Chương 39: Bản án tử hình
Chiếc xe sang trọng đến từ trạm xe danh tiếng nhất thành phố, đang lướt qua những con phố, mang theo cả tập thể A4.
Trên xe, những tiếng cười đùa thân thiết xen lẫn những cái nhìn lo lắng, bất an. Bởi lời nói vừa rồi của Hoài Nhi, dù không dài dòng, nhưng lại khiến không ít người sởn gai ốc. Một tia lửa nghi ngờ bất giác bùng lên một cách đáng ngờ, như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng mọi người.
Hoài Nhi không có chút áy náy gì, vẫn giữ nguyên vẻ bình thản trên mặt mình. Theo cô, cô tin rằng lời của mình không sai. Bởi lẽ, giác quan của cô giống như một thiên thần hộ mệnh, luôn dẫn đường chỉ lối. Nhưng vẫn có một chút lo lắng, vẫn quanh quẩn trong thâm tâm cô. Nếu chuyện này sai, cô sẽ phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, và điều đó khiến cô không khỏi lo lắng.
Cảm giác nôn nao vì quên uống thuốc chống say khiến Hoài Nhi càng thêm mệt mỏi. Cô ngả đầu lên vai Đức Hiếu, cần tìm một chút an ủi. Đức Hiếu chỉ cần nhìn cô, cũng hiểu rõ, rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa dịu má cô, như một cách giúp cô thoải mái hơn.
Bỗng nhiên, chiếc xe thắng gấp vào một nhà để xe, khiến mọi người trên xe chao đảo, tí nữa thì có người bay khỏi ghế. Đức Hiếu kịp nắm chặt tay ghế, đồng thời cũng giữ lấy Hoài Nhi, không để cô bị ngã. Tiếng thở phào nhẹ nhõm chưa kịp vang lên, thì cả lớp đã bị giục xuống xe.
Cả một tập thể xuống xe cùng những cái đầu choáng váng, nhưng khung cảnh trước mắt đã đánh tan đi tất cả điều đó. Không còn là thành phố nhộn nhịp, mà là một không gian giống như vùng đất lạ lẫm, hoang vu như sa mạc.
Mặt đất và bầu trời bị nhuộm bởi sắc vàng u ám, tựa như sắc màu của chiếc lá mùa thu. Làn khói mờ đục bao phủ nửa không gian bên kia, len lỏi qua từng không gian, di chuyển như những linh hồn lạc lối. Phải chăng có điều gì mờ ám đang đợi chờ những tiếng bước chân của một tập thể lớp.
Hoài Nhi cảm thấy bất an. Cô nhìn quanh, mọi thứ ở đây thật khác biệt, như đang bước vào một thế giới khác. Đức Hiếu cũng không giấu được sự lo lắng. Anh nắm chặt tay Hoài Nhi, muốn bảo vệ cô khỏi bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Tuy vậy, cho dù làn khói tỏa ra mờ đậm như thế nào, rồi cũng phai nhạt đi. Cả tập thể lớp bắt đầu tiến sâu vào làn khói, từng bước chân rộn ràng nhưng đầy thận trọng. Làn khói dày đặc dần tan đi.
Và rồi…
"TRỜI ĐẤT ƠI!"
Lớp phó học tập bỗng chốc hét lên thất thanh. Sau đó… ngất đi trong vòng tay của hai người bạn.
"LỚP PHÓ HỌC TẬP NGẤT XỈU RỒI!"
Tiếng hô hoán vang lên, làm không khí càng thêm hỗn loạn. Bất ngờ hơn, cảnh tượng trước mắt trở nên lạnh lẽo đến rợn người, không ai có thể miêu tả được.
Tất cả đều thi nhau chết lặng, chân tay bủn rủn, không còn sức lực.
Trước mặt cả lớp, lớp trưởng, người từng là chỗ dựa vững chắc nhất, người từng kéo điểm thi đua cho cả lớp, cũng như bảo vệ quyền lợi và luôn đứng về phía lớp… đang bị treo trên một tấm bảng đã cũ kĩ đầy bụi bặm.
Hai tay, hai chân của anh đều bị xích chặt. Những dây xích nặng nề kéo căng, như muốn xé toạc cơ thể. Anh đang tựa vào tấm bảng sau lưng, đầy vết nứt, như một cảnh báo cơ thể anh cũng sắp tan ra một cách tàn bạo. Mắt anh vẫn mở, nhìn cả lớp với sự bất khuất. Sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt tái nhợt.
Hải Ly: "Sao… có thể như thế được?!"
Chưa xong, một bóng đen bước ra từ phía sau lớp khói còn lảng vảng. Hắn ta mặc một bộ đồ màu đen kín mít, che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ nguyên đôi mắt ớn lạnh đầy ám ảnh.
Giọng nói hắn trầm như đanh thép, chỉ thẳng vào mặt lớp trưởng, rồi nói:
"Đến rồi sao? Nhìn đi! Lớp trưởng của các người đấy. Thật là một cái tội không thể tha thứ!"
Phương Anh: "Ngươi… ngươi là ai?!"
???: "Không cần biết. Tập chung vào người đứng đầu của các người đi!"
Tuyết Trang: "Mày đã làm gì để ra nông nỗi như này vậy?"
Lớp trưởng: "Tao có làm gì đâu… Này… tha cho tôi đi mà."
???: "Tha thứ? Một dự án ám sát vẫn đang thực hiện, xem ra là cậu có chủ đích lớn lắm nhỉ?"
Những lời buộc tội như những nhát dao sắc bén, xuyên thẳng vào vào lòng các thành viên lớp. Nhưng ngay lập tức, lớp trưởng ngẩng cao đầu, anh dùng hết sức bình sinh để đáp lại:
"Tôi không làm! Tôi hoàn toàn vô tội! Tôi không giết người, các người toàn là dối trá!"
Lớp trưởng vừa nói xong, một đám người lạ mặt từ đâu ra. Mỗi góc chui ra từ một đến hai người. Cả lớp như bị bao vây, liền xúm lại với nhau, xem nó như một sự cảnh giác để vỗ về nhau.
Giọng của lớp trưởng vang lên không ngừng, như một lời khẩn cầu tuyệt vọng giữa không gian vừa căng thẳng vừa trống rỗng. Những bóng đen kia không hề dao động, với lại, hắn chỉ nhếch mép một cái, hai con ngươi xoáy sâu vào anh.
"Vô tội hả? Ngươi biết bản thân mình đã gây ra tội nặng như thế nào không?"
Nói rồi, một tên khác cũng bước ra với một thanh kiếm dài sắc nhọn. Lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh sáng vàng nhợt nhạt của không gian.
Cả lớp kinh ngạc, cùng đồng loạt hét lên trước cảnh tượng lớp trưởng sắp bị nhận mức án tử hình. Một số người dám cả gan lao ra cứu lấy, nhưng nhanh chóng đã bị đám lạ mặt giữ tay giữ chân lại.
Không thể làm gì được nữa, cả đám nước mắt trào ra, nghẹn ngào đến cả lời nói, cả nước mắt cũng không nuốt nổi. Bất lực nhìn người lãnh đạo của mình đối mặt với cái chết gần kề.
"KHÔNG, DỪNG LẠI! ANH LẤY CÓ LÀM SAI THÌ BỌN TÔI CHỊU TRÁCH NHIỆM HẾT!"
Nhưng lời nói của vài người bạn như đã tan vào hư không, chẳng hề có tiếng đáp lại.
Thanh kiếm chính thức xuyên qua cơ thể của lớp trưởng một cách tàn nhẫn. Máu từ vết thương hở nhanh chóng thấm vào chiếc áo anh đang mặc. Tiếng máu nhỏ từ miệng anh, rơi xuống tí tách rõ mồn một trong sự im lặng đầy ám ảnh. Giống như những giọt nước mắt của cả tập thể, không kìm được mà lăn xuống.
Đôi mắt lớp trưởng bắt đầu mở to, một ánh nhìn đầy đau đớn nhưng không hề khuất phục. Đôi môi khẽ mấp máy, như muốn nói cái gì đó, nhưng không kịp rồi. Cơ thể anh dần buông lỏng, dây xích vẫn giữ anh, anh vẫn bị treo trên đó.
Sự bất công ấy khiến những tiếng khóc bật lên càng rõ ràng hơn, kéo theo những nỗi bất mãn khi chỉ biết đứng nhìn bạn mình chết ngay trước mắt, chết ngay dưới tay của kẻ lạ mặt. Cả lớp không dám tin vào những gì mình chứng kiến. Họ không chấp nhận được, người lãnh đạo của họ lại phải gánh chịu một kết quả bi thảm như vậy.
???: "Đúng là… cái giá của quyền lực mà. Rồi cũng có ngày đứng trước vành móng ngựa thôi" – Hắn nói thầm.
---
Không gian trên xe như bị bóp nghẹt bởi sự im lặng đáng sợ. Tiếng động cơ xe lăn bánh trên con đường gồ ghề trở thành âm thanh duy nhất còn vang vọng, nhưng chẳng ai để tâm đến nó cả.
Những tiếng ồn ào huyên náo chẳng còn là gì nữa, chỉ là những ánh mắt đỏ hoe, những gương mặt đờ đẫn, và những bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Tất cả đều mang theo một nỗi đau mà không lời nào có thể diễn tả.
Tất cả mọi người đều ngồi trầm ngâm trên xe, riêng tài xé ngồi trên vẫn chăm chú khởi động vô lăng, còn lại toàn là nỗi loay hoay khắc mãi về tình cảnh vừa rồi, sự sống cuối cùng và cái chết đau thương của lớp trưởng.
Cuộc chơi sinh tử cũng có ngày đi đến hồi kết, nó thật sự diễn ra rất nhanh, nhưng rồi cũng để lại một cảm xúc mà mọi người phải mang theo nó cả đời.
Ngày mà một huyền thoại tan vỡ, cũng là ngày mà cả lớp tan cửa nát nhà.
Chiếc vương miệng rơi xuống thật rồi… lời trăn trối tận cùng cũng không thể nào tha thứ được nữa.
Hoài Nhi ngồi ở hàng ghế cuối, đôi mắt nhìn xa xăm qua ô cửa kính, nơi bầu trời đêm phủ đầy mây mờ u ám. Tiếng gào thét của anh, ánh mắt kiên định đến phút cuối cùng, và dòng máu đỏ thẫm loang ra trên mặt đất như một dấu ấn không bao giờ phai mờ.
Còn Đức Hiếu, bàn tay anh siết chặt bàn tay cô đến mức run rẩy. Trong lòng anh chỉ toàn cảm giác bất lực và tội lỗi đang dâng trào. Anh và bạn bè không thể cứu lấy người anh của mình được nữa.
Một vài người trong lớp bắt đầu khóc thút thít, rồi lan dần như một làn sóng, kéo cả tập thể vào cơn bão cảm xúc. Nhưng chẳng ai dám nói một lời, bởi họ biết rằng bất kỳ câu nói nào cũng chỉ làm nỗi đau thêm sâu sắc.
Cảm giác như cả thế giới bên ngoài đã thay đổi, như thể chính họ cũng không còn là những con người cũ nữa. Họ lần nữa đã mất đi một phần của mình, một phần mà không gì có thể thay thế.
Lớp phó học tập bỗng nhiên đứng dậy, quay lại nhìn cả lớp. Ánh mắt cô như chứa đựng một ngọn lửa, nhưng giọng nói lại trầm thấp và nặng nề:
"Chúng ta không thể để chuyện này trôi qua như vậy. Một phần chúng ta nên chấp nhận rằng anh ấy đã qua thế giới bên kia. Và chúng ta sẽ không để anh ấy ra đi trong oan khuất."
Những ánh mắt còn ngấn nước bắt đầu hướng về phía cô, đầy vẻ nghi hoặc nhưng cũng le lói một tia hy vọng. Một người bạn trong đó cũng đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng và gật đầu.
"Đúng vậy. Sự thật phải được đưa ra ánh sáng."
Cả tập thể đồng lòng, dù trái tim họ còn đang tan nát. Họ biết rằng, hành trình phía trước sẽ đầy hiểm nguy, nhưng cũng chính là con đường duy nhất để họ trả lại công bằng cho lớp trưởng, và để cứu lấy chính mình khỏi những thế lực đen tối vẫn đang rình rập.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro