Chương 2.
"Dương Khánh An, đứng lại đó!"
Giọng của Long vang lên khiến tôi giật mình. Ngoại trừ bố mẹ, đây là lần đầu tiên có người gọi đầy đủ họ tên mình. Tôi khá bất ngờ. Bình thường thấy Long hay ngủ trong lớp, rảnh rỗi lại đi chơi bóng rổ, giữa hai chúng tôi còn chẳng tìm thấy điểm chung để nói chuyện, vậy mà cậu ấy có thể nhớ cả họ và tên của tôi.
Tôi đứng ngơ tại chỗ, từ xa vẫn trông thấy biểu cảm của Thảo rất khó coi, còn Long tay cầm bó hoa, thong thả đến gần, tùy tiện thả vào xô rác trên tay tôi bụp một cái.
"Nhờ cậu bỏ thứ này đi giúp tôi."
Tôi hơi lúng túng trước câu nói của Long, cũng không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Ngẩng lên, ánh mắt chạm phải gương mặt Thảo đang cứng đờ, khó chịu xen lẫn chút gì đó như phẫn uất. Có lẽ đó là bó hoa mà Thảo dồn hết tâm tư để trao đi, và bây giờ nó chẳng khác nào một món đồ vô giá trị bị vứt bỏ.
Tôi đứng đó, cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi trong câu chuyện này. Không biết nên vứt bó hoa đi ngay, hay giữ lại, hay đơn giản là đặt nó xuống đâu đó để xóa sạch dấu vết của khoảnh khắc bối rối này. Nhưng dù có làm gì, tôi cũng không thể xua đi cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng, cảm giác của một người vô tình chứng kiến một sự phũ phàng.
"Đồ của cậu, cậu nên tự xử lý đi." Tôi nhặt bó hoa lên dúi vào tay Long, từ chối sự nhờ vả của cậu rồi quay đi. Tôi không phải cái thùng rác di động. Hơn nữa, cậu ấy vứt bó hoa ngay trước mặt người vừa tặng mà không sợ người ta tổn thương sao? À, Long làm gì có khái niệm quan tâm đến cảm xúc của người khác. Cậu ta luôn thờ ơ như vậy đấy. Năm học trước từng có vài người tỏ tình nhưng bị từ chối thẳng thừng, làm cho những cô gái mến mộ cậu ta cũng chỉ biết giấu tâm tình trong lòng. Bây giờ đã có Thảo là ngoại lệ vì dám đứng ra bày tỏ tình cảm trước mặt Long.
"Vậy tôi đi xử lý nó cùng cậu." Long bỗng như cái đuôi cứ thế bám theo tôi.
Tôi liếc nhìn cậu ta một cái, gương mặt quả là khiến người khác động lòng. Sống mũi cao, đôi mắt ánh lên nét quyến rũ được che đi bởi mái tóc dài, xương quai hàm tôn lên gương mặt góc cạnh đầy nam tính. Nét đẹp vừa lạnh lùng lại mê hoặc đầy bí ẩn.
Tôi không nhìn biểu cảm của Thảo nhưng chắc cô bạn đang tức đen mặt. Bình thường Thảo luôn tự tin với sự xinh đẹp của mình trước tất cả mọi người, nhất là với các bạn nam. Chỉ cần cô bạn nhờ một tiếng, các bạn nam đã thi nhau xắn tay vào giúp đỡ. Cũng nhờ vẻ ngoài của mình mà rất nhiều bạn nữ muốn làm thân với cô. Nhưng hôm nay, sự xinh đẹp và tự tin kia cũng không thể khiến cô bạn có được thứ mà mình muốn.
Chúng tôi bước đi trong im lặng. Lý do đơn giản là chẳng có chuyện gì để nói, tôi lại là người kiệm lời. Những bước chân chậm rãi hòa vào nhịp thở của buổi chiều lặng gió. Mặt trời dần ngả về phía Tây, nhuộm con đường trước mặt bằng ánh sáng cam nhạt, kéo dài bóng hai chúng tôi trên nền đất.
Tôi tìm kiếm những thùng rác trống trên sân trường nhưng cái nào cũng đầy mà lớp trực trường không đi đổ, làm tôi phải lết xác đến hố rác xa tít. Một quãng đường dài vậy mà Long vẫn cầm bó hoa lẽo đẽo theo phía sau. Ai không biết còn tưởng cậu bạn tặng hoa cho tôi nhưng nhưng tôi chịu nhận. Nhưng may sao giờ này sân trường vắng không một bóng người nên chẳng ai biết cảnh tượng này đâu. Trừ Thảo.
Xử lý rác xong xuôi, tôi đi rửa tay còn Long đang châm một điếu thuốc. Cậu ấy hút thuốc ư? Đây là lần đầu tiên tôi thấy. Ngón tay cậu hững hờ kẹp giữa điếu thuốc, rít một hơi thật chậm. Làn khói mỏng phả ra giữa không trung, sau đó nhạt dần trước mắt. Tôi bỗng thấy khó chịu. Không biết là vì mùi thuốc lá phảng phất hay vì sự im lặng kỳ lạ giữa chúng tôi.
"Cái này rất độc hại, nên hạn chế sẽ tốt hơn." Tôi lên tiếng nhắc nhở qua loa một câu mà chẳng biết cậu có để vào tai hay không.
Nhà trường cấm học sinh hút thuốc mà cậu ấy lại lách luật. Việc này để thầy cô bắt được không biết hạnh kiểm của cậu sẽ xuống loại gì? Nhưng điều khiến tôi bận tâm hơn cả chính là Long. Theo tôi thấy, có người tìm đến thuốc lá như một thói quen vô thức, có người lại xem nó như một lối thoát, một cách để trấn an chính mình giữa những bộn bề mà người khác không nhìn thấy. Không biết Long thuộc kiểu người nào trong số đó? Hay cậu chỉ đơn thuần hút thuốc như muốn chứng minh bản thân khác biệt ở độ tuổi này.
"Cậu đang lo lắng cho tôi đấy à?" Long nhướn mày, mắt hơi liếc nhìn tôi rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng, khoé môi tạo thành một đường cong. Cũng không rõ cậu ta cười cái gì, chỉ biết rằng nụ cười đểu cáng ấy như muốn trêu chọc tôi.
"Tôi nhắc nhở vậy thôi." Tôi đáp một cách ngắn gọn. Tôi lo cho mình còn chưa xong, sao mà lo cho người khác được.
Tôi đi một mạch lên lớp, bỏ lại Long ở phía sau, lấy đồ đạc ra về.
Ánh hoàng hôn vụt tắt sau chân đồi, để lại một vệt cam hồng nhạt nhòa trên nền trời xám tím. Tôi thong dong đạp xe về trên con đường quen thuộc. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ khô thoảng thoảng mà dịu dàng, vương vấn.
Nhà tôi mở một cửa tiệm tạp hoá, cũng là ước mơ từ thuở nhỏ của tôi. Hồi đấy nghĩ mở tạp hoá khi đói chỉ việc chạy xuống nhúp một gói mì tôm đem đi nấu, thích ăn gì có nấy. Nhưng lớn lên, nhìn mẹ ngồi trước quầy, cặm cụi kiểm hàng, ghi chép từng con số vào cuốn sổ nhỏ, tôi mới hiểu rằng giấc mơ thuở nhỏ của tôi chẳng hề đơn thuần như bản thân từng nghĩ. Mỗi lần nhìn mẹ cặm cụi ghi chép từng con số vào cuốn sổ nhỏ, tôi biết mẹ đang tính toán sao cho đủ tiền nhập hàng mà vẫn để dành được một khoản lo cho việc học của tôi. Mẹ chẳng bao giờ nói ra, nhưng tôi hiểu rằng mỗi lần tôi được cầm trên tay bộ sách mới, đôi giày mới hay đơn giản là những bữa cơm đầy đủ, tất cả đều là từ những đồng tiền mẹ chắt chiu từ cửa tiệm này. Tuy cửa tiệm ấy nhỏ bé nhưng là cả một thế giới của mẹ. Nó không chỉ nuôi sống gia đình mà còn là hy vọng, là ước mong thầm lặng mẹ dành cho tôi.
Về đến nhà, tôi lên phòng cất đồ rồi chạy xuống bán hàng giúp mẹ như một công việc quen thuộc. Trời mùa hè nên bán kem chạy lắm. Mấy đứa nhóc hàng xóm cứ thi thoảng lại chạy vào mua mấy que. Đương nhiên tôi cũng phải tự thưởng cho mình một que kem cho một ngày nóng nực rồi.
"Tự tiện nhỉ?" Mẹ thấy tôi ngồi vắt vẻo trên ghế ăn kem, liền bĩu môi đánh giá.
"Vị này ngon, lần sau mẹ lấy thêm nhé!" Tôi cười hì hì giơ cây kem với bao bì ra cho mẹ xem để lần tới mẹ nhập thêm hàng về. Kem vị chanh dây này tôi ăn mười cây cũng được.
"Rồi lại kêu đau họng ra đấy!" Mẹ mắng yêu. Hè nào tôi cũng tống đẫy đồ lạnh vào miệng, bị đau họng bao nhiêu lần vẫn chưa chừa. Nhưng biết làm sao được, mùa hè không ăn đồ lạnh thì còn gì là mùa hè nữa.
"Ơ, hôm nay bố về sớm thế ạ?" Thấy bố bước xuống từ xe tải, tôi mừng rỡ chạy ra đón.
Bố tôi làm công việc chở hàng thuê, không có giờ giấc cố định. Có hôm, trời vừa tắt nắng, tôi đã thấy bóng dáng ông về đến cổng, phủi vội lớp bụi đường trên áo, hỏi mẹ hôm nay bán được không, hỏi hai chị em tôi học hành thế nào. Nhưng cũng có những ngày, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ, tiếng xe máy lọc cọc của bố mới vang lên trước hiên nhà. Tôi biết, công việc của bố chẳng nhẹ nhàng gì. Những thùng hàng cồng kềnh, những chuyến đi xa giữa nắng gắt hay mưa dầm, đôi vai ông gánh cả sự vất vả mà ít khi than thở. Có lẽ, trong mắt nhiều người, công việc của bố đơn giản chỉ là chở hàng thuê, nhưng với tôi, đó là cách ông vun vén cho mái ấm này.
"Bố mua vịt quay này, chốc nữa cả nhà mình cùng ăn." Bố giơ túm thịt vịt quay được gói trong báo lên cười thích thú.
Bố khoe dạo này hay chở hàng qua khu chợ của tỉnh bên, thấy quán bán vịt quay ngon nhưng toàn về khuya nên không mua được. Hôm nay về sớm nên tranh thủ mua về cho cả nhà cùng thưởng thức. Yêu bố quá mà!
"Yeah! Ăn vịt quay là ăn vịt quay!" Em tôi từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy bố reo hò.
Buổi tối, căn bếp nhỏ của gia đình tôi sáng lên bởi ánh đèn vàng ấm áp. Hơi cơm nóng hổi bốc lên từ chiếc nồi đặt giữa mâm, quyện lẫn mùi thơm của vịt quay, của đĩa rau muống luộc và cà muối sổi tạo nên một hương vị thân thuộc.
Bố ngồi ở đầu bàn, tay thoăn thoắt gỡ từng miếng thịt vào bát cho chị em tôi như một thói quen chẳng bao giờ thay đổi.
"Ăn đi con." Giọng bố trầm ấm, mang theo sự quan tâm. Tôi nhìn miếng thịt trong bát, chợt nhận ra đôi tay bố đã dày thêm những vết chai sần, dấu vết của những ngày rong ruổi ngoài đường với công việc chở hàng thuê.
"Bố cứ gỡ thịt sẵn như thế nhỡ sau này con không biết gỡ thịt thì phải làm sao?" Tôi chống cằm, giả vờ phụng phịu.
"Thế tiêu chí chọn rể của bố là biết gỡ thịt cho con gái ăn." Bố tôi gật gù.
Câu nói của ông khiến lòng bỗng chốc mềm lại, cảm thấy mình thật may mắn khi có một người luôn quan tâm, lo lắng cho tôi từng chút một.
"Ông không sợ con gái ông ế à?" Mẹ tôi khẽ lắc đầu.
"Ế thì nó sống với chúng ta. Đỡ phải đi đâu xa, bà không thích à?"
Bữa ăn cứ thế diễn ra trong tiếng trò chuyện sôi nổi đầy ấm cứng. Với tôi, mâm cơm gia đình chính là khoảnh khắc quý giá nhất trong cuộc đời. Đó không chỉ là bữa ăn đơn thuần để cả nhà quây quần bên nhau mà còn là nơi khiến cho mọi mệt mỏi, lo toan của cả một ngày dài đều có thể tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro