Thanh âm gào thét hệt như chẳng thiết màng đến cổ họng, đồng loạt thu hút ánh nhìn từ mọi phía, không gian trở nên lắng đọng, nhưng riêng ông ta, duy trì nét tàn bạo, thẳng tay ném chiếc ghế gỗ xuống.
Người nằm trong mục tiêu run rẩy ôm chặt cơ thể, nhưng kỳ lạ, đối diện với tiếng động vỡ tan tành, những mảnh vụn lưu lạc khắp nơi, rõ ràng đến mức khiến người khác bất giác rùng mình như thế, Nguyên lại không cảm thấy đau chút nào.
Tại sao không đau? Lẽ nào vì quen thuộc cảm giác hứng chịu những đòn roi tứa máu mà hiện thực không thể cảm nhận?
Hơi ấm từ tấm lưng truyền đến, nhiệt độ nóng nảy, nghe thấy âm sắc rên rỉ, nhận thức cả cơ thể được ai đó bảo bọc trọn vẹn.
Hé mở đồng tử, nhanh chóng xoay người, hoảng hốt níu lấy bả vai gần như mất đi sức lực, chạm phải sắc đỏ loang lổ nhuốm đầy lòng bàn tay.
"Đồ ngốc! Anh làm gì ở đây! Sao anh lại che chắn cho tôi chứ!"
Giọt nước trong suốt yếu ớt luôn cố kìm hãm đến cuối cùng cũng vì người này mà thấm đẫm gò má, các giác quan tê buốt, ngực trái nghẹn ngào, dù người bị thương không phải là cậu, cớ gì so với khoảnh khắc phải chứng kiến còn đau hơn vạn lần?
"...Đừng khóc...có tao ở đây rồi..."
Dùng chút sức lực sau cuối nâng bàn tay sượt nhẹ khóe mi cậu, lau đi dòng chảy thanh khiết đột ngột trào dâng khiến trái tim hắn đau nhói.
Dù xương có vỡ nát, từng thớ thịt nứt toạt, chỉ cần người chịu đựng không phải là cậu, hắn sẽ ổn thôi, vì hắn nghĩ bản thân mạnh mẽ hơn cậu rất nhiều.
"Anh điên rồi...sao anh dám làm vậy..."
Làn môi tím tái, mi mắt nặng trĩu, nhìn thấy hắn mỉm cười thảm hại cùng chất lỏng đỏ len lỏi nơi khóe môi, tim cậu co thắt đau điếng, ôm chặt mái đầu hắn, chỉ biết rằng mọi bộ phận đều đang nhức nhối đến thấu tận tâm can.
Đã ngất lịm như thế, còn cố nở nụ cười ngạo mạn muốn trấn an cậu? Người này có phải là rất ngốc không? Chỉ hận lúc này không thể mắng nhiếc thậm tệ hành động bộc phát nguy hiểm của hắn.
"Dịch thiếu gia!"
Bất chợt tên thân cận bên cạnh hét lớn, mọi hành động chống trả hay phản kháng nhất thời ngưng bặt, đưa mắt về người nắm chặt gậy gỗ trong tay đang ra sức phòng bị, người với tên gọi quen thuộc, vừa vặn mặt đối mặt.
"D-Dịch Dương Thiên Tỉ? Là c-con...thực sự là con sao!"
Ông kinh ngạc thét lên, đôi chân không vững, tưởng chừng vì chấn động mà tự dọa lấy mình. Đứa con trai ruột từng yêu thương hết lòng, tại sao lại trùng hợp có mặt trong tình cảnh tồi tệ này?
Thiên Tỉ trầm lắng, chút vờn vã khó nhận ra nơi ngực trái, vẻ mặt vốn dĩ yên bình như thế, mấy ai thấu hiểu sự cô độc luôn tàn nhẫn vây lấy cậu?
"Mau đi đi, chúng tôi gọi cảnh sát rồi"
Ném đi chiếc gậy, cố duy trì bình tĩnh, là Thiên Tỉ đối với người mà mình đã gọi là cha lúc nhỏ, nói không buông tha làm sao đành lòng nhìn thấy ông bị bắt giữ? Là đối với người đã bên cạnh mình từ nhỏ, đã xem như một người anh trai.
Họ, dù đã sớm từ biệt, ít nhất cũng đừng khiến bản thân cậu cảm thấy bất nghĩa.
"Không! Thiên Tỉ! Khó khăn lắm ta mới gặp được con!"
"Ông chủ! Đi thôi! Không còn thời gian nữa!"
Tiếng gọi níu kéo không ngừng, đám đông nhanh chóng theo phía cửa sau chạy loạn.
Thiên Tỉ nhắm mắt, cảm nhận mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp, rốt cuộc là tại sao, những mối quan hệ xung quanh cậu lại có liên quan mật thiết đến thân ảnh nhỏ kia?
.
Tiếng nước biển rơi tí tách, hòa lẫn nơi dòng chảy nương theo dây thần kinh, tựa hồ mang chất lỏng trong suốt hồi phục mọi giác quan thương tổn.
Tiếng chim đậu trên cành cây hót vang, tiếng làn gió thổi tung từng chiếc lá úa vàng, mọi thứ, mọi chuyển động nhỏ nhặt gần như được phóng đại lên gấp hai lần.
Khẽ nheo mi mắt vì ánh sáng phía cửa sổ, những thanh âm nhạt nhẽo đột nhiên trở nên phiền nhiễu, hắn muốn động đậy cơ thể, cơn đau ráo rát từ sống lưng nhanh chóng truyền đến.
Hắn nhăn nhó cảm thán một tiếng, cũng không ngờ bản thân có ngày lại vì người khác mà biến thành anh hùng tốt lành, thường ngày ích kỷ chỉ quan tâm đến chính mình, nay chẳng ngại nguy hiểm xông đến bảo vệ, hắn quả thật đã thay đổi thật nhiều.
Bàn tay trái cảm giác nóng ẩm, như một thứ gì đó nắm chặt hồi lâu, đến mức không thể thoát hơi mà hình thành ấm áp. Một thứ gì đó, với mái tóc mềm mỏng, đang đè nén trên cánh tay, tư thế vì chờ đợi mà ngủ gục.
Lan tỏa nỗi nhớ nhung không nguôi, loại xúc cảm dễ chịu xen lẫn chút xót xa kỳ lạ vây lấy trái tim, hắn hồi đáp bằng cái nắm tay chặt hơn, xoa nhẹ làn tóc thơm dịu.
Mỉm cười thỏa mãn, thằng nhóc này hẳn là đã lo lắng cho hắn đến mức không ăn không ngủ, thức trắng đêm, sau đó là thế này, gà gật đáng thương làm sao.
Cảm giác bị quấy nhiễu, cơ thể gầy khẽ lay động, chậm chạp ngước mặt, đôi mắt tròn lẳng bất giác mở to ngạc nhiên.
"Anh thức từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi..."
Phát hiện vẫn duy trì lực siết chặt chẽ, toan rút vội tay, nhưng lập tức bị kìm hãm.
"A-anh đừng hiểu lầm...tôi chỉ..."
"Không sao"
Không sao gì chứ? Còn không mau buông ra?
"Vương Nguyên, tao...không, anh...anh thật ra..."
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Hắn đang nói đến ai? Tại sao không khí lại tràn ngập ngượng ngùng như thế?
"Luôn ngắm nhìn em"
Nghe thấy tiếng trái tim đập vang dội, phút chốc ánh mắt rực sáng, cũng có thể là nhầm, cậu chỉ là đang cảm thấy có chút chóng mặt.
Mà cách xưng hô tình cảm nhường này, ừm, khó chấp nhận, có lẽ vậy.
"Luôn đặt em trong tầm mắt, luôn muốn quản em, muốn những gì xảy đến xung quanh đều có em bên cạnh, anh chính là..."
"Muốn ở bên em nhiều hơn, em...có cảm nhận giống anh không? Luôn muốn đối phương quan tâm đến mình, chỉ thuộc về riêng mình, chỉ...để mình bảo vệ và chăm sóc, em có không? Nguyên Tử?"
Giờ thì hắn đang phát điên sao? Nguyên Tử? Những câu từ ngọt ngào và chìm đắm sự chân thành đến thế, có thể dành cho cậu sao?
Thật đấy, hắn rốt cuộc có bị va đập vào đầu không vậy?
Đưa ánh mắt si mê ngắm nhìn cậu, mỉm cười, đặt trên tay cậu một nụ hôn phớt nhẹ nhàng, hắn cứ thế, giữ chặt tâm tình khiến bản thân suýt nữa đã chậm trễ đánh mất yêu thương.
Chờ đợi một sự hồi đáp, cậu ngược lại vành tai và gò má bắt đầu lan truyền nét ửng hồng xấu hổ. Tim mỗi lúc càng đập nhanh, tưởng chừng muốn bạo loạn xé toạt đi phần da che lấp mà vùng thoát khỏi an toàn, muốn dâng đến trước mặt hắn và nói rằng, cậu thực sự không thể chịu nổi.
Đuôi mắt cậu cay rát, chỉ mong hắn đừng đối xử dịu dàng với cậu nhường này, những lời nói thành thật không chút trêu chọc, van xin hắn, cậu chưa bao giờ muốn bản thân phô bày vẻ yếu đuối đáng ghét như thế.
Nhưng dường như tất cả xảy ra chỉ vỏn vẹn vài giây, cậu bật khóc, nước mắt chảy dài, không thể kìm chế xúc cảm trên đà rung động, chỉ biết rằng, đối với tình cảm này đã phải suy tư quá nhiều.
Hắn nhanh chóng kéo cậu ôm vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng run rẩy, một nụ hôn trên vành tai hửng nóng, tất thảy đều chất chứa biết bao cưng chiều.
"Lại khóc à, gối ôm, em như vậy là đang vui hay đã muốn bỏ rơi anh rồi?"
Tên ngốc mặt than đáng ghét, đến phút cuối vẫn muốn giở giọng trêu tức cậu, uổng công cậu đã hoàn toàn đặt niềm tin vào hắn, vào người ngạo mạn với chất giọng khan trầm ấm áp, đã nhận ra, đối với hắn chính là một loại yêu thích tuyệt đối.
"Không có thích anh đâu..."
"Được rồi, sau này thích anh cũng chưa muộn, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe theo anh thôi"
"Không...không nghe..."
Hắn mỉm cười thích thú, xoa dọc đường xương cằm đẹp đẽ, giữ yên buộc cậu phải đối diện với ánh nhìn tập trung.
Hồi lâu như thế, đến khi cậu cụp mi tránh né, gò má nóng nảy, cảm nhận hoàn toàn một sắc đen bao phủ, cũng là lúc cậu nhận thức, hơi thở ấy gần đến mức chẳng còn lỗ hỏng giữa cả hai.
Chậm rãi đặt nụ hôn trên chiếc môi vòng cung hồng hào, ấn sâu hơn, thuần phục tách mở, đưa đầu lưỡi ngự trị nơi ấm nóng mang mùi vị kích thích, vờn vã đôi chút, cảm giác cơ thể gầy vừa run khẽ, ngập tràn đáng yêu.
Không thể kìm hãm trái tim lạc nhịp, hắn giấu nhẹm cái nhếch môi hài lòng, ôm lấy thắt lưng cậu siết chặt, tựa hồ thời gian so với ma lực câu dẫn của cậu còn thấp kém hơn vài phần.
"K-Khải...anh...ưm..."
Nụ hôn đầu tiên tưởng chừng sẽ để lại ấn tượng trong sáng, nhưng duy trì ở mức độ lâu khiến hơi thở trở nên khó khăn, lại không có kinh nghiệm, cậu đương nhiên không thể khống chế những tiếng rên rỉ đòi hỏi phải được buông lỏng ngay lúc này.
Hắn ngược lại tăng nhanh nhiệt huyết của một chàng trai ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, mang tham vọng muốn nuốt chửng cậu, muốn thỏa mãn tính chiếm hữu cực kỳ cao trong tiềm thức, tóm lấy gáy cậu để níu giữ chiếc hôn sâu trao đổi nước bọt không chút ngại ngừng.
"E hèm!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro