Chương 16.
Tôi làm xong đống bài tập rồi ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ như một thói quen. Bên ngoài, những đám mây xám kéo đến che khuất ánh mặt trời. Gió nổi lên, mang theo hơi nước ẩm ướt phả vào không gian, mùi đất nồng sau một ngày nắng gắt dần trở nên rõ rệt. Rõ ràng hồi sáng, tôi nghe đài báo rằng thời tiết sẽ nắng hết ngày hôm nay. Vậy mà đã trở mặt một cách chóng vánh.
Lộp bộp.
Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống lẻ tẻ, chậm rãi, như những tín hiệu báo trước cơn mưa lớn sắp ập đến. Tôi không đem theo áo mưa, không biết lát nữa tan học sẽ về kiểu gì.
Trong nháy mắt, bầu trời như bị xé toạc, mưa trút xuống ào ào, bao phủ cả sân trường rộng lớn trong màn nước trắng xóa. Hơi nóng từ mặt đất bốc lên, gặp làn mưa lạnh tạo thành một lớp sương mỏng khiến khung cảnh dần trở nên mờ ảo. Những tán lá xanh gieo mình trong làn nước mát, tận hưởng dư vị của đất trời. Mưa đến, đánh thức hương thơm của cỏ cây, làm dịu đi cái oi nồng còn sót lại.
Giờ tan học đã điểm, trên hành lang và hiên trường, học sinh ùa ra, tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng. Một số người mang theo ô nhanh chóng rảo bước, tiếng giày vỗ lên mặt đất tạo thành những âm thanh lách tách. Những ai không có ô thì đứng nép vào các mái hiên, nhìn ra khoảng sân trống với ánh mắt bất lực.
Từng giọt mưa đập vào mái tôn, tạo thành những âm thanh ồn ã dồn dập, như một bản hòa tấu của thiên nhiên. Thi thoảng, cơn gió thổi qua khiến cho những hạt mưa bị hất nghiêng, len lỏi vào từng góc nhỏ, làm ướt cả những bậc thềm.
Dưới ánh đèn sân trường, những hạt mưa phản chiếu thành vô số tia sáng lấp lánh. Cơn mưa cuối hạ mang theo hơi thở giao mùa, nó như muốn rũ sạch cái oi nồng còn sót lại của những ngày hè, chuẩn bị cho một mùa thu êm dịu sắp đến.
Học sinh đứng dưới mái hiên ngày càng thưa thớt. Người đội mưa về, người được các bạn khác cho mượn ô, người được bố mẹ đến tận nơi đón về. Tôi vẫn đứng đó, lặng lẽ siết chặt dây đeo của chiếc ba lô. Tôi không mang ô hay áo mưa. Nếu bây giờ đi về như thế chẳng khác nào tắm mưa, mà cơ thể tôi mỗi khi dính nước sẽ rất dễ bị cúm hoặc cảm lạnh.
"Cậu không mang ô sao?" Một giọng nói bên cạnh vang lên. Tôi nhìn sang, là Thảo Chi. Mái tóc ngắn được vén qua tai gọn gàng để lộ đôi khuyên tai nhỏ xinh ánh lên chút sắc bạc. Đôi mắt phản chiếu màn mưa xám xịt có chút chán nản.
"Ừ, mình không nghĩ là trời sẽ mưa." Tôi liếc nhìn Chi, thành thực trả lời.
"Mình cũng vậy." Chi thở dài.
"Vậy chiếc ô lúc sáng nay dưới ngăn bàn là của ai?" Tôi nhớ trong ngăn bàn của Chi có một chiếc ô đã nằm cuộn tròn ở đó rất lâu.
"À, nó bị hỏng mà mình quên không đem bỏ đi ấy mà." Chi giải thích rồi chuyển sang câu chuyện khác: "Vừa mới hồi trưa còn nắng cháy đầu mà thời tiết lật mặt nhanh thật đấy."
Tôi gật gù, nhớ lại buổi trưa đầy nắng khi cả sân trường hầm hập hơi nóng, vậy mà bây giờ, bầu trời xám xịt kèm theo cơn mưa chẳng ngớt. Một cơn gió mạnh lùa qua, làm Thảo Chi khẽ rùng mình. Cô ấy vòng tay ôm lấy bản thân, đôi vai hơi co lại. Cô bạn có dáng người nhỏ nhắn, có thể nói là hơi gầy nên trông càng trở nên mong manh hơn dưới cơn mưa.
"Cậu lạnh sao?" Tôi hỏi han.
"Đâu có." Chi cười xua tay phủ định: "Mình còn tưởng là cả trường chỉ còn mỗi mình mình ở lại. May mà còn có An."
Chi cười tươi, đôi mắt khẽ cong lên dưới ánh đèn vàng dịu trên hành lang. Ở trong lớp, Chi thuộc phe trung lập, không tham gia vào việc tẩy chay hay bắt nạt tôi. Cậu ấy đối với tôi như một người bạn bình thường, luôn giữ một thái độ ôn hòa như ngày đầu chúng tôi gặp nhau. Điều đó cũng đủ làm tôi cảm thấy mình không hoàn toàn bị bỏ rơi nhưng bản thân vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cậu.
"Chắc lát nữa mưa sẽ tạnh thôi." Tôi khẽ nói, mắt dõi theo những hạt mưa rơi xuống nền sân.
"Mong là vậy." Chi siết quai cầm của chiếc ba lô, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn ra màn mưa giăng kín sân trường,
Không gian giữa chúng tôi trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ nhịp đều đặn trên mái hiên và tiếng gió rít khe khẽ qua khe cửa. Tôi không biết Chi đang nghĩ gì, nhưng cậu ấy có vẻ suy tư, hình như đang muốn nói gì đó với tôi nhưng phải mất một lúc mới mở lời.
"An này, chuyện Thảo làm với cậu, cậu định cứ để yên như vậy sao?" Giọng Chi vang lên, nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự do dự.
"Mình không có bằng chứng thuyết phục nên có báo với cô giáo cũng chẳng giải quyết được gì." Tôi cười tự giễu. Tôi biết Thảo là người đứng sau những lời đồn ác ý, những trò đùa xấu xa. Nhưng không có bằng chứng cụ thể, những gì tôi nói cũng chỉ là lời buộc tội vô căn cứ.
"Mình không biết bản thân có thể làm gì giúp cho cậu không. Nhưng nếu cần, cậu có thể gọi mình."
Lời nói của Chi không mang theo sự khẳng định chắc chắn nhưng đủ để khiến tôi sững người trong giây lát. Trước giờ, cậu ấy luôn giữ thái độ trung lập, không nghiêng hẳn về bất kỳ phía nào, càng không can thiệp vào những chuyện không liên quan đến mình nhưng lần này lại muốn giúp tôi. Tôi nhìn Chi, đôi mắt cậu ấy ánh lên sự chân thành. Không có vẻ thương hại, cũng không có sự miễn cưỡng. Có lẽ đó là lòng tốt, một điều mà tôi đã không nghĩ mình sẽ nhận được trong suốt khoảng thời gian này.
"Chi ơi, về thôi con." Một chiếc xe ô tô màu đen đỗ trước mái hiên. Kính xe hạ xuống, một người phụ nữ trung niên cất tiếng gọi đầy dịu dàng. Đó là mẹ của Chi.
"Dạ." Chi đáp khẽ, rồi quay sang tôi, đôi mắt nâu ánh lên sự lưỡng lự trong thoáng chốc. Cậu ấy nắm chặt dây đeo ba lô, như thể muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười.
"Mình về trước nhé!" Nói rồi Chi tạm biệt tôi rồi ngồi lên xe
Tôi gật đầu, chào tạm biệt hai mẹ con cậu ấy. Chiếc xe lao đi trong màn mưa, xa dần rồi khuất bóng, để lại tôi một mình với tiếng mưa tí tách đều đều bên tai.
Cuối cùng cũng chỉ còn lại mình tôi. Mưa vẫn chưa ngớt. Tôi ngước nhìn bầu trời tối xám, những giọt nước không ngừng rơi, từng hạt va vào mặt đất, tạo nên những gợn sóng nhỏ trên vũng nước đọng. Cả sân trường vắng lặng, chỉ có ánh đèn le lói phản chiếu xuống nền gạch ướt nhẹp.
Lát sau, tôi thấy có bóng người cầm ô đi về hướng mình đang đứng. Dáng vẻ ấy, bước đi ấy quen thuộc đến khiến tôi chẳng cần nhìn mặt cũng có thể đoán được. Chính là Long. Trời mưa như vậy cậu quay lại trường làm gì nhỉ? Có lẽ là quên đồ ở trên lớp chăng? Đương lúc tôi còn thắc mắc, cậu ấy đã đứng ngay trước mặt mình.
"Cậu cầm lấy đi." Long đưa cho tôi một chiếc áo mưa mới.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cậu. Mặc dù đang che ô nhưng gương mặt cậu vẫn lấm tấm vài vệt nước. Phần vai áo đồng phục bên trái gần như đã bị thấm ướt, dính chặt vào da thịt.
"Đ-Đưa cho tôi á?" Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cậu. Cậu ấy vừa bảo tôi cầm chiếc áo mưa mới mua đó sao? Tại sao lại đem nó cho tôi?
"Ừ. Mặc vào rồi về đi, muộn rồi." Long nhấn mạnh, giọng cậu đầy dứt khoát, chẳng cho tôi cơ hội để từ chối.
Tôi đứng đây cũng được một tiếng đồng hồ rồi. Vì mưa nên bầu trời mau tối, cảm giác thời của một ngày cứ thế trôi nhanh hơn.
"Còn cậu thì sao?" Tôi do dự hỏi.
"Không thấy tôi còn có ô hay sao?" Long nhún vai. Tôi liếc nhìn chiếc ô trên tay cậu nom có chút quen thuộc nhưng cũng chẳng bận tâm để hỏi lại.
"Cảm ơn nhé! Lần sau tôi mua trả cậu cái khác." Tôi cầm lấy chiếc áo, không quên cảm ơn cậu.
"Hay là trả bằng một lời cổ vũ tôi đi." Long suy nghĩ một lát rồi nhìn tôi, khóe miệng cong lên tựa vầng trăng khuyết. Nửa như trêu chọc, nửa lại thật lòng.
Ý cậu ấy là tôi cổ vũ cậu để mai cậu đi thi đó sao? Tôi suy nghĩ một lát, nhất thời chưa biết phải nói như thế nào. Một câu động viên đơn giản có vẻ quá bình thường, nhưng nếu nói gì đó quá màu mè, tôi lại sợ không hợp với phong cách của Long.
"Tôi tin rằng cậu sẽ giành chiến thắng." Câu nói của tôi không có gì đặc biệt nhưng đó là những lời thật lòng từ tôi. Tôi mong cậu sẽ có thể giành được vị trí cao nhất, toả sáng trên thế mạnh của mình.
Long hơi sững lại một chút, khóe môi vẫn giữ một nụ cười, đôi mắt trở nên sắc nét hơn dưới ánh đèn vàng nhạt.
"Vậy chờ tôi đem giải vô địch về nhé!" Giọng cậu chắc nịch, mang theo niềm kiêu hãnh và sự tự tin.
Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của cơn mưa cuối hạ khiến tà áo tôi khẽ lay động. Hơi ẩm vương trên làn da, để lại một cảm giác mát lạnh đến tê nhẹ. Trên mái hiên, những hạt mưa còn đọng lại nhỏ xuống tí tách, hòa vào tiếng gió rì rào len qua những tán cây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro