấy.

Hơi thở của Giang Hoài có phần hơi nặng nề, ánh mắt tối sầm lại, ngón tay thon dài men theo đường cong cơ thể xinh đẹp mà trượt xuống, ẩn vào giữa hai chân cô, chạm vào một mảnh ẩm ướt trong bóng đêm sâu thẳm.

Anh che lắp đi sự ẩm ướt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro