Chương 3.
Hôm nay học cả ngày nên buổi trưa tôi sẽ ăn ở trường. Tôi mua bánh mì kẹp ở căng tin cùng hộp sữa mang đi từ nhà. Đồ ăn đã đủ đầy nhưng quan trọng hơn cả là một chỗ ngồi thoáng mát. tôi quyết định đến nơi trú ẩn quen thuộc - phía sau nhà Đa năng. Ở đó nhiều cây xanh, lại không có người, rất phù hợp với một đứa như tôi.
Tôi ngồi dựa lưng vào gốc cây, tận hưởng âm thanh từ thiên nhiên. Không gian nơi đây trong lành và rất dễ chịu, không người, không ồn ào, chỉ có tiếng chim hót, tiếng gió xì xào thổi qua những tầng lá. Tất cả những âm thanh ấy đều mang lại cảm giác chữa lành và bình yên. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng của cỏ cây hòa quyện trong không khí.
Bầu trời trên cao trong xanh, những tia nắng xuyên qua kẽ lá tạo nên những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất. Tôi vừa ăn vừa lôi cuốn sổ ra vẽ vời. Vẽ cũng là cách để tôi giết thời gian. Và quan trọng là nó giúp tôi xả stress. Tôi thích vẽ, tôi vẽ từ năm lên năm, vẽ khắp nhà với bộ màu Chó đốm mà mẹ mua cho ở ngoài chợ. Hồi ấy nhà tôi phải thuê trọ để ở, tôi vẽ linh tinh thế là bị bác chủ trọ nhắc nhở vài lần.
Sau những lần như thế, mẹ vẫn không hề cấm tôi vẽ. Mẹ biết tôi ít chơi với đám trẻ con ở đấy, chỉ quanh quẩn ở nhà nên đã mua cho tôi một cuốn sổ vẽ để hằng ngày tôi tập vẽ ở nhà. Có cuốn sổ vẽ và bộ màu ở nhà, tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi ngày, tôi đều vẽ tặng mẹ một bức tranh rồi bắt mẹ treo lên tường. Đến mức bốn bức tường phủ kín những tác phẩm của tôi.
Cho đến bây giờ, những tập giấy vẫn luôn là người bạn để tôi chia sẻ tâm sự cùng. Nhưng thay vì dùng màu vẽ như hồi nhỏ, tôi chuyển sang dùng bút chì cho tiện có thể mang nó đi bất cứ đâu. Tôi vẽ những gì tôi cảm nhận được, những gì tôi nhìn thấy và cả những gì đã từng xảy ra. Nó giống như cuốn nhật kí được ghi lại bằng những bức tranh không tên.
Bố mẹ thấy tôi thích vẽ như vậy cũng ngỏ ý hỏi tôi rằng có muốn đi luyện vẽ ở trung tâm hay không, rồi sau này thi vào trường Mỹ thuật, nhưng tôi từ chối. Tôi thích vẽ vời nhưng tôi biết việc theo đuổi nó là một quá trình khó khăn và tốn kém. Vậy nên tôi sẽ chọn một con đường khác.
Hì hục một hồi tôi cũng hoàn thành bức kí họa phong cảnh. Đang ngắm nghía lại thành quả, chợt trong đầu tôi như có dòng điện chạy qua. Não bộ tôi bỗng chốc ngập tràn những hình ảnh lạ mà quen, như thể chúng đã luôn tồn tại trong ký ức, chỉ chờ một khoảnh khắc thích hợp để ùa về. Những đường nét, những hình dáng cứ thế hiện ra, rõ ràng đến mức tôi chẳng kịp suy nghĩ. Một cảm giác gấp gáp len lỏi, sợ rằng nếu tôi chậm trễ dù chỉ một giây, những hình ảnh ấy sẽ tan biến như một giấc mơ vừa tỉnh.
Tôi cầm bút, phác hoạ lại hình ảnh một cậu bé và một cô bé đang vui đùa dưới gốc cây cổ thụ vào một ngày nắng đẹp. Từng ngón tay chầm chậm, tỉ mỉ khắc họa nụ cười, ánh mắt hồn nhiên, như thể chỉ cần chệch một nét thôi cũng sẽ làm vỡ tan cái trong trẻo ấy. Tôi không biết vì sao mình lại vẽ ra những đường nét ngây ngô như vậy. Có lẽ vì nó quá đỗi đẹp đẽ, hoặc cũng có thể vì trong đó, tôi nhìn thấy chính mình.
"Làm gì vậy?"
Tiếng ai đó vang lên khiến tôi giật mình. Xác định được âm thanh phát ra từ phía đỉnh đầu, tôi đưa mắt, ngước nhìn lên. Long đang ngả người trên cành cây lớn một cách thoải mái, như thể đó là cứ địa quen thuộc của cậu ấy. Ánh nắng xuyên qua những tán lá, rải xuống bóng hình của Long những vệt sáng loang lổ, khiến cậu mơ hồ như một nhân vật bước ra từ giấc mộng. Mái tóc cậu khẽ rối lên trong cơn gió nhẹ, đôi mắt mang theo chút tinh nghịch. Nhưng sao cậu có thể ngủ ngon lành trên cây được nhỉ?
Long từ trên cao nhảy bụp xuống khiến tôi giật mình lần nữa. Cậu vô tư phủi nhẹ lớp bụi bám trên người. Chiếc áo sơ mi hơi nhàu nhưng chẳng làm mất đi dáng vẻ ung dung thường thấy. Cậu tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ánh mắt chăm chú quan sát bức tranh tôi vẽ. Khi người ta nhìn vào tranh của mình một hồi lâu mà giữ im lặng sẽ khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng và có chút tự ti. Tôi vội dùng hai tay che bức tranh của mình lại. Tôi sợ người ta sẽ chê tranh vẽ của mình.
"Là cậu vẽ à?" Gương mặt Long không chút biểu cảm nhìn tôi.
"Ừ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Tại sao cậu lại vẽ bức tranh này?" Long nhìn bức tranh bị tôi che lại, tò mò hỏi. Ở khoảng cách gần, từng đường nét trên gương mặt cậu vừa rõ ràng, chân thực, lại vừa như ảo ảnh mơ hồ trong những buổi trưa hè chói chang.
"Tôi cũng không biết." Tôi đáp với giọng nói nhẹ bẫng, gần như tan vào không gian.
"Vẽ mà không biết mình vẽ gì sao?"
Câu hỏi của cậu khiến tôi hơi khựng lại. Phải, tôi đã vẽ mà chẳng biết rõ lý do. Chỉ là khi cầm bút, hình ảnh đó cứ hiện ra trong tâm trí, như thể bàn tay tôi đang ghi chép lại một điều gì đó đã tồn tại từ rất lâu.
Tôi lặng lẽ nhìn bức tranh, hai đứa trẻ dưới gốc cây cổ thụ, nụ cười của chúng rạng rỡ đến mức khiến tôi có cảm giác trái tim mình chùng xuống. Có gì đó trong bức tranh này thật quen thuộc, nhưng cũng thật xa vời, như một ký ức mơ hồ bị lớp bụi thời gian che phủ.
" Tôi chỉ dùng kí ức của mình để ghi lại nó thôi." Tôi cắn môi, thành thật trả lời theo dòng suy nghĩ.
Lời vừa dứt ra, không gian chìm vào sự im lặng. Không biết câu trả lời của tôi có khiến Long cảm thấy hài lòng? Chỉ thấy ánh mắt cậu vẫn hướng về bức tranh, đôi đồng tử trầm lặng, như thể đang soi chiếu vào từng chi tiết, từng ngóc ngách trong đó.
"Vậy à? Cậu vẽ đẹp đấy!" Long chuyển ánh mắt sang tôi,
"T-Tôi cảm ơn." Tôi bị lời khen của cậu làm cho bất ngờ nên hơi luống cuống, đến mức suýt đánh rơi cây bút chì trên tay.
Khóe miệng Long khẽ cong một đường tựa vầng trăng khuyết. Chưa để tôi nhìn rõ liệu đó có phải nụ cười hay không, Long đã đứng dậy, hai tay thong thả đút vào túi quần, bẻ lái sang một chủ đề khác với tốc độ chóng mặt: "Giữa Coca và Pepsi nên chọn cái nào nhỉ?"
"Chanh dây." Tôi nhanh miệng trả lời như một phản xạ không điều kiện vì chanh dây luôn là thức uống tôi yêu thích. Nói xong tôi mới biết mình trả lời không đúng trọng tâm ,vội xấu hổ che miệng lại, giọng lí nhí phán bừa một lựa chọn: "C-Coca."
Thật ra tôi chẳng phân biệt được vị của Coca và Pepsi khác nhau ở điểm nào. Căn bản tôi cũng không thích uống hai loại nước đấy nên chẳng mấy khi động vào. Nhưng tại sao Long lại hỏi tôi câu này nhỉ. Có lẽ cậu ta đang định đi mua nước uống nhưng chưa biết chọn loại nào nên mới hỏi tôi chăng? Tôi đoán cậu ấy thuộc cung Thiên Bình.
"Được rồi, không làm phiền cậu nữa."
Long bước đi, bóng lưng cao lớn hướng về phía ánh mặt trời chói lọi. Bỗng tôi cảm thấy có chút thân thuộc hiện lên trước mắt. Nhưng khoảnh khắc ấy nhanh chóng bị cắt ngang bởi tiếng nói chuyện ồn ào truyền tới. Hình như đám học sinh nam đang kéo nhau ra sân chơi thể thao. Giữa trưa nắng nóng mà họ vẫn đam mê xúm lại tranh giành một quả bóng. Hẳn là mỗi người có một niềm yêu thích khác nhau. Tôi thích vẽ, họ thích chơi thể thao.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro