Phần 7.3

3.
Hiện tại Long vẫn còn chơi với một nhóm anh em xã hội có từ thời cấp Ba. Thi thoảng mỗi lần hội họp anh đều rủ tôi đi cùng. Tôi thì thuộc vào dạng giang hồ nửa mùa, thần thái hổ báo cáo chồn nhưng tâm hồn bong bóng.

Mỗi lần thấy tôi tức đến dậm chân, anh nửa đùa nửa thật nói: - Em nhìn thấy ghét ai thì đánh đi, mọi thứ còn lại anh lo.

Tôi nghe thế thì quay qua lườm anh, sau đó không trả lời mà đi thẳng vào phòng.

Tôi nhớ có một lần đi chơi cùng Long. Lúc hai đứa đến nơi, nhìn cảnh tượng bên trong phòng tôi đã không kìm được đấm anh vài cái. Ở đây có cả nam cả nữ, phần lớn các cô gái đều ăn mặc táo bạo, cử chỉ và hành động có phần phóng khoáng hơi quá, nếu không muốn bị nói là cực kỳ thô tục. Tôi quay qua trừng mắt, véo eo anh. Thấy tôi có ý định quay người bỏ về, anh nhanh chóng chắp tay van nài tôi.

Long nói: - Vào một chút thôi, anh xin em đấy.

Chờ mãi không thấy Long, anh Hà đi ra gọi. Thấy anh mở lời nên tôi cũng nể, đành phải theo Long tiến vào bên trong. Mới đi được mấy bước, mùi thuốc lá nồng nặc xộc lên mũi khiến tôi suýt hắt xì. Long thấy thế thì kéo tôi lại góc khác. Trên sàn nhảy có năm, sáu người cả nam lẫn nữ đang ôm eo, hôn má nhau. Họ vừa hát hò vừa khoác vai bá cổ, hôn nhau tựa như người tình.

Tôi không thích môi trường này lắm. Nên cố chờ Long nói chuyện với anh Hà xong để đi về. Qua nửa buổi ngồi đợi, tôi nhịn không nổi nên xin phép đi ra ngoài.

Long nghe vậy thì quay qua hỏi: - Cần anh đi cùng không?

Tôi lắc đầu, đáp: - Anh cứ ngồi đi, em vào nhà vệ sinh chút xíu thôi.

Long khẽ "ừ" một tiếng, sau đó rặn tôi nếu cần gì thì gọi anh. Chờ khi thoát ra khỏi phòng bao thì đầu óc tôi mới thư thả một chút. Tôi đi dọc theo hành lang để tìm nhà vệ sinh. Quán này có tên là JIN MAX, tọa lạc ở quận Ba Đình, Hà Nội. Nhìn phong cách bài trí xa hoa, mang màu sắc phương Tây của quán làm tôi chẳng thể liên tưởng được với những gì ở bên trong. Sàn gạch hoa màu vàng nhạt hút mắt, hai bên tường xen kẽ những cột trụ màu đen. Tạo ra sự trái lập hoàn toàn giữ trong phòng và ngoài sảnh. Tựa như câu nói: Mặt thiện và mặt ác cùng tồn tại bên trong một con người. Chỉ khác là so với vẻ ngoài đạo mạo thì bên trong lại thối nát tới cực độ.

Tôi bước đi chậm rãi tránh việc phải vào lại chỗ anh em của Long. Có lẽ thế giới của anh không thể tránh phải tiếp xúc với những thứ đó, vậy nên xưa giờ tôi chẳng bao giờ bắt ép Long phải vì mình mà từ bỏ bất cứ thứ gì. Với tôi, điều đó xuất phát từ sự tôn trọng và tin tưởng.

Ở trong nhà vệ sinh được thiết kế với bồn rửa tay tráng men trắng, gương sạch bóng soi rõ từng lỗ chân lông. Từng căn phòng xếp theo dạng hàng ngang. Sự sạch sẽ ấy làm tôi thấy trốn ở bên trong đây chơi game cũng không phải điều gì mất vệ sinh lắm. Tôi đang ngồi thì bất chợt tiếng giày cao gót vọng tới, sau đó là âm thanh mở cửa rồi xả nước.

Qua khe cửa, tôi nghe tiếng một trong số mấy cô gái nói, giọng điệu cợt nhả: - Mấy cái thằng đó toàn loại xoàng xĩnh, không vì tao đang kẹt thì cho thêm tao cũng chẳng tiếp. Trông kinh chết đi được.

Tiếng cô gái vừa dứt, âm thanh xả nước cũng dừng. Tiếp sau đó là tiếng người khác vang lên.

- Thôi mày ơi, ở đây toàn khách vip. Xui xui cũng vài trăm một đêm, muốn gì nữa.

Nghe cô gái này nói xong, một cô gái nữa tiếp lời: - Uây, tao để ý có mấy thằng nhìn cũng được. Nhất là cái anh chàng ngồi cạnh anh Hà đấy.

Cô gái mở lời ban đầu hùa theo: - Đúng đúng, cái anh mặc áo thun trắng đấy. Nhìn mặt được mà cơ thể cũng ngon. Không biết kỹ thuật trên giường thì như thế nào tụi mày nhỉ?

Nói xong ba cô gái lại bắt đầu cười rộ lên. Tôi ngồi đối diện chỗ rửa tay nên nghe rõ từng chữ. Lúc này tôi vẫn chưa đoán được anh chàng ngon mắt mà họ nhắc đến là ai. Chờ khi cả ba rời khỏi, tôi cũng gom đồ đi về phòng bao. Lúc ra ngoài hành lang tôi thấy Long đang ngó trái ngó phải tìm kiếm gì đó. Vừa trông thấy tôi anh đã hớt hải chạy lại.

Long nói: - Em đi đâu thế? Anh còn tưởng em đi lạc vào phòng khác.

Tôi cười hì hì, đáp lời anh: - Em không hợp với phòng bao, ngồi trong nhà vệ sinh chơi game thích hơn.

Anh nghe vậy thì thở phào, nắm lấy tay tôi kéo đi. Vừa đi anh vừa nói: - Lần sau em đừng trốn vậy nhé, làm anh lo chết mất. Chỗ này có nhiều phòng không được tốt, em mà lạc vào anh không tìm được đâu.

Tôi bĩu môi, nói: - Vậy sao anh không gọi cho em?

Nghe tôi hỏi Long dừng bước. Anh quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin được.

Long nói: - Thế cái điện thoại em đang chơi game là của ai?

Lúc này tôi mới sực nhớ, cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại mà mình đang cầm trên tay. Chiếc ốp lưng đen bóng, được in hình chibi của tôi với dòng chữ "chồng yêu của Mọt" hiện lên một cách nổi bật. Ban đầu vì điện thoại hết pin nên tôi không mang theo, tiện trên xe buồn chán nên cầm máy anh chơi. Tới khi rời khỏi phòng tôi vẫn đinh ninh là đang cầm máy của mình.

Thấy sắc mặt anh dần tối lại, tôi cười gượng, lắc cánh tay Long rồi nói: - Thôi thôi, em quên, em quên mà. Xin lỗi anh nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro