CHƯƠNG 33 - XUẤT PHÁT TỪ TRÁI TIM


Hơi ấm nơi bờ ngực truyền đến mang cảm giác lạ lẫm, giọt nước trong veo từ chốn nào chạm nhẹ xuống gò má hắn. Làn mi cay rát bất giác nương theo phản xạ khẽ hé mở, đầu mũi giật thót đón nhận từng ấy hương thơm quá đỗi quen thuộc.


Thân nhiệt ấm áp lan tỏa khiến hắn trở nên trống rỗng, cố vươn tay, siết chặt lấy vòng eo gầy bao đêm mong nhớ, để chính mình có thể níu kéo loạt xúc cảm ngây ngốc dần hình thành trong tiềm thức.


Nguyên...tại sao lại có mặt tại nơi này?


Nguyên...tại sao lại dịu dàng ôm lấy hắn như chưa từng lướt qua vạn hồi ức kinh khủng của những ngày trước?


Hắn nhăn nhó đau đớn, chợt nhìn nhận cơ thể tàn tạ này chẳng còn chút sức lực, huống hồ ngực trái đang hoành hành những cơn thắt buốt khác nào từng nhát búa ngang tàn bổ dọc xuống.


Chút lay động phía người vừa bị níu chặt hơn, cố ép sát đến mức khoảng cách chẳng thể đong đếm bằng hơi thở. Nguyên nhíu mày, khóe mi ướt đẫm khiến cậu khó khăn nhận ra, cậu ngủ quên, và còn khóc.


"Nguyên Tử, em đã nhớ lại sao?"

Hắn thở dốc, nhướn người, chống tay nâng đỡ bản thân rời khỏi hình dáng ấy, giương ánh mắt hy vọng ngắm nhìn từng đường nét xinh đẹp chưa bao giờ phai mờ.


"Này cẩn thận..."

Thường thức mờ mịt vừa thức tỉnh khỏi giấc ngủ nửa vời, cậu bất giác đỡ lấy vai hắn, hành động có phần khẩn trương khiến hắn mường tưởng nên kết cục tốt đẹp đang dần được phủ lấp. Nguyên...thật sự còn quan tâm đến hắn sao?


"Nói đi, em nhớ lại rồi?"


"Tôi không hiểu anh đang nói gì"

Cố né tia vội vã thu gọn nơi tròng mắt nâu sẫm, bất chợt cảm nhận từng ấy yêu thương đong đầy trong một giây ngắn ngủi thực sự khiến cậu muốn vỡ òa ngay lập tức, nhưng chẳng phải cậu đã và đang khóc một cách yếu đuối hay sao?


"Đừng như vậy, em nhớ, em khóc, và còn ôm anh rất chặt...Nguyên Tử"


Lau nhanh khóe mi ướt nước, cậu thẳng thắn ngồi dậy cách xa hắn một khoảng cách nhất định mà bản thân cho là an toàn, bàn tay nhỏ vươn đến tựa hồ cố ngăn chặn hành động có thể đột ngột trở nên kích động nơi đối phương.


"Tôi chỉ cứu người mà thôi, bất cứ ai tôi đều sẽ sưởi ấm như thế, anh làm ơn đừng hiểu lầm!"


Nhìn thấy hắn dường như hẩng đi một nhịp xao lãng, cả cơ thể bần thần nghiêng ngả không vững trên mặt giường, trông đến thật có chút chua xót đáy lòng. Có phải...hắn đang cực kỳ thất vọng không?


"Em căm ghét anh như thế vẫn muốn giúp anh khỏe lại sao?"


"Anh tỉnh rồi thì uống thuốc đi, tôi phải về đây"

Tiếng sụt sịt từ đầu mũi nhức nhối, cậu toan nhanh chóng rời khỏi nơi vừa được hơi ấm từ hai bên vun đắp. Đột nhiên cánh tay gầy bị kéo ngược, sức mạnh yếu ớt không đủ khiến cậu mất thăng bằng, dù mong muốn cố gắng níu giữ đang dâng trào.


"Vương Nguyên, anh đói...một tô cháo..."

Hắn ngước nhìn cậu hệt như chú cún con sẵn sàng rơi rớt xuống vực sâu, điều đó càng khiến thâm tâm cậu dao động từng hồi, huống hồ gương mặt nhợt nhạt như trực chờ thông báo rằng, hắn thật sự sắp chết đến nơi nếu không được bồi bổ đúng lúc.


"Anh...nhờ vả nhầm người rồi, tôi làm sao có thể giúp anh nấu chứ?"

Cậu muốn tháo chạy, hay nói đúng hơn, lòng bàn tay tỏa nhiệt nóng từ hắn đang bám dính cậu đòi hỏi được khỏa lấp, càng đậm phần khiến tất thảy sự mạnh mẽ dồn nén bấy lâu đang căng tràn đến mức báo động, cảm xúc của cậu...sắp vỡ tung tan tành.


"T-tôi sẽ tìm công thức, xem như đây là lần cuối tôi thuận theo ý anh, đừng bày trò nữa"

Vội thu hồi cánh tay đung đưa giữa không trung ảm đạm, cậu quay lưng, đến cuối cùng đã có thể bước khỏi căn phòng mang vác ngàn thương tổn ám ảnh ngu muội ấy. Và, một lần nữa, cậu yếu đuối đến chướng mắt.


Tốt thôi, một tô cháo, và cậu sẽ mãi mãi biến mất khỏi tầm mắt hắn. Cậu nghĩ, cậu sẽ làm được.


Mỉm cười nhẹ hẩng dõi theo bóng hình thân thuộc từ tốn khuất dần về phía phòng bếp, cảm giác đón nhận khoảnh khắc bình yên trong phút chốc rạn nứt khe hở giữa ngực, nương tựa nơi tiềm thức u tối, hắn đang tìm cách kéo dài khoảng thời gian hệt như giấc mơ của hiện tại, chẳng khác nào tự lừa dối chính mình, mọi chuyện thật sự đang rất ổn...


"Cái quái gì thế này?"

Hắn đảo mắt xuống bộ đồ ngủ rộng rãi, giật thót, họa tiết trông ngu ngốc kỳ quặc, ống quần ngắn cũn còn xếch lên khỏi cổ chân, đây thật sự là lần đầu tiên hắn chứng kiến cơ thể cao ráo phong độ nơi mình bị thay đổi đến mất hình tượng như thế.


Mơ hồ nghĩ đến viễn cảnh không mấy chính trực, chẳng phải đích thân Nguyên đã giúp hắn thay bộ quần áo sũng nước hay sao? Vậy...cậu đã nhìn thấy những gì?


Bản thân trở nên mất bình tĩnh, đầu não lẫn tiềm thức bắt đầu biểu tình lây lan cả khuôn mặt đỏ ửng, nhưng thật kỳ lạ, hắn đang cười, một nụ cười nhạt nhẽo đầy khó hiểu.


Hắn xoa dịu ngực trái, mong mỏi khoảng thời gian bình lặng lúc này có thể giúp hắn sáng suốt nhìn nhận, bất chợt cảm thấy túi áo có một vật cộm ngứa ngáy, hắn có chút ngạc nhiên, chậm rãi lấy ra, là một mẩu giấy nhắn.


[Khi anh đọc những dòng chữ này, tôi không còn gì để hối tiếc, vì dù sao, cả ông trời dường như cũng đứng về phía anh]

Chữ viết này, là của ai?


[Tôi từng cho rằng bản thân hoàn toàn xứng đáng đứng ra bảo vệ Nguyên, nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Và anh biết không, khi chính tay mình quyết định viết ra đôi dòng ngu ngốc này, cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ ủng hộ anh, theo một cách nào đó, tôi chính là không can tâm, nhưng nhìn thấy Nguyên mỗi ngày sống trong dằn vặt đau khổ, gương mặt tiều tụy đáng thương, tôi có thể xác định. Có lẽ, anh là người duy nhất khiến Nguyên mỉm cười hạnh phúc]

Lời lẽ có phần mỉa mai, người này hẳn là Thiên Tỉ, nhưng tại sao không thể trực tiếp nói với hắn?


[Anh hãy chắc chắn rằng bản thân giữ bình tĩnh khi tiếp tục đọc. Tôi nhận ra, ngày hôm qua đối với Nguyên thật sự kinh khủng, cậu ấy gặp lại Đường Niên, cả tên Vũ Tuyền khốn nạn, cậu ấy đã nôn, và sợ hãi cùng cực khi đối mặt với bọn chúng]

Bọn chết tiệt ấy còn dám to gan làm tổn thương Nguyên lần nữa sao? Hắn thật sự muốn nổi điên, cảm giác bản thân mang đầy tội lỗi ngày càng bám nặng trên vai, quả thật là cực kỳ ngu ngốc khi quyết định buông tha cho ả em họ một cách dễ dàng như thế.


[Anh hiểu tôi muốn nói gì chứ? Chính là...Nguyên không hề mất trí nhớ]

Dịch đắng khô khan nơi cuống họng bất chợt trôi tuột xuống, hắn khó khăn điều tiết hơi thở, dòng chữ được cố ý nhấn mạnh sắc nét khiến đồng tử giãn to đau điếng.


Cái quái gì thế này? Nguyên...không mất trí nhớ? Không hề quên đi những ký ức ngày ấy? Vậy? Những hành động gây sát thương đau đớn đến mức bật máu kia là hoàn toàn có chủ đích? Vậy? Là cậu thực sự muốn dùng kế hoạch điên rồ này để rào cản mối quan hệ vốn yêu thương của cả hai khi trước?


Nguyên...em tại sao cố hướng mọi chuyện thành ra thảm hại thế này?


Sự thật ẩn chứa bao nhiêu là thương tổn hoen rỉ ấy...Liệu, có còn đơn giản muốn níu giữ tình cảm chỉ xuất phát từ một phía hay không?


[Anh hãy lắng nghe trái tim nên làm gì lúc này, Vương Tuấn Khải]

Vo tròn mảnh giấy đã sớm nhăn nhúm trên tay, hắn khép đôi mi dày, cảm nhận trái tim đang vỡ òa lấn át mạch máu, chất lỏng chua xót hòa quyện tan chảy khắp cơ thể đã thấm đượm mỏi mệt. Hắn...đã quá nhu nhược.

.

Màn cửa bắt nắng dễ dàng len lỏi gian bếp rộng lớn, thân ảnh nhỏ nhắn khẽ khuấy đều thức ăn đặc kệt trong nồi áp suất.


Khải rời khỏi phòng, nhẹ nhàng bước đến phía sau, nhướn người quan sát chuyện gì đang xảy ra khiến không khí bao chặt một mùi khô khét.


"Vương Nguyên"


Nguyên đột ngột giật nảy đón nhận thanh âm trầm khàn bên tai, bất giác theo phản xạ quay thành một vòng lớn, dùng tấm lưng gầy hòng che đậy nồi cháo nóng hổi được thực hiện theo công thức lưu lạc trên mạng.


"Đừng nhìn! Chưa được!"


"Cẩn thận!"

Cánh tay theo đà chuyển động trong một khoảnh khắc suýt nữa chạm phải thành nồi đang bốc khói, hắn hốt hoảng nắm lấy bắp tay xương kéo ngược vào lòng mình.


"Muốn thành con thỏ cháy khô sao?"

Ánh mắt chân thành lo lắng khiến cậu cảm tưởng vừa được cứu thoát khỏi nguy hiểm trong tích tắc, huống hồ cái nắm tay chặt chẽ buộc gò má cậu dựa hẳn vào ngực hắn làm điểm tựa, cả hương thơm mặn đắng thuộc về biển xanh ấy...Nó khiến cậu muốn phát điên.


"A-anh ra ngoài đi, tôi sẽ mang cho anh sau..."

Nhịp tim hỗn loạn biểu thị qua chất giọng ngập ngừng, cái chớp mắt vô thức đánh tan sự ngượng ngùng đang dần kích thích cả vành tai ửng đỏ. Trông cậu lúc này tựa hồ có thể khiến hắn buông xuôi nhào đến níu chặt lấy cậu trong vòng tay. Vì, nhìn cậu giả vờ không để tâm càng thu hút hơn nhiều so với vẻ đáng yêu thường nhật.

.

"Đây, có mệnh hệ gì cũng đừng trách tôi"

Nguyên đặt chiếc tô chứa đầy sắc trắng của cháo thơm, mùi vị ngon lành hoàn toàn thôi thúc cơn thèm ăn từ hắn.


Hắn bình lặng nhìn lấy bát cháo do chính tay cậu chuẩn bị, hơn nữa còn có rất nhiều thịt bổ dưỡng, khẽ khịt mũi, vô thức đảo mắt ngắm nhìn gương mặt đã khắc ghi đậm sâu trong tiềm thức, đôi môi ngày ấy bao lần khiến khao khát trỗi dậy thèm muốn được chiếm hữu. Phải, hắn làm sao quên được...đã từng biết bao ước mộng đơn thuần không cách nào thực hiện.


"Nhìn cái gì? Không đời nào tôi đút anh"


"Em hiểu anh thật, nhưng anh đã nói gì sao?"

Nhận lấy cái nhếch môi trêu chọc quen thuộc, cậu quay đầu tránh né, không muốn để hắn biết rằng, những lời nói mỉa mai hoặc là cố tình bóc mẻ khiến ngực trái cậu đập âm ỉ. 


Hắng giọng, cố trở lại vẻ ngoài lạnh nhạt thường thức.


"Xong rồi đúng chưa? Tôi về"


"Được, anh ăn xong sẽ nghỉ ngơi, đừng lo"


Cậu nhướn mày, bất bình trước thái độ không xem ai ra gì phía hắn, hơn nữa, không phải nên có một tiếng cảm ơn theo phép lịch sự tối thiểu sao? Vì sợi dây tơ mỏng manh liên kết giữa hai người từ lúc nào đã phai nhạt chẳng còn chút cảm nhận vương vấn, đã trở thành người xa lạ rồi.


"Anh còn phải uống thuốc, đừng làm lơ chuyện đó"


"À...được"


"Rõ ràng là anh đang làm lơ"

Trong lòng đột ngột ồ ạt thứ cảm xúc gây khó chịu, cậu thở dài, tự động quay về mặt ghế còn đang ẩm hơi nóng do cậu toan định bỏ đi trước đó vài giây.


"Vậy đợi anh ăn xong hẳn về, được không?"

Hắn mỉm cười, nắm bắt tính cách cứng đầu từ đối phương đã trở nên dễ dàng đến độ chẳng cần suy nghĩ nhiều, vì hắn hiểu rõ hơn ai hết, chi bằng tỏ ra lạnh lùng, có lẽ càng thu hút cái dáng vẻ đang cố tỏ ra không quan tâm ấy, hay nói đúng hơn, chính là do cậu rất ghét bị người khác xem thường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kaiyuan