Phần I.2
🕊 PHẦN I – NGƯỜI ĐẾN TỪ CỔ ĐẠI
🎬 Chương 3: Ảnh Hậu Trở Lại
Ba ngày sau khi tỉnh lại, Hạ Dao — hay đúng hơn, Lâm Nguyệt Y trong thân xác của Hạ Dao — được xuất viện. Ánh nắng buổi sớm chiếu qua lớp kính bệnh viện, lấp lánh như phủ lên nàng một lớp sương bạc. Chiếc xe tự động chờ sẵn, trượt đi êm ru giữa phố xá rực rỡ đèn điện. Nàng nhìn qua khung cửa kính, thấy thế giới này kỳ diệu đến khó tin: những tòa nhà cao chọc trời, bảng quảng cáo chuyển động, dòng người vội vã. Cảm giác vừa xa lạ, vừa bi thương.
"Đây là thế giới của tương lai..." — nàng khẽ thốt, bàn tay đặt lên mặt kính lạnh — "Nhưng sao con người vẫn mang ánh mắt giống cung đình: dối trá, hào nhoáng, và cô độc."
Chiều hôm đó, công ty giải trí DRC Entertainment thông báo họp báo khẩn. Phóng viên, truyền thông, fan hâm mộ chen chúc tại tầng 32, nơi ánh đèn flash sáng rực như ngày lễ. Ai nấy đều muốn chứng kiến "Ảnh Hậu Hạ Dao" — người vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần — lần đầu tiên xuất hiện sau vụ tai nạn. Tin tức, bình luận, hashtag phủ kín toàn bộ mạng.
Tần Dực, trong bộ vest đen cắt may sắc sảo, bước lên bục. Ánh sáng trắng phản chiếu trên kính mắt anh khiến khuôn mặt thêm nghiêm nghị.
"Xin cảm ơn mọi người đã có mặt," anh nói bằng giọng trầm ổn. "Sau thời gian điều trị, cô Hạ Dao đã hồi phục và sẽ tiếp tục hợp tác cùng DRC trong dự án Thần Ngữ – Truyền Thuyết Kỷ Nguyên."
Tiếng reo hò bật lên. Ống kính lia về phía cánh cửa chính, nơi ánh sáng dịu vàng đang mở ra. Từng bước chậm rãi, Hạ Dao xuất hiện.
Nàng không trang điểm cầu kỳ như mọi khi. Chỉ mặc áo sơ mi trắng cổ cao, quần đen dài, tóc búi nhẹ sau gáy — giản dị đến mức lạ lùng. Nhưng khi nàng ngẩng đầu, cả sảnh lặng đi. Ánh mắt ấy, trong như hồ thu, sâu như giếng cổ, mang theo thứ khí chất khiến người ta không dám thở mạnh.
Một phóng viên ngập ngừng hỏi:
"Cô... có vẻ khác trước rất nhiều. Có phải cô đang thử phong cách mới?"
Nguyệt Y nghiêng đầu, môi cong nhẹ.
"Phong cách ư?" — nàng nói, giọng nhẹ nhưng rõ ràng — "Ta chỉ vừa nhớ lại mình từng là ai."
Câu trả lời khiến cả sảnh xôn xao. Một vài người quay sang nhau thì thầm, máy ảnh chớp liên hồi. Tần Dực, đứng bên cạnh, thoáng cau mày. Trong đôi mắt kia, anh thấy một điều gì đó không thể định nghĩa: một linh hồn từng trải qua lửa máu, quyền lực và phản bội.
Sau buổi họp báo, nàng trở về phòng nghỉ. Cô trợ lý trẻ Lục Tư nhanh nhẹn mang nước tới, cười tươi:
"Chị Dao, hôm nay chị đỉnh thật sự! Fanpage tăng gần một triệu lượt theo dõi rồi đó!"
Nguyệt Y mỉm cười, đôi mắt nhìn cô gái qua gương:
"Fan... là những người ủng hộ ta?"
"Vâng, fan là người yêu mến chị, thần tượng chị đó."
Nàng khẽ lặp lại: "Thần tượng..." rồi cười khẽ.
"Ở thời ta sống, người ta quỳ trước thần linh. Giờ, họ quỳ trước người mang ánh sáng. Thế gian đổi thay, mà lòng người vẫn thế."
Cửa phòng bật mở bằng âm thanh "tách" nhẹ. Tần Dực bước vào. Hắn vẫn trong bộ vest đen, tay cầm tập tài liệu, ánh nhìn sắc lạnh mà điềm tĩnh.
"Hôm nay cô làm rất tốt," hắn nói, giọng nhàn nhạt. "Báo chí sẽ phát sóng toàn quốc. Sự nghiệp cô sẽ trở lại nhanh thôi."
Nàng quay lại, ánh mắt không hề tỏ vẻ cảm kích.
"Ngươi cứu ta... cũng vì ta mang lại lợi ích cho công ty, phải không?"
Tần Dực dừng lại, nhìn nàng bằng ánh mắt khó đoán.
"Cô nghĩ ai cũng mưu mô như vậy?"
"Không phải ta nghĩ. Ta chỉ hiểu, ở bất kỳ thời đại nào, quyền lực đều quyết định việc ai được cứu, ai bị bỏ."
Không khí giữa hai người như đặc quánh. Ánh nhìn của nàng quá tĩnh, giọng nói quá bình thản, khiến anh không khỏi dao động. Anh khẽ nhíu mày:
"Cô không giống Hạ Dao trước đây chút nào."
"Ta không phải cô ta."
Anh cười nhẹ, giọng thấp như gió:
"Vậy cô là ai?"
Nàng nhìn thẳng vào anh, ánh mắt sâu thẳm như bóng trăng trên hồ.
"Là người từng chết vì tin vào tình yêu, và giờ chỉ sống vì chính mình."
Tần Dực im lặng thật lâu. Ánh đèn từ gương phản chiếu lên khuôn mặt nàng, nửa sáng nửa tối, vừa mong manh vừa kiêu hãnh. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông điều hành cả tập đoàn giải trí cảm thấy tim mình lệch nhịp trước một người phụ nữ.
Đêm ấy, mạng xã hội bùng nổ.
[#ẢnhHậuHạDaoTáiSinh]
[#KhíChấtNữVươngTrỗiDậy]
[#TầnDựcVàHạDaoÁnhNhìnKỳLạ]
Clip nàng bước ra sân khấu — ánh mắt kiêu hãnh, giọng nói quyền uy — lan truyền như bão. Các tiêu đề xuất hiện khắp nơi:
"Ảnh Hậu sống lại sau tai nạn: Hạ Dao phiên bản mới khiến cả giới giải trí choáng ngợp."
"Từ kiêu ngạo đến thần bí — Hạ Dao thực sự đã tái sinh."
Nguyệt Y ngồi trong phòng, ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt. Nàng chạm tay lên hình ảnh bản thân — nụ cười lạnh, đôi mắt sáng.
"Nếu thế gian này muốn tôn thờ hình ảnh," — nàng khẽ nói — "thì ta sẽ trở thành hình ảnh mà họ không bao giờ quên."
Ngoài khung cửa kính, đèn thành phố rực rỡ như sao trời. Từ nơi xa xăm của một vương triều đã lụi tàn, một linh hồn đang bước lại lên ngai vàng — chỉ khác rằng, ngai vàng giờ làm bằng ánh sáng.
Chương 4: Hợp đồng định mệnh
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua lớp rèm mỏng chiếu vào căn penthouse tầng 60 mà công ty sắp xếp cho nàng. Căn phòng rộng, sang trọng đến mức lạnh lẽo, mọi thứ ngăn nắp vô cảm như thể chỉ để chụp ảnh quảng cáo chứ không dành cho một người thật sự sống ở đó. Nguyệt Y mở mắt, nghe tiếng chuông cửa vang lên. Lục Tư thò đầu vào, giọng ríu rít:
"Chị Dao ơi, anh Tần bảo chị đến văn phòng chính ký hợp đồng phim mới. Anh ấy nói... sáng nay nhất định phải có mặt."
Nàng khẽ gật đầu, đứng dậy. Cử chỉ từng động tác đều mang vẻ tao nhã của người từng học lễ nghi cung đình: kéo áo, cài nút, chỉnh tóc, không một giây lãng phí. Trong gương, người phụ nữ kia đã không còn là minh tinh rối loạn sau tai nạn, mà là một nữ vương sắp bước ra chiến trường mới.
Phòng làm việc của Tần Dực nằm trên tầng 72, cao nhất của tòa nhà DRC. Cửa kính mở rộng, ánh sáng tràn ngập, còn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc đen bóng kia đang ký tài liệu, dáng vẻ như một vị chúa tể. Khi nàng bước vào, anh chỉ ngẩng lên khẽ:
"Đến rồi à. Ngồi đi."
Trên bàn là tập hồ sơ dày, bên trên ghi tên dự án: "Ký Ức Sao Rơi".
"Phim điện ảnh?" nàng hỏi, giọng thản nhiên.
"Không chỉ là phim," anh đáp. "Đây là dự án lớn nhất năm, đầu tư toàn cầu. Vai nữ chính đã được định là cô. Tôi muốn cô ký ngay hôm nay."
"Vì sao gấp vậy?"
Tần Dực nhìn nàng, đôi mắt như chứa một dòng điện vô hình.
"Vì người khác cũng muốn vai đó. Tôi không thích chờ đợi."
Nàng khẽ nhướn mày, môi cong lên thành nụ cười nhẹ, ánh nhìn không hề e dè.
"Vậy nếu ta nói không?"
Không khí lập tức căng lại. Tần Dực khẽ đặt bút xuống bàn, ngả người ra sau ghế, giọng anh hạ thấp, trầm và chắc:
"Tôi cứu cô, bảo vệ hình tượng của cô, tổ chức họp báo cho cô trở lại. Tôi chỉ cần một chữ ký."
Nàng nhìn thẳng vào anh, ánh sáng trong mắt phản chiếu qua kính cửa sau lưng.
"Ngươi thật giống người ta từng biết... cũng dùng ơn nghĩa để trói buộc."
Anh sững lại, nhưng chưa kịp nói thì nàng đã cầm lấy cây bút. Bàn tay trắng mảnh của nàng lướt nhanh, ký tên dứt khoát: Hạ Dao. Rồi nàng đặt bút xuống, giọng nhẹ như gió:
"Được thôi. Nhưng ngươi nhớ — ta không thuộc về bất cứ ai."
Tần Dực nhìn chữ ký, một nét mềm mại nhưng kiên định. Có điều gì đó trong ngực anh khẽ chấn động, như thể người phụ nữ trước mặt không chỉ là diễn viên, mà là một bí ẩn khiến anh bất giác muốn phá giải. Anh hỏi, giọng thấp hơn:
"Cô từng yêu ai chưa?"
Câu hỏi làm không khí ngưng lại. Nguyệt Y ngẩng đầu, đôi môi thoáng nhếch, nụ cười không chạm tới mắt.
"Từng yêu đến mức mất mạng. Từ đó, ta chỉ sống vì điều mình muốn."
Tần Dực mím môi, không nói thêm. Có thứ gì đó trong giọng nàng khiến tim anh co thắt — một nỗi mất mát quá thật, quá sâu để là diễn. Anh đột ngột đứng dậy, đi về phía cửa kính, nhìn ra thành phố đang loang nắng:
"Cô biết không, cô khác hẳn mọi người trong giới này. Không giả tạo, không nịnh bợ. Nhưng chính điều đó sẽ khiến cô bị cô lập."
"Ta không cần ai đứng bên. Một ngọn đèn cũng đủ soi đường."
Giọng nàng nhẹ, nhưng khi nói ra, căn phòng như lạnh thêm vài độ. Tần Dực quay lại, nhìn nàng thật lâu, ánh mắt phức tạp. Anh không hiểu vì sao, giữa những người phụ nữ từng cố gắng quyến rũ anh, chỉ mình nàng khiến anh vừa thấy... nguy hiểm, vừa muốn lại gần.
Khi nàng rời khỏi phòng, anh vẫn đứng nhìn theo. Hình dáng mảnh mai trong bộ váy đen lướt qua ánh sáng, từng bước chậm mà dứt khoát, như một nghi lễ đăng cơ trong im lặng. Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm:
"Hạ Dao... hay là ai khác trong thân thể cô?"
Chiều hôm đó, hợp đồng được ký chính thức. Tần Dực và Hạ Dao sẽ cùng đóng vai chính trong Ký Ức Sao Rơi — câu chuyện về hai linh hồn xuyên thời gian, bị ràng buộc bởi một định mệnh lặp lại. Trùng hợp đến rợn người.
Tin tức lan khắp mạng, fan nổ tung:
[#CPMớiCủaTầnDựcVàHạDao]
[#PhimXuyênThờiGianHayLàĐịnhMệnhThật]
Nguyệt Y đọc dòng tiêu đề, khẽ mỉm cười.
"Định mệnh ư? Nếu số mệnh dám trói ta thêm lần nữa... ta sẽ khiến nó khuất phục."
Bên kia thành phố, Tần Dực nhìn bảng dữ liệu chạy trên màn hình, ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt sắc lạnh. Dưới đáy mắt ấy, lại có một tia sáng không thể che giấu — thứ cảm xúc mỏng như sợi chỉ, nhưng một khi đã chạm, không ai thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro