04

Một buổi chiều trời nổi gió hắn bày trò dạy lũ trẻ làm diều, chong chóng. Bọn chúng vô cùng thích thú, hắn cũng thế. Tuổi thơ của hắn tưởng chừng như đã chìm vào dĩ vãng nay lại được khơi dậy, cảm giác vui vui nhưng có chút gì đó đượm buồn. Ngồi trên chiếc chõng tre ngoài sân nhìn ra bóng bọn trẻ nô đùa tung tăng thả diều. Ký ức về thời con trẻ chợt ùa về, trong đám trẻ ấy hắn thấy có mình ở đó.

Cảnh những cánh đồng ngập gió khi chiều về, từng ruộng lúa xanh mướt đu đưa theo gió tạo những làn sóng mềm mại, thấp thoáng bóng dáng bọn mục đồng cưỡi trâu trên bờ đê. Tiếng sáo diều vi vu đâu đó nghe vui thế. Phía xa xa sau rặng tre, những cột khói đen cuộn tròn đâm thẳng lên bầu trời cao vút, mùi khói cơm lan tỏa như đang thôi thúc những người nông dân, những đứa mục đồng từ ngoài đồng trở về mái nhà ấm áp ấy...

Đã lâu rồi, Việt chưa một lần hồi tưởng lại ký ức đẹp đẽ ấy hay có thể áp lực công việc, những cuộc chơi thâu đêm cuốn hắn vào vòng xoáy của cuộc sống hiện đại khiến hắn không còn nhớ. Bây giờ ngồi nghĩ lại, hắn thấy nao nao trong lòng một nỗi nhớ da diết. Hắn thấy nhớ bố mẹ, nhớ cô em gái bé bỏng, nhớ đám bạn dưới quê nhà, nhớ rất nhớ... Lâu rồi hắn chưa về nhà. Không biết họ giờ ra sao? Mình mất tích lâu vậy bố mẹ chắc lo lắng lắm. Sống mũi hắn cay cay, có chút nghẹn ngào. Chắc sẽ không còn cơ hội trở về được nữa.

Tối đó, thấy Việt cả buổi chẳng nói năng gì, sắc mặt lại không vui. Ông Nghiêm mới hỏi:

"Con có sao không? Ta thấy sắc mặt con không được tốt, có chuyện gì phiền muộn hả?"

"Đã lâu rồi con không về nhà, bây giờ lại ở đây chẳng biết có thể trở về được không nữa. Chắc cha mẹ con đang lo lắng lắm. Con thấy nhớ mọi người ở hiện đại. Vì vậy con đang cảm thấy rất buồn" Hắn nói ra nỗi lòng mình cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Ông Nghiêm thở dài.

"Từ trước tới nay ta chưa từng thấy có chuyện kỳ lạ như vậy nên cũng khó giúp được gì cho con."

"Con cũng biết thế nên cũng không muốn để cha phải phiền lòng." Thấy cha nuôi còn lo lắng hắn nói tiếp. "Thôi vậy, trước con cũng bận việc nên không hay về nhà. Chắc cha mẹ con cũng nghĩ thế nên họ sẽ không biết con bị mất tích đâu, biết đâu một ngày nào đó con lại được trở về. Con không sao đâu. Chúng ta mau ăn cơm thôi, cái Đậu đang chờ kìa."

Hắn lạc quan hơn, cố gượng cười.

Dù nghe Nam Việt nói vậy nhưng ông Nghiêm biết trong lòng hắn vẫn còn canh cánh nỗi buồn, chỉ là cố không biểu hiện ra cho ông khỏi lo thôi.

Một chiều nọ, khi hắn đang ngồi ngẩn ngơ trước hiên nhà miên man. Ông Nghiêm đến ngồi cạnh khẽ vỗ vào vai hắn, hắn ngoảnh lại nhìn, ông nói:

"Mấy ngày qua ta thấy con vẫn có chút gì đó chưa thật thoải mái? Con vẫn thấy nhớ nhà ư?" Nghe lão hỏi vậy, hắn bỗng chạnh lòng, ông nói tiếp. "Ta có biết một người, ông ta là một người rất tài giỏi, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, mọi chuyện trong vũ trụ đều biết. Có thể sẽ giúp được con. Con hãy đi tìm ông ta xem."

"Thật ạ! Con cảm ơn cha." Hắn ôm chầm lấy ông, xúc động.

"Được rồi! được rồi. Con hãy đi sắp xếp đồ đi, sáng mai hãy đi."

Tối đó, khi trời về khuya, mọi người đã ngủ hết chỉ còn tiếng côn trùng kêu ca hát hò. Việt nằm trên giường, hồi hộp, trằn trọc mãi không sao ngủ được liền ngồi dậy đi ra sân, ánh trăng đêm nay sáng quá. Có ai đó ngồi trên chiếc chõng tre. Hắn nhận ra bóng cha nuôi mình. Ông lặng lẽ ngồi dưới ánh trăng, nhấp từng chén rượu cay nồng. Tâm trạng không vui. Hắn biết, ông không nỡ xa mình, hắn cũng thế. Nhưng... bữa tiệc nào cũng sẽ có hồi kết thúc, chỉ là sớm hay muộn. Hắn không phải là người của thời đại này, hắn phải trở về. Có lẽ duyên phận cha con chỉ đến đây thôi.

"Cha à, cha không ngủ sao?" Hắn tiến lại gần hỏi

"Ừ! Còn con. Sao không ngủ, sớm mai phải đi sớm kẻo nắng." Ông lão nhìn hắn, đôi mắt buồn buồn.

"Con cũng thế. Khoảng thời gian ở đây, con thật sự rất vui, nó cũng khiến con nhận ra được rằng tiền bạc không phải là quan trọng nhất. Điều quan trọng vẫn là được sống vui vẻ cùng người thân mình. Thật là con không nỡ xa mọi người... "

"Đứa trẻ ngốc này, con không về cha mẹ con ở nhà nhất định sẽ lo lắng lắm. Ta hiểu làm cha mẹ mà biết người con trai không rõ tung tích sẽ rất đau khổ. Người xưa nói rất đúng, bữa tiệc nào cũng có hồi kết thúc. Ta có duyên nhận con làm nghĩa tử đã là rất vui rồi, không còn gì phải tiếc nuối nữa".

Hắn không nói thêm gì, ngồi xuống bên cạnh, cầm hũ rượu lên rót vào chén kính cha.

"Vậy để con uống cùng người."

"Được!"

"Đêm nay trăng sáng quá. Hay để con hát cho cha nghe một bài."

"Cũng được, lâu rồi ta ko nghe ai hát."

...

Sáng hôm sau. Việt vác tay nải có mấy bộ đồ cùng chút lương thực và lộ phí cha hắn đã chuẩn bị sẵn. Ông Nghiêm tiễn ra cửa, khéo dặn dò:

"Con hãy đi về phía Bắc, tìm đến thôn An Hạ, huyện Lung, trấn Thiên Hưng hỏi thăm một người họ Đào tên Khoan. Người đời thường gọi là Đào phu tử. Đó là người ta đã kể với con, hãy cho ông ấy nghe chuyện của con xem."

"Vâng! Con nhớ rồi." Hắn đáp nhỏ nhẹ.

Việt quỳ xuống hai tay nắm trước ngực mà nói.

"Cha! Xin cha hãy nhận của con ba lạy."

Nói rồi hắn cúi người lạy ba lạy từ biệt. Ông Nghiêm vội đỡ hắn dậy, khẽ gật đầu rồi giục.

"Thôi con hãy đi đi."

"Vậy xin cha hãy bảo trọng. Đậu, em phải ngoan đừng làm ông buồn nha."

"Anh hai, em không muốn anh đi đâu hu hu." Nó chạy lại, ôm chầm lấy hắn.

"Ngoan nào! Để cho anh hai đi đi." Ông Nghiêm kéo nó lại. "Con hãy nhớ nếu không trở về được thì hãy quay lại đây. Nơi này mãi mãi là nhà con... nhưng ta không hy vọng con không về được."

"Cha hãy giữ gìn sức khỏe. Con đi đây."

Hắn cúi đầu cáo từ rồi lên đường đi về hướng bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro