Chap 6: Hotboy đùi gà rán
Một đêm dài trôi qua với mớ cảm xúc không mấy dễ chịu, tôi uể oải thức dậy chuẩn bị đi học. Sau khi ăn qua loa vài miếng bánh cuốn mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn trước khi đi làm, tôi liền dọn dẹp bát đũa rồi xách cặp ra khỏi nhà.
Mở cổng bước ra, tôi lặng lẽ quan sát khung cảnh trước mặt. Cánh cổng sắt đen im lìm sừng sững nằm giữa hai hàng rào hoa giấy trắng muốt trông rất nổi bật. Lòng tôi khẽ trùng xuống, cảm giác thiếu mất đi cái gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sáng sớm treo veo không chút gợn mây, tôi hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước đi.
Vừa vào lớp tôi đã nhìn thấy bọn thằng Khánh đang đứng xung quanh địa bàn của tôi nhốn nháo. Đi ngang chỗ con Nhung, thấy nó đang cầm cái gương nhỏ màu nâu hình con gấu soi trước mặt chỉnh chu tóc tai, tôi nhếch môi lắc đầu. Mới bây lớn mà điệu quá điệu rồi.
Đám thằng Khánh thấy tôi bước xuống thì rủ nhau quay đầu nhìn tôi giống như sinh vật lạ, dạt sang một bên tránh đường cho tôi vào chỗ.
Với tính cách hung hăng, nắng mưa thất thường của mình đã khiến tôi trong lớp chẳng có nổi một đứa bạn cùng giới. Mà tôi cũng không muốn chơi bời gì với đám con gái. Cả thảy trong lớp có hơn hai mươi đứa con gái, vậy mà ngày nào cũng chí cha chí chóe nhức cả đầu, rồi còn chẳng biết học ai, chưa hết nửa học kì một đã tập tành chia bè chia phái, suốt ngày ganh đua nhau xem phái nào đẹp hơn, phái nào giỏi hơn.
Tôi thì thuộc dạng vừa xấu vừa dốt nên không theo phe phái nào cả, tôi chơi với đám con trai. Bọn nó tuy có hơi thô thiển một chút, nhưng chung quy lại thì dễ chơi hơn. Lúc nhỏ còn bị anh Tí cấm chơi với tụi nó, nhưng bây giờ lớn rồi có cấm cũng không được, thế nên cả đám nhập thành một hội.
"Lại có chuyện gì?" Tôi liếc nhìn đám bọn nó bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thằng Hô lấm la lấm lét đẩy một cái hộp gì đó đặt trên bàn ra trước mặt tôi. Hô là tên tôi đặt cho nó. Tôi hoài nghi nhìn bọ nó hỏi: "Cái gì đây? "
"Không biết, anh hotboy lớp trên nhờ chuyển cho mày đấy!"
"Hotboy với hotdog cái gì? Không phải là bom khủng bố trong đó chứ?"
"Chắc không phải đâu, tao ngửi thấy thơm thơm. Hình như là đồ ăn thì phải".
Tôi chau mày nghi ngờ. Ông nội nào rảnh rỗi tặng tôi đồ ăn vậy? Lại còn bọc trong cái hộp rõ màu mè. Nhìn là biết chắc không phải men lì rồi. Tôi lắc đầu, xong cũng bóc ra xem thử.
Ực..ực...ực...!
Tiếng nuốt nước bọt lần lượt vang lên. Một mùi hương thơm phức lập tức thoát ra ngoài sau khi được giải thoát khỏi cái nắp kia. Một cái đùi gà rán bơ tỏi to khủng khiếp nằm chễm chệ trong túi giấy đặt giữa hộp.
"Đùi gà rán!"
Một thằng đột nhiên hét toáng lên khiến tôi giật cả mình. Thằng này nó đang bị sún mấy cái răng, chắc nó muốn tôi hốt luôn mấy cái còn lại cho đều.
"Mày nhắm xem cái đùi gà này đập vô mặt mày có mất thêm mấy cái răng nữa không?"
Thằng Sún nghe thấy thế thì đưa tay bụm miệng lại im thin thít. Tên thằng này cũng là do tôi đặt.
Một đám ngồi đây, có mỗi cái đùi gà thì chia thế nào? Ông nào có lòng tặng đùi gà mà cũng chẳng tỏ lòng cho trót, tặng thêm mấy cái nữa cho đủ chia. Lớp có bảy đứa con trai chứ nhiều nhặng gì đâu.
"Gà tồn kho cả đấy!"
Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau khiến cả đám không rủ mà cùng quay lại nhìn. Ngoài anh Tí của tôi ra thì còn ai vào đây nữa.
Cái gì mà gà tồn kho?
Nghe xong câu đấy, tôi chỉ muốn cầm cái đùi gà ném luôn vào mặt anh ấy cho bõ ghét. Nói vậy ai còn tâm trạng mà ăn gà nữa. Tôi đẩy hộp đùi gà lại cho thằng Sún đang ngồi trước mặt, vì thấy nó gầy gò nhất đám con trai nên nhường cho nó. Thằng Sún mắt sáng long như mèo gặp mỡ, xách cái đùi gà lên gặm một cách ngon lành.
"Mày ăn từ từ, coi lại mất thêm mấy cái răng nữa. Không ai giành mất đâu".
Thằng Sún nghe vậy tự nhiên bị nghẹn đùi gà hay sao, thấy trơn ngược mắt nhìn tôi.
Thôi vậy, tôi cũng chẳng ham hố gì của đấy. Ai biết được lỡ có đứa ghét tôi nên chơi khăm, bỏ thêm cái gì vào đó cũng nên. Thằng Sún ăn lỡ có bị gì thì ráng chịu. Vì tương lai con em chúng ta, kệ cha tương lai con em chúng nó.
Anh Tí hôm nay bỗng quay về chỗ ngồi, đuổi hết lũ ruồi nhặng đang bu quanh tôi về chỗ. Thấy thế, con Nhung vừa tiếc nuối vừa tức giận nhìn tôi. Cũng phải, mất công nó loay hoay cả buổi chải chuốt xinh đẹp cho anh Tí xem giờ anh ấy lại về chỗ.
Người cũ về chốn cũ, tôi vui mừng đến nỗi muốn nhảy dựng lên. Nhưng mà không, lòng tự tôn trong tôi không cho phép tôi làm như thế. Mặt tôi vẫn lạnh lùng vênh lên. Sau đó vì không nhịn nổi vui mừng mà úp mặt xuống bàn cười khúc khích, cả người rung bần bật.
"Mày bị động kinh hay gì?"
Vừa về chỗ mà lại muốn kiếm chuyện nữa rồi hay sao không biết.
Nghe xong, tôi chỉ muốn quay sang đấm vỡ mặt cái người vừa phát ngôn ra câu đấy. Nhưng mà khổ, cái người đấy lại là anh Tí đẹp trai của lòng tôi, không thể ra tay được.
Tôi ngồi bật dậy nhìn anh Tí hậm hực, còn chưa kịp nói gì anh ấy đã phang thêm một câu vào mặt tôi: "Sao nay mày xấu quá vậy Lùn? Mới hôm trước anh còn thấy mày xấu, giờ mày lại xấu hơn nữa rồi". Anh ấy vừa nói, lại còn vừa chép miệng lắc đầu như kiểu tôi xấu kinh khủng lắm vậy.
Phải rồi, cái con ngồi bàn đầu trên kia mới đẹp trong mắt mấy người thôi.
"Anh cút xéo lên kia ngồi với con đẹp gái đi kìa. Về đây nhìn con xấu làm gì?"
"Anh mày đẹp trai quá, ngắm đẹp mãi cũng chán rồi".
Tôi cạn lời.
* * *
"Lùn, trai đẹp tới tìm?"
Giờ ra chơi, tôi đang nằm gục xuống bàn ngủ ngon lành thì thằng Khánh ở đâu chạy tới gọi. Tôi khó chịu ngẩng đầu nhìn ra cửa, phát hiện là cái anh đẹp trai đã đụng trúng tôi ngoài hành lang hôm nọ.
Cái đứa vừa lùn, vừa xấu, vừa dốt như tôi đây mà có trai đẹp tới tìm đúng là chuyện động trời. Đám con gái thì nhảy xổ ra cửa chen nhau ló ra ngoài ngắm trai đẹp, mấy thằng con trai thì đu đeo như mấy con khỉ đột rình cạnh cửa sổ nhìn tôi với cái anh đẹp trai đang đứng ngoài hành lang. Chỉ có mỗi anh Tí là vẫn ngủ.
Nếu là mấy đứa con gái khác, đứng trước mặt một người đẹp trai thế này chắc chắn sẽ e thẹn đến mức đỏ mặt. Còn tôi? Mặt vênh lên, khoanh tay trước ngực lơ đãng nhìn chỗ khác bâng quơ hỏi: "Tìm em có chuyện gì thế?"
"Đùi gà lúc sáng ngon không?"
Ồ!
Tôi khá là bất ngờ. Thì ra đùi gà lúc sáng là do anh đẹp trai này tặng.
"Không biết. Có người bảo gà tồn kho nên em không ăn".
Mặt anh đẹp trai bỗng ngẩn ra hồi lâu, sau mới phản ứng lại: "Cái gì tồn kho? Gà mới ra lò đấy, anh phải đặt trước mới có đấy!"
"Vào vấn đề chính đi, không phải anh tới tìm em chỉ để hỏi cái đùi gà thôi chứ?"
Anh ta cắn cánh môi ra vẻ chần chừ khiến tôi hơi mất kiên nhẫn. Có gì nói thẳng ra luôn đi, còn bày đặt suy nghĩ nữa.
Đoạn, anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: "Anh muốn hẹn hò với em".
"Cái gì?"
"Á á á á á!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro