Chương 21: Manh mối dần hé lộ
Thẩm Bạch nhận lấy văn thư, chăm chú xem một hồi rồi mới đưa cho Lục Nguyên Thanh, sau đó quay sang hỏi Thiệu Ưng: "Tiêu cục Thừa An thật sự đúng như lời Ngụy Trung Minh nói, đã biến thành nhà hoang không người ở sao?"
Thiệu Ưng gật đầu: "Ta từng hỏi dân chúng quanh vùng, họ đều nói tiêu cục năm xưa từng xảy ra chuyện quái lạ, chỉ trong một đêm mà người đi nhà trống. Thêm vào đó, vị trí lại hẻo lánh nên bao năm nay vẫn bỏ hoang. Ta cũng từng vào xem thử, không phát hiện điều gì bất thường. Sau đó, ta mang công văn của đại nhân đến phủ nha Lai Châu, Tri phủ Phùng đại nhân đã cho ta tra lại hồ sơ năm xưa. Trong đó chỉ ghi nhận có vài người ủy thác tiêu vụ đã kiện cáo tiêu cục Thừa An vì nhận tiền đặt cọc rồi một đêm bỗng dưng biến mất, ngoài ra không còn ghi chép nào khác. Quan phủ từng đến tiêu cục khám xét, ngoài việc phát hiện chút m.á.u vương vãi ở góc cổng thì không có gì khả nghi. Từ đó về sau cũng không ai báo án người nhà mất tích. Vậy nên vụ ấy trở thành một án treo, lâu ngày không ai đoái hoài. Phùng đại nhân còn lấy làm lạ, hỏi vì sao đại nhân lại muốn tra lại hồ sơ ấy."
Thẩm Bạch gật đầu: "Thiệu bổ đầu vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi."
Thiệu Ưng thuận tay rút thanh đại đao cắm dưới đất lên: "Được, vậy ta đi trước." Nói rồi cũng chẳng khách sáo, ung dung rời đi.
Thẩm Bạch cúi đầu trầm mặc một lúc, sau mới ngẩng lên hỏi: "Nguyên Thanh thấy sao?"
Lục Nguyên Thanh nhíu mày, từ từ đặt văn thư vừa nghiền ngẫm hồi lâu xuống: "Hồ sơ của phủ nha Lai Châu cung cấp, dù là thời điểm xảy ra vụ việc hay trình tự trước sau, đều trùng khớp với lời của Ngụy Trung Minh. Một đêm mà người đi nhà trống, ngoài lời y nói, ta khó tìm được nguyên nhân hợp lý nào khác để giải thích. Hơn nữa, Tịch Lộ cũng từng nhắc khi nàng lẻn vào Lưu phủ, trong viện canh phòng nghiêm ngặt. Nghĩ vậy thì cũng có thể hiểu được. Nay Lưu phủ xảy ra án mạng, lại có quan phủ nhúng tay, Lưu Đại Thành để tránh khiến chúng ta sinh nghi nên đã thu hồi những hộ vệ đó, cũng hợp lẽ thôi."
Thẩm Bạch thắc mắc: "Nguyên Thanh, vậy ngươi cho rằng vị công tử tàn bạo như ác quỷ trong lời của Ngụy Trung Minh rốt cuộc là ai? Ta thực sự không thể tưởng tượng trên đời lại có kẻ coi thường quốc pháp, coi mạng người như cỏ rác đến vậy!"
Lục Nguyên Thanh khựng lại. Y nhớ đến mười năm trước, khi Trấn Quốc tướng quân Duật Thiếu Xuân làm chủ soái, dẫn quân chống giặc Đát Đát. Lúc ấy theo chỉ dụ, còn có một vị Đô đốc quân vụ đi cùng. Duật tướng quân đã anh dũng hy sinh trong trận ấy, nhưng vị Đô đốc kia thì vẫn sống yên lành, chẳng những còn quyền cao chức trọng trong triều mà thế lực lại ngày càng lớn...
Lục Nguyên Thanh khe khẽ thở dài: "Đại nhân nghĩ xem, người thường có thể có được thế lực và thủ đoạn như vị công tử ác quỷ kia sao? Trong một đêm biến người sống thành kẻ chết, từ có hóa không, toàn bộ sự việc lập tức bị xóa sạch, không lưu lại chút dấu vết nào? Sau đó, cho dù có người phát hiện nghi ngờ hay manh mối cũng không ai dám tiếp tục điều tra? Chuyện như thế, người thường có thể làm được sao?"
Thẩm Bạch tự giễu: "Theo ý Nguyên Thanh thì không phải người thường làm được, chẳng lẽ thật sự là do quỷ thần gây nên ư?"
Lục Nguyên Thanh lắc đầu: "Trên đời đáng sợ nhất không phải quỷ, mà là người... những kẻ có quyền thế ngập trời, ngồi cao trên miếu đường. Đại nhân, đến giờ ngài còn cho rằng luật pháp Đại Minh trong lòng ngài thật sự có thể thay trời đổi đất, chấn chỉnh càn khôn sao?"
Một lúc lâu sau, Thẩm Bạch mới nói: "Ta tin. Ta vẫn luôn tin."
Khóe miệng Lục Nguyên Thanh thoáng nở một nụ cười phức tạp: "Đại nhân hẳn ở kinh thành dưới chân thiên tử sống rất tốt, nên mới giữ được chính khí và lý tưởng cao quý đến mức khiến người ta ngưỡng mộ. Đại nhân, trên đời còn nhiều chuyện ngài chưa từng tận mắt chứng kiến. Ta chỉ hy vọng đến khi ngài mãn nhiệm rời Biện Thành, trở lại kinh thành, vẫn có thể giữ được niềm tin như hôm nay."
Thẩm Bạch nhìn Lục Nguyên Thanh, một lúc sau mới hỏi: "Ý Nguyên Thanh là vị công tử giết người không chớp mắt kia là kẻ có quyền thế hiển hách, một tay che trời, có thể tùy tiện định đoạt sinh tử người khác sao?"
Lục Nguyên Thanh lắc đầu: "Đại nhân, vụ án nữ tử họ Lưu tra đến đây đã đủ chấn động rồi. Dù là vụ hái hoa tặc 'Ngọc Diện Hồ Ly' Liễu Âm, hay vụ tiêu cục Thừa An mất tích mười năm trước, so với cái chết của một tỳ nữ nhỏ bé ở Lưu phủ đều được coi là trọng án. Còn vị công tử kia là ác quỷ hay ác nhân thì hiện giờ cũng chẳng liên quan đến vụ án Lưu phủ, đúng không, thưa đại nhân?"
Thẩm Bạch vẫn thấy có gì đó không ổn nhưng không nói ra được. Hắn không cách nào bác bỏ, bởi lời Lục Nguyên Thanh nói quả thực có lý. Vì vậy hắn hỏi: "Nguyên Thanh cho rằng Lưu Đại Thành đóng vai trò gì trong vụ án này?"
Lục Nguyên Thanh mỉm cười: "Nếu đại nhân là Lưu lão gia, chẳng may phát hiện con trai mình là kẻ hái hoa tặc thì ngài sẽ làm sao?"
Thẩm Bạch nói: "Nếu thật có chuyện làm nhục gia phong như vậy, ta hoặc là đ.á.n.h chết nghịch tử ấy, hoặc là giam lỏng, không cho hắn ra ngoài gây họa nữa."
Lục Nguyên Thanh khen: "Đại nhân nói rất phải. Lưu Đại Thành vốn vì cái chết của người vợ đầu, Liễu thị, mà đã mang sẵn nỗi áy náy với con trai Lưu Lập Dương. Cho dù biết hắn là kẻ hái hoa tặc thì ông ta cũng làm sao nỡ ra tay giết chết cho xong chuyện?"
Mắt Thẩm Bạch sáng lên: "Thì ra việc giam Lưu Lập Dương ở lầu giữa hồ thực chất là để che chở cho hắn?"
Lục Nguyên Thanh cười: "Cha mẹ thà để con mình oán hận cũng không muốn đẩy con vào cửa quan, chẳng phải sao?"
Thẩm Bạch gật gù, ánh mắt đầy tán thưởng: "Vậy thì đêm hôm đó, kẻ bày trò để lại mảnh vải kỳ lạ, dẫn chúng ta điều tra Lưu phủ, rồi đổ tội cho 'Ngọc Diện Hồ Ly' Liễu Âm, tất nhiên không phải là Lưu Đại Thành. Nói cách khác, kẻ giết Hồng Y cũng không phải là Lưu Đại Thành!"
Lục Nguyên Thanh bổ sung: "Kẻ cắm cây châm xuyên não Lưu Lập Dương cũng không phải là Lưu Đại Thành!"
Thẩm Bạch gật đầu: "Đúng vậy! Rốt cuộc kẻ ấy và Liễu Âm có mối thù hằn gì mà phải tốn công tính kế hãm hại y? Khiến y trở thành phế nhân chưa đủ, còn phải bày đặt ra một vụ án hái hoa tặc, dẫn dắt chúng ta nghi ngờ và điều tra Liễu Âm?"
Lục Nguyên Thanh hạ giọng: "Kẻ này vừa phải hiểu rõ nội tình của Lưu Lập Dương, lại có thể dễ dàng tiếp cận hắn mà không gây sự chú ý hay hoài nghi của người khác; có thể tự do ra vào Lưu phủ; có thể khiến Hồng Y không kháng cự mà bị lạnh chết; cũng có thể chạm tới loại vải kỳ lạ kia... hơn nữa, lại còn có mối hiềm khích với Lưu Lập Dương..."
Giọng Lục Nguyên Thanh càng lúc càng nhỏ, như đang tự nói với chính mình, khiến Thẩm Bạch không nghe rõ, bèn gọi: "Nguyên Thanh!"
Lục Nguyên Thanh giật mình "hả" một tiếng, nhìn Thẩm Bạch hồi lâu rồi chợt mỉm cười thần bí: "Đại nhân còn nhớ ta từng nói, ngoài cô nương Tịch Lộ ra thì Lưu lão gia, Lưu thiếu gia, Lưu phu nhân... ai nấy đều có thể lấy được thứ vải kỳ lạ kia chứ?"
Thẩm Bạch gật đầu: "Ừ, thì sao?"
Lục Nguyên Thanh khẽ cười: "Nếu không phải Tịch Lộ, cũng không phải Lưu thiếu gia, lại càng không phải Lưu lão gia, vậy thì... còn ai ngoài Lưu phu nhân nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro