CHƯƠNG 22 - CẠM BẪY


Gió thổi tung màn che cửa, cảm giác mát rượi bao bọc cơ thể gầy, mang theo tiếng chuông tan tầm dễ chịu, Vương Nguyên vươn cánh tay hằn lên vết cắt nơi góc bàn, lại một ngày dài dẳng trôi qua.


Thu dọn mặt bàn đầy sách, nhanh nhẹn nhét gọn vào chiếc cặp vuông vất đặt bên cạnh, mỗi ngày đều như vậy, Vương Tuấn Khải sẽ chờ đợi cậu dưới cổng trường, cùng cậu sánh đôi trở về ngôi nhà thân thương.


Trên đoạn hành lang dài, bất giác nhớ lại hồi ức gần đây, sẽ không còn đơn giản ở cạnh hắn, không còn tự nhiên cùng hắn đùa giỡn trên chiếc giường ấm áp như thuở ban đầu. Cuộc sống ở hiện tại, đã gia nhập một thành viên mới, dù là muốn hay không, cậu vốn dĩ chẳng đủ quyền hạn thay đổi.


Nắngvàng về chiều mang hình dáng cao ráo rọi nhẹ nơi bậc thềm, hắn tựa lưng vào thành tủ, mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập yêu thích.


"Nguyên Tử, lại trễ rồi"

Dáng vẻ vì một người sẵn sàng bỏ mặc thời gian, dáng vẻ hoàn hảo như thế, đôi lúc ngẫm lại thật có chút đau lòng.


Cảm giác xót xa đột ngột len lỏi, khoảnh khắc lúc bấy giờ có thể kéo dài thật lâu không? Muốn ôm lấy hắn, muốn cùng hắn đi đến mọi nơi, liệu, có khó khắn lắm không?


"Em..."

Chiếc môi vòng cung ngập ngừng, trong một giây ít ỏi vội im bặt, khung cảnh yên ắng hiện tại, có chút không thể kìm chế tình cảm vốn đã sâu đậm.


"Có chuyện gì sao? Trông em lạ quá"

Hắn nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi han, cử chỉ đều là yêu thương hoặc bất chấp tất cả để khiến cậu yên lòng, người này, đã yêu đến phát điên rồi.


"Kiểm tra không tốt à?"

Xoa rối mái tóc mềm, hắn nhếch môi trêu chọc.


"Em đang nghĩ, nếu không có em xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ rất nhàm chán, đúng không?"


"Em luôn đúng, nhưng anh chưa từng nghĩ đến, vì anh của hiện tại rất hạnh phúc"

Cánh tay khoác lấy bả vai gầy kéo đi, hắn có chết cũng không dám nghĩ đến, nghĩ đến một ngày không có cậu tồn tại trên thế giới này, cuộc sống đối với hắn sẽ chẳng còn ý nghĩa. Những ngày không có cậu, hắn có thể mỉm cười trôi qua hay sao? Không thể mà, hoàn toàn không.


"Ngoan lắm"

Nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, hài lòng với sự hồi đáp vẹn toàn, níu lấy thắt lưng hắn, cậu thực sự đang rất vui, chắc chắn vậy, có chăng chỉ là do không giỏi thể hiện bên ngoài mà thôi.


"Khen rồi có thưởng không?"

Không thể kìm hãm yêu thương trước người tình bé nhỏ ngốc nghếch, dùng sức kéo mái đầu thơm dịu áp sát, hôn lên làn tóc một cách say mê.


"A-anh...lại nữa!"

Cậu đẩy hắn, giận dỗi hét lên, hiện tại là giờ tan tầm, người ra về đông đúc, rốt cuộc muốn trưng bày mối quan hệ này đến nhường nào? Chỉ còn thiếu điều đứng trên bàn tròn hét lớn, "Chúng tôi đang hẹn hò!"


"Hai người..."

Tận mắt chứng kiến loạt hành động thân mật, Đường Niên chau mày, thứ xúc cảm nào đó đang sôi sục bên trong.


"Em đến trường làm gì?"

Hắn dõi mắt quan sát biểu hiện nơi cậu, người duy nhất mà hắn quan tâm.


Cô gái xinh đẹp ho khan, cố lấy lại nét bình tĩnh thường thức.


"Em đâu có chờ đại ca"

Đường Niên tiến gần, môi mỉm cười, tập trung vào cậu.


"Em muốn cùng Vương Nguyên dạo phố"


Cậu ngẩn ngơ, đôi mắt giãn to vẻ ngạc nhiên, luôn mang tư tưởng cô gái này đặc biệt căm ghét cậu, luôn xem cậu là thứ phiền phức chen ngang mối quan hệ thân thiết từ trước của họ, vậy hiện thời là sao đây? Muốn đi cùng cậu? Có nghe lầm không?


"Anh đừng lo lắng, có lẽ ấn tượng của anh về em không tốt, cho nên rất muốn cùng anh đi chơi"

Đường Niên lộ ra cặp má lúm đáng yêu, trông chân thành biết bao, bất chợt nhướn người thúc vào cánh tay hắn.


"Anh không có quyền phản đối đâu, em chỉ muốn nghe Vương Nguyên có đồng ý hay không thôi"


Người được gọi là đại ca, trong một khắc đã dự định lên tiếng cấm cản.


"Được, cũng không bận gì, có thể cùng cô đi dạo một chút"

Nụ cười gượng gạo khó coi, đối với loại người nhu nhược như bản thân mà nói, cậu hoàn toàn không hài lòng.


Tại sao luôn cố chấp thực hiện những việc không mong muốn? Chỉ vì mang tham vọng xóa đi sự ghét bỏ mà người khác áp đặt lên cậu?


Từng không quan tâm hàng đống nhận xét cay nghiệt, nhưng cớ gì có liên quan đến hắn lại không thể dễ dàng buông bỏ?


Cậu là như vậy sao? Vì trót yêu một người có thể hy sinh tất cả chỉ để người này được an toàn hưởng trọn hạnh phúc? Mà người ấy, vừa vặn là kẻ ngạo mạn nhưng bên trong tràn đầy yêu thương.


Gió tan nhanh giữa buổi chiều nhạt nắng, người vỗ vai dặn dò, người xoa đầu bảo trọng.


Hắn rốt cuộc vẫn không thể phản đối, lặng nhìn bóng hình người yêu bé nhỏ cùng cô gái năm ấy tan dần theo ánh đèn chớp tắt.

.

Chiều tối, đường lớn dần thưa thớt người, ai nấy vội quay về ngôi nhà ấm cúng cùng gia đình thân yêu, vài nhân ảnh khác biệt sẽ loay hoay ngoài phố.


Vương Nguyên cũng thế, ánh mắt mong mỏi chỉ muốn bỏ mặc tất thảy để có thể nhanh chóng quay về bên cạnh người yêu, hưởng thụ sự ngọt ngào cùng những chiếc ôm trao nhau đầy ấm áp.


Đường Niên bên cạnh, vẻ ngoài có chút khẩn trương, đôi mắt đảo nhanh, dường như đang chờ đợi sự xuất hiện của ai đó.


"Không phải đi dạo sao? Sao lại đứng một chỗ?"

Chân mày mỏng khẽ nhăn nhó, biểu hiện không hài lòng muốn che giấu nhưng bất thành, chắc chắn rồi.


"Thật ra có chuyện muốn nhờ anh"

Cô gái mỉm cười, vội quay người về phía cậu, ánh mắt ẩn chứa sự van nài lấp lửng.


"Người sắp đến là người mà em thầm thích, nhưng anh biết đấy, em ngại đi một mình, với đại ca thì càng không thể, nên muốn nhờ anh giúp đỡ"


Là do cậu tự đánh lừa bản thân? Một mực suy nghĩ cô gái này nhất định rất thích Vương Tuấn Khải, nhất định sẽ kiếm chuyện gây khó dễ, không chừng buổi dạo phố nhạt nhẽo hôm nay cũng là muốn hãm hại. Nhưng lòng người quả nhiên khó đoán, đã có người thích, còn muốn nhờ người không có kinh nghiệm như cậu giúp đỡ, thật kỳ lạ.


"T-tôi không nghĩ mình sẽ làm được..."

Cậu xua tay bối rối, bất chợt cảm nhận chuyện này có gì đó không đúng, bản thân đã phải chịu đựng sự thử thách đau đớn của tình cảm mới thấu hiểu yêu thương có hình dạng gì, làm thế nào có thể hỗ trợ người khác trong vấn đề khó nhằn làm không xong này?


"Không sao, chỉ cần phối hợp với em!"

Nhận thấy đối phương không từ chối cũng không nhận lời, Đường Niên nhanh chóng mỉm cười vừa ý, đôi tay thon mảnh nắm vội cánh tay lắc nhẹ như một lời cảm ơn.


 "Vậy nhé, anh hứa với em rồi đấy!"


Cơ bản không thể né tránh, giấu đi vẻ ngoài không mong muốn, cậu thở hắt một hơi, con gái quả thật rất giỏi trong những vụ việc khiến con trai điên đầu, hiện tại thì cậu đã hiểu.


Vài phút trôi qua, người cần gặp cuối cùng cũng đến, anh chàng cao ráo, vẻ ngoài mạnh mẽ mang lại ấn tượng an toàn, so với người yêu của cậu có phần to lớn hơn, nhưng đương nhiên không đẹp trai bằng hắn, mà khoan đã, theo sau anh ta còn có hai người khác, rốt cuộc là muốn hẹn hò kiểu gì vậy?


"Có lẽ anh ấy cũng hồi hộp giống em, muốn dẫn thêm bạn, anh đừng lo nhé"

Đường Niên thì thầm, chỉ vừa đủ đọng lại vành tai.


Anh chàng mỉm cười hòa nhã, cánh tay săn chắc sẵn sàng chào hỏi cậu, phép lịch sự tối thiểu, cậu bắt lấy, hơi cúi người, chiếc môi vòng cung phát lực thu hút.


"Xin chào, anh là Vũ Tuyền, rất vui được quen biết với bạn của Đường Niên"

Cánh tay anh ta giữ lấy cậu, níu chặt, cảm giác muốn rút tay về thật khó, lòng bàn tay mềm dường như bị xoa dịu. Cái gì vậy?


"Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi"

Đường Niên đẩy lưng họ về phía trước, dáng vẻ khẩn trương lúc này lại vô cùng hợp ý, nhưng một cô gái yếu đuối đi cùng bốn chàng trai đầy sức trẻ, có phải đã tin tưởng vào cậu quá nhiều rồi không?

.

Tuổi trẻ thường nông nổi và quậy phá là điều dễ hiểu, cũng như hiện tại, họ kéo nhau vào nơi náo nhiệt nhất của trung tâm thành phố, một quán bar nổi tiếng với sự buông thả, dễ dàng đắm chìm vào đám đông cuồng nhiệt trên sàn nhảy.


Nguyên nghĩ mình đã già, minh chứng là cảm giác khó chịu không cách nào hòa hợp với nơi này, cũng như không thể thích ứng với loại nhạc số inh ỏi đập thẳng vào màng nhĩ, những ly rượu mạnh đặt hờ hững trên bàn kính đều nhìn không thuận mắt, còn nữa, họ đang chơi một trò chơi rất hưng phấn, bao búa kéo, người thua sẽ phải uống một ly rượu bất kỳ, nhưng bất kỳ ở đây không quan trọng, vì sao ư, vì đều là rượu mạnh ngang bằng nhau cả thôi.


Cậu nhất quyết sẽ không chạm tay vào những thứ tổn hại tinh thần lẫn cơ thể, nhưng Đường Niên thì khác, từ khi bắt đầu cho đến hiện tại, cô thua cuộc năm lần liên tiếp, khiến những gã trai ngồi đối diện càng thêm cuồng loạn, cười cợt thích thú, bầu không khí đặc biệt nơi đây xoay chuyển đến mức không thể ngừng lại, ép uổng phải tiếp tục cuộc chơi dang dở.


"Đừng uống nữa, tôi không chắc sẽ bảo vệ được cô rời khỏi đây đâu"

Âm thanh chua chát đập liên hồi, cậu buộc phải hét vào tai cô, không quên giật lấy chiếc ly thứ sáu trên bàn tay đang toan uống trọn.


Đường Niên dường như đã ngà say, cô cười lớn tiếng, đôi mi uốn cong được dịp híp lại vẻ thoải mái mê đắm.


"Không được, có chơi có chịu, anh đưa cho em!" 

Nhanh chóng dằn lại sắc đỏ đẹp đẽ, nuốt trọn, hơi thở nồng nặc mùi rượu nghe cay nồng.


"Tiếp tục nào!"


Cậu đảo mắt, bất lực nhìn cô đắm chìm trong men say, cảm thấy trách nhiệm bảo đảm an toàn quá nặng nề đè nén trên vai.


Cô bắt đầu loạng choạng, ngã người về phía sau sofa bằng da. Anh chàng cơ bắp ngồi cạnh, vẫn ngang nhiên không buông tha, đưa đến trước mặt chất lỏng sóng sánh.


"Em lại thua rồi, uống tiếp đi!"


Cô nàng phủi tay từ chối, đôi mắt nhắm nghiền khó chịu, tỏ ý không thể uống thêm được nữa. Nhưng anh ta thì khác, mục đích từ lúc ban đầu lựa chọn nơi này không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Anh ta không hề muốn dừng lại, ngang ngược ép buộc cô phải uống trọn chiếc ly nhỏ bóng loáng đầy kích thích.


"Ít nhất phải uống hết ly này, chưa gì em đã muốn từ bỏ rồi sao?"


Đường Niên bị lời nói khiêu khích lay chuyển, bàn tay mảnh không còn xác định được phương hướng muốn cầm lấy, liền bị cậu chặn ngang, nhanh nhảu giật về phía mình.


"Thôi được rồi, tôi giúp cô ấy uống ly này, sau đó chúng tôi sẽ đi về, được chứ?"


Anh ta nhún vai, dáng vẻ vờ như không quan tâm, nhưng cậu nào có ngờ, mọi sự sắp đặt có vẻ thuận theo lẽ tự nhiên, sẽ hoàn hảo đưa cậu vào cạm bẫy gai góc được chúng định đoạt chờ đợi ở phía sau.


Cô ả hé mở mi mắt giả dáng, ngắm nhìn cơ thể gầy nhỏ ngây ngốc nốc trọn dòng chảy đặc sệt của chất kích thích trượt qua cuống họng.


"Xong rồi, đi thôi!"

Vương Nguyên bật người đứng dậy, kéo lấy cổ tay cô cùng đi, bất giác toàn thân tê liệt, khoảng không trước mắt nhòe dần, tâm não trắng xóa. Sao thế này? Tại sao lại đột ngột đau điếng như vậy?


Cậu nhanh chóng ngã khụy, đôi tay ôm lấy mái đầu tê buốt. Chết tiệt, loại rượu đỏ phát quang này không phải quá mạnh rồi chứ? Chỉ vừa nuốt trôi, liền cảm thấy sức lực đều bốc hơi.


Nghe thấy tiếng cười cợt đùa giỡn cay nghiệt bên vành tai, cậu dần mất ý thức, mi mắt nặng trĩu chẳng thể hé mở,  không thể phản ứng lại, từng thớ thịt tựa hồ nứt toạt bật máu. đau vô cùng.


Trước khi ngất lịm đi, nhận ra bản thân đang nằm trọn trong vòng tay của ai đó, người này ôm cậu rất chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kaiyuan