Chương 15: Từng bước gỡ rối
Lời vừa thốt ra, trong phòng bèn im phăng phắc. Liễu Cầm Phong kinh ngạc nhìn Tịch Lộ, dường như không thể tin nổi những lời nàng vừa nói. Thẩm Bạch lạnh lùng nhìn nàng thật lâu rồi cúi đầu im lặng, còn Lục Nguyên Thanh, người từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng, thì thở dài, mỉm cười nói: "Rồi sau đó thì sao?"
"Cái gì cơ?" Tịch Lộ ngờ vực.
"Ngươi ném Hồng Y xuống hồ rồi thì sao? Ngươi chắc là nàng ta đã chết chưa?" Lục Nguyên Thanh vẫn hỏi.
"Trời tối quá, ta nhìn không rõ. Sau đó, ta sắp xếp cho Lập Dương xong, nhân lúc đêm khuya liền thi triển khinh công rời khỏi Lưu phủ để tránh bị nghi ngờ giết người."
Khóe môi Lục Nguyên Thanh nhếch lên một nụ cười mơ hồ, rồi chuyển ánh mắt nhìn vào gian trong sau rèm. Hàn Thiên Chi sắc mặt mệt mỏi, bước ra. Thấy mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình, nàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Đã lấy kim ra rồi."
Tịch Lộ xúc động bật dậy, vội bước nhanh đến trước mặt Hàn Thiên Chi, dường như muốn quỳ xuống nhưng bị nàng đỡ lấy. Tịch Lộ nghẹn ngào: "Đại ân khó mà báo đáp..."
Hàn Thiên Chi dịu dàng nói: "Không cần như vậy. Vào xem hắn đi. Kim tuy đã lấy ra nhưng muốn xoay chuyển tình trạng hiện tại thì không phải chuyện một sớm một chiều. Bao giờ hắn có thể hồi phục bình thường thì còn phải xem chính hắn. Kim chỉ là nguyên nhân chủ yếu, nhưng tâm bệnh của Lưu công tử mới thực sự là gốc rễ."
Tịch Lộ liên tục tạ ơn, vội đi vào phòng trong xem Lưu Lập Dương. Hàn Thiên Chi thong thả ngồi xuống chỗ cũ của Tịch Lộ, thở dài một tiếng: "Tịch Lộ cô nương quả đúng là một nữ tử khác thường, khiến Thiên Chi ta cũng phải khâm phục sự dám yêu dám hận ấy."
Liễu Cầm Phong lại lạnh lùng cười: "Chỉ e có kẻ sắt đá vô tình, nói mà chẳng giữ lời."
Nghe vậy, Lục Nguyên Thanh chỉ cười khổ, còn Thẩm Bạch thì sắc mặt nghiêm nghị nói: "Tịch Lộ đã thẳng thắn nhận mình là hung thủ hại chết tỳ nữ Hồng Y của Lưu phủ, hôm nay bổn quan phải mang nàng về nha môn. Còn Lưu công tử Lưu Lập Dương, bị nghi ngờ là tên hái hoa tặc Ngọc Diện Hồ Ly Liễu Âm khét tiếng năm xưa, cho nên bổn quan cũng phải đưa y về nha môn. Chắc Liễu quán chủ và Hàn tiên sinh giờ này cũng không định ngăn cản bổn quan làm việc đâu nhỉ?"
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc hai nữ tử một cái rồi đứng dậy: "Nếu vậy thì đêm đã khuya, bổn quan không quấy rầy Hàn tiên sinh nghỉ ngơi nữa. Nguyên Thanh, bảo nha dịch ngoài cửa vào đưa Tịch Lộ và Lưu Lập Dương về huyện nha Biện Thành."
Dứt lời, hắn chắp tay sau lưng đi trước ra khỏi Mạc Sầu Đường.
Trên đường về nha môn, màn đêm nặng nề bao phủ. Thẩm Bạch vẫn lặng lẽ, Lục Nguyên Thanh cũng không nói gì. Tống Ngọc Đường không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sắc mặt công tử không vui nên đành ngậm miệng.
Vào đến huyện nha, Thẩm Bạch dặn Tống Ngọc Đường đi nghỉ, chỉ để lại một mình Lục Nguyên Thanh: "Nguyên Thanh ở lại, ta có chuyện muốn bàn với ngươi."
Trong thư phòng chỉ còn hai người, Thẩm Bạch mệt mỏi đưa tay xoa trán, ngồi xuống sau án thư, chỉ vào chiếc ghế ở phía dưới: "Ngồi đi, Nguyên Thanh. Chỉ có hai ta thì không cần câu nệ."
Lục Nguyên Thanh "ồ" một tiếng rồi ngồi xuống, đưa mắt quan sát bốn phía. Thư phòng của Thẩm Bạch rất giản dị, không có nhiều đồ trang trí, thoạt nhìn hơi trống trải. Trên vách tường trắng tuyết chỉ treo duy nhất một bức tranh thủy mặc dài sáu thước, cao khoảng bốn thước, gần như chiếm trọn cả mảng tường. Bức tranh khí thế hùng vĩ, chi tiết tinh mỹ. Lục Nguyên Thanh không khỏi chú ý tới phần ký tên: bên cạnh con dấu nhỏ hình hoa mai, chỉ đề hai chữ "Ba Lam". Hai chữ này lại được viết cực kỳ tinh xảo, có chút không hợp với phong cách phóng khoáng của toàn bức họa.
Thấy Lục Nguyên Thanh ngắm bức tranh rất lâu, Thẩm Bạch nói: "Đó là một người bạn ở Kinh Thành tặng. Người tặng bức tranh này ở Kinh Thành là một danh sĩ lừng lẫy, muốn xin một bức cũng khó. Ta có được một bức lớn thế này, quả đúng là phúc phận khó cầu."
Không biết nhớ đến chuyện cũ gì, Thẩm Bạch lắc đầu cười. Lục Nguyên Thanh cảm thấy không khí u ám đè nặng trên người Thẩm Bạch từ lúc rời Mạc Sầu Đường cũng giảm đi nhiều.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Bạch mới hỏi: "Nói về vụ án này đi, Nguyên Thanh. Ta luôn thấy nó rất phức tạp, giống như người ngồi câu cá bên sông, chẳng câu được con cá nào mà lại móc lên một sợi dây dài. Nắm một đầu dây kéo mãi, càng kéo càng thấy nặng, mà không biết cuối cùng sẽ lôi lên thứ gì."
Lục Nguyên Thanh gật đầu: "Đại nhân ví von thật thú vị. Hiện giờ, vụ án có nhiều điểm đáng ngờ. Theo ý kiến của ta, có mấy điểm lạ lớn nhất: Thứ nhất là nguyên nhân cái chết của nạn nhân. Hồ Nhị đã có nhiều năm kinh nghiệm khám nghiệm tử thi, kết luận của ông ta hẳn không sai. Huống chi còn có Hàn Thiên Chi của Mạc Sầu Đường tái nghiệm, khẳng định nạn nhân đích thực chết vì rét. Thế nhưng, vừa rồi ở Mạc Sầu Đường, Tịch Lộ cô nương lại nói tỳ nữ Hồng Y bị nàng đẩy xuống hồ sau khi ngất xỉu mà chết đuối. Tịch Lộ từng nói trong hồ ấy có nhiều bùn lầy và rong rêu, thế nhưng trong khoang miệng của nạn nhân lại không hề có dấu vết bùn đất hay cỏ rác. Điều này chỉ có thể chứng minh rằng khi rời khỏi hồ, Hồng Y vẫn còn sống. Hơn nữa, Tịch Lộ cũng từng nói, lúc đó trời tối, nàng chỉ thấy thân thể nổi chìm một lúc rồi biến mất, cho nên cũng không thể khẳng định khi ấy Hồng Y đã chết.
Theo kết quả nghiệm thi, rất có khả năng Hồng Y sau khi rơi xuống nước đã bị cái lạnh kích thích nên nhanh chóng tỉnh lại. Nàng vốn biết bơi nên đã bơi trở lại bờ hồ. Như vậy, sau khi lên bờ, nàng lại gặp phải chuyện gì, e rằng đó mới chính là mấu chốt dẫn đến cái chết! Hồ Nhị sau khi nghiệm thi còn nói, tỳ nữ Hồng Y đã ít nhất hai ngày không ăn uống. Điều này chứng tỏ sau khi thoát khỏi hồ, nàng lại gặp chuyện khác, rất có thể bị ai đó giam giữ ở một nơi nào đó. Mà nơi này, rất có khả năng là ngay trong Lưu phủ. Tịch Lộ từng nhắc đến, trong Lưu phủ có hộ vệ canh gác nghiêm ngặt, cho nên khả năng người ngoài giết người rồi lén mang xác trở lại Lưu phủ hầu như không tồn tại. Điều kỳ lạ nhất chính là, đại nhân không thấy sao, đêm nay chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Lưu phủ lại quá yên tĩnh? Những kẻ hộ vệ mà người ta vẫn đồn thổi đâu cả rồi?"
Nghe vậy, Thẩm Bạch nhíu chặt mày, gật đầu: "Đúng, trong lòng ta cũng thấy sự việc này hết sức quái dị, cho nên ta đã có sắp xếp khác."
Lục Nguyên Thanh nghe xong bèn mỉm cười: "Đại nhân đã sai vị bổ đầu của huyện ta đi một nơi khác."
Thẩm Bạch cười có vẻ tùy ý: "Nguyên Thanh nhận ra từ khi nào vậy?"
Lục Nguyên Thanh "à" một tiếng: "Ngay từ lúc chúng ta xuất phát từ huyện nha đi Lưu phủ. Khi đó, đại nhân rõ ràng mang theo cả sư gia, ngỗ tác, bổ đầu và nha dịch. Thế mà đến giờ phút này, ta vẫn chưa từng thấy mặt vị bổ đầu của huyện nha ta ra sao cả!"
Thẩm Bạch gật đầu: "Ta đã phái Tổng bổ đầu Thiệu Ưng đi Lai Châu để điều tra lai lịch của Lưu lão gia Lưu Đại Thành. Đồng thời, ta cũng đã viết thư cho phủ nha Lai Châu, yêu cầu hỗ trợ Thiệu Ưng trong việc này. Ta nghĩ chậm nhất nửa tháng nữa cũng sẽ có tin tức."
Lục Nguyên Thanh gật đầu: "Đại nhân lo liệu như vậy quả thật thỏa đáng. Lai lịch của Lưu lão gia này nhất định phải điều tra cho rõ."
Thẩm Bạch cười: "Nguyên Thanh không hỏi vì sao ta biết Lưu lão gia có thể đến từ Lai Châu sao?"
Lục Nguyên Thanh mỉm cười khiêm nhường: "Lưu lão gia nói năng có chút âm giọng Lai Châu, tuy không rõ rệt nhưng với đôi mắt tinh tường của đại nhân thì ắt sẽ không bỏ qua."
Thẩm Bạch nghe vậy thì gật đầu: "Thế còn những điểm nghi ngờ khác mà Nguyên Thanh nói?"
Lục Nguyên Thanh nói tiếp: "Điểm nghi ngờ thứ hai chính là mảnh vải kỳ lạ kia. Theo lời Tịch Lộ và Liễu Cầm Phong, đó là loại vải dệt từ tơ của loài tằm bất tử ở nước Thiên Trúc, vừa có thể tránh đao kiếm, lại vừa có thể hút lấy kim loại như vàng, bạc, đồng, sắt. Thứ này giá trị hàng ngàn, hàng vạn lượng cũng chẳng lạ. Lưu lão gia Lưu Đại Thành vốn là phú hộ bậc nhất Biện Thành, nên cửa hiệu của ông ta mua mấy xấp vải như vậy cũng không có gì khó, vì thế người trong Lưu phủ tất nhiên có thể lấy được.
Còn về Tịch Lộ ở Tiêu Tương Quán, nàng không giàu có như Lưu lão gia nhưng có nhan sắc, lại biết chiều chuộng lấy lòng, nên đã khiến vị thương nhân Thiên Trúc kia nhất thời động tâm, tặng nàng nửa xấp vải. Vì vậy, trong tay Tịch Lộ cũng có thứ ấy.
Ta nhớ đêm đó cùng đại nhân uống rượu ở lầu Thiên Hương, trên đường về đã gặp kẻ hái hoa. Chuyện ấy ngẫm lại cũng kỳ lạ. Hắn cố ý hiện thân để dẫn dụ Tống hộ vệ truy đuổi. Điều đó cho thấy hắn võ nghệ cao cường, cho dù không phải là tuyệt đỉnh thì ít nhất cũng cực kỳ tự tin vào khinh công của mình, ngay cả cao thủ như Tống hộ vệ cũng không làm gì được. Một kẻ chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy sao lại có thể lúng túng đến nỗi đ.á.n.h rơi mảnh vải kỳ quái kia và lọn tóc của tình nhân bên trong?"
Nghe đến đây, Thẩm Bạch cũng mỉm cười: "Ý Nguyên Thanh là kẻ hái hoa kia cố tình để lộ hành tung, dẫn chúng ta truy đuổi, rồi lại ném mảnh vải và tóc ra để chúng ta điều tra đến Lưu phủ?"
Lục Nguyên Thanh chớp mắt: "Đúng vậy, hết sức công phu. Bằng cách ấy, hắn muốn cho chúng ta biết ở Biện Thành có một kẻ hái hoa giỏi khinh công, lại liên quan đến Lưu phủ. Quả nhiên, ngay hôm sau, Lưu phủ đã xuất hiện một thi thể nữ lõa lồ, thoạt nhìn hệt như bị hái hoa bất thành nên bị giết diệt khẩu. Trong tóc nữ tử còn có dấu hiệu vang dội một thời của hái hoa tặc Ngọc Diện Hồ Ly Liễu Âm, đó là một chiếc lá liễu. Thế thì còn ai không nghĩ Liễu Âm, kẻ đã ẩn tích nhiều năm, nay đã tái xuất giang hồ chứ?"
Thẩm Bạch đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: "Nhưng theo kết quả khám nghiệm, nữ tử ấy trước khi chết hoàn toàn không có dấu vết bị xâm hại. Vậy chỗ hạ thể bị cào cấu m.á.u thịt be bét chỉ là thứ dùng để che mắt người đời thôi sao?"
Bộ dạng vốn ngây ngô của Lục Nguyên Thanh lúc này bỗng bừng sáng nhờ đôi mắt rực rỡ: "Nếu ta đoán không sai thì kẻ hái hoa mà Tống hộ vệ đuổi theo đêm đó và hung thủ giết tỳ nữ Hồng Y của Lưu phủ là cùng một người. Kẻ này không chỉ có được thứ vải đó mà còn hiểu rõ Lưu phủ như lòng bàn tay, thậm chí biết rõ cả quá khứ của thiếu gia Lưu Lập Dương. Mục đích giết người của hắn vô cùng rõ ràng: hoặc là để vu tội cho Lưu Lập Dương, hoặc là muốn công khai bí mật Lưu Lập Dương chính là Liễu Âm."
Thẩm Bạch cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: "Nguyên Thanh cho rằng đó là ai?"
Khóe môi Lục Nguyên Thanh nở nụ cười: "Tịch Lộ có mảnh vải nhưng nàng si mê Lưu Lập Dương đến mức điên cuồng, thà tự hại mình cũng không nỡ làm hại hắn, cho nên không phải nàng. Lưu Lập Dương vốn là người đáng nghi ngờ nhất trong chuyện 'hái hoa' nhưng hắn đã bị ngốc. Ngay cả sau khi Hàn Thiên Chi lấy kim châm ra, hắn vẫn chưa tỉnh táo, làm sao có thể bày kế chu toàn đến vậy? Huống hồ, hắn làm thế cũng là tự đẩy mình vào chỗ chết, quá phi lý."
Thẩm Bạch cười giễu: "Lưu Lập Dương vốn chẳng phải kẻ bình thường, có khi hắn giả điên để diễn trò hề này, cố ý chọc giận quan phủ thì sao?"
Lục Nguyên Thanh hỏi lại: "Lý do của hắn là gì?"
"Lý do ư?" Ánh mắt Thẩm Bạch thoáng tối lại: "Chờ hắn tỉnh, bổn quan sẽ đích thân hỏi. Nguyên Thanh có biết bao nhiêu thiếu nữ trong sạch đã bị hủy hoại dưới tay Liễu Âm năm xưa không? Trong đó không ít là con gái của quan lại quyền quý trong triều. Hắn coi quốc pháp như cỏ rác, bôi nhọ luân thường, thật sự không thể dung tha. Dù có liên quan đến vụ án ở Lưu phủ hay không, chỉ cần bổn quan xác thực Lưu Lập Dương chính là Liễu Âm thì ắt sẽ dùng luật pháp Đại Minh để trị tội hắn, làm yên lòng bách tính."
Lời Thẩm Bạch đanh thép, khiến Lục Nguyên Thanh ngẩn người. Hắn thở dài: "Luật pháp Đại Minh ư? Dưới luật pháp Đại Minh thật sự không có oan hồn sao? Luật pháp Đại Minh có thật sự giành lại công bằng cho người bị hại không? Luật pháp Đại Minh quản nổi dân thường nhưng có trị nổi bọn quyền thần nơi triều đình không? Luật pháp Đại Minh có thật sự gột rửa chốn trần thế hỗn loạn này thành một bầu trời trong sáng không?"
Thẩm Bạch ngạc nhiên nhìn người thiếu niên áo vải có gương mặt hơi ngây dại kia, lúc này thần sắc lại chất chứa một nỗi u mê và xót thương sâu thẳm: "Đại nhân, không biết triều đình Đại Minh còn được mấy vị quan có thể vì một vụ án mà phẫn nộ, chính khí bừng bừng như ngài. Nếu Đại Minh ta có thêm vài vị quan như đại nhân thì mới có thể xoay chuyển càn khôn khi đại cục sụp đổ."
Hắn mỉm cười với Thẩm Bạch: "Từ lần đầu gặp đại nhân, ta đã biết ngài là một vị quan tốt."
Thẩm Bạch vô thức hỏi: "Nguyên Thanh nói thế là ý gì?"
Lục Nguyên Thanh nhẹ giọng trả lời: "Đôi mắt trong sáng, đen trắng phân minh. Nếu không phải tấm lòng ngay thẳng thì cũng là người yêu ghét rõ ràng."
Nghe xong, Thẩm Bạch im lặng một hồi rồi thở dài: "Ta thật hổ thẹn trước lời khen này. Thực ra, trước khi kế nhiệm huyện lệnh Biện Thành, Thẩm Bạch ta chẳng qua chỉ là một gã công tử bột, ăn chơi xa hoa, không biết học hành là gì."
Lục Nguyên Thanh ôn hòa mỉm cười: "Dù trước kia đại nhân hành xử ra sao, thể hiện trước mặt người đời thế nào thì trong mắt Lục Nguyên Thanh, Thẩm Bạch vẫn là một vị quan tốt."
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Bạch chấn động, hồi lâu không nói nên lời.
Một lúc sau, hắn mới hỏi: "Vì sao Nguyên Thanh lại khẳng định hung thủ không phải Lưu Lập Dương?"
Lục Nguyên Thanh dịu giọng trả lời: "Đại nhân từng nghe Ngọc Diện Hồ Ly Liễu Âm ngoài việc hái hoa, có giết người bao giờ chưa?"
Thẩm Bạch ngẩn ra. Quả nhiên, Liễu Âm chưa từng giết ai...
Lục Nguyên Thanh lại cười: "Hơn nữa, Lưu Lập Dương chẳng phải đã bị ngốc rồi sao? Có thể hắn từng phạm sai lầm, nhưng không thể vì thế mà đổ tất cả tội lỗi lên đầu hắn, đúng không? Tịch Lộ nói hắn ngốc, ta còn chưa chắc tin. Nhưng Hàn Thiên Chi nói hắn ngốc thì ta tin."
Thẩm Bạch nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y. Lục Nguyên Thanh quả quyết gật đầu: "Ta tin Hàn Thiên Chi!"
Ta tin Hàn Thiên Chi! Thẩm Bạch thầm nhẩm đi nhẩm lại câu nói ấy trong lòng. Hắn tin Hàn Thiên Chi ư? Vì sao?
Như thể hiểu rõ sự ngờ vực trong lòng Thẩm Bạch, Lục Nguyên Thanh mỉm cười: "Bởi vì Hàn Thiên Chi là người tốt. Ta tin nàng, cũng giống như ta tin đại nhân là một vị quan tốt vậy."
Trăng dần lặn về tây, đêm đã sang canh ba. Lục Nguyên Thanh đứng dậy bước đến bên cửa sổ, ngước nhìn ánh trăng u buồn, quay lưng về phía Thẩm Bạch mà nói: "Đại nhân, Nguyên Thanh tài hèn học cạn. Những nghi vấn còn lại, e là phải thỉnh giáo các vị đang bị giam trong đại lao huyện nha rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro