Chương 9.
Long's pov
Tôi bắt đầu để ý Dương Khánh An từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là từ cái lúc cậu ấy được xếp ngồi phía trên bàn tôi. Mái tóc dài buông nhẹ, vài lọn khẽ đung đưa theo làn gió lùa qua cửa sổ. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, từng sợi tóc óng ánh mềm mại thoang thoảng mùi hương hoa nhài rất dễ chịu. Cậu ấy ngồi thẳng lưng, tập trung vào quyển sách trước mặt, đôi hàng mi khẽ động theo từng trang giấy. Nghiêng đầu đôi chút, sẽ để lộ đường nét gương mặt thanh tú. Thi thoảng, cậu ấy sẽ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi lại tự hỏi, cậu đang nghĩ gì? Thế giới trong mắt của cậu ấy chứa đựng những gì?
Tuy là một người bàn trên, một người bàn dưới nhưng chúng tôi chẳng mấy khi giao tiếp với nhau. Không chỉ với tôi mà với những người xung quanh, An vẫn luôn giữ khoảng cách. Và hình như mọi người cũng không thích nói chuyện với cậu ấy. Thế nên An luôn làm mọi việc một mình. Có vẻ cậu ấy cũng đã quen với việc tự mình xoay sở hết mọi thứ mà chẳng cần đến sự giúp đỡ của ai. Tự ngồi ăn trưa một mình, tự đi bê bình nước khi đến lượt trực nhật, tự học thể dục khiêu vũ một mình vì không tìm được người ghép đôi do sĩ số lớp lẻ,...
Tôi không biết là nghị lực hay là đáng thương nữa.
Cuối buổi chiều, tôi thường ở lại tập luyện với đội bóng rổ. Tôi đã gắn bó với nó từ những năm cấp hai. Từ những ngày đầu còn lóng ngóng, vụng về, cho đến khi tôi có thể tự tin dẫn bóng qua đối thủ, thực hiện những cú ném chính xác, bóng rổ dần trở thành một phần không thể thiếu trong tôi. Trên sân, tôi tự do, mạnh mẽ, cảm nhận được từng nhịp tim rộn ràng hòa cùng nhịp bóng.
Đó cũng là niềm vui duy nhất trong chuỗi ngày tẻ nhạt của tôi. Cuộc sống của tôi cứ thế lặp đi lặp lại với những bài học, những trang sách, những buổi chiều dài lê thê. Nhưng chỉ cần được đứng trên sân bóng, tôi như tìm lại chính mình, Từng giọt mồ hôi thấm ướt áo nhưng đem lại cho tôi đầy hứng khởi. Dưới bầu trời chuyển dần sang sắc đỏ cam, tôi vẫn tiếp tục ném bóng, đôi mắt dõi theo quỹ đạo của nó từ trên không trung đến khi rơi xuống chiếc rổ.
Những âm thanh quen thuộc vang lên: tiếng bóng nảy trên sân, tiếng giày cao su ma sát, và cả tiếng hô hào từ đồng đội. Tất cả hòa vào nhau, tạo nên một bản giao hưởng không lời của đam mê.
Nhưng thứ tôi không thích đó là đám con gái phiền phức hôm nào cũng vây kín sân tập reo hò. Tôi muốn tránh bọn họ nhưng hình như tôi càng bơ đẹp họ thì họ càng lấn tới. Chẳng hiểu sao nhiều người lại có hứng thú với một thằng như tôi nhỉ? Tôi không phải kiểu người giỏi giao tiếp. Tôi ghét những cuộc trò chuyện xã giao nhạt nhẽo, ghét những lời khen ngợi sáo rỗng, và càng không thích phải gồng mình để trở thành một ai đó mà người khác mong đợi. Tôi cũng không có thành tích học tập xuất sắc, suýt nữa đã bị xếp loại trung bình vào năm lớp 11.
Bóng văng ra ngoài sân, tôi chạy ra nhặt, bỗng bắt gặp một bóng hình nhỏ bé đang dắt xe ra cổng trường. Dưới ánh hoàng hôn, bóng hình lẻ loi phản chiếu vào tầm mắt của tôi như có một sức hút vô hình khiến bản thân chẳng thể rời khỏi. Chiếc áo đồng phục ôm lấy cơ thể mỏng manh, mái tóc khẽ lay động trong làn gió nhẹ, tựa như những sợi tơ mảnh lấp lánh trong ánh nắng chiều.
"Sao đấy?" Mạnh khoác vai tôi thắc mắc. Nó theo tầm mắt của tôi, nhìn lên sân trường, cười cười: "Đại ca biết để ý người khác từ bao giờ thế?"
"Đâu phải việc của mày?" Tôi dùng ánh mắt nghiêm túc quay sang nhắc thằng bạn. Nó là bạn thân của tôi từ khi mới chuyển đến ngôi trường này, cũng là người đồng đội ăn ý nhất chơi bóng rổ với tôi trên sân tập. Nhưng tính cách của tôi với Mạnh trái ngược nhau hoàn toàn. Một người luôn hoà đồng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, một người lười giao tiếp.
"Bạn kia trông cũng quen mắt ghê. Hình như là tên An." Mạnh vuốt cằm, đôi mày cau lại như đang cố suy nghĩ thứ gì đó.
"Cũng biết nhiều đấy nhỉ?" Tôi có chút bất ngờ khi Mạnh biết về An. Tôi cứ nghĩ An như một cái bóng vô hình, không có ai để ý đến sự hiện diện của cậu ấy.
"Xời, em gì chả biết." Thằng Mạnh vỗ ngực tự hào. Nó được khen, thuận đà tuồn hết thông tin cho tôi: "Bạn này ngày trước học lớp em. Nhưng nghe nói là không vừa mắt Thảo cùng lớp nên chẳng ai chơi cùng. Đúng hơn là bị cưỡng ép không được chơi cùng.Tthế lực của Ngô Phương Thảo mạnh mà. Không nghe nó, hậu quả khó nói lắm."
Thông tin của Mạnh chắc chắn không có chuyện sai. Nó là thằng có quan hệ rộng đến mức nắm được hầu hết thông tin lớn nhỏ trong cái trường này. Và qua nó, tôi cũng biết vì sao An luôn thu mình lại như thế. Cậu ấy đã giống như tôi của những ngày còn bé.
Còn về phần Ngô Phương Thảo, cậu ta theo đuổi tôi từ hồi tôi mới chuyển đến trường. Tôi đã chán ngấy với trò bám đuôi đấy rồi. Tôi cũng thừa biết Thảo không đơn giản như những gì cậu ta tỏ ra trước mặt tôi. Chuyện cậu ta gián tiếp giật dây cho những vụ bạo lực hay tẩy chay trong trường học tôi chẳng lạ gì.
"Cơ mà càng nhìn bạn ấy càng thấy xinh. Em đã định tán rồi đấy." Mạnh cười khoái chí vỗ vai tôi.
Mạnh nói đúng. An có một gương mặt ưa nhìn. Đôi mắt An không quá to, nhưng sâu và trong như mặt nước yên tĩnh như phản chiếu cả bầu trời trong xanh. Sống mũi An thẳng, hài hòa với những đường nét thanh tú trên gương mặt nhưng có lẽ điều khiến tôi chú ý nhất vẫn là nụ cười của cậu ấy. Chỉ là An ít khi cười. Tôi đã để ý An từ những ngày đầu nhưng vì khác lớp nên tôi không có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ấy. Mãi đến khi An chuyển sang lớp tôi, tôi mới có thể bắt chuyện với cậu. An là kiểu người kiệm lời nên cuộc trò chuyện của chúng tôi thường không kéo dài quá ba câu.
"Sao cơ?" Tôi nhướn mày nhìn nó, giọng hơi gằn. Không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến việc có người khác cũng nhận ra sự đặc biệt của An, tôi lại cảm thấy lòng mình có chút bứt rứt
Mạnh lập tức đứng hình. Chắc nó cũng không ngờ phản ứng của tôi lại như vậy. Một giây trước còn cười toe toét, giây sau mặt nó tái mét, ánh mắt đảo nhanh tìm đường lui: "Ha, coi như em chưa nói gì."
.
.
.
Giờ nghỉ trưa, tôi lười biếng nằm úp mặt trên bàn học. Đến lúc ngẩng đầu dậy đã chẳng còn thấy ai. Hẳn là mọi người đã đi ăn trưa.
Tôi đang suy nghĩ về việc có nhất thiết phải ăn trưa không. Tôi hơi lười, chẳng buồn nhấc chân ra khỏi chỗ ngồi. Hay là ngủ tiếp nhỉ? Ngủ rồi sẽ không cảm thấy đói, cũng chẳng phải đi mua đồ ăn.
Cơn gió từ cửa sổ thổi vào mát lạnh, sách vở trên bàn bị lật tứ tung, những tờ giấy cũng bị gió thổi bay xuống đất, ngay cạnh chân tôi. Hình như là tranh mà Khánh An vẽ.
Tôi nhặt lên xem. An vẽ bằng chì, hoạ một khung cảnh hai đứa bé đang nô đùa vui vẻ trên cánh đồng. Không hiểu sao... tôi có cảm giác như mình là cậu nhóc trong bức tranh ấy. Sự quen thuộc quá đỗi chân thực khiến tôi phải rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhặt lên lần lượt những bức tranh đang nằm rải rác dưới sàn nhà.
Khi ghép các bức tranh lại với nhau, tôi nhìn ra được một câu chuyện của hai đứa trẻ. Hình như tôi đã nhận ra thứ gì đó. Phải, cái cảm giác quen thuộc này khiến cho khoé miệng tôi phải nở một nụ cười thích thú.
"Cậu làm gì vậy?" Giọng An bỗng vang lên. Cậu ấy tiến lại gần tôi, chăm chú nhìn những bức tranh tôi đang cầm trên tay.
"Nó bị rơi, tôi nhặt lên giúp cậu." Tôi đưa lại xấp giấy cho An.
"Cảm ơn!" Khánh An nhận lấy, rồi kéo ghế ngồi vào chỗ của mình. Có vẻ cậu ấy không thích người khác đụng vào đồ của mình. Nhất là những bức tranh.
"Cậu vẽ đẹp thật!" Tôi nói với âm lượng nhỏ, vừa đủ để An nghe thấy.
"Cảm ơn!" An đáp lại với giọng bình ổn. Có tiến bộ hơn lần trước rồi đấy. Tôi nhớ lần trước tôi khen An, cô ấy còn lắp bắp mãi mới nói được hai từ cảm ơn.
Tôi ngồi vào ghế, uể oải nằm trên mặt bàn. Có lẽ vì dáng người cao lớn nên tôi nằm chiếm gần hết mặt bàn, đến mức chỉ cần thêm vài xăng-ti-mét là tôi có thể chạm gương mặt của mình vào tấm lưng nhỏ bé phía trước. Nhưng ở khoảng cách này cũng đủ để tôi cảm nhận được mùi hương nước xả vải dìu dịu của cậu ấy thoảng qua mũi. Dễ chịu vô cùng.
"Hay là vẽ cho tôi đi." Tôi đề nghị, tay không yên vị đưa lên nghịch tóc đuôi ngựa được An buộc gọn lên.
"Tôi bận lắm." An giữ nguyên tư thế, từ chối tôi một cách gián tiếp.
"Cậu vẫn cứng đầu như ngày nào nhỉ?" Tôi thì thầm, đang tự hỏi không biết An có nghe thấy không nhưng đã thấy cậu ấy nằm gục xuống bàn. Trông cậu ấy có vẻ mệt mỏi. Chắc muốn chợp mắt một chút.
Có lẽ cậu ấy không nghe thấy những lời tôi vừa nói rồi. Tôi khẽ cười nhạt, xoay cây bút bi trên tay, đầu ngón tay lướt nhẹ theo từng đường vân nhỏ, đôi mắt hơi nheo lại vì ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào.
Xoạch, cây bút trên tay chệch một nhịp, cứ thế rơi xuống đất, lăn đến chân bàn của An. Tôi lười biếng rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên nhặt lại nó. Cầm cây bút trên tay, tôi bỗng ngẩn người. Trước mặt tôi là gương mặt của An. Mái tóc mềm khẽ đung đưa theo làn gió. Tôi đưa tay, nhẹ vén những lọn tóc bám trên gương mặt của cậu qua vành tai. Ngắm nhìn gương mặt ửng hồng dưới ánh nắng, tôi lại nhớ về những câu chuyện trước kia.
"Tôi tìm ra cậu trước rồi nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro