Chương 25: Hận đoạt hoa


Lục Nguyên Thanh cẩn thận bám theo sợi dây thừng mà trèo vào trong viện, vừa trèo vừa thầm thấy may mắn vì triều đình hạn chế độ cao tường thành, thậm chí tường viện của dân thường cũng có quy định nghiêm ngặt. Triều đình có thể mặc kệ tham ô, nhưng độ cao tường viện lại là chuyện liên quan đến cương thường quân thần, tuyệt đối không thể không quản. Vì vậy, tường viện của dân thường đều không được xây quá cao.

Nhà họ Tiêu tuy là một gia đình khá giả nhưng so với tường viện của nha môn vẫn kém xa, nên Lục Nguyên Thanh trèo vào cũng không quá khó nhọc. Y chậm rãi trèo xuống, rồi từ từ tiếp đất. Toàn bộ quá trình này, Lục Nguyên Thanh đều bị Lục Tú nhìn chăm chú, trên mặt nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.

Người được "ngưỡng mộ" nào đó tự cho là thân thiện, mỉm cười với Lục Tú: "Đa tạ Lục Tú cô nương đã kịp thời đưa dây thừng, giải vây cho tại hạ, thực sự cảm kích vô cùng."

Lục Tú lại ngượng ngùng cúi đầu cười ngốc nghếch: "Không tìm được cái thang mà công tử muốn, là Lục Tú thất lễ."

Lục Nguyên Thanh thở dài trong lòng: Đúng là một cô nương đáng yêu, đáng tiếc là... Y hơi dời mắt nhìn về phía hai người Tiêu - Thiệu vẫn đang giao đấu, ánh mắt trầm xuống. Võ công của Thiệu Ưng đi theo đường lối cương mãnh bá đạo, còn Tiêu Tình... không, phải nói là Tiêu Ức, võ công của nàng lại cực kỳ quỷ dị, bề ngoài thì mềm mại nhưng biến hóa khó lường, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Qua lời nói, Thiệu Ưng là kẻ rất tự phụ, e rằng chưa từng chịu thiệt bao giờ, luôn tưởng mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát. Tính cách như vậy lại dễ bị tổn thất ngầm nhất. Lục Nguyên Thanh nhíu mày, với tình hình hiện tại, Thiệu Ưng e rằng sắp gặp bất lợi...

Y liếc nhìn Tiêu viên ngoại vẫn ngồi trên ghế, rồi cúi mắt nhìn đôi chân vô lực buông thõng của ông ta, trong lòng chợt động, bèn khẽ hỏi: "Tiêu viên ngoại dường như đi lại bất tiện?"

Tiêu Hải Bình khổ sở lắc đầu: "Tiên sinh là người trong nha môn, phải không?"

Lục Nguyên Thanh mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tại hạ là Sư gia của huyện Biện Thành, Lục Nguyên Thanh. Người đang giao đấu với lệnh ái là Tổng bổ đầu của nha môn, Thiệu Ưng."

Tiêu Hải Bình buông tiếng than: "Ta đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng Ức nhi như bị ma nhập, hoàn toàn không nghe lời ta nói."

Nghe vậy, Lục Nguyên Thanh hơi nghiêng đầu, mỉm cười với Tiêu Hải Bình: "Tại hạ có thể phiền Lục Tú cô nương đi một nơi được không?"

Rõ ràng Lục Tú đối với vị công tử vừa biểu diễn "tuyệt kỹ trèo dây" này rất có thiện cảm, lập tức gật đầu lia lịa: "Công tử muốn ta đi đâu?"

Lục Nguyên Thanh mỉm cười: "Xin Lục Tú cô nương mau đến huyện nha Biện Thành thông báo cho Thẩm Bạch đại nhân, cứ nói Lục Nguyên Thanh gặp nạn, bảo ngài ấy lập tức dẫn nha dịch tới Tiêu trạch."

Lục Tú nghe thấy "gặp nạn" mà công tử nói một cách văn vẻ, có vẻ không hiểu, nhưng nàng nghe rõ là phải đến huyện nha tìm một vị Thẩm đại nhân, nên vội gật đầu: "Lục Tú biết rồi, thang thì ta không tìm được nhưng huyện nha Biện Thành thì ta biết." Nói xong, nàng bèn chạy vụt đi.

Động tĩnh bên này rõ ràng đã khiến Tiêu Ức chú ý. Nàng khẽ quát một tiếng, gạt lưỡi đao của Thiệu Ưng, xoay người lao về phía Lục Nguyên Thanh. Lục Nguyên Thanh hoảng sợ, vội trốn ra sau lưng Tiêu viên ngoại. Y đoán chắc Tiêu Ức sẽ không làm hại cha mình nên đã cùng nàng chơi trò đuổi bắt vòng quanh Tiêu Hải Bình.

Cách một người cha, Tiêu Ức không dám dùng sáo ngắn, sợ làm tổn thương Tiêu Hải Bình. Nhưng tên thư sinh ngốc nghếch này lại quá ranh ma, mỗi lần nàng sắp bắt được, hắn lại hoặc ngã xuống hoặc cúi người né tránh. Nếu không phải nhìn hắn với vẻ mặt kinh hoảng, thân hình đầy bụi bặm, nàng còn tưởng tên ngốc này là một cao thủ ẩn mình.

Thiệu Ưng ở bên cạnh cũng vừa nghi vừa sợ, thấy Lục Nguyên Thanh cực kỳ chật vật nhưng vẫn tránh được một cú chộp của Tiêu Ức, ngã lăn ra đất, hắn cũng toát mồ hôi lạnh, vội lao lên chặn một chiêu tiếp theo của nàng. Hai người lại tiếp tục quấn lấy nhau giao đấu.

Lục Nguyên Thanh thở phào một hơi, ngồi phịch xuống bên cạnh Tiêu Hải Bình, lại nghe ông ta lo lắng nói: "Ức nhi, con đừng hồ đồ, sai lại càng sai, nghe lời cha nói..."

Nhưng bên cạnh chợt vang lên tiếng cười. Tiêu Hải Bình ngờ vực quay đầu nhìn Lục Nguyên Thanh, kẻ vừa rồi còn nhếch nhác t.h.ả.m hại, lúc này lại cười lớn, ngạc nhiên hỏi: "Tiên sinh cười gì thế?"

Lục Nguyên Thanh mặc kệ dáng vẻ bẩn thỉu, chỉ cười sảng khoái: "Ta cười Tiêu viên ngoại quá cổ hủ!"

"Ngươi..."

Lục Nguyên Thanh dừng cười, nghiêm mặt nói: "Tiêu viên ngoại, con gái ông, Tiêu Ức, lòng dạ ác độc, đã giết nhiều người. Nàng ta không thể quay đầu được nữa, vậy mà ông còn vọng tưởng khuyên bảo? Nếu ông có thể khuyên nàng, nếu nàng chịu nghe lời ông, sao hôm nay viên ngoại phải bất lực ngồi đây trơ mắt nhìn? Chẳng lẽ đôi chân của ông không phải là 'kiệt tác' của chính con gái ông, Tiêu Ức, hay sao?"

Tiêu viên ngoại đau đớn thở dài: "Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta..."

Lục Nguyên Thanh nhân cơ hội hỏi: "Vì sao Tiêu Ức phải lấy tên Tiêu Tình để gả vào Lưu phủ? Tiêu Tình chết vì nguyên nhân gì? Tiêu Ức làm sao luyện được võ công này? Vì sao nàng hận Lưu công tử đến tận xương tủy?"

Trong lòng y thực ra đã có suy đoán nhưng muốn đích thân chứng thực.

Tiêu Hải Bình nói: "Ức nhi từ khi sinh ra thân thể đã yếu ớt, mời vô số đại phu, phương t.h.u.ố.c tà môn cũng dùng không ít nhưng đều vô ích. Ta và vợ vốn tưởng con bé không sống qua tuổi trưởng thành nên luôn chiều chuộng, không bao giờ trái ý. Con bé từ nhỏ đã quen được nuông chiều, với ai cũng chỉ tay năm ngón, nhưng chỉ đối với em gái Tình Nhi thì yêu thương vô cùng. Ban đầu hai chị em hòa thuận, ta đáng lẽ phải vui mừng, nhưng... Ai biết là vì đau đớn bệnh tật hay do chúng ta quá nuông chiều, tính khí Ức nhi càng lúc càng bạo ngược, quái dị. Ngay cả sự quan tâm với Tình Nhi cũng vậy.

Có lần Tình Nhi nuôi một con chim, lúc mở lồng thì chim bay mất, Tình Nhi khóc t.h.ả.m thiết. Sau đó, gia nhân đuổi được chim về. Ức nhi nhìn em gái đau lòng, bèn đoạt lấy con chim, bẻ gãy cả hai cánh rồi nhét nó đang hấp hối trở lại lồng, dỗ em gái: 'Như vậy chim sẽ không bay đi nữa.' Lúc ấy, Tình Nhi bị dọa đến ngưng khóc...

Chuyện như thế nhiều lắm. Ta và vợ nghĩ con bé còn nhỏ, chỉ là được cưng chiều nên vậy, lớn lên sẽ tốt hơn. Nhưng...

Lúc Ức nhi tám tuổi, bệnh tình bỗng nặng hơn. Ta và vợ tuy sớm biết sẽ thế này nhưng sao nỡ bỏ con? Những ngày ấy tinh thần kiệt quệ, cả đời ta không muốn nhớ lại...

Sau, nghe nói ở ngoại ô kinh thành có đạo quán Thiên Thanh hương khói hưng thịnh, cầu nguyện rất linh. Ta và vợ quyết liều một phen đưa Ức nhi đến đó. Tiền công đức đã dâng, nguyện cũng đã khấn nhưng chẳng có chút chuyển biến. Đêm trở về từ Thiên Thanh Quán, Ức nhi sốt cao. Ta và vợ hiểu là vô phương cứu chữa, chỉ biết ôm con khóc. Đang khóc, chợt nghe có người tụng: 'Vô lượng Thiên Tôn!' vừa hát vừa bước đến trước cửa phòng. Ta và vợ ngẩng lên, thì ra là một đạo cô trẻ tuổi, mặt mày hiền hòa.

Bà ấy đến bên giường Ức nhi, nhìn hồi lâu rồi nói: 'Không biết hai vị có nỡ để ta mang cô bé này đi không?'

Ta và vợ vội hỏi đạo cô có cách cứu con gái. Bà ấy chỉ nói: mang con bé đi, coi như Ức nhi đã chết.

Ta và vợ đau đớn nhưng còn cách nào khác? Chỉ đành trơ mắt nhìn đạo cô mang con đi."

Tiêu Hải Bình nhắc đến chuyện cũ, tràn ngập bi thương: "Mãi đến mười năm sau. Trong mười năm này, vợ ta vì thương nhớ Ức nhi mà ngã bệnh, năm thứ chín thì qua đời, để lại ta và tiểu nữ Tiêu Tình.

Tình Nhi từ nhỏ hiểu chuyện, đối nhân xử thế lễ độ, hiền thục, lại hiếu thuận. Xem như ông trời thương ta. Bao năm qua, ta một mình chăm sóc Tình Nhi, sợ nó chịu uất ức, nên ta buôn bán, mở xưởng nhuộm, chỉ để Tình Nhi sống không ưu phiền.

Nhưng ta không ngờ, đứa con gái lớn mà ta tưởng đã chết, Tiêu Ức, mười năm sau lại trở về, sống sờ sờ trước mặt."

Lục Nguyên Thanh nhíu mày một thoáng rồi chỉ gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Hải Bình nói tiếp.

Tiêu Hải Bình lại kể: "Ức nhi đã thay đổi rồi, không còn giống trong ký ức của ta nữa. Dù nó vẫn cung kính gọi ta là cha, vẫn đối xử tốt với Tình Nhi, nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó trong lòng nó ngày càng xa cách... Không giấu gì tiên sinh, ta dù là cha ruột của Ức nhi nhưng đôi khi lại thấy sợ nó.

Ức nhi trở về nhưng không thường ở nhà. Nó ở một thời gian rồi lại rời đi. Ta từng hỏi nó đi đâu, Ức nhi chỉ nói là về chỗ sư phụ. Ta hỏi sâu thêm thì nó im lặng. Mỗi lần như thế, ta chỉ biết tự nhủ, không trách nó, là ta và mẹ nó đã bỏ rơi nó trước...

Sau đó, việc kinh doanh ở xưởng nhuộm gặp trục trặc, ta lo lắng vô cùng. Đúng lúc ấy, bà mối Ngô đến nhà bàn chuyện hôn sự cho Ức nhi."

Lục Nguyên Thanh xen vào: "Bà ấy đến bàn chuyện hôn sự cho Tiêu Ức?"

Tiêu Hải Bình gật đầu: "Đúng vậy. Chuyện Ức nhi rời nhà nhiều năm ta hiếm khi nói với người ngoài, nên thiên hạ chỉ biết ta có một đôi con gái sinh đôi, chỉ là một đứa luôn bệnh tật nằm trên giường, ít ra ngoài.

Mỗi lần Tình Nhi ra ngoài, vì hiểu chuyện, lễ độ nên thường bị nhầm là chị cả Tiêu Ức. Vì vậy, ban đầu bà mối Ngô đến là để bàn hôn sự cho Ức nhi. Nói thật, khi việc kinh doanh gặp khó khăn, ta rất cần tiền xoay xở nên đã hy vọng Ức nhi có thể gả vào một nhà tốt, tiện giúp đỡ gia đình.

Nhưng ta vừa nhắc đến chuyện này, nó lập tức từ chối. Chẳng bao lâu, bà mối Ngô mang tin đến: người cầu hôn là Lưu Đại Thành, lão gia Lưu phủ, nổi tiếng giàu có ở Biện Thành, góa vợ nhiều năm... Ta lâm vào thế bế tắc, ngày đêm lo nghĩ. Lúc ấy, Tình Nhi bất ngờ nói với ta rằng nó sẵn sàng gả vào Lưu phủ làm vợ kế cho Lưu Đại Thành.

Ta biết Tình Nhi hiểu chuyện, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa Lưu lão gia và Tình Nhi khiến ta không đành lòng. Nhưng cuối cùng, ta vẫn đồng ý, hôn sự cứ thế được định xuống. Từ đó đến nay, Ức nhi chưa từng quay về."

Đến đây, giọng ông ta đột nhiên nghẹn lại: "Đêm trước khi Tình Nhi gả vào Lưu phủ, đã xảy ra chuyện..." Nói đến đây, gương mặt Tiêu Hải Bình co giật đầy đau đớn: "Tình Nhi... Tình Nhi nó..."

Giọng nói lạnh lẽo, quỷ dị của Tiêu Ức vang lên: "Muội muội vô tội, lương thiện của ta đã bị tên dâm tặc Liễu Âm làm nhục, đêm ấy treo cổ tự vẫn."

Lục Nguyên Thanh và Tiêu Hải Bình chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Ức. Nàng đang từng bước tiến đến, m.á.u từ ống sáo nhỏ xuống, một giọt... hai giọt... tí tách không ngừng.

Lục Nguyên Thanh hoảng hốt tìm Thiệu Ưng nhưng chỉ thấy hắn ngã gục trên đất, im lìm không biết sống chết.

Tiêu Ức vừa chậm rãi bước đến, vừa lạnh lẽo bật cười: "Cha, sao không nói tiếp đi?" Rồi nàng nhìn Lục Nguyên Thanh: "Ngươi muốn biết sự thật phải không? Ha ha ha, trước khi chết ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

"Con tiện nhân Hồng Y đó là do ta giết. Nó dám yêu tên Lưu Lập Dương ấy. Lưu Lập Dương là Liễu Âm. Cái đồ ăn cây táo rào cây sung đó dám động tâm với Lưu Lập Dương, nó đáng chết! Muội muội ta đối xử với nó tốt như thế, nó dám phản bội muội muội, nó đáng chết! Nó còn lấy đi phiến lá liễu trong tay ta, phiến lá đặt bên gối của muội muội...

Nó còn có thai, có lẽ là nghiệt chủng của Liễu Âm. Nó còn biết bí mật ta không phải là Tiêu Tình. Ta làm sao có thể để nó sống?"

Lục Nguyên Thanh nhìn Tiêu Ức, vẻ mặt nàng lúc này như ác quỷ địa ngục, dữ tợn khát máu. Y bình tĩnh hỏi: "Là ngươi đã mang Hồng Y đang hôn mê bên bờ hồ trong Lưu phủ đi, đúng không?"

Tiêu Ức lạnh lùng cười: "Ta về phòng, phát hiện phiến lá liễu Liễu Âm để bên gối muội muội đã biến mất. Ta đoán là do con tiện tỳ Hồng Y lấy. Gần đây nó như bị quỷ ám, ngày nào cũng tới lui lầu giữa hồ, ta không biết nó có phát hiện bí mật của Lưu Lập Dương không.

Tóm lại, ta cố ý đến hồ thì bất ngờ thấy Hồng Y đang hôn mê."

Lục Nguyên Thanh gật đầu: "Sau đó, ngươi đưa Hồng Y về phòng mình... Không, không phải phòng ngươi. Ngươi mang nàng đến một nơi bí mật, rồi giam giữ, ép hỏi tung tích của phiến lá liễu, đúng không?"

Tiêu Ức lóe lên một tia sắc lạnh: "Đúng vậy. Trong phòng ta có một mật thất. Bao năm nay, Lưu Đại Thành chưa từng bước vào phòng ta. Ta đã giam Hồng Y trong mật thất. Nó cầu xin ta tha mạng, nói nó đoán được ta là đại tiểu thư chứ không phải nhị tiểu thư, nói nó có thai, van xin ta cho nó một con đường sống, hứa sẽ giữ kín mọi chuyện...

"Nó dám xin ta cho nó được sống? Ngươi nói có buồn cười không?"

Lục Nguyên Thanh bình tĩnh nhìn nàng: "Vậy là ngươi không cần động thủ, chỉ việc không cho nàng ăn, lại lột sạch quần áo, để nàng chờ chết trong lạnh lẽo và sợ hãi."

Tiêu Ức cười lạnh lẽo: "Ngươi nói đúng. Ta cứ nhìn nó, nhìn sinh mạng tội lỗi của nó từ từ chấm dứt, nhìn nó đau đớn không lối thoát, cầu cứu trong vô vọng. Ta muốn nó nếm trải mùi tuyệt vọng và đau khổ như muội muội ta từng chịu."

"Ngươi giết Hồng Y xong thì làm gì?"

"Không làm gì cả. Chỉ tắm rửa cho nó bằng nước nóng, gột sạch nhơ bẩn và tội lỗi của nó, rồi để nó xuất hiện thật sạch sẽ trước mặt mọi người. Nói thật, ta còn phải cảm ơn nó. Không có nó, chỉ dựa vào mấy mảnh vải và tóc kia thì sao dẫn được quan phủ điều tra? Ta phải cảm ơn nó vì đã hiến dâng thân xác mình, ha ha ha!"

"Ngươi bày sẵn mọi thứ, rồi cố ý diễn màn 'đêm khuya hái hoa' để dẫn ta và Thẩm đại nhân đến điều tra Lưu phủ?"

Tiêu Ức lạnh giọng: "Ngươi đoán đúng rồi thì sao?"

Lục Nguyên Thanh nhìn nàng điên cuồng, chậm rãi hỏi: "Vậy kim xuyên tâm của Lưu Lập Dương cũng là do ngươi đ.â.m vào?"

"Đúng thế!" Tiêu Ức cười ghê rợn: "Ban đầu, ta chưa chắc cái chết của Tình Nhi có liên quan đến Lưu phủ. Nhưng trong đêm tân hôn của ta với Lưu Đại Thành, Lưu Lập Dương đã bước vào phòng. Ngươi đoán hắn đã nói gì?

Hắn nói ta thật không biết xấu hổ, rõ ràng không còn trong trắng mà dám giả bộ trong sạch để gả vào Lưu phủ. Hắn hỏi sao ta không đi chết đi? Hắn nói bài học tối qua chưa đủ à?

Khoảnh khắc đó, ta đã hiểu ra. Hắn là Liễu Âm! Chính hắn là tên dâm tặc đã để lại phiến lá liễu bên gối muội muội ta!

Hận thù trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào, ta muốn giết hắn ngay lập tức. Nhưng ta nghe thấy tiếng bước chân, Lưu Đại Thành đến...

Ta đổi ý. Chết nhanh như thế quá rẻ cho hắn. Ta phải khiến hắn sống trong đau đớn, nhìn tất cả bị ta hủy hoại mà bất lực. Ta phải khiến cha con hắn trở mặt, vĩnh viễn sa vào địa ngục!"

Lục Nguyên Thanh trầm giọng: "Ngươi đã làm được rồi. Cha con họ trở mặt, Lưu Lập Dương bị cha đ.á.n.h trọng thương, còn bị nhốt trong lầu giữa hồ."

Tiêu Ức hừ một tiếng: "Lưu Đại Thành vẫn bảo vệ con trai. Nhưng đó không phải điều ta muốn. Ta nhân lúc hắn dưỡng thương, đến lầu giữa hồ, bắt hắn mở to mắt nhìn ta đ.â.m châm xuyên tâm vào huyệt quan trọng trên đỉnh đầu, biến hắn thành một kẻ ngốc, để ta mặc sức chà đạp!"

Lục Nguyên Thanh thở dài: "Nhưng ngươi vẫn chưa hả giận, nên mới có màn 'đêm khuya hái hoa' trước mặt ta và Thẩm đại nhân, cố tình để lại vải Thiên Trúc và tóc, dẫn chúng ta đến điều tra Lưu Lập Dương."

Tiêu Ức cười lạnh lẽo: "Ngươi cũng không ngu. Đúng vậy! Lưu Đại Thành bảo vệ thằng con làm dâm tặc, hắn càng không muốn người khác biết thì ta càng phải làm cho náo động khắp thành. Liễu Âm đã làm nhục bao nhiêu nữ nhân, hắn tội ác tày trời, đáng chết! Ta chỉ đưa hắn xuống địa ngục thôi thì có gì sai?"

Lục Nguyên Thanh lắc đầu thở dài: "Lưu Lập Dương tất nhiên có tội, hắn phạm pháp sẽ bị luật pháp trừng trị. Nhưng ngươi lạm dụng tư hình, độc ác tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác. So với hắn, ngươi chỉ hơn chứ không kém.

"Nói cho cùng, ngươi và hắn chẳng khác gì nhau, đều coi luật lệ của triều đình chẳng ra gì, mặc sức làm càn, coi thường mạng người."

"Câm miệng!" Tiêu Ức điên loạn gào lên: "Sao ta có thể giống hắn?! Ta và hắn không giống nhau! Không giống!" Trong mắt nàng lóe lên sự điên cuồng, đến cả đồng tử như nhuốm máu. Nàng lạnh lẽo cười: "Ngươi đã biết hết rồi, vậy thì ngoan ngoãn đi chết đi!"

Nói đoạn, nàng vung ống sáo bổ mạnh xuống đầu Lục Nguyên Thanh. Nhưng kẻ thư sinh kia không hề né tránh, cũng không kinh hoảng, chỉ nhìn Tiêu Ức bằng ánh mắt bi thương. Nàng ngờ vực, động tác chậm lại một thoáng.

Ngay khoảnh khắc ấy, một tia sáng lóe lên mang theo hàn quang chói lóa, lao thẳng về phía mắt Tiêu Ức. Nàng kinh hãi, vội lách người tránh, rồi gần như không tin nổi, lại vung sáo đ.á.n.h tiếp.

Lần này vang lên tiếng binh khí chạm nhau chói tai. Tiêu Ức lùi lại mấy bước mới đứng vững.

Nàng ngẩng lên, thấy một nam tử thân hình thẳng tắp, tay cầm một dải ánh trăng, lặng lẽ đứng trước mặt Lục Nguyên Thanh.

Gương mặt hắn ngược sáng nên khó thấy rõ, nhưng mũi kiếm dưới ánh trăng khẽ rung, ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Lục Nguyên Thanh mỉm cười vui mừng, lên tiếng: "Tống hộ vệ, kiếm pháp tuyệt hảo!"

Tống Ngọc Đường hừ một tiếng: "Ngươi đúng là tên thư sinh gan lớn, người ta sắp đập nát đầu mà vẫn nhởn nhơ đứng yên, chán sống rồi sao?"

Lục Nguyên Thanh ngượng ngùng cúi đầu: "Muốn tránh thì ta cũng muốn, nhưng tránh thế nào cho kịp?"

Sau lưng vang lên tiếng cười châm chọc của Thẩm Bạch: "Nguyên Thanh gặp nạn? Vậy xem ra Thẩm mỗ đến chưa muộn nhỉ?"

Lục Nguyên Thanh quay đầu nhìn Thẩm Bạch, cười: "Đại nhân đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc."

Hai người trò chuyện, trong khi Tống Ngọc Đường và Tiêu Ức đã giao đấu. Một kiếm một sáo, mỗi lần né tránh, tung người đều lóe sáng.

Lục Nguyên Thanh nhíu mày nói: "Tống hộ vệ..."

Y còn chưa nói xong, ánh mắt Thẩm Bạch đã thoáng qua ý cười, nói: "Yên tâm, Ngọc Đường tuy không giỏi tính toán mưu lược như Nguyên Thanh nhưng kiếm thuật thì hắn đã khổ luyện không ít, không cần phải lo."

Lục Nguyên Thanh nghe vậy thì gật đầu cười. Qua một hồi lâu, thấy Thẩm Bạch đang chăm chú theo dõi cuộc chiến giữa Tống Ngọc Đường và Tiêu Ức, không để ý đến việc khác, y bèn cẩn thận, lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt Thẩm Bạch, từng bước chậm rãi dịch đến chỗ Thiệu Ưng ngã xuống. Nhìn hồi lâu, khóe môi y mới hiện lên ý cười, khẽ nói: "Thiệu bổ đầu, dưới đất lạnh lắm, không định đứng dậy sao?"

Thiệu Ưng khẽ động đậy rồi mới ấm ức bò dậy, uể oải phủi đất bụi trên người, lười biếng nói: "Ông đây đ.á.n.h mệt rồi, nằm xuống đất nghỉ một chút không được chắc?"

Lục Nguyên Thanh chỉ cười không đáp. Trái lại, Thiệu Ưng chủ động ghé sát qua, cười cợt hỏi: "Ngươi, tên thư sinh này, sao lại biết ông đây không sao?"

Lục Nguyên Thanh thần bí cười: "Ta chỉ nghĩ Thiệu bổ đầu sao lại yếu ớt đến mức không chịu nổi vài đòn chứ."

Thiệu Ưng đưa tay sờ vai trái, khóe miệng hơi nhếch, nhỏ giọng lầu bầu: "Chỉ là cú lúc nãy thật sự... về phải băng bó lại thôi."

Sau đó, hắn lại hạ thấp giọng đầy vẻ thần bí: "Ngươi vừa rồi... rốt cuộc làm sao mà tránh khỏi 'Lệ Phong Trảo' của Tiêu Ức thế?"

Lục Nguyên Thanh nghe vậy thì chớp mắt, hỏi lại: "Ngươi cho rằng ta vốn có võ công, nên đã cố ý giả vờ thua, để ngươi rơi vào tay nữ nhân điên Tiêu Ức ấy, coi như một phép thử?"

Thiệu Ưng nghe vậy thì gượng cười, đưa tay gãi mũi: "Ngươi... nhìn ra rồi à?"

Lục Nguyên Thanh thở dài: "Ta căn bản không biết 'Lệ Phong Trảo' là cái gì! Có trời mới hay, ta suýt chút nữa đã bị nữ nhân điên đó dọa chết rồi. Vốn tưởng Thiệu bổ đầu anh hùng hơn người nên mới mời cùng đi, không ngờ... lòng người hiểm ác khó lường!"

Thiệu Ưng khịt mũi cười khẩy: "Bớt đ.á.n.h trống lảng đi. Dù ngươi không nói, ta cũng sẽ điều tra ra. Thân thế của ngươi chắc là thú vị lắm!"

"Ồ?" Lục Nguyên Thanh nghe vậy chẳng giận mà lại cười, gật đầu vui vẻ: "Tại hạ chỉ là một thư sinh nghèo, có thân thế gì đâu. Trái lại, thân thế của Thiệu bổ đầu mới đáng để người ta tò mò."

Thiệu Ưng khựng lại: "Ta thì có thân thế gì?"

Lục Nguyên Thanh lại chớp mắt: "Hôm đó, mấy chiêu Thiệu bổ đầu điểm trên người Ngụy Trung Minh quả là cao minh. Xem ra ngươi hẳn rất tinh thông hình cụ và thuật thẩm vấn. Mà khắp triều Đại Minh này, nhắc đến khốc hình nổi danh nhất, chỉ có một nơi..."

Y ngừng một chút, thấy Thiệu Ưng chau mày nhìn mình, mới khẽ thốt ra mấy chữ: "Ngục thất dưới quyền Bắc Trấn Phủ Ti của Cẩm y vệ."

Nghe xong, Thiệu Ưng lập tức ngây người như phỗng, cứng đờ đứng đó, chỉ thấy Lục Nguyên Thanh thản nhiên bước ngang qua mặt mình. Khi đi qua, y còn như lẩm bẩm: "Đã mang đầy bí mật trên người thì thôi đừng vọng tưởng muốn biết bí mật của kẻ khác. Nếu không... chậc chậc... chẳng hay đâu, thật chẳng hay đâu!"

Nói rồi, y còn cố ý gật đầu mấy cái.

Thiệu Ưng tức nghẹn, mặt sầm lại, không nói thêm một lời.

Lời Thẩm Bạch quả nhiên không sai, kiếm pháp của Tống Ngọc Đường cực kỳ cao minh. Tiêu Ức vốn ngạo nghễ, lúc này dưới những chiêu kiếm tầng tầng lớp lớp của Tống Ngọc Đường dần lộ ra thế yếu. Tống Ngọc Đường đã nắm trọn ưu thế nhưng hắn không vội, chỉ muốn từ từ dồn đối thủ vào chỗ cuống loạn, bắt nàng sơ hở, rồi một chiêu bắt gọn.

Tiêu Ức càng lúc càng không khống chế nổi cơn giận, chiêu thức dồn dập nhanh hơn, dường như muốn trong nháy mắt khoan thủng đầu Tống Ngọc Đường. Nhưng sức lực nàng dần cạn kiệt. Trận đấu với Thiệu Ưng vừa rồi đã hao tổn không ít thể lực, mà nàng vốn đi theo đường lối âm nhu, bất lợi trong trường kỳ chiến đấu. Vì thế, hơi thở nàng bắt đầu loạn, thân thể cũng dần rệu rã.

Nàng biết chẳng bao lâu nữa sẽ kiệt sức nên càng nóng vội. Vốn chiêu thức đã rối loạn, nay lại gắng gượng ép sát, thậm chí liều mình để cùng Tống Ngọc Đường đồng quy vu tận.

Kiếm của Tống Ngọc Đường c.h.é.m thẳng tới, Tiêu Ức không né không tránh, dùng tiêu ngọc như gậy quét ngang vào mặt hắn. Đây là chiêu lưỡng bại câu thương: nàng đ.á.n.h nát sọ Tống Ngọc Đường, cũng là lúc kiếm của hắn xuyên thủng tim nàng.

Chính khoảnh khắc ấy, Tống Ngọc Đường đã chờ được thời cơ. Kiếm thế hắn không giảm nhưng tay phải lại đưa kiếm sang tay trái, tay phải vặn nhẹ chuôi kiếm. Thanh kiếm lập tức tách đôi, từ một thanh kiếm cứng biến thành một cặp nhuyễn kiếm.

Song kiếm trong tay, hắn mượn sức đàn hồi khi thân kiếm giao nhau, bất ngờ quét ngang, c.h.é.m thẳng vào cổ Tiêu Ức.

Tiêu Ức không ngờ kiếm của đối phương lại có kỳ môn như vậy, cả kinh muốn đổi chiêu thì đã muộn. Chỉ nghe một tiếng "phụt" khẽ vang, nhuyễn kiếm của Tống Ngọc Đường đã như ngòi bút chấm mực, vạch trên cổ nàng một đường m.á.u mảnh.

Đường m.á.u theo đôi mắt đau đớn mở lớn của Tiêu Ức mà từ từ loang rộng, vô số huyết dịch cuồn cuộn trào ra như sương mù, nhuộm đỏ vạt áo trắng trước n.g.ự.c nàng.

Nàng trừng lớn đôi mắt đầy kinh hãi, cổ họng bật ra tiếng gào uất hận "a... a...", chậm rãi buông rơi tiêu ngọc, quỳ sụp xuống đất.

Từ phía xa truyền đến tiếng kêu xé ruột gan của Tiêu Hải Bình: "Ức nhi, con gái của cha... đều là lỗi của cha... đều là lỗi của cha..."

Thân thể Tiêu Ức dần mềm oặt, ngã xuống đất. Bên tai nàng dường như vẳng lại giọng trẻ con ngây ngô, đó là tiếng Tiêu Tình khi mới năm tuổi: "Tỷ tỷ ơi, con chim nhỏ của muội bay mất rồi..."

Cổ họng Tiêu Ức khẽ phát ra âm thanh quái dị, như muốn nói: "Muội đừng sợ, tỷ sẽ đi bắt lại cho muội..."

Máu nàng không ngừng tuôn ra, bị đất khô cằn khát khao hút lấy. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ, cuối cùng mình cũng có thể gặp lại muội muội chôn dưới gốc đào. Máu nàng sẽ chảy qua thân thể đã mục nát thành bùn của Tiêu Tình, để rồi hòa làm một.

Tỷ muội song sinh... Tiêu Ức mang theo vô vàn tiếc nuối, khép chặt mắt lại.

Xin lỗi, Tiểu Tình... Nếu năm đó tỷ đồng ý gả vào Lưu phủ thì sẽ không có những chuyện về sau... Xin lỗi... Tiểu Tình, tỷ tới bầu bạn cùng muội đây... đừng trách tỷ nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro