Chương 32: Một ngày lật lại sự hoài niệm
Mặt trời hôm nay vẫn mọc đúng hẹn, những chú chim vừa bay đi vừa hót líu lo, bươm bướm thì đang bay lượn quanh hoa lá cây cỏ. Tia nắng hắt vào khung cửa sổ, Đức Hiếu và Hoài Nhi, hai người… vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Âm thanh ồn ào của đám trẻ con chạy nháo nhào ngoài kia, kèm theo những tiếng cãi vã rộn ràng, khiến buổi sáng bỗng chốc trở nên náo loạn. Tiếng chó sủa inh ỏi hòa cùng khiến không khí càng thêm hỗn độn. Hoài Nhi khẽ cau mày, đôi mắt chưa kịp tỉnh táo đã phải mở ra vì quá khó chịu. Cô chống tay bật dậy khỏi giường, mái tóc rối bời, cơn đau âm ỉ nơi lưng dưới khiến cô khẽ nhăn mặt.
Quay đầu ra cửa sổ, thì ra là đám bạn phá phách của cô. Họ tụ tập lại ở sân cỏ của trường và đang trêu chó. Người thì dậm chân, vỗ đùi, bên chó bên người thi nhau dọa nhau. Sân cỏ tấp nập hẳn lên trong chốc lát.
Lúc ấy, Hoài Nhi khẽ mở cửa sổ, đưa đầu ra ngoài và hét lớn:
"Ê! Bọn mày chơi vậy không sợ rách quần hả?"
Tiếng hô lúc này khiến đám bạn khựng lại, hợp thành một đội cùng nhìn lên tầng 4 của trường.
"Ủa? Hoài Nhi?!" – Cả đám mắt tròn mắt dẹt kêu lên.
Diệu Hà: "Mày về từ khi nào vậy?"
Hải Ly: "Chắc là hôm… Á! chạy đi chó đuổi bây ơi!"
Thế rồi, cả đám cuống quýt kêu toáng lên, thi nhau chạy khỏi đám chó hung hãn. Có đứa chạy còn đâm hẳn vào lưng đứa chạy trước.
Hoài Nhi nhìn theo mấy cái bóng chạy hộc tốc dưới đấy, cô cười nhẹ, bọn họ thật dại dột!
Sau đó, cô che rèm lại để tránh đi ánh nắng chói chang. Nhìn sang người yêu mình, thì khựng lại, đã thấy Đức Hiếu lấy chăn che kín hết mặt mình. Cô bỗng cảm thấy mình chột dạ làm sao, mới đến đặt tay lên người anh.
"Dậy đi anh, em che nắng rồi."
Nghe vậy, anh mới he hé nhìn, rèm đã thả, còn bên cạnh là Hoài Nhi, bèn lẳng lặng chui ra từ chăn. Anh cất lời nói.
"Em đói chưa? Chúng ta xuống ăn nha?"
Hoài Nhi gật đầu, cô đồng ý xuống căn tin cùng anh vào buổi hôm nay, cái quan trọng là sẽ khác với bữa ăn tối qua.
Cho đến mười phút sau, hai người mới chuẩn bị xong. Đức Hiếu xung phong búi tóc cho Hoài Nhi, khiến cô thấy ấm lòng.
"Xong rồi, chúng ta đi thôi." – Anh nói.
Hai người cùng nhau đi trên hành lang bởi sự chỉ dẫn của đám lính. Hoài Nhi vui vẻ thênh thang trên mảnh đất, mảnh tầng hiện tại mà gia đình cô đang sở hữu. Còn Đức Hiếu theo sau vừa sải bước vừa chiêm ngưỡng cái sự dễ thương của bạn gái. Lần này, anh vẫn bước đi chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể vẫn tuân theo lời nói của vị quản gia.
"Cô chủ, thiếu gia! Buổi sáng tốt lành. Hai người theo lối này ạ!"
Vị quản gia sau bao nhiêu thời gian lặn lội thì ông mới xuất hiện, và bắt gặp hai người. Sau đó, ông mới cho người theo họ để bảo vệ họ từng ngõ ngách.
Tiếng bước chân dồn dập gần dồn đến sảnh, những người xung quanh vừa thấy thì họ đã đứng vào một góc nhường đường.
Như thành lệ, ông Hoàng, bà Hoàng vẫn để ý tới con cái của họ mỗi khi Hoài Nhi sải bước qua mặt họ.
Tuy nhiên, với lần này, họ phát hiện ra một điều…
Có một chàng trai đang theo sau con gái mình.
Ánh mắt ông Hoàng sượt qua dáng vẻ của Đức Hiếu một cách sắc lạnh, như lưỡi dao mỏng lướt qua mặt nước, để lại những gợn sóng nhỏ trên gương mặt vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh của ông.
Bà Hoàng thì khẽ nhíu mày, ánh mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới. Đối với họ, sự xuất hiện của một chàng trai lạ, lại được đám lính đối xử đặc biệt như vậy, không thể nào là ngẫu nhiên.
Hoài Nhi như mọi khi, cô không hề ngoảnh lại hay biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô vẫn sải bước tự tin, đôi môi chỉ hơi mím lại như thể cố nén một nụ cười. Nhưng cô không hề biết rằng, điều mà cô cảm nhận được lại là hai luồng ánh nhìn của bố mẹ đang xoáy vào lưng mình.
Đức Hiếu đi phía sau, đôi mắt vẫn bình thản, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên như đã lường trước phản ứng này. Anh cúi nhẹ đầu khi ánh mắt ông Hoàng bắt gặp mình, một động tác vừa lịch thiệp, vừa đầy thách thức ngầm.
"Cậu ta là ai?"
Bà Hoàng nhanh chóng dò xét tới vị quản gia. Ông nghe vậy, bắt đầu lắp ba lắp bắp nói:
"Dạ dạ… Đó là thiếu gia ạ."
Nghe được hai tiếng "thiếu gia", cả hai ông bà mới trợn tròn mắt đưa mắt sang nhìn ông. Có phải là đang nói dối không? Một trần đời nào mà con gái nhà họ Hoàng lại đi tiếp xúc với những chàng trai lạ trực tiếp như thế?
Ông Hoàng cau mày, đôi mắt sắc lạnh hẳn lên, ông muốn lột trần lời nói lắp bắp kia. Giọng ông trầm thấp nhưng đanh thép:
"Thiếu gia? Thiếu gia nhà nào? Tại sao tôi chưa từng nghe qua?"
Bà Hoàng không muốn trần trừ, nhích người về phía trước, như muốn ép thêm lời khai từ vị quản gia. Làn khói mỏng bao phủ khiến mọi thứ trở nên mờ mịt.
"Dạ thưa, là thiếu gia mà cô chủ đã tự khẳng định đó ạ."
"Khẳng định?" – Bà nhướn mày, giọng bà sắc lạnh đến mức làm ông run rẩy thêm một bậc.
Không khí trở nên nghi hoặc và ngột ngạt. Ông Hoàng thở dài, ngoắc ngoắc ngón tay lại, thì thào với vị quản gia một điều gì đó. Nghe xong, ông chỉ gật đầu nhẹ, rồi quay đi như chưa có chuyện gì xảy ra…
[…]
Bước vào căn tin, hai người có thể cảm nhận từng ánh mắt đổ dồn về phía mình, bao gồm cả những bạn học cùng lớp.
Vô vàn tiếng xì xào khe khẽ vang lên từ phía bàn gần đó, không ai khác chính là những người bạn lắm chuyện hay đi đồn thổi từ cái này đến cái nọ.
Trường hợp mà Hoài Nhi đi với người yêu, chắc chắn thì cũng không thể thoát khỏi sự ngoại lệ này. Ánh mắt nào ánh mắt đấy cứ đắm đuối, phải chăng đây là lần đầu tiên dám công khai, dám hành động, từng bước chân như phải cẩn thận hơn để không phá hỏng khoảnh khắc này.
"Anh ơi ngồi chỗ kia nha! Có bạn em ở đấy."
Đức Hiếu quay sang, giọng trìu mến:
"Tùy em thôi. Ra đó trước đi. Nhớ bê xuất ăn cẩn thận."
"Vâng ạ."
Cô gật đầu lia lịa, sau đó thì thong thả bước đi nhưng vẫn cẩn thận gìn giữ bữa sáng của mình. Cô hy vọng rằng bữa ăn hôm nay vẫn êm đềm như hôm qua.
Đức Hiếu vẫn tiếp tục theo sau Hoài Nhi, gương mặt giữ nguyên vẻ thản nhiên. Nhưng ánh mắt anh không bỏ sót một ai, vẫn để ý rồi lướt qua từng người một trong căn tin, như muốn ngầm nhắn nhủ:
"Nhìn đủ chưa?"
Mỗi bước đi của anh đều vững chãi, tạo cảm giác như cả không gian đang nhường đường cho hai người.
Trái lại, cô lại tỏ ra chẳng mấy bận tâm. Cô đã quá quen với những ánh mắt tò mò hay những lời bàn tán sau lưng. Tuy vậy, cô không thể phủ nhận rằng lần này có chút khác biệt. Sự bảo vệ của Đức Hiếu khiến mọi thứ hiện diện rõ ràng hơn, và cũng… khó che giấu hơn.
"Cậu ta là… là người yêu của cô chủ đó à?"
Những tiếng thì thầm dần lớn hơn, như vừa phát hiện một tin tức động trời.
Đức Hiếu quay đầu nhẹ, nhìn Hoài Nhi, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
"Họ biết rồi mà họ còn thắc mắc làm gì nhỉ? Mệt mỏi."
Cô chỉ liếc anh một cái, rồi nói:
"Ừ. Có khi chúng ta thật sự trở thành chủ đề tháng này đấy."
"Ừ, không phải chủ đề thì phí cả buổi sáng nay rồi." – Đức Hiếu nhún vai, giọng điệu vừa đùa cợt vừa châm chọc.
"Thôi nào, chúng ta ăn thôi, đủ ngầu rồi đấy." – Hoài Nhi liếc nhẹ lần nữa.
Thì thầm với nhau xong, họ mới dùng bữa. Không chỉ thế, đôi lúc hai người còn cười cợt với nhau, đám đông vẫn luôn dùng tới ánh mắt bám theo như hình với bóng, và những lời xì xào vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
[…]
"Không à! Tức quá! Anh biến đi cho khuất mắt tôi!" – Hoài Nhi gào lên, quay mặt đi chỗ khác.
"Thôi thôi! Anh xin lỗi, xin lỗi mà! Lỗi do anh hết!" – Đức Hiếu xích lại gần cô, cố gắng dỗ dành.
Cô tức giận quay mặt đi chỗ này rồi đến chỗ khác, cũng không tài nào mà giấu nổi được sự bực bội. Đức Hiếu bất lực, bèn đưa cho cô một món ăn vặt.
Nhưng… cô lại vô tình hất mạnh món ăn đi. Món đồ ngọt văng ra xa, rơi xuống một cách lặng lẽ nhưng cũng đủ để khiến không khí càng trở nên căng thẳng.
Anh đứng đó, nhìn cô mà lòng như thắt lại, lặng im đặt tay lên trán mình. Anh không thể khuyên răn nổi nữa, không thể làm được gì ngoài cảm nhận được sự lạnh nhạt và hờn dỗi từ người yêu.
Đức Hiếu gãi đầu một chút, anh mới hít một hơi dài, chầm chậm bước đến gần cô.
Và thế là… một tay anh vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng mình trong một động tác nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Đương nhiên, Hoài Nhi sững lại.
Tuy cô rất khó chiều và siêu vướng bận ở vấn đề vỗ về, nhưng dẫu thế, anh vẫn chịu khó dỗ dành cô. Không những không bỏ rơi cô, mà còn yêu chiều cô hết mực.
Cảm giác ấm áp lan tỏa từ cơ thể anh khiến cô không thể giãy giụa được nữa, dù trong lòng vẫn đầy bực bội.
Đức Hiếu không nói thêm, chỉ cho phép cô vùi đầu vào vai mình, sự âu yếm trong cử chỉ đó như muốn xoa dịu cơn giận.
"Em giận cái gì?"
Anh thì thầm, giọng mềm mại như cố gắng làm dịu đi những cảm xúc đang dâng trào trong cô.
Hoài Nhi không chịu nói, nhưng cơ thể cô đã mềm đi trong vòng tay anh. Anh áp mặt vào tóc cô, cảm nhận nhịp thở của cô và sự ấm áp từ cơ thể cô truyền sang mình, những cử chỉ thân mật này như muốn nói lên tất cả. Dù lời nói có thể không đủ, nhưng hành động lại mang đến sự an ủi và gần gũi vô cùng.
"Anh sai, anh sai. Anh yêu em, được chưa nào?"
"Yêu chứ không phải thích nhá, đồ ngốc!" – Cô phồng má, nhìn thẳng vào anh.
"Được, anh yêu em…"
Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, ôm cô càng siết chặt hơn, nhưng vẫn chắc chắn rằng sẽ không để cô khó thở.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro