Chương 28

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Thư Thư Mộc nghe thấy Bạch Duệ bước ra từ phòng tắm nhưng vẫn không nhúc nhích, nằm bất động giả vờ mình là một cái xác chết.

Gã gọi hai tiếng nhưng cậu cũng không đáp lại. Đầu óc vừa trải qua một vụ núi lửa phun trào hiện giờ vẫn đang chảy ra dung nham nóng bỏng, thiêu đốt đến mức cậu thấy choáng váng.

Căn phòng trở nên im lặng khiến Thư Thư Mộc thấy hơi lạ, lén lút vén chăn một chút muốn xem gã đang làm gì. Bạch Duệ không làm gì cả, như một tên thợ săn kiên nhẫn và xảo quyệt đứng bên giường chờ cậu.

Bị bắt quả tang lén lút thò đầu ra, cậu sợ hãi chui tọt vào chăn.

Bạch Duệ ôm cả người cậu lẫn cái chăn, từ từ lột chăn ra. Thư Thư Mộc cũng không giãy giụa, chỉ như một con đà điểu, cơ thể đã bị lột ra hết nhưng đầu vẫn vùi trong chăn.

Giọng nói của cậu khàn khàn: "Tắt đèn đi."

Bạch Duệ: "Chưa đến lúc ngủ mà."

"Thì cũng phải tắt!"

"Hôm nay Mộc Mộc mặc đẹp như vậy, tắt đèn tiếc lắm."

Thư Thư Mộc như con tôm tít bị lật ngửa, không ngừng đưa chân đá gã: "Anh có tắt không!"

Mặt cậu nóng bừng, sợ Bạch Duệ nhìn thấy mình đã biến thành con tôm luộc rồi.

Một lát sau, gã ấn hai cái trước đầu giường tắt hết tất đèn, rèm cửa chống sáng cũng kéo rất chặt khiến cả căn phòng lập tức tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay đâu. Thư Thư Mộc không còn giả chết nữa, chui ra hít một hơi không khí trong lành.

Bạch Duệ hất cái chăn vướng víu sang một bên, tách hai chân cậu ra đặt lên hai bên hông mình, kéo người cậu lại gần rồi kề sát mặt của hai người lại với nhau.

Thư Thư Mộc hoảng loạn lùi ra sau, còn cố gắng khép đầu gối lại nhưng bị Bạch Duệ ấn mạnh xuống.

Chiếc váy tuy đẹp đẽ nhưng lại hạn chế chân Thư Thư Mộc banh ra tối đa, Bạch Duệ cũng không hề thương tiếc xé toạc chiếc váy từ phía dưới.

"Xoạt" một tiếng, tà váy trực tiếp biến thành xẻ tà cao.

"Quần áo mới toanh thế này anh xé làm gì!" Thư Thư Mộc đau lòng nói, cậu đã cẩn thận bảo vệ nó suốt cả buổi tối, Bạch Duệ xé nát trong hai giây đúng là tên đốt tiền.

"Lần sau mua cho em cái khác." Bạch Duệ nâng mông của cậu rồi nhấc cả người cậu lên, ngửa đầu hôn cậu.

Lúc nụ hôn rơi xuống trên mũi, Thư Thư Mộc cảm thấy trái tim mình đập hẫng một nhịp. Tối om thế này chẳng nhìn thấy gì mà cũng dám hôn, hôn nhầm vào miệng thì sao, chẳng phải là thành yêu đương thật sao?

Chưa kịp suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, Bạch Duệ đã thâm nhập thẳng vào từ phía sau chiếc váy bị xé toạc. Bàn tay gã xưa nay luôn sạch sẽ, không cần tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu cũng không cần làm công việc nặng nhọc, thường đặt tĩnh lặng trên những trang sách thoang thoảng mùi mực, trên quai chén làm từ món đồ sứ đắt tiền.

Giờ những ngón tay gã duỗi ra, vươn đến nơi mà Thư Thư Mộc cả đời chưa từng nghĩ sẽ có đàn ông ghé thăm, không hề bủn xỉn kích thích khoái cảm cho cậu, từ từ xoa nắn mân mê quanh lỗ lồn.

Thư Thư Mộc vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhưng đáng sợ hơn là cậu cũng thấy ham muốn.

Vòng eo mềm nhũn quá sớm, cơ thể ngồi không vững chỉ muốn kề sát vào người gã.

Bạch Duệ khống chế cậu, dùng sự dịu dàng và chiều chuộng để khống chế các giác quan của cậu. Thư Thư Mộc không biết là gã đang cầu xin cậu, hay là cậu đang cầu xin gã.

Cậu muốn mắng chửi nhưng cổ họng lại khô khốc. Chưa mở miệng đã có thể tưởng tượng ra đó sẽ là một âm thanh như thế nào, chi bằng ngậm chặt miệng lại còn có vẻ kiên cường hơn được một chút.

Bạch Duệ dường như còn hiểu cơ thể này hơn cả chính cậu. Gã đút hai ngón tay vào đùa nghịch thịt non mềm mại bên trong, không lâu sau đã chảy nước ướt đẫm. Cảm nhận chất lỏng chảy dọc theo mông xuống đùi khiến Thư Thư Mộc vừa xấu hổ vừa giận dữ, mới có mấy cái chạm mà đã vậy rồi sao. Cậu ngồi phịch xuống, như thể làm vậy sẽ thoát khỏi được một sự thật là mình đã quen bị người ta đụ rồi.

Da thịt mềm mại đẫy đà đè vào tay Bạch Duệ. Thư Thư Mộc càng vặn vẹo né tránh, tay gã càng mạnh bạo móc ngoáy vào bên trong. Cậu không chống cự được nên càng sốt ruột, ôm lấy cổ gã cắn vào vành tai một cái.

Bạch Duệ mỉm cười không hề bận tâm, banh mông Thư Thư Mộc ra, từ từ đút con cặc đã cương cứng từ lâu vào bên trong.

Quá chặt.

Không chỉ Thư Thư Mộc bị căng đầy khó chịu, mà Bạch Duệ cũng bị thít chặt đến mức phải hít một hơi. Gã vừa vuốt ve phần trên đang căng cứng của cậu, vừa cởi chiếc nơ hôn lên chiếc cổ trần trụi.

Sau khi Thư Thư Mộc đã thấy quen mới tự mình ngồi nhún, cậu chỉ nghĩ đó chỉ là trọng lực thôi, tuyệt đối sẽ không chủ động ngồi lên cu của đàn ông đâu, không đời nào.

Tối nay Thư Thư Mộc thoang thoảng mùi hương của bạc hà matcha, được bọc trong một chiếc túi màu xanh lá cây. Bạch Duệ bóc cậu ra hết từng lớp, thưởng thức nhân kẹo ngọt ngào bên trong cho đến khi tan chảy hoàn toàn.

Chất lỏng ướt át từ chỗ hai người đang đụ chảy xuống làm ướt cả chiếc váy. Cậu hơi nhấc người lên làm khe hở lớn hơn, cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo bất chợt xộc lên, nhưng cơ thể nóng rực của Bạch Duệ nhanh chóng túm cậu xuống chìm vào trong biển dục vọng đang sôi sục.

Màu đen vô tận làm mờ mọi ranh giới, nhào nặn mọi thứ thành một cục như đất sét. Chăn và giường không có ranh giới, không khí và hơi thở không có ranh giới, con người cũng vậy. Ranh giới giữa Bạch Duệ và Thư Thư Mộc cũng mờ nhạt đến thế. Khi còn nhỏ cậu có nằm mơ cũng không ngờ, trong lý tưởng cố gắng học hành thi đỗ đại học để đến thành phố lại gặp phải chuyện thế này.

Giữa làn da đang dán chặt vào nhau rịn ra những giọt mồ hôi li ti, cảm giác hơi dính dính khiến Thư Thư Mộc không thoải mái, nhưng cậu đã không còn bận tâm nữa, cũng có những thứ nước hỗn loạn cứ chảy mãi không ngừng khiến cậu chẳng để ý được nhiều vậy nữa.

Cổ họng của cậu như bị nhét một con vịt đồ chơi biết đổi giọng, khiến tiếng rên cũng trở nên khàn khàn, cứ phát ra những tiếng rên chẳng thể đàng hoàng nổi.

Cậu không muốn rên, cậu chỉ muốn hôn thôi. Quan Hàm cũng hôn cậu, cậu rất thích hôn nhau khi thân mật, đã sướng lại còn thú vị nhưng tại sao Bạch Duệ không hôn cậu?

Đàn ông phải chủ động ra tay.

Thư Thư Mộc ấn đầu Bạch Duệ, dù sao cũng chẳng nhìn rõ gì, cậu dựa vào cảm giác mà hôn thẳng xuống.

Bạch Duệ khựng lại một chút như muốn lùi lại. Thư Thư Mộc như một tên lưu manh, giữ chặt gã mà hôn tới tấp, hôn cho tới khi gã ngoan mới thôi.

Cho dù Thư Thư Mộc đáng ghét, thích dạy đời hay nói luyên thuyên không ngừng nhưng đầu lưỡi của cậu vẫn vô cùng mềm mại, khi liếm láp cũng chỉ để lại những vệt nước ấm nóng.

Bạch Duệ cuối cùng cũng giành lại thế chủ động hôn lại cậu, những cú thúc mạnh bạo bên dưới háng cũng không hề chậm lại. Thư Thư Mộc không kìm được muốn kêu lên, gã liếm sạch những khoái lạc đó, nuốt chửng chúng trước khi cậu kịp thốt ra lời nào.

Lúc lên đỉnh Thư Thư Mộc run rẩy bắn ra rất nhiều, tất cả đều dâng hiến cho chiếc váy đã tan nát không thể tả này. Cậu không dám nghĩ đến quang cảnh dưới váy sẽ thế nào, lỗ lồn vẫn còn tê dại. Lúc bắn ra cậu siết lại càng chặt, Bạch Duệ ngậm lưỡi cậu mà dùng sức nắc thật mạnh, khoái cảm bắn tinh được kéo dài khiến cậu có cảm giác bị ném lên cao lơ lửng giữa không trung.

Chiếc điện thoại trên bàn của Bạch Duệ đột nhiên sáng lên, có người gọi đến đúng vào lúc này.

Thư Thư Mộc đang bị địt đến đầu óc choáng váng, cũng cảm thấy Bạch Duệ sắp bắn ra rồi. Lúc này người đàn ông giống như biển cả khi bão tố ập đến, gã sẽ không dừng lại, bão tố cũng không.

Nhưng Bạch Duệ lại rút ra khỏi người cậu để nghe điện thoại. Thư Thư Mộc ngơ ngác nằm trên giường, không phản ứng kịp trước chuyện đang xảy ra.

"Khi nào... được, tôi biết rồi."

Giọng Bạch Duệ nghe điện thoại rất bình tĩnh, như thể vừa nãy gã chỉ đang đọc một quyển sách. Nếu không phải đã bắn ra, cậu chắc chắn sẽ đá thẳng vào chỗ hiểm của Bạch Duệ.

Ra vẻ giỏi nhỉ, lúc này mà cũng rút ra nghe điện thoại được, đá hai phát chắc cũng chẳng sao đâu.

Cậu không khỏi suy nghĩ đến chuyện có khi nào Bạch Duệ là một con robot không.

Gã cúp điện thoại cúp, quay lại giường cúi người hôn cậu. Thư Thư Mộc không chấp nhận nổi, đẩy gã ra như xua đuổi côn trùng.

Bạch Duệ không những không giận, mà còn không tiếp tục làm nữa. Gã đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua loa, nói có việc cần đi một chuyến.

"Xin lỗi Mộc Mộc, em nghỉ ngơi đi, tôi về sẽ tắm cho em."

Bạch Duệ vuốt ve tấm lưng của Thư Thư Mộc khiến cậu muốn nổi cáu, cậu định nói nếu anh đi lúc này thì đừng quay về nữa. Nhưng làm thế sẽ khiến cậu trông rất lụy gã, mất mặt lắm nên cậu không nói gì.

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Căn phòng kỳ diệu bị bóng tối bao trùm, biến thành một căn phòng xa lạ đáng sợ tối tăm.

Nếu Thư Thư Mộc oán trách chắc chắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cậu thích giữ sĩ thể diện nên vẫn chưa kịp oán trách câu nào. Giờ thì hay rồi, sự bực tức cứ liên tục nhắc nhở cậu trong căn phòng yên tĩnh đến chết chóc này.

Cậu không dọn dẹp cũng không bật đèn, cứ nằm trên giường oán trách Bạch Duệ không biết thức thời, như đang giận dỗi với chính mình.

Không biết đã bao lâu trôi qua cậu cũng thấy hơi buồn ngủ, cảm giác như mình đã ngủ một giấc hoặc có lẽ cũng chỉ mới chợp mắt một lát.

Chuông cửa vang lên.

Thư Thư Mộc thấy lạ, giờ này có người khác đến sao, nhân viên phục vụ muốn vào phục vụ à? Cậu không quan tâm lắm, dù sao cũng không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào.

Chuông cửa kêu hai tiếng không được hồi đáp thì căn phòng bị người bên ngoài mở ra, có người nhẹ nhàng bước vào phòng nhưng không bật đèn.

Mở cửa cần có thẻ phòng, vậy chắc chắn là Bạch Duệ rồi.

Thư Thư Mộc nổi lên lòng trả thù, lặng lẽ đi xuống giường đứng chờ ở cạnh giường.

Bạch Duệ vừa đi đến là cậu lập tức đẩy gã vào tường, bắt chước dáng vẻ của Bạch Duệ lúc nãy kiễng chân lên hôn gã.

Gã hình như bị cậu dọa sợ nên đẩy cậu ra.

Thư Thư Mộc bị loạng choạng càng thấy bực bội hơn, bỏ người ta đi rồi còn không cho hôn một cái sao? Cậu tính cả thù mới lẫn hận cũ, nhất định phải sàm sỡ thành công, lại nhào tới.

Bạch Duệ vừa phát ra một âm tiết như đang muốn nói gì đó, nhưng cậu không muốn nghe những lời nhảm nhí của gã nên cắn chặt đôi môi không buông.

Trên người lại có mùi hoa nồng nặc đó, Thư Thư Mộc không thích mùi đó, nhưng vì đã thấy quen thuộc nên ở trong bóng tối cũng mang đến một chút yên tâm cho cậu.

Bạch Duệ sờ ngực cậu, từ chiếc cúc áo đầu tiên sờ đến chiếc cuối cùng rồi không giãy giụa nữa, Thư Thư Mộc không biết cái ngực phẳng lì có gì hay ho mà sờ.

Cậu hôn xong, đắc ý vươn tay xuống phía dưới quả nhiên đã thấy gã cứng rồi.

Đàn ông chẳng phải chỉ có thế thôi sao.

Lần này đến lượt cậu vui đùa một lát rồi.

Bản edit chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad @Jouriee65. Không reup và chuyển ver.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro