Chương 75: Phương Doanh tỏ tình Huy Anh.
Cả ba đứa được một phen cười không ngậm được miệng. Thiện Đức liền đổi chủ đề tránh bị Minh An trêu chọc thêm nữa.
"Thi xong rồi phải đi xả hơi một chút chứ nhỉ?"
Minh An nhân cơ hội: "Đúng rồi đấy, qua quán nhà mày đi, uống đỡ tốn."
"Mày uống chỗ khác thì tao có bao giờ để mày trả tiền đâu."
"Quán nhà mày ngon."
Trời cũng lạnh, Phương Doanh lại ở phòng một mình, sợ con bé buồn chán nên tôi lên tiếng: "Chắc tớ không đi đâu, em gái tớ ở phòng một mình nên chắc tớ về kí túc xá với em ấy."
"Bé hoa khôi ấy hả?" Thiện Đức đứng bên cạnh hỏi.
Thấy tôi gật đầu, Thiện Đức mỉm cười trêu chọc Huy Anh: "Cậu kéo em ấy qua đây đi, nam vương ở đây sao thiếu hoa khôi được."
"Vậy để tớ gọi hỏi em ấy xem sao."
Nghe lời dụ dỗ của Thiện Đức, tôi lấy điện thoại ra gọi cho Phương Doanh. Mấy giây sau, cô nàng ngái ngủ ấn nút nghe:
"Em nghe nè chị ơi."
"Em vẫn ngủ à? Chị tưởng em dậy rồi tính rủ em qua quán cafe nhà bạn chị chơi."
"Tối qua em ngủ muộn quá nên không dậy nổi, chị cứ qua chỗ bạn chị đi, khi nào về thì nói em nhé."
"Ờ tưởng em rảnh thì qua chơi, hai đứa bạn chị kêu có nam vương mà không có hoa khôi cũng hơi chán."
"Anh Huy Anh cũng đi ạ?" Tôi nghĩ Phương Doanh đã bật dậy ngay sau đó. "Chị gửi địa chỉ cho em nhé, anh chị qua trước, em qua sau nha."
Tôi phì cười: "Được."
Tôi tắt điện thoại, quay qua: "Chúng ta đi thôi, Phương Doanh kêu tý nữa sẽ qua sau."
Chúng tôi đi ra ngoài cổng trường đứng đợi taxi đến đón.
"Mọi người ra trước đi, tớ có việc xíu, tý nữa tớ ra sau nhé."
Huy Anh rời đi trong sự ngỡ ngàng, chúng tôi không biết chuyện gì mà Huy Anh có vẻ rất gấp. Cậu bước lên chiếc taxi phía sau rồi rời đi.
"Đi thôi, chúng ta qua đó đợi."
Sắp tới Tết rồi, quán được trang trí rất nhiều câu chúc mừng năm mới, câu đối đỏ, hoa đào, hoa mai, cây quất trước cửa, nhạc cũng đổi thành những bài Tết. Quán ở tầng 1 khá đông nên ba đứa quyết định đi lên tầng hai ngồi cho thoáng.
Tôi và Minh An ghi đồ ăn và đồ uống ra giấy, Thiện Đức cầm xuống phía dưới order. Sky Coffee, đồ uống khá đắt nhưng mà rất ngon, chiếc view tầng hai nhìn ra bên ngoài xe cộ đi lại náo nhiệt, phía xa xa nhìn thấy được cả hồ Vị Xuyên nữa.
Ba mươi phút sau, Phương Doanh xuất hiện với bộ váy trắng của Dior, tóc tết để hai bên buộc bằng dây của Chanel, chân đi giày Gucci , tay cầm theo một chiếc túi nhỏ của Prada nhìn không khác gì tiểu thư đài cát.
"Xin lỗi, em đến muộn ạ."
"Không sao, em ngồi đi." Minh An chỉ vào chiếc ghế đối diện.
Phương Doanh quay ngang, quay dọc, tôi biết cô nàng đang tìm ai nên lên tiếng:
"Nam vương của em kêu có việc, tý nữa tới sau."
"Dạ."
"Ủa bé, em tới rồi hả?" Thiện Đức trên tay cầm nước uống với đồ ăn, nhìn thấy Phương Doanh cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Dạ."
"Vậy em ăn tạm đồ ăn cùng với hai chị trước nhé, em muốn uống gì, anh gọi cho."
Phương Doanh cầm menu lên xem qua một chút rồi gọi: "Vậy cho em một Cafe Mochi Macchiato nóng ạ."
"Ok em."
Thiện Đức lại cất công chạy xuống dưới.
Không biết có phải do cậu chủ chạy bàn hay không mà nhân viên làm đồ rất nhanh, loáng cái đã thấy Thiện Đức chạy lên rồi. Chúng tôi vừa ăn, vừa uống, vừa nói chuyện gần một tiếng rồi vẫn chưa thấy Huy Anh về.
"Khả Tiên, cậu gọi điện xem Huy Anh ở đâu, có qua đây không?"
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you."
Tôi vừa định ấn nút gọi thì bên cửa tầng hai mở ra, Huy Anh cầm theo bánh sinh nhật bước vào khiến tôi ngỡ ngàng, trong đầu đặt câu hỏi: "Hôm nay là sinh nhật ai vậy?"
Huy Anh đặt chiếc bánh sinh nhật xuống bàn, tôi nhìn dòng chữ ghi trên bánh: "Chúc mừng sinh nhật Phương Doanh."
Tôi giật mình, không nghĩ hôm nay là sinh nhật cô nàng, anh Đạt cũng không nhắc gì, Phương Doanh lại không nói, tôi thì không hay để ý, tự nhiên thấy có lỗi với Phương Doanh quá.
"Sao anh biết ngày sinh nhật em?" Phương Doanh ngạc nhiên nhìn Huy Anh.
"Hôm trước xuống dưới phòng giáo viên, anh thấy tờ danh sách học sinh ôn luyện học sinh giỏi Quốc gia, ở đó có ghi ngày tháng năm sinh của em."
Phương Doanh cất giọng trêu chọc: "Anh để tâm em vậy sao?"
"Chứ sao nữa, em là học trò của anh mà." Huy Anh đưa túi quà trên tay cho Phương Doanh: "Quà cho em."
Phương Doanh nhận lấy, cô nàng mở hộp quà ra, là một đôi giày cao gót khoảng 5 phân màu hồng, có cả lấp lánh ánh kim nữa.
"Anh biết em thích giày cao gót ạ?"
"Ừ. Nhưng đừng đi giày cao quá sẽ bị đau chân đấy."
"Dạ về nhà em sẽ mang nó ạ."
Lúc đó tôi chỉ muốn nói với Huy Anh rằng: "Huy Anh ơi là Huy Anh, lần sau cậu có mua quà cho Phương Doanh thì hỏi tớ trước, Phương Doanh có thích đi giày cao gót đâu, con bé nó vì cậu nên mới đi đó."
Minh An với Thiện Đức ngại ngùng lên tiếng:
"Chúc mừng sinh nhật Phương Doanh, quà anh chị sẽ bù sau nhé."
"Dạ."
"Hay bây giờ chúng ta chơi một trò chơi đi, thật thách ấy." Thiện Đức muốn khuấy động không khí nên lên tiếng đề nghị.
"Được." Cả bốn người đồng thanh trả lời.
Thiện Đức mở điện thoại ấn random.
Người đầu tiên hỏi là Huy Anh và người trả lời là Thiện Đức.
Huy Anh nhìn Thiện Đức: "Cậu chọn gì? Thật hay thách."
"Thật đi."
"Cậu thích Minh An từ khi nào?"
"Hôm đi tới trại trẻ mồ côi, nhìn thấy Minh An chơi cùng và phát quà cho những em bé ở đó, tớ đã rung động."
"Thật à?"
"Ừ tao thích mày thật, không đùa đâu."
Lần thứ hai là Minh An hỏi, tôi trả lời.
"Khả Tiên, cậu chọn gì?"
"Lúc nãy Thiện Đức chọn thật rồi thì bây giờ tớ chọn thách."
Tôi trả lời rất tự nhiên cho đến khi Minh An ra thử thách, mặt tôi liền biến dạng: "Cậu gọi cho người đầu tiên trong danh bạ, nói với người ấy là nhớ họ rồi."
Tôi không nghĩ Minh An lại chơi ác như vậy, người đầu tiên trong danh bạ của tôi không ai khác là Anh Đạt. Lưu tên thì chữ A nó hiện trên đầu luôn mà.
"Nào, có chơi có chịu, cậu gọi đi."
Tôi liều mạng ấn nút gọi chỉ mong anh không nghe máy chứ không thì xong đời luôn. Thật may, sau một hồi chuông dài đầu giây bên kia đã không nghe máy, chắc anh đang học nên không tiện nghe điện thoại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm để điện thoại xuống dưới bàn.
Lần thứ ba là Phương Doanh hỏi, Huy Anh trả lời.
"Anh chọn thật hay thách."
"Anh chọn thật."
"Ở đây có người anh thích không?"
Phương Doanh hỏi rất nhanh, chúng tôi đều chờ đợi câu trả lời của Huy Anh.
"Có." Huy Anh trả lời rất dứt khoát, sau đó dừng hai giây, cười nói tiếp. "Anh thích tất cả mọi người ở đây mà."
Nghe xong chúng tôi chỉ biết thở dài, điều đó ai cũng biết mà nhưng ý Phương Doanh hỏi là ý khác, Huy Anh ơi là Huy Anh.
Lần thứ tư Thiện Đức hỏi, Phương Doanh trả lời.
"Em chọn thật hay thách?"
"Em chọn thách."
"Em gọi điện tỏ tình với một người khác giới."
Tôi đã nghĩ Minh An ác lắm rồi nhưng không Thiện Đức còn chơi ác hơn.
Phương Doanh lấy điện thoại ra, ấn nút gọi, tiếng chuông điện thoại của Huy Anh bất ngờ rung lên. Cả đám đều bất ngờ, Huy Anh bị đơ tại chỗ.
"Sao anh không nghe máy?" Phương Doanh quay qua nhìn, cất giọng điềm tĩnh. "Em thích anh, thật sự rất thích anh. Anh có thể làm người yêu em được không?"
Huy Anh sững người, cậu không biết phản ứng như nào. Sau vài giây im lặng, Huy Anh cuối cùng cũng lên tiếng, cất giọng nghiêm túc :
"Cảm ơn em vì đã thích anh nhưng mà anh chỉ coi em là học trò, là em gái thôi."
Phương Doanh gật đầu, nụ cười trên môi có chút buồn nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ rạng rỡ:
"Em biết mà, đang chơi thử thách mà anh từ chối em thật vậy luôn. Thôi được rồi, làm học trò cũng được, làm em gái cũng được, không sao hết."
"Làm anh hết hồn, anh tưởng em thích anh thật."
Huy Anh thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu đâu biết rằng Phương Doanh muốn qua thử thách này nói lời thật lòng. Tôi nhìn Phương Doanh, đôi mắt chớp khẽ ngăn dòng nước mắt đang muốn rơi xuống. Cố mỉm cười chơi tiếp với mọi người nhưng sao tôi thấy nụ cười ấy mong manh đến đau lòng vậy.
Bốn đứa ngồi chơi tới tận bảy giờ tối mới chịu về. Không còn là những câu chuyện yêu đương nữa thay vào đó là mấy câu tấu hài. Tôi định gọi cả Quỳnh Nhiên với Uyển Hân qua chơi, cũng mấy tháng không gặp nhau rồi nhưng mà bọn nó kêu bận ôn thi học sinh giỏi tỉnh nên không đi được.
Thiện Đức mặc dù là cậu chủ nhưng vẫn xuống thanh toán tiền cho nhân viên. Cậu gọi cho tài xế đến đón, tiện thể đưa mấy đứa tôi về kí túc xá luôn.
"Về cẩn thận nhé. Sang tuần gặp lại."
Chưa đi được mấy bước vào cổng kí túc xá, tiếng còi xe ô tô làm cả ba giật mình quay đầu lại. Chiếc xe hơi quen thuộc, anh ngồi trong xe, đôi mắt nhìn xa xăm qua lớp kính xe, khác với ngày thường anh hay đeo kính râm, hôm nay lại đeo cặp kính kim loại toát lên vẻ tri thức, lạnh lùng. Cánh cửa xe mở ra, anh bước xuống, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi bước lại, cất giọng trầm ấm:
"Điện thoại em lại hết pin à?"
Tôi có chút bối rối, mở cặp sách ra, đúng là điện thoại hết pin thật.
Anh khẽ nhíu mày: "Hồi chiều thấy em gọi cho anh, có việc gì à?"
"À hồi chiều bọn em có chơi thật thách, mọi người kêu gọi cho người đầu tiên ở danh bạ, tên của anh, em lưu là "Anh Đạt" nó hiện ở đầu tiên nên em gọi."
Anh tiến lại gần, cất giọng trêu chọc: "Nội dung cuộc gọi đó là gì? Không chỉ gọi xong tắt đúng không?"
"Nói... nhớ anh." Tôi lắp ba, lắp bắp trả lời, bản thân không thể nói dối khi có hai nhân chứng sống ở đây.
Anh khẽ cười, cúi xuống gần sát mặt tôi. "Vậy có nhớ anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro