Chương 49: Tất cả là do em

Người đàn ông đứng cạnh Phương Hùng, ông ta là bác sĩ phẫu thuật chính trong ca vừa rồi, chậm rãi cất tiếng.

" Ca mổ thành công, mạng sống coi như không bị đe dọa".

Thanh Tú nghe như trong lòng trút được cả tảng đá ngàn cân, cô nhoẻn miệng cười, mắt sáng lên niềm vui, nhưng chưa được một giây thì lời của vị bác sĩ như cây gậy to đập thẳng vào đầu cô..

" Hiện tại chưa thể tiên lượng được bao giờ bệnh nhân mới tỉnh..."

" Là sao bác sĩ?"

Thanh Tú mở to mắt, tay run run níu lấy vạt áo ông, căng thẳng cộng với mất sức khiến khuôn mặt cô bạc thếch không một một giọt máu.

Vị bác sĩ đảo mắt nhìn cô một lúc mới trả lời, âm giọng cũng rất nặng nề.

" Tổn thương ở vùng đầu rất khó nói trước được điều gì, sau phẫu thuật có bệnh nhân không tỉnh được, sống đời sống thực vật..., có bệnh nhân khi tỉnh được lại mất trí nhớ..."

" Hả...?"

Cô kinh hãi thốt lên, chân một lần nữa run lẩy bẩy đứng không vững, toàn thân chao đảo nghe như bị ai đó ném xuống vực.

Vị bác sĩ rời đi, còn lại Phương Hùng, anh dìu cô đến dãy ghế gần đó.

" Phương Hùng... anh nói đi, thế là thế nào?"

Thanh Tú lắp bắp hỏi, không nhận ra giọng mình đã lạc đi, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, cô không thể nào nuốt trôi được những lời bác sĩ vừa nói, cái gì mà không tỉnh lại được, cái gì mà mất trí nhớ?

Phương Hùng nén tiếng thở dài, ánh mắt nhìn mông lung vô định, anh hiểu không ai dám chắc chắn sẽ để lại di chứng gì, tất cả còn phụ thuộc vào số kiếp Trần Nam có may mắn hay không.

" Đó chỉ là.. có thể chứ không phải tuyệt đối, em đừng bi quan".

Phương Hùng cất tiếng an ủi, miệng thì nói vậy chứ trong lòng anh cũng ủ dột không kém.

Ái Lệ đứng gần đó, cô đương nhiên nghe thấy tất cả, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bàn tay run run vịn vào tường, răng cắn chặt vào môi muốn bật máu.

Trên hành lang vắng vẻ, có hai người con gái đều mang tâm trạng rối bời...

" Em vào thăm anh ấy được không?"

Không hẹn mà gặp, cả hai cùng cất tiếng, Phương Hùng nhìn Thanh Tú, rồi lại nhìn Ái Lệ, trong lòng bỗng nghĩ đến Trần Nam, không hiểu cảm giác được cả hai người con gái cùng yêu sẽ như thế nào? Hạnh phúc hay là khổ sở?

" Được, vào lần lượt từng người, cố giữ yên tĩnh một chút".

Thanh Tú đương nhiên rất nóng lòng và muốn vào với Trần Nam ngay lập tức, cô nhón chân vừa định cất bước thì đã bị bàn tay của Ái Lệ chụp lại.

" Thanh Tú... cho tôi vào trước.."

Cánh môi Thanh Tú hé ra định nói gì đó thì Ái Lệ lại tiếp tục, giọng hơi run run.

" Coi như tôi xin cô... một lần này thôi".

Phương Hùng lấy làm ngạc nhiên trước thái độ của Ái Lệ, cô ta xưa nay vốn ngang tàng muốn gì được nấy, với tính cách đó mà vận vào tình huống này đáng lẽ phải làm ầm ĩ lên để được vào trước, sao lại hạ mình xuống như vậy.

Cả ba người đi đến phòng hồi sức đặc biệt, trong lúc chờ phía ngoài, Phương Hùng không quên dặn dò Thanh Tú phải nghỉ ngơi ăn uống tẩm bổ cho lại sức, nhưng lỗ tai cô lùng bùng như chẳng nghe thấy gì vì toàn bộ tâm trí bây giờ đều là lo lắng cho người đàn ông nằm trong phòng kia.

Ái Lệ bước vào căn phòng trắng đầy mùi thuốc khử trùng, cô khép cửa rồi đến bên giường. Nhìn người đàn ông nằm đó, đầu anh bị quấn băng trắng, cô quỳ xuống, mọi tâm tư bật ra tức tưởi.

" Trần Nam, tại sao lại như vậy, tại sao anh lại coi thường mạng sống mình như vậy?"

"... Cô ta xứng đáng để anh hi sinh như vậy không?"

Tim Ái Lệ thắt lại, bây giờ cô đã hiểu Trần Nam yêu Thanh Tú đến mức nào, yêu đến từ bỏ mọi danh vọng, yêu không cần mạng sống của mình nữa, cuối cùng dù cô có cố chấp cỡ nào cũng không thể níu kéo được anh. Cô không thể tin nỗi người đàn ông như anh lẽ nào sẽ nằm ngủ vĩnh viễn như thế này, hay bao lâu nữa anh sẽ tỉnh dậy, nhưng rồi không còn nhận ra ai nữa?

" Em cũng yêu anh rất nhiều, tại sao... nhất định phải là người con gái đó, tại sao nhất định phải là cô ta?"

Ái Lệ gục đầu xuống giường, từ lúc đến bệnh viện đến giờ cô khóc dường như muốn cạn cả nước mắt, chỉ ước gì thời gian quay ngược trở lại, cô sẽ không làm cái việc ngu xuẩn đó...

Mười lăm phút sau...

Ái Lệ bước ra ngoài với đôi mắt sưng mọng, tóc tai cô rối bù xù, ném một ánh mắt vô hồn về phía Thanh Tú, đáy mắt đầy ai oán, thê lương, bóng dáng cứ thế xiêu vẹo rời đi.

Thanh Tú không chần chừ, lập tức đẩy cửa bước vào, nhưng khi cánh tay vừa chạm lên, đã nghe một giọng nói sắc lạnh sau lưng vang đến.

" Cô còn cái mặt mũi nào mà ở đây nữa?"

Cô quay lại, không ai khác chính là bà Dung, bà vừa hay tin liền chạy đến đây, nhìn thấy Thanh Tú, máu nóng trong người bà sôi lên.

" Cháu... cháu".

" Bốp..."

Một cái tát giáng thẳng đến má Thanh Tú, lập tức hằn lên năm dấu ngón tay đỏ chót.

" Cô... tôi đã nói với cô như thế nào, hãy tránh xa con trai tôi ra, cô đã không tránh lại còn mang bao nhiêu tai ương đến cho nó..."

Thanh Tú cúi mặt, đối diện với bà chưa khi nào là một việc dễ với cô, bởi cô hiểu bà không ưa cô như thế nào, vì cô mà Trần Nam hủy hôn ước, vì cô mà anh ra nông nỗi này, đối với bà chắc không thể kể hết bực tức.

" Cô muốn nó như thế nào thì mới hả dạ ...hả?"

Phương Hùng một phen chứng kiến cảnh này, anh nắm lấy tay bà Dung xoa dịu.

" Bác bình tĩnh... Trần Nam đã qua cơn nguy kịch rồi, bác lại đây con có chút chuyện muốn nói".

Đôi mắt lạnh lùng của bà Dung quét lên người Thanh Tú nột tia đe dọa, sau đó mới đi theo Phương Hùng.

Anh quay đầu nheo mắt ra hiệu cho Thanh Tú vào với Trần Nam, còn mình thì đưa bà Dung đến một dãy ghế cách đó không xa. Anh chơi thân với Trần Nam từ nhỏ nên đương nhiên bà Dung đâu còn xa lạ gì.

" Bác... dù sao đây cũng là bệnh viện, hơn nữa Thanh Tú cô ấy... bác đừng nên như thế".

" Chính cậu cũng muốn bênh vực cho con bé đó chứ gì?"

"... Nói cho cậu biết, vì bị nó quyến rũ mà thằng Nam nó mới hủy hôn với cái Lệ, cậu còn ở đó mà nói tốt..."

Khuôn mặt đẹp đẽ cao quý của bà Dung đanh lại, môi bà nói mà cứ mím lại vì tức giận.

Phương Hùng cười xởi lởi, anh biết tính bà Dung, đanh đá, vô tâm... nhưng thực sự lại rất lắng nghe anh. Ngày nhỏ khi anh đến nhà chơi, anh và Trần Nam đã bày ra những cái trò mà khiến bà tức giận lôi đình, thiếu điều muốn ném bọn anh ra khỏi nhà. Trần Nam thì khỏi nói, anh cứ mặt lạnh làm bà tức đến phát chết, nhưng Phương Hùng thì khác, anh thường đến bên cạnh xin lỗi, xin xỏ, xoa dịu bà. Thực sự lại có hiệu quả...

" Cháu không bênh, nhưng thực sự Thanh Tú cô ấy không có lỗi, lỗi là con trai bác đeo bám cô ấy quá mà thôi.."

" Cái gì? Cậu nói thằng Trần Nam đeo bám nó..."

Mắt bà Dung long lên, con trai bà đường đường là giám đốc của một công ty lớn như vậy, lẽ nào lại có chuyện đi tán tỉnh một đứa con gái tầm thường như vậy.

" Cháu chơi với nó thân thế nào, lẽ nào bác không biết.. là nó sống chết đeo đuổi người ta".

" Chuyện hủy hôn bác có tức giận thì cũng hủy rồi, hơn nữa... bác xem... chuyện đó là do Ái Lệ, cô ấy như vậy liệu có còn xứng với Trần Nam hay không?"

Phương Hùng thấy bà Dung ngồi im lặng thì tiếp tục thừa cơ hội tấn công tới, nhưng nét mặt thì tỏ ra rất ủ rũ.

" Bác biết không, nếu mới nãy mà Thanh Tú không hiến máu, thì tính mạng của Trần Nam coi như xong rồi..."

" Cậu nói cái gì, con bé đó cùng nhóm máu với thằng Nam?"

Bà Dung thốt lên đầy ngạc nhiên.

" Vâng... đúng vậy, cho nên cháu nói... bác đừng khắt khe với cô ấy quá..."

" Dù sao bác cũng chỉ có mỗi một thằng con trai, làm căng quá sợ rằng mất cả... con".

" Cậu..."

Bà Dung nghiến răng, nhưng rồi lại cố kìm nén lại, lời của Phương Hùng ít nhiều ảnh hưởng đến tâm trí, bà nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó.

------------

Căn phòng im ắng, âm thanh của các thiết bị y tế thỉnh thoảng vang lên tiếng " tít" nhè nhẹ, Thanh Tú nhìn Trần Nam bằng một ánh mắt trìu mến, khẽ chạm vào đường nét thân quen trên khuôn mặt anh tuấn kia, lòng dạ ngổn ngang. Cô quỳ xuống đưa tay nắm lấy bàn tay anh, bàn tay to lớn vừa chiều nay còn siết chặt cô động viên, bây giờ đã không còn một chút độ ấm, và... không biết cô có còn cơ hội nào được bàn tay ấy nắm nữa? Có còn cơ hội nào được nghe giọng nói trầm ấm ấy nữa?

Giá như... cô không qua đường...

Giá như... chiếc xe kia đừng vượt đèn đỏ...

Giá như... anh đừng lao ra...

" Tuổi của con rất khắc với người đàn ông đó, nếu con cố chấp ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ gặp rất nhiều bất trắc... trong sự nghiệp, thậm chí là...tính mạng".

Lời của vị sư thầy kia một lần nữa văng vẳng bên tai khiến Thanh Tú thẩn thờ, là tại cô, tất cả do cô... sự cố chấp của cô đã hại Trần Nam ra nông nổi này.

" Trần Nam, em xin lỗi, tất cả là do em... đáng lẽ em không nên yêu anh, đáng lẽ..."

Thanh Tú nói trong âm thanh nghẹn ngào, bờ vai gầy run lên dữ dội.

" Em thực sự xin lỗi, em là một kẻ tồi tệ".

Bà Dung bước vào, nhìn cô gái nhỏ nhắn đang run rẩy nắm lấy bàn tay con trai mình, miệng không ngừng trách cứ bản thân, lòng bà thoáng chút gợn sóng, nhưng rồi bà nhanh chóng khôi phục lại vẻ kiêu kì, hắng giọng.

Thanh Tú nghe thấy tiếng bà thì im bặt, vội vã lau nước mắt rồi đứng dậy, nhìn khuôn mặt kiêu sa lạnh lùng ấy đang chăm chăm vào mình, cô bối rối đưa tay nắm vạt áo.

Bà Dung tiến lại gần, bà nhìn Trần Nam rồi đảo mắt về phía cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

" Tôi hỏi cô, cô yêu con trai tôi vì cái gì?"

Thanh Tú ngẩng mặt lên, lần đầu tiên cô dám đối diện với bà, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng lấy hết can đảm trả lời.

" Tình yêu không thể lí giải được, chỉ đơn giản hai con người cảm thấy rung động, cảm thấy cần người còn lại như chính hơi thở của mình, một khi hơi thở mất đi, thì sự sống cũng không còn nữa..."

Khuôn mặt cô xanh xao nhưng đôi mắt đầy cương quyết, lời thốt ra mang theo chút man mác buồn.

" Nói hay lắm, vậy mà tôi cứ tưởng cô yêu nó là vì cái gia sản nhà họ Trần này ấy chứ?"

Bà Dung nhếch môi cười khẩy, lời nói đầy châm biếm.

"... Để xem nếu nó không tỉnh lại được, liệu cô có chăm sóc cho nó được cả đời, hay là cao chạy xa bay cho rảnh nợ ".

Mắt Thanh Tú trĩu nặng.

" Cháu không hứa bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần biết một ngày anh ấy còn trên thế gian này, là một ngày cháu còn bên cạnh anh ấy".

".... Cháu không quan tâm đến gia sản, vì cái gia sản đó có trăm ngàn vạn tỉ, cũng không thể bằng một Trần Nam trong lòng của cháu".

Bà Dung im lặng, không nghĩ Thanh Tú có thể nói ra những lời như vậy, bà đánh giá cô quá thấp rồi sao?

" Được, khá khen cho người mà con trai tôi chọn..."

Nói rồi bà bước đi, để lại Thanh Tú với câu hỏi to đùng, không biết bà nói như vậy là ý gì.

Hai tuần sau...

" Thanh Tú, ăn chút gì đi?"

Minh Thành đến bệnh viện, anh mua cho Thanh Tú một phần cháo và ít trái cây, nhìn gương mặt tiều tụy của cô lòng dâng lên bao xót xa.

" Em không ăn đâu, mai mốt anh đừng mua nữa".

Thanh Tú ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh của Trần Nam, mệt mỏi trả lời. Minh Thành không nói không rằng, nắm tay cô kéo ra hành lang.

" Em lo cho anh ta anh không cản, nhưng em xem lại mình coi, đã rút bao nhiêu máu lại còn không chịu ăn uống tẩm bổ gì cả..."

" Minh Thành, anh đừng có nói nữa được không?" Cô gắt lên.

Minh Thành bực mình đá chân vào bức tường, sau đó bỏ đến dãy ghế gần đó ngồi, anh chưa thấy ai bướng như cô, ban ngày thì đến công ty làm việc, đêm lại túc trực ở đây, không hiểu cô có phải là mình đồng da sắt hay không. Suy nghĩ chán chê nhìn lại vẫn thấy Thanh Tú còn đứng đó, anh lại lẽo đẽo đi lại, xoa dịu.

" Anh biết em buồn phiền, nhưng nếu cứ như vậy, em có gắng gượng được đến lúc anh ta tỉnh lại không?"

" ... Còn nữa, chuyện ở công ty cũng rối hết cả lên, em là người thông minh, phải biết làm như thế nào chứ".

Thanh Tú thở dài, chuyện Trần Nam bị tai nạn không thể giấu được, cô đã đến công ty và trấn an mọi người rằng giám đốc chỉ bị nhẹ, nhưng không thể cứ giấu mãi khi các cuộc họp cứ vắng mặt giám đốc, hơn nữa các đối tác cũng bắt đầu nghi ngờ khi chỉ gặp có phó giám đốc Phan Đệ và cô trong các buổi bàn bạc, kí kết...

Cô cụp mắt xuống.

" Minh Thành, em xin lỗi... em sẽ ăn".

Nói rồi cô đi vào phòng ăn hết phần cháo Minh Thành mang đến, tự hứa với lòng phải cố gắng lên, nếu bây giờ cô gục ngã, cái công ty này - tâm huyết của Trần Nam, sẽ bị đổ xuống sông xuống biển... Nhưng cô không biết rằng... đang có kẻ âm thầm chơi xấu sau lưng, chẳng bao lâu nữa cái cơ đồ mà Trần Nam hao tâm tổn trí gây dựng, lại lung lay hơn bao giờ hết.

Một tuần sau...

Tối nay như thường lệ, Thanh Tú sau khi từ công ty về, cô ăn uống, tắm rửa rồi đến bệnh viện, ánh đèn hắt lên khuôn mặt bơ phờ càng khiến nó yếu ớt. Vậy là đã ba tuần từ ngày anh nằm đó, ngủ một cách yên bình không màng gì đến nhân tình thế thái, mặc cho cô đêm nào cũng ngồi bên cạnh, kể cho nghe bao nhiêu chuyện, anh cũng không đáp lại.

Nhưng Thanh Tú không nản lòng, cô luôn có một niềm tin rằng anh sẽ tỉnh lại, rồi anh sẽ mỉm cười, sẽ trò chuyện với cô.

" Trần Nam, anh thật hư, tại sao có thể ung dung nằm ngủ như vậy trong khi em chạy muốn sốt vó. Không có anh, công ty sắp loạn cả rồi, Ái Lệ bỗng dưng nghỉ việc chẳng lí do gì... trưởng phòng A giờ lòi đuôi cáo nhân lúc không có anh muốn tạo phản..."

" Anh đừng ngủ nữa, ngoài trời sao rất sáng, trăng cũng rất đẹp, anh không muốn cùng em ngồi ngoài ban công ngắm trăng nữa ư?"

Bao kí ức ùa về, từ ngày đầu tiên cô gặp anh, đến những lúc anh ân cần chăm sóc cô, tất cả như một thước phim quay chậm...

" Chỉ cần có em, mọi sóng gió sẽ chẳng là gì... "

Nước mắt mằn mặn rơi, Thanh Tú gục xuống giường để ngăn không cho tiếng nấc bật ra, anh đã hứa như vậy, tại sao lại bỏ mặc cô? Cứ miên man như vậy cho đến khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, bàn tay cô vẫn nắm chặt tay anh không rời.

Nhưng đêm nay là một đêm khác, bởi trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được ngón tay ai kia cử động, nhẹ thôi.... nhưng cũng khiến cô giật mình ngước lên, đôi mắt long lanh chứa đầy hi vọng.

" Trần Nam, anh có nghe thấy em gọi không?"

Cô chồm người dậy, quan sát gương mặt anh thật kĩ, bởi chỉ sợ để vụt qua giây phút đó.

" Trần Nam..."

Cô gọi, dù là hi vọng mong manh cũng muốn bám vào.

Hàng lông mi của người đàn ông khẽ lay động, Thanh Tú tưởng mình nhìn nhầm, cô hét lên.

" Trần Nam, anh tỉnh rồi, anh mở mắt ra đi".

Giây phút anh mở mắt ra cũng là lúc cô không kìm nén được, miệng thì cười nhưng nước mắt tuôn rơi lã chã.

" Trần Nam, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, tốt quá... anh cảm thấy trong người thế nào?"

Cô huyên thuyên đủ thứ chuyện mà không nhận ra người đàn ông nhìn mình đầy ngạc nhiên, đến lúc bắt gặp ánh mắt xa lạ kia, cô mới giật mình.

" Trần Nam, sao anh không trả lời em, sao anh nhìn em như vậy?"

" Có người tỉnh lại được thì bị mất trí nhớ..."

Lời nói của bác sĩ trước đó khiến Thanh Tú bàng hoàng.

" Trần Nam... lẽ nào, lẽ...nào, anh.. không nhận ra em?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro