Chương 24: Cặp chị em song sinh
Đêm đã khuya, trong làn khói mờ của Đông viện, bóng tối bắt đầu lan tỏa. Lục Nguyên Thanh và Thiệu Ưng nấp ở chỗ tối nơi mép mái ngói, cẩn thận nghiêng người quan sát xuống sân.
Trong viện chẳng hiểu sao lại treo đầy những bức màn trướng. Dưới ánh đêm, màn trướng tung bay kéo theo từng đợt sương trắng khiến người ta hoa mắt.
Trong sân có ba người: một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, quay lưng về phía Lục Nguyên Thanh và Thiệu Ưng nên không thấy rõ dung mạo nhưng theo tuổi tác mà đoán, hẳn là cha của Tiêu Tình, Tiêu viên ngoại. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ áo trắng, thần sắc khác hẳn vẻ xinh đẹp nhu mì ngày gặp ở Lưu phủ, lúc này lại hiện rõ vẻ lạnh lùng, đó là Lưu phu nhân, Tiêu Tình. Sau lưng nàng còn có một a hoàn áo xanh, chắc là nha hoàn Lục Tú.
Ánh mắt ba người đều hướng về cây đào trong sân. Lúc này ở Biện Thành, đào đang nở rộ, mà cây đào trong Tiêu phủ này lại càng rực rỡ khác thường. Gió đêm thổi qua, từng cánh hoa đào hồng tươi rơi lả tả, chen chúc nhau rơi xuống đất, rồi bị giày xéo thành bùn nhơ.
Tiêu Tình khẽ nói nhỏ với nha hoàn áo xanh. Nha hoàn liên tục gật đầu, rời đi một lát rồi trở lại, trong tay bưng một chậu đồng, bên hông còn kẹp một quyển sách. Nha hoàn cung kính đặt chậu đồng dưới gốc đào rồi cẩn thận dâng quyển sách lên cho Tiêu Tình.
Tiêu Tình như ngoảnh lại nhìn Tiêu viên ngoại một cái, sau đó từ từ quỳ xuống trước cây đào. Nàng thong thả xé nát quyển sách, rồi nhận lấy mồi lửa từ tay a hoàn, thả từng mảnh giấy vụn vào chậu đồng, lặng lẽ nhìn ngọn lửa dần thiêu rụi từng trang giấy. Trong ánh lửa chập chờn, vẻ mặt nàng lộ rõ nỗi bi thương tột cùng, cuối cùng bật khóc nức nở: "Muội muội, Tình Nhi... Hôm nay là ngày Hàn Thực, ta và cha đến thăm muội đây. Tình Nhi, muội muội ngoan của ta, tỷ thật có lỗi với muội, muội có oán trách tỷ không? Đây là Tây Sương Ký mà muội thích đọc nhất, tỷ đốt cho muội, được không? Đừng lạnh nhạt với tỷ, được không?"
Nàng khóc rất lâu, đến khi ngọn lửa nuốt trọn tàn tích của quyển Tây Sương Ký, chỉ còn lại từng làn khói mỏng, theo gió đêm tan biến vào hư vô.
Yên lặng một lát, đột nhiên nghe giọng Lưu phu nhân đầy căm hận: "Tình Nhi, cuối cùng tỷ cũng đã báo thù cho muội. Kẻ dâm ô làm nhục muội đã thành một kẻ ngốc vô dụng, hắn vĩnh viễn không thể tiếp tục hại những cô nương trong sạch lương thiện như muội nữa... Ta sẽ không để hắn chết dễ dàng. Những khổ nhục muội từng chịu, ta sẽ bắt hắn nếm trải từng thứ một. Ta muốn hắn phải sống... không, phải mở mắt ra nhìn ta từng bước hủy diệt hắn... Quan phủ đã bắt đầu nghi ngờ Lưu phủ rồi. Tên dâm tặc Lưu Lập Dương, con tiện nhân Hồng Y kia, cái hạng nhu nhược Lưu Đại Thành tưởng bạc tiền có thể giải quyết được mọi việc... bọn chúng sẽ phải nhận quả báo xứng đáng. Muội muội, cuối cùng muội cũng có thể nhắm mắt nơi chín suối, tỷ đã thay muội rửa sạch mối thù này rồi..."
Giọng Lưu phu nhân càng lúc càng cao, chói gắt, mang theo sự cuồng loạn muốn hủy diệt tất cả. Nghe đến đây, Lục Nguyên Thanh không khỏi thắt lòng. Y vừa định thở dài, chợt thấy Thiệu Ưng bên cạnh đã đặt tay lên chuôi đao. Trong chớp mắt, thân hình hắn tựa như cánh chim ưng xòe rộng, lượn xuống rồi lao thẳng vào sân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt đối phương.
Theo sau thân hình hắn là thanh đại đao đeo chéo sau lưng. Lúc ở sau lưng trông chẳng đáng chú ý, ngay cả khi cầm trên tay cũng không quá nổi bật, thế nhưng giờ phút này, khi Thiệu Ưng vung lên, lưỡi đao đã bừng sáng đến lóa mắt.
Động tác của Thiệu Ưng vô cùng nhanh, từ khi chạm đất đến lúc rút đao chỉ trong một hơi thở, nhưng không ngờ Lưu phu nhân còn nhanh hơn. Ngay khi hắn đáp xuống, nàng đã như từ mặt đất bật thẳng lên, không cần mượn lực, thoắt cái đã nhảy cao đến một trượng. Áo lụa trắng muốt bay phần phật trong gió, thoáng chốc như tiên nữ giáng trần, chỉ là đôi mày mắt từng chan chứa tình ý nay đã phủ đầy sương lạnh.
Sắc mặt nàng u ám, một cú nhảy đã chiếm thế thượng phong. Nàng rút một cây tiêu ngắn trong tay áo, vận hết lực đ.á.n.h thẳng xuống từ trên đỉnh đầu Thiệu Ưng. Vật nhỏ bé nhẹ nhàng ấy trong tay nàng lại mang theo sát khí lạnh buốt. Thiệu Ưng kinh hãi, không dám coi thường đối thủ, vội toàn lực ứng chiến.
Trên mái ngói, Lục Nguyên Thanh chỉ biết lắc đầu. Y sớm đã đoán Lưu phu nhân tuyệt không phải nữ tử tầm thường nên mới kéo Thiệu Ưng đi cùng để phòng bất trắc. Không ngờ vị bổ đầu này tính tình quá nóng nảy, nghe loáng thoáng manh mối đã không kiềm chế nổi, như ngựa sổng chuồng lao xuống. Nhưng bản lĩnh của Lưu phu nhân cũng vượt ngoài dự liệu, võ công của nàng quả thật đáng sợ!
Giờ thì phải làm sao đây?! Lục Nguyên Thanh khó xử nhìn hai người đang kịch chiến bên dưới, khổ não than: "Ai có thể giúp ta xuống được không?"
Trong sân, Tiêu viên ngoại và nha hoàn Lục Tú đã sợ đến ngây người, chỉ dám mở to mắt nhìn hai bóng người di chuyển như chớp. Đột nhiên nghe tiếng người lẩm bẩm trên đầu, cả hai hoảng hốt ngẩng lên, mới phát hiện trên mái nhà lại có một người nữa!
Lục Nguyên Thanh thấy họ ngước nhìn, vội nở nụ cười mà y cho là thân thiện nhất, làm ra vẻ lấy lòng: "Vị tỷ tỷ áo xanh kia, ờ... trong nhà có thang không vậy?"
Lục Tú ngây người nhìn Lục Nguyên Thanh, nghĩ mãi không ra tại sao vị công tử ngốc nghếch này lại leo được lên đó. Hai người đang tròn mắt nhìn nhau thì Tiêu viên ngoại bỗng nói: "Lục Tú, nghĩ cách giúp vị công tử này xuống đi. Ức nhi đã điên loạn rồi nhưng chúng ta không thể giống nó. Mau đi đi!"
Lục Tú vội đáp, nhanh chân chạy đi, một lát sau trở lại, tay cầm một sợi dây thừng. Nàng chạy đến dưới mái nhà, ngửa mặt gọi lớn: "Công tử, ta không có thang, dùng dây được không?"
Giọng nói chân thành đến ngây ngô. Lục Nguyên Thanh chỉ biết thở dài trong lòng... cô nương Lục Tú này hình như đầu óc có chút không lanh lợi.
Tiêu viên ngoại dường như nhìn ra ý nghĩ của Lục Nguyên Thanh, bèn giải thích: "Lục Tú có hơi khờ dại nhưng tâm tính thuần lương, sẽ không hại công tử đâu."
Lục Nguyên Thanh nghe vậy thì gật đầu, mỉm cười với Lục Tú: "Vậy làm phiền cô nương Lục Tú ném mạnh sợi dây này lên cho ta, được chứ?"
Lục Tú gật đầu liên tiếp, lùi lại mấy bước rồi vung dây ném lên. Sợi dây bay lên rồi lại rơi xuống, vòng ngay vào đầu nàng. Lục Tú ngơ ngác nhìn dây: "Ủa? Sao lại trở về rồi?"
Lục Nguyên Thanh nhíu mày, tiếp tục khích lệ: "Cô nương Lục Tú, lùi thêm chút nữa, ném về phía trước một chút... đúng rồi, là thế..."
Một người trên một người dưới, một người tĩnh một người động, bận rộn một hồi, cuối cùng đầu kia của sợi dây cũng vào tay Lục Nguyên Thanh. Y vui vẻ gật gù: "Dây này chắc chắn, đủ để ta leo xuống rồi."
Vừa nói, y vừa buộc chặt dây vào mép mái, lại dùng tay thử độ chắc chắn, rồi bảo với Lục Tú: "Lục Tú cô nương lùi xa một chút, ta xuống đây."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro