Chương 31: Anh Đạt hôn trán gái lạ.


Từ ngày quen Huy Anh đến bây giờ, tôi chưa từng một lần hỏi hay nghe Huy Anh nói về gia đình mình, đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói, tôi gật đầu ngồi xuống bên cạnh. Huy Anh chậm rãi kể như đang tâm sự:

"Như cậu đã thấy đấy, tớ sinh ra trong một gia đình giàu có,  bố mẹ tớ rất giỏi, ngày trước mẹ tớ học ở trường đại học Vandernilt, còn bố tớ học ở trường đại học Princeton, đều là những trường hàng đầu nước Mỹ. Ngày tớ còn nhỏ hai người rất yêu thương nhau, bố chưa từng lớn tiếng với mẹ dù chỉ một lần. Mẹ đi làm ở bệnh viện, còn bố mở công ty riêng, công việc của hai người rất phát triển đồng nghĩa với việc công việc rất bận. Để không làm ảnh hưởng đến công việc của họ, tớ ngoan ngoãn nghe lời về quê sống với bà. Tớ cố gắng chăm học để bố mẹ lúc nào cũng hãnh diện về mình. Bố tớ đi công tác suốt, mỗi năm về có mấy lần, lần nào cũng mua rất nhiều đồ, đưa tớ đi chơi, đi ăn. Trong mắt tớ, bố là một người vô cùng ấm áp. Nhưng rồi lần này bố tớ về, ông ấy thay đổi hoàn toàn, như biến thành một con người khác, đánh đập, chửi mắng mẹ, thậm chí ông ấy còn ngoại tình. Tại sao lại như vậy? Tớ từng có một gia đình hạnh phúc mà nhiều người mơ ước, bây giờ sao lại đổ nát như thế này? Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ đã nghĩ sẽ được đón sinh nhật trọn vẹn nhưng rồi khi về tới nhà bố mẹ tớ ký giấy ly hôn ngay trước mặt tớ. Họ thật sự rất biết cách "yêu thương" tớ mà."

Lời nói của Huy Anh rất chua sót, từng câu, từng chữ phát ra khiến tim tôi thắt lại, tôi có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo bên trong con người cậu ấy lúc này.

"Có phải không ai cần tớ nữa không?" Huy Anh liếc nhìn tôi một cái, cười khổ.

"Tớ không bỏ cậu đâu. Uyển Hân, Quỳnh Nhiên không bỏ cậu. Chúng tớ sẽ mãi bên cậu."

"Có thật không?"

"Thật mà. Cậu tin tớ được không? Dù có chuyện gì xảy ra tớ sẽ luôn bên cậu."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai đứa. Tôi nhìn vào màn hình, là Quỳnh Nhiên gọi, quay người sang nói với Huy Anh.

"Tớ nghe điện thoại chút."

Huy Anh gật đầu, tôi đi ra xa chỗ Huy Anh đang ngồi ấn nút nghe.

"Hai đứa mày đang ở đâu đấy?"

"Có việc quan trọng nên bọn tao thay đổi địa điểm ra bờ hồ chỗ gần chỗ gần cô bán kem tụi mình hay ăn ấy."

"Sao lại ra đấy? Bọn tao mua bánh kem mang tới quán rồi."

"Tao kể với mày sau, giờ mày qua hiệu thuốc mua giúp tao băng dán cá nhân, băng gạc vết thương với thuốc khử trùng nhé."

"Ai bị sao à?"

"Ừ, Huy Anh bị thương rồi, nhanh qua đây nhé."

Khoảng 10 phút sau, hai người họ xuất hiện, dựng xe bên ngoài, Quỳnh Nhiên hớt hải chạy vào bên trong công viên. Thấy Huy Anh đang ngồi trên ghế, cô nàng kéo Huy Anh đứng dậy, xoay một vòng kiểm tra xem chỗ nào bị thương không.

"Đau, đau."

Bị Quỳnh Nhiên lắc qua, lắc lại cánh tay, nhìn gương mặt Huy Anh nhăn nhó, tôi biết cậu ấy đã phải chịu đau như thế nào.

"Xin lỗi. Ai đánh mày ra nông nỗi này? Để tao xử nó cho."

Quỳnh Nhiên nhìn những vết thương trên mặt, trên tay không kìm chế được cảm xúc, sẵn sàng xắn tay áo lên đánh nhau với người dám bắt nạt Huy Anh của nhỏ.

"Bố tao."

Nghe Huy Anh nói xong, Quỳnh Nhiên hạ tay xuống, nhắc lại: "Bố mày á?"

"Ừ." Huy Anh gật đầu.

"Không phải bố mày thương mày lắm sao?"

Thấy Huy Anh bị khó xử, tôi lên tiếng giải vây: "Xử lý vết thương cho Huy Anh trước đi."

Cả ba đứa vụng về, băng bó vết thương giúp cậu ấy, sau khi xong nhìn thành quả ai nấy đều không nhịn được cười. Huy Anh cũng lấy lại tinh thần, cậu trêu chọc lại:

"Chờ tao khỏi, tao phải đào tạo chúng mày một khoá băng bó chứ ai lại làm như này."

Huy Anh thở dài, lắc đầu ngao ngán. Tôi thấy nụ cười trên đôi môi Huy Anh cũng đỡ lo hơn phần nào.

"Sao tự nhiên tụi mày kéo nhau ra hết đây vậy?" Huy Anh thắc mắc lên tiếng hỏi.

Tôi bịt mắt Huy Anh lại, nháy mắt với hai người kia chạy ra mang bánh sinh nhật và thắp nến.

"Làm gì vậy?" Huy Anh khó hiểu hỏi tôi.

"Chờ một chút cậu sẽ biết thôi."

Những ngọn nến đã được thắp sáng dưới màn đêm tối tăm, tôi bỏ tay ra, Quỳnh Nhiên đưa bánh về phía Huy Anh, chúng tôi cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật. Huy Anh xúc động nói:

"Cảm ơn tụi mày đã thắp sáng cuộc đời tao."

"Ước đi, đừng nói mấy lời sến súa đó nữa. Nhanh lên nến sắp tắt rồi." Quỳnh Nhiên lấy tay che để cho Huy Anh kịp ước trước khi ngọn nến trên bánh sinh nhật tắt đi.

Huy Anh nghe lời nhắm mắt, chắp tay bắt đầu ước điều ước của mình.

Chúng tôi lôi quà ra tặng Huy Anh, chiếc móc khoá xinh xẻo in hình hai đứa đến từ tôi, chiếc đồng hồ cát đến từ Uyển Hân.

"Xúc động lắm phải không? Không phải ai cũng được tao tự tay làm quà đâu." Quỳnh Nhiên vừa nói vừa lấy món quà đặc biệt giấu mấy ngày nay đó là một chiếc vòng tay may mắn được cô nàng tự tay làm.

"Ừ cảm động lắm. Lần sau làm đẹp hơn nhé. Hơi ẩu."

Quỳnh Nhiên giơ nắm đấm lên, tôi vội vàng ngăn lại: "Huy Anh đang bị thương."

"Thôi cắt bánh đi, tao đói rồi." Uyển Hân cầm con dao cắt bánh đưa cho Huy Anh.

Cả ba đứa vừa ăn, vừa cười nói vui vẻ. Quỳnh Nhiên, Uyển Hân kể quá trời chuyện trên trời dưới đất trong đợt nghỉ hè này. Tôi ước giây phút này sẽ dừng lại mãi mãi, chúng tôi sẽ luôn ở cạnh nhau như này.

Tới tối muộn, Quỳnh Nhiên và Uyển Hân phải về. Tạm biệt hai người, chỉ còn tôi và Huy Anh. Tôi nghĩ bây giờ cậu ấy cũng chưa muốn về nhà đâu nên đã đưa ra lời đề nghị:

"Tối nay cậu có muốn qua nhà tớ ngủ không?"

Huy Anh lên tiếng từ chối: "Hay là thôi để tớ đặt khách sạn cũng được."

Nhìn những vết thương trên người Huy Anh, tôi không yên tâm để cậu ấy một mình hơn nữa nhà tôi còn thừa một phòng trống lâu rồi không có ai ở đấy.

"Ở khách sạn tốn tiền lắm, tiền đó cậu có thể cho tớ để mua kem, mua sách."

Lần này không để Huy Anh có cơ hội từ chối, tôi đẩy cậu ấy lên chiếc taxi gần đó, hai đứa cùng nhau trở về nhà. Vừa bước xuống xe, đang định ở cửa thì nhìn thấy mẹ từ ngoài cổng đi vào bên trong.

"Mẹ." Nghe tiếng tôi gọi, mẹ quay người lại đi ra mở cửa.

Mẹ nhìn thấy Huy Anh kinh ngạc, chắc bà đang tự hỏi sao hai đứa tôi lại đi về cùng nhau. Huy Anh khiêm tốn, lễ phép cúi chào.

"Hai đứa đi chơi về muộn thế?"

"Dạ, nay là sinh nhật Huy Anh nên bọn con ăn sinh nhật xong mới về." Tôi lên tiếng giải thích, mở cửa kéo tay người con trai bên cạnh vào trong. "Huy Anh, cậu vào nhà đi."

Mẹ đi trước lấy dép trên kệ tủ đưa cho Huy Anh.

Bước vào trong nhà thấy bố đang xem phim, nghe thấy tiếng tôi về, ông quay lại nhìn, ánh mắt dính trên người Huy Anh, từ đầu đến cuối cậu đều rất lễ phép.

Dưới ánh đèn sáng, bố tôi phát hiện ra những vết thương trên mặt Huy Anh, ông đứng dậy tiến lại gần gặng hỏi:

"Cháu bị sao thế?"

Huy Anh im lặng không biết trả lời thế nào, tôi đành lên tiếng giải vây giúp.

"Chuyện này con sẽ kể bố mẹ nghe sau ạ. Thời gian tới bố mẹ cho phép Huy Anh ở lại đây nha, tụi con sắp thi rồi nên muốn gần nhau để ôn luyện ạ." Tôi thuận miệng bịa lý do.

"Được chứ." Mẹ từ trong bếp đi ra cầm theo cốc nước ấm đưa cho Huy Anh. Cậu ngoan ngoãn nhận lấy không quên nói lời cám ơn.

Mẹ tiến đến tủ thuốc lấy hộp y tế cá nhân, kéo Huy Anh lại ghế, tháo gạc y tế hồi nãy chúng tôi vừa băng bó ra, nhẹ nhàng thoa thuốc, băng bó lại rất chuyên nghiệp.

"Được rồi, hai đứa lên nhà tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."

Tôi xoay người, dẫn Huy Anh bước lên trên phòng ngủ, căn phòng này Huy Anh đã từng ở trước đó nên chắc không còn gì lạ lẫm nữa. Mở đèn bước vào bên trong, tiến lại tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo tắm đưa cho cậu. Ngày trước anh Đạt hay tìm cơ ở lại nên mẹ tôi có chuẩn bị mấy bộ quần áo mới bỏ trong đó.

"Cậu dùng tạm đồ này đi nhé."

"Cảm ơn cậu."

"Thay đồ rồi nghỉ ngơi sớm đi nha, có gì cứ gọi tớ."

"Ừm."

Tôi rời khỏi phòng Huy Anh trở về phòng mình, thay bộ đồ đang mặc ra, lấy bộ quần áo ngủ treo móc, vừa mở điện thoại ra thì thấy hai đứa kia báo về đến nhà rồi. Lướt xuống bên dưới thấy cuộc gọi của anh Đạt hồi nãy, tôi ấn nút gọi lại nhưng không thấy ai trả lời, đành phải để lại tin nhắn.

"Hồi nãy anh gọi em có chuyện gì á?"

Mười phút, hai mươi phút rồi cả tiếng vẫn không thấy hồi âm, tôi nghĩ chắc anh đi trực hoặc ngủ rồi nên không trả lời tin nhắn, tôi cũng không làm phiền thêm nữa, kéo chiếc chăn mỏng đắt kín người chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau là chủ nhật, tôi định ngủ đến trưa mới dậy nhưng do khát nước nên phải tỉnh dậy, bước ra khỏi phòng với trạng thái ngáp ngủ, mắt không mở nổi, đầu óc bù xù.

"Chào buổi sáng."

Tôi quên mất Huy Anh ở nhà mình, giọng nói của Huy Anh vang lên bên tai làm tôi giật mình quay người lại. Bình thường tôi ăn mặc khá chỉn chu mỗi lần gặp nhau nhưng lần này đúng là tôi muốn kiếm cãi lỗ để chui xuống. Ngại ngùng chạy thẳng vào phòng, tu trang lại nhan sắc bước xuống nhà.

Hôm nay mẹ được nghỉ nên đã dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa, cốc sữa đậu nành mẹ vừa mới say vẫn còn nóng, bát cháo trên trước mặt Huy Anh cũng đầy đủ thập cẩm. Tôi ngồi xuống ăn ngon lành. Nhìn đồng hồ đã 8 giờ sáng nhưng mẹ vẫn chưa đi làm tôi có chút ngạc nhiên, vừa ăn vừa hỏi:

"Hôm nay mẹ được nghỉ hay sao ạ?"

"Nay mẹ nghỉ nhưng mà tý nữa bố con đi có việc nên mẹ đi theo."

"Dạ."

Ăn xong tôi rửa bát còn Huy Anh thì đi ra ngoài kia lấy sách vở với đồ dùng cá nhân mà mẹ cậu nhờ người mang qua. Rửa xong đồ, tôi đi tủ mở lấy hoa quả thì nhận ra có một hộp quà để trên tủ lạnh, từ trong bếp tôi nói vọng ra:

"Mẹ ơi, cái hộp ở trên tủ là gì thế ạ?"

"À, tối qua Anh Đạt mang qua cho con đó."

Nghe thấy tên người con trai đó tôi không khỏi ngạc nhiên, hỏi lại mẹ một lần nữa, xác nhận xem những gì mình vừa nghe có phải sự thật không?

"Dạ? Anh Đạt qua lúc nào thế mẹ?"

"Trước lúc con với Huy Anh về nhà, Anh Đạt mang qua ngồi một chút, mẹ đi lấy nước, vừa cầm cốc nước ra thì Anh Đạt đi về."

Bình thường anh mà qua nhà tôi thế nào cũng tìm cách ở lại hoặc đợi tôi về, gặp mặt rồi mới rời khỏi, lần này thái độ anh khác hoàn toàn, không đợi, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, thật là khó hiểu.

Tôi chụp hình hộp quà gửi cho anh kèm lời nhắn cảm ơn. Lần này anh trả lời rất nhanh chỉ 3 chữ "Không có gì". Tôi do dự một lúc mới quyết định nhắn tiếp:

"Anh có chuyện gì sao?"

Anh Đạt: "Không sao."

Lần đầu tiên anh nhắn tin với tôi kiểu chống chế như này, tự kiềm chế và an ủi bản thân, tôi nhắn thêm một tin nữa:

"Hôm nay em rảnh, anh có nhà không ạ?"

Anh Đạt: "Không. Anh lên Hà Nội rồi."

"Dạ."

Sau chữ "dạ" của tôi, anh không nhắn thêm bất cứ tin nào nữa. Những ngày sau đó tôi có nhắn tin nhưng anh không trả lời lại, trên màn hình cũng không còn hiện hai chữ "đã xem".

Mấy lần tôi qua nhà đều không gặp anh chỉ có bác Thả, tôi có hỏi thì mẹ anh bảo "Anh Đạt ngày nào cũng gọi điện về nhà, vẫn vui vẻ lắm". Vậy nguyên do ở đâu mà anh lại không trả lời tin nhắn hay điện thoại của tôi? Anh đang giận dỗi tôi chuyện gì sao? Nếu anh giận phải nói cho tôi biết để tôi dỗ dành anh chứ như bây giờ thật sự rất khó chịu.

Huy Anh ở nhà tôi một tuần, vừa nghe tin bố cậu quay về Canada, cậu cảm ơn bố mẹ tôi rồi dọn đồ về nhà. Hằng ngày chúng tôi đều lên trên trường ôn luyện, thỉnh thoảng sẽ lên trên Hà Nội học với giáo sư. Lần tới học vào chủ nhật ngày 23 tháng 8 năm 2015 đúng vào sinh nhật Anh Đạt.

Tôi nhờ bác Thảo hỏi xem cuối tuần Anh Đạt có phải trực hay về nhà không thì mẹ anh bảo cuối tuần này anh không học nhưng cũng không về nhà. Và thế là tôi đã lên kế hoạch sau giờ học với giáo sư sẽ tạo cho anh một bất ngờ vào ngày sinh nhật tuổi 20.

Tới ngày đó, tôi mặc đồ bình thường lên trên Hà Nội học không quên cầm theo chiếc váy xinh xắn anh đã tặng cho mình vào dịp Tết, khi học xong có thể thay đồ chạy qua chỗ tạo bất ngờ cho anh.

Chiếc xe nhà Huy Anh, đưa hai đứa qua những con phố đông đúc, những hàng cây xà cừ thẳng tắp hai bên đường, lá vàng rụng trải thảm dưới chân đẹp vô cùng.

Buổi học bắt đầu với sự nghiêm túc tuyệt đối của giáo sư bộ môn, cách giảng bài cuốn hút và hệ thống kiến thức rộng lớn, tôi tập trung nghe giảng, làm bài tập rồi nộp cho thầy chấm. Chúng tôi tan lớp khá muộn, hơn 9 giờ tối thầy mới dậy xong. Tôi chào tạm biệt các bạn, các anh chị trong lớp cùng Huy Anh ra về. Trong lúc đợi xe đến đón, tôi quay sang nói với Huy Anh:

"Cậu về trước đi nhé."

"Sao thế? Cậu muốn đi đâu à? Tớ đưa cậu đi nhé."

"Không cần đâu, tớ có hẹn đưa đồ cho chị Trúc Linh á." Tôi chỉ vào túi đồ đang cầm trên tay, nói dối một cách không hề do dự. Huy Anh tin đó là sự thật nên gật đầu.

"Ừ, vậy tớ đưa cậu qua chỗ chị ấy nhé."

"Không cần đâu, tớ đặt xe rồi." Tôi quơ tay tỏ ý từ chối.

Vừa đúng lúc xe nhà Huy Anh đi tới, tôi đẩy cậu lên xe.

"Cậu về cẩn thận nha."

Tôi đứng nhìn theo chiếc xe mờ dần rồi biến mất ở phía cuối con đường.

Ngày hôm qua tôi đã đặt mua bánh sinh nhật ở tiệm bánh được nhiều người review ngon nhất ở trên Hà Nội. Mở Google Map tra địa chỉ, lên app đặt xe taxi tới đó. Bước xuống chiếc taxi đi vào bên trong, tiệm khá bé nhưng được trang trí theo phong cách Nhật Bản vô cùng hiện đại, bên trong tủ còn có rất nhiều các loại bánh ngọt khác nhau, phía bên trên tầng 2 còn có cả bàn ghế cho ai muốn ăn ở tiệm. Ngoài ra tiệm còn cho thuê đồ để chụp ảnh nữa. Dù đã rất muộn nhưng vẫn còn nhiều người xếp hàng dài để mua. Tới lượt tôi, chị chủ đưa một một hộp bánh sinh nhật khá xinh được tôi cực kỳ hài lòng.

"Chị ơi, chỗ chị có phòng vệ sinh hay chỗ thay đồ không ạ?" Tôi muốn thay bộ đồ bình thường ra và khoác lên người chiếc váy xinh xắn do chính tay anh tặng xinh đẹp đến chúc mừng sinh nhật anh.

"Để chị dẫn em đi nhé." Tôi theo chỉ dẫn của chị tới khu thay đồ.

Sau một vài phút cuối cùng cũng đã xong, tôi nhận lấy bánh, cám ơn chị chủ, vui vẻ bước lên xe di chuyển đến trường anh. Ngồi trên xe tôi lấy đồ trang điểm ra tu trang lại nhan sắc của mình. Mất mười lăm phút cuối cùng cũng đến học viện Cảnh sát nhân dân.

Tôi bước xuống xe, lấy điện thoại gọi cho chị Trúc Linh nhờ chị giúp nhưng chưa kịp ấn nút gọi, dáng người quen thuộc xuất hiện phía xa xa, tôi đang định chạy về phía anh nhưng bất ngờ một cô gái từ phía xa đã nhanh chân hơn, chạy tới ôm, dành cho anh những cái thơm má ngọt ngào. Anh không ngần ngại mà đáp trả bằng một nụ hôn khác lên trên trán.

Trái tim tôi trong nháy mắt nhói đau, sống mũi cay cay, giọt nước mắt chậm rãi từ khoé mi rơi xuống gò má. Hoá ra tôi chuẩn bị bất ngờ cho anh nhưng lại được bất ngờ lớn hơn. Cũng tốt, cuối cùng anh Đạt cũng cho tôi một đáp án rõ ràng về lý do suốt một tháng qua anh không trả lời tin nhắn của mình.

Tôi để hộp bánh lên trên tường gần đó, đặt xe về Nam Định trong đêm. Bước lên xe, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc để bản thân không khóc, nhìn lên bầu trời đầy sao kia cười khổ một tiếng. Cuối cùng lấy điện thoại ra nhắn năm chữ: "Chúc mừng sinh nhật anh."

Sau đó mở phần chặn liên hệ, cho anh vào blacklist luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro