CHƯƠNG 25 - MONG MANH TỰA CƠN GIÓ
Ánh mắt trở nên đục ngầu ráo hoảnh, hệt như chẳng còn thiết để tâm đến vạn vật xoay vòng, Khải lặng người, tựa tấm lưng mỏi mệt vào thành ghế trên dãy hành lang dài sọc độc mỗi mùi thuốc đắng.
Không khí bủa vây tâm can dằn vặt, vì chính hắn, tất thảy mọi chuyện tàn nhẫn đã hủy hoại nét thuần khiết của sinh linh bé nhỏ đang thoi thóp nằm trên giường đều do hắn gây ra. Vậy cớ sao, không là hắn thay cậu gánh chịu từng ấy thương tổn ghê tởm do mong muốn kết thúc cuộc đời đầy vết nhớt này?
Những cơn đau ngang tàn hành quyết bên trong cơ thể kiệt quệ, chẳng khác nào hắn đang phó mặc trên chiếc giường trắng cùng cậu vùng vẫy tìm kiếm sự sống còn. Đau thật, đau đến mức trong một giây mất bình tĩnh có thể điên cuồng dùng chính đôi tay đầy máu xé toạc lớp da mềm yếu che chắn nơi ngực trái.
Hắn nổi điên với cơ thể đang trở nên vô dụng không đúng lúc, nhưng từ phía người khác nhìn nhận, trông hắn bình lặng đến lạ.
Thiên Tỉ không thể lên tiếng lúc này, cũng như một lời nói ra bất chợt không suy nghĩ có thể vô tình cào cấu đến vết thương lòng đã hằn vết sâu đậm. Nhìn thấy hắn chỉ cúi đầu mòn mỏi đợi chờ vệt đỏ trên chiếc đèn phòng nhấp nháy, Tỉ đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng đau điếng đến thấu xương, chưa kể đến, người đang tranh giành sự sống khỏi bàn tay tử thần, đã từng là một người Tỉ yêu tha thiết đến bất chấp tất cả.
Từ xa, Chí Hoành nhào đến, nhịp thở hỗn loạn, nhanh chóng vươn tay nắm chặt bả vai Tỉ yêu cầu giải thích sự vụ kinh khủng gì vừa diễn ra cách đây tròn trỉnh nửa tiếng đồng hồ. Tại sao có thể khiến một người đang hưởng trọn yên bình thành ra dần mờ nhạt chỉ trực biến mất khỏi thế giới luân hồi?
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại là Nguyên...không thể nào!"
Hoành hét lớn, đuôi mắt bất giác cay rát, chất dịch lỏng trong suốt thi nhau chảy dài nơi bờ má ửng hồng.
Tỉ không nói gì, khẽ đảo mắt, hắn dường như không còn tâm trí để lắng nghe từng ấy từ ngữ trở nên xa vời.
Muốn vỗ về, muốn trấn an, nhưng thật khó khăn trong tình huống hiện tại, cả bạn thân Chí Hoành cũng chỉ bất lực lau nước mắt chờ đợi giây phút hiện hữu của vị thần có tâm đức tối cao, sẽ tha thiết mang Vương Nguyên vượt qua kiếp nạn trở về với những năm tháng thanh xuân tưởng chừng đã rất đẹp đẽ.
Cuối cùng bà Hoa đã đến, mẹ của Nguyên, tuyệt nhiên không có hình bóng của người mang nặng danh nghĩa cha con. Đáy mắt bà đỏ ngầu và đầy nước, đối mặt với khung cảnh tan hoang lạnh lẽo của hiện trường, bà chỉ im lặng, nhưng tiếng động thút thít nơi đầu mũi vẫn ngang nhiên xâm chiếm tiềm thức của tất thảy người có mặt dần trở nên khẩn trương và cố chấp.
Bà bước đến trước mặt hắn, cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy mái đầu cố tỏ ra mạnh mẽ vì chênh vênh giữa hiện thực chưa thể xác định rõ ràng.
"Không sao đâu...Nguyên Nguyên rất mạnh mẽ...sẽ không sao đâu con..."
Từng thớ thịt nứt toạt chua xót, nỗi tuyệt vọng của phút giây hiện tại làm sao có thể bình tĩnh đón nhận từng ấy tình thân đáng lẽ đều thuộc về Nguyên? Người mẹ này, là của cậu, hắn hoàn toàn không xứng đáng thừa hưởng tấm lòng ấm áp của người đàn bà trong tình thế hỗn loạn vẫn chưa một lời trách móc.
Bàn tay rụt rè, hắn vỗ nhẹ tấm lưng đã chịu nhiều thiệt thòi, chưa bao giờ đòi hỏi đã vội tha thứ.
Một tiếng mười lăm phút, chiếc đồng hồ chậm chạp nhích dần, thêm một phút, hai phút, thời gian là một thứ gì đó không thể lãng phí, vậy chỉ trong một giây ngắn ngủi có thể dừng hẳn không? Vì...đã đợi rất lâu rồi.
CẠCH.
Thanh âm rung động từ cánh cửa vững chắc nhanh chóng mở ra, những người hiện diện đồng loạt chạy đến trước mặt vị bác sĩ già cùng vài ba người phụ tá, gương mặt thấm đượm mỏi mệt sau khi trải qua ca cấp cứu kéo dài một tiếng đồng hồ, chỉ để cứu vớt một sinh linh nhỏ bé dường như chẳng còn tha thiết hiện diện trên thế giới khắc nghiệt này.
"Gia đình có thể yên tâm, đã qua cơn nguy kịch, đầu lưỡi dù cắn mạnh nhưng vẫn chưa đứt lìa, nhưng...mọi người biết đấy, tôi không thể nói trước được chuyện gì sau ca phẫu thuật này"
Bà Hoa chấn động, vô thức dùng tay bịt lấy những làn hơi thở gấp rút sắp sửa lấn át mà phá ầm lên, dòng nước mắt nóng hổi lần nữa tuôn trào ướt đẫm gò má, bà đang đau, dù cho đứa con đáng quý nhất của bà đã mạnh mẽ vượt qua rào cản của sự sống, nhưng cớ sao vô tình nghĩ đến những di chứng để lại khiến bà quặn thắt ngực trái đến co rúm thân người.
"Có thể vào thăm không?"
Âm sắc khàn đặc sau khoảng thời gian dài dẳng lần đầu phát ra khiến tất thảy giật thót, cũng như đôi tay bất chợt nắm chặt bờ vai người mang theo sắc trắng ám ảnh, hắn khẩn cầu mong mỏi có thể ngay lập tức diện kiến khuôn mặt xinh đẹp bết máu trong tiềm thức khi ấy, thay vào kí ức của hiện tại là vẻ bình yên đáng trân trọng, như thể ma lực nào đó xuất hiện vỗ về đợt sóng âm ỉ trong tim trở nên yên ả, và quan trọng, cảm giác không rõ ràng thật sự khiến hắn bao lần muốn phát điên.
"Cậu nên trở về nghỉ ngơi, dáng vẻ dọa người như vậy không tốt cho bệnh nhân chút nào"
Vẻ bề ngoài đối với hắn bây giờ chẳng còn đáng bận tâm, dù cho từng lớp vải ám muội vướng đầy chất dịch đỏ lịm cũng không khiến hắn cảm thấy khó chịu, vì...dù sao, những gì thuộc về người mà bản thân hắn yêu quý nhất đều đáng khắc ghi, kể cả máu.
.
"Nhịp tim ổn định, nhưng ý thức chưa thể thức tỉnh"
"Người nhà phải cùng bệnh nhân trò chuyện mỗi ngày, được chứ?"
"Vết thương có dấu hiệu hồi phục, chỉ còn trông chờ vào sức sống mãnh liệt từ bệnh nhân"
Nắng mai loang lổ trải dài khắp căn phòng trắng, gió thoảng rung chuyển màn cửa mỏng manh gần bên chiếc giường ngự trị một cơ thể nhỏ bé, tưởng chừng yên bình đón nhận chất dịch trong suốt len lỏi qua lớp da nhợt rơi tí tách, lưu truyền nơi dây thần kinh dần trở nên gầy gò đến mức báo động vì được nuôi sống bằng đường ống dẫn qua đôi môi khép hờ. Cảnh tượng thương tâm khiến ai đó lướt ngang chứng kiến đều sẽ vô thức cảm thấy nhói đau ở trong tim, huống hồ là những người có liên quan mật thiết trong mối quan hệ từng rất yên bình khi trước.
Khải mang đến một bao trái cây, chứa đựng những loại quả mà Vương Nguyên thích ăn nhất, màu sắc ngọt ngào càng dáy lên từng cơn nhức mỏi đau âm ỉ.
"Nguyên Tử, đào của em, anh sẽ không giành nữa, muốn bao nhiêu đều có"
Hắn mỉm cười bình yên đến lạ, phút chốc nhìn nhận tâm can dần trở nên hỗn loạn bởi cảm giác bản thân đang tự lừa dối chính mình, vì mọi chuyện đang không hề ổn, cả quá khứ và hiện tại, hoàn toàn chưa từng yên ổn chút nào.
"Bài tập ở trường anh đã nhờ bạn em chép rồi, khi thức dậy sẽ không còn lo lắng"
Hắn tiến đến gần hơn, mong muốn có thể cảm nhận chút hơi ấm qua lớp da tay xoa lấy mái đầu đôi lần bị gió thổi ngược, vẫn mềm mịn như thế, vẫn ấm áp một cách hời hợt. Giãn to đồng tử, dường như vì kiềm nén đã nhăn nhó đến khó coi.
"Hôm nay là thứ sáu, ngày mai chúng ta có thể cùng đến khu vui chơi như đã hứa với em, cùng em đi tàu lượn siêu tốc, cùng em chơi các trò cảm giác mạnh, anh sẽ không từ chối vì sợ độ cao nữa..."
"Cũng sẽ không cãi lời em, sẽ không bày trò trêu chọc em...sẽ ngoan khi em ra lệnh...Nguyên Tử, Nguyên Tử...em tại sao lại cứng đầu như vậy..."
Nắm lấy bàn tay nhỏ không chút sức lực nâng lên gò má, áp chặt vào bờ môi tìm kiếm chút hư không chờ đợi mỏi mòn, từng câu chữ hiện hữu hệt như từng ấy thương tổn to lớn áp bức đau nhói tận sâu tâm can.
Hắn cảm thấy tuyệt vọng, nhưng chưa một lần dám len lỏi suy nghĩ lệch lạc thoáng qua sẽ có một lúc nào đó bản thân không chờ được nữa mà yếu đuối bỏ cuộc, cũng như thời khắc bình lặng đáng sợ mang lại của hiện tại, đã một tuần trôi qua, em vì cái gì vẫn chưa từng động đậy? Dù chỉ là chút hy vọng nhỏ nhoi?
Ngắm nhìn người thương nhốt biệt vào tròng mắt, hắn đau đớn khi chiếc môi vòng cung từng đẹp đẽ nay hé mở khó khăn hấp thụ khí trời, hiện diện của đầu lưỡi bị quấn chặt bởi sắc trắng ám ảnh nhuốm bẩn màu máu tươi. Đau thật đấy, còn gì có thể tồi tệ hơn khi chính mình đã gây ra tất thảy hệ lụy nghiêm trọng đè nặng trên vai người này, chứ không phải là bản thân, người đang hoàn toàn lành lặn không chút sứt mẻ?
Ôm lấy nỗi lòng dằn vặt không bao giờ buông tha, bọng mắt sưng mọng bao đêm mất ngủ, hắn khép chặt mi, đến cuối cùng, vẫn chưa từng có cảm giác dòng nước nào đó đang ngang ngạnh cố gắng trực trào, là do hắn mạnh mẽ, hay vì toàn bộ giác quan đều nhất mực tin tưởng, Nguyên của hắn chắc chắn sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mộng tàn khốc?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro