52

Phủ Thiên Trường những ngày đầu xuân, gió hiu hiu thổi làm không khí càng thêm se lạnh. Tôi đến đây đã được hai ngày rồi, xem chừng địa thế nơi đây rất thích hợp cho việc đóng quân và bàn việc nước. Cũng mấy ngày qua, ngựa lưu tinh chạy về đây cấp báo liên tục, chủ yếu là những tin xấu ở các mặt trận cửa ải. Quân Thoát Thoát giờ này hẳn đã tới Thăng Long nhưng chúng không thể ngờ rằng kinh thành bây giờ chẳng khác nào một ngôi thành bỏ hoang. Theo kế "Thanh dã" của Quốc công tiết chế, nhà vua đã hạ lệnh cho dân chúng trốn đi nơi khác còn người của hoàng gia thì chuyển về phủ Long Hưng trú tạm trước khi giặc đến từ vài ngày trước. Vĩnh Linh hiện giờ cũng ở đó, tiếc rằng tôi không thể gặp được nàng dù rất nhớ nàng. Hiện giờ, việc lớn quốc gia phải là trên hết.

Buổi chiều hôm ấy, có anh lính hớt hải cưỡi ngựa từ ngoài chạy vào đại bản doanh. Xem chừng là quân viễn thám, trông sắc mặt anh ta không mấy tốt nên nhiều người trong doanh trại không khỏi lo lắng, đoán già đoán non sự việc. Anh lính được dẫn vào trướng tướng quân gặp hai vua và Quốc công tiết chế. Tôi đứng bên ngoài nhưng vẫn nghe được loáng thoáng những lời tâu của anh lính:

"Bẩm Đức vua! Bẩm Quốc công. Các ải ở Hoan Châu đã bị giặc phá vỡ, Chương Hiền hầu cấu kết với giặc dẫn binh đánh úp quân ta." Nói tới đây, anh lính chợt dừng lại, vẻ mặt đau đớn khiến mọi người sốt ruột. Lát sau mới cất lời. "Bẩm! Đại liệu hộ và Chiêu Hiến vương không may đã... đã tử trận rồi ạ!"

Nghe tin này xong, ai nấy cũng đều bàng hoàng rồi căm phẫn. Mới mấy ngày trước, tin Bảo Nghĩa hầu hy sinh trên bờ sông Thiên Mạc đã khiến mọi người đau lòng còn chưa kịp nguôi ngoai, nay lại hay tin hai vị tướng anh dũng nữa hy sinh thì thử hỏi làm sao mà không căm phẫn cho được? Đáng hận nhất là Trương Kiện, đường đường là một người thuộc dòng dõi hoàng gia mà lại đi câu kết với giặc hại chính dân tộc mình. Chỉ hận không thể phanh thây hắn ngay lúc này.

Tình thế xoay chuyển, tin Chương Hiến hầu hàng giặc chẳng mấy chốc đã lan ra khắp doanh trại khiến nhiều người phẫn nộ, cũng có nhiều người cảm thấy nhụt chí. Tối hôm ấy, vua Thánh Tông nhận biết được tình thế quân ta đang rơi vào nguy hiểm nên đã phái Trung hiến hầu Trương Đường và Thiện Trung đại phu Nguyễn Nhuệ mang theo thư dụ hoãn binh sang Thăng Long gặp Thoát Thoát.

Ngay sáng hôm sau, hai người họ quỳ gối lạy nhà vua một lạy rồi cùng lên ngựa hướng về phía thành Thăng Long. Tôi đứng ngoài cổng thành nhìn theo bóng người và ngựa khuất dần, chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều chỉ mong họ được bình an trở về.

Cuộc sống hàng ngày ở đây không khác lúc tôi còn ở Lão Thử là mấy, chỉ có điều công việc đắp thuốc, sắc thuốc cho thương binh chiếm nhiều thời gian hơn nên việc rèn luyện của tôi vì thế mà ít đi. Ở phủ Thiên Trường này thật may khi gặp lại Hoa Xuân, cũng biết thêm được tung tích của cha nuôi hiện đang ở Trường Yên nên tôi đã cảm thấy an tâm hơn nhiều phần. Thế giới này, người tôi luôn quý trọng nhất vẫn là cha nuôi, nhớ lại ngày ấy nếu không có ông thì hiện giờ chắc tôi đã chẳng còn sống mà đứng ở đây.

"Anh! Suy nghĩ gì mà chú tâm thế?"

Tôi giật mình nhìn Xuân đang cau mày nhìn tôi tò mò. Xuân bây giờ đã lớn thật rồi, tuy cái tuổi mười ba ở thế giới của tôi thì em vẫn là con nít nhưng ở thế giới này dường như con người ta trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Ngày trước lúc gặp em ở đây tôi đã suýt không nhận ra bởi cái dáng vẻ, cách cư xử có chừng mực của một cô gái mới lớn.

"À không! Em xong việc rồi hả?" Tôi đáp qua loa, nhìn lên bầu trời cũng gần trưa. Trời hôm nay có ửng nắng hơn đôi chút nhưng vẫn không thể xua đi cái giá lạnh ngày xuân.

"Vâng! Em vừa mang cháo cho mấy anh thương binh, trông sắc mặt họ đã hồng hào hơn. Xem ra cũng sắp lành bệnh anh nhỉ?"

"Ừ! Vừa rồi anh mới thay thuốc cho họ, vết thương đã lành lại hơn trước. Chắc vài ngày nữa là có thể luyện tập được." Tôi ngừng lại vài giây rồi nhớ ra điều gì đó nên hỏi. "À phải rồi, hôm trước em có bảo đã gặp ông ở Trường Yên hả? Ông có khỏe không?"

"Vâng, trông ông vẫn còn khỏe lắm. Ông còn bảo muốn ra trận giết sạch bọn Thát cho hả dạ nhưng mọi người khuyên ngăn bảo ông ở hậu phương chữa trị binh sĩ cũng là giúp dẹp giặc rồi nên ông mới chịu."

"Cũng lâu rồi anh không gặp lại ông. Lần cuối cùng anh gặp là ở hội nghị Diên Hồng nhưng lúc đó cũng có việc bận nên không thể trò chuyện lâu dài được. Giờ nghe em kể ông vẫn khỏe là anh thấy mừng rồi." Tôi định hỏi thêm vài điều về cuộc sống của Xuân thì bị ngắt lời bởi tiếng gọi của một anh lính.

"Lương thái y! Chủ tướng có lệnh vời ông vào hầu."

"Tôi biết rồi!" Tôi đáp, nhìn Xuân rồi cười bảo. "Anh vào hầu chủ tướng một lát."

"Anh cứ đi đi."

Tôi đứng lên, nhanh chóng đi vào trướng tướng quân. Thấy bên trong Quốc công tiết chế đang đứng nhìn chăm chú tấm bản đồ Đại Hưng bằng da, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ việc quân. Tôi lặng lẽ bước vào cung tay, khom người chào:

"Quốc công có điều gì cần dặn dò tôi ạ?"

"Ông cứ đứng thẳng lên. Ta chỉ muốn hỏi về tình trạng của thương binh hiện nay thôi, ông hãy trình bày cho ta biết."

Giọng ngài trầm ấm, ánh mắt nhu mì nhìn tôi. Tôi đứng thẳng người, không ngần ngại kể về tình trạng của binh sĩ cho ngài ấy nghe. Nghe xong lại nhận được một tiếng "Tốt. Ông vất vả rồi!"

"Dạ không dám, đó là bổn phận của thái y thôi ạ." Tôi e ngại nói nhưng trong lòng quả thấy vui vui.

"Được rồi! Ông đi làm việc của mình đi."

Tôi cung kính chào rồi lui ra ngoài. Không biết Xuân đã đứng ngoài đợi từ bao giờ, khi thấy tôi em cười và chìa cánh tay cầm vật gì đó ra trước mặt tôi:

"Cái này, anh vừa làm rơi này."

Tôi nhìn lại cho kỹ rồi mới nhận ra đó là miếng ngọc bội hình mặt hổ, tôi nhớ miếng ngọc này là mình nhặt được vào một đêm đi dạo trong kinh thành. Từ đó đến nay vẫn chưa tìm được chủ nhân nên vẫn luôn mang theo bên người.

"Đây là miếng ngọc bội anh nhặt được cách đây cũng khá lâu rồi." Tôi định đưa tay ra nhận lại thì phát hiện ánh mắt tiếc nuối của Xuân đang nhìn vào miếng ngọc, chắc con bé thích nó lắm. Dù gì thì tôi cũng có một mảnh ngọc đeo trên cổ rồi, mang thêm miếng khác không hay cho lắm nếu Xuân thích thì đem tặng nó vậy. Nghĩ thế, tôi đẩy tay về phía nó. "Dù sao anh cũng có mảnh ngọc đeo trên cổ rồi, nếu em thích cái này thì anh tặng."

"Thật chứ? Cám ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro