Chương 3

Vừa vào game, tôi tức mình vì tên điên kia đang ở trong trận một phút trước. Tôi thản nhiên ấn nút "Hẹn đấu", ngay lập tức, Hoàng Hải Đăng thoát luôn trận đấu vừa rồi.

Tôi bật mic, giọng nói ngờ vực: "Alo."

Tiếng đáp lại ở đầu bên kia khàn khàn như bị ốm. Nhưng tôi không quan tâm.

"Alo cái gì? Mày lề mề quá đấy. Dám đọc tin nhắn mà không trả lời."

A. Cái chất giọng láo láo này, chỉ có thể là Hoàng Hải Đăng hàng "riêu".

"Nãy đang 2/4 chơi với ai cơ mà?"

Đăng ho một tiếng, rồi cười nhẹ: "Nãy có em mời vào, đang định đợi mày cơ, ai ngờ em đấy ấn vào trận nhanh quá."

"Thế sao không chơi với em đấy đi. Gọi tôi làm gì?"

Đăng dường như bắt đầu khó chịu. Anh không thích những câu hỏi chọc khoáy như thế này.

"Thế giờ có chơi không thì bảo? Lằng nhằng quá."

Tôi rén ngang. Sau bao năm rồi mà vẫn không sửa được cái thói khép nép trước tên này như thế. Không rõ từ lúc nào, từ những lần hỏi bài ngắn cũn, không có chủ đề gì khác, đến ngày nào cũng rủ nhau chơi game, rồi chia sẻ đủ thứ.

Vừa nhảy dù xuống, tôi bị địch bắn chết, lẩm bẩm chửi một cách nhẹ nhàng nhất: "Mẹ nó, sao giao diện game lạ thế nhỉ?"

Lâu lắm rồi tôi chẳng sờ vào game nên phản ứng chậm chạp, các khớp ngón tay cứng đờ.

Đăng đang núp trong một góc, ngó địch từ xa chuẩn bị bắn, tình huống căng thẳng nhưng vẫn đốp trả tôi: "Đừng ngụy biện cho sự đần của mình nữa."

"Mày mới chia tay Hà My phải không nhỉ?" Tôi phải xác nhận xem mình có nhớ đúng mốc thời gian không.

"Mày mới hỏi hôm qua xong. Xát muối vào nỗi đau à?" Đăng bực dọc.

"Ầy, do mày đòi chia tay đấy chứ."

"Gì? Sao mày biết? Tao đã kể đâu." Anh thắc mắc.

Tôi giật thót vì câu vạ miệng vừa rồi.

"Kìa, có địch bên trái, chỗ nhà vệ sinh." Tôi đành lảng sang chuyện khác. Tên địch đến rất đúng lúc, cảm ơn ngươi vì đã lôi kéo sự chú ý của tên này ra khỏi người ta.

Một buổi chơi game thật sóng gió. Chúng tôi chơi tầm một tiếng, đến năm giờ là Đăng phải đi luyện bóng. Hôm nào cũng vậy. Không biết vì lý do gì, Hoàng Hải Đăng từ bỏ đội bóng ở Hà Nội để về quê gia nhập đội bóng của tỉnh, giờ đang huấn luyện ở thành phố.

***

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau kỳ nghỉ hè. Tôi lo lắng cho những ngày tháng sau này, bởi lẽ tôi có nhớ tí kiến thức nào đâu. Nhưng cuối cùng vẫn phải tự trấn an. Mới đầu năm chắc chưa học được gì đâu nhỉ?

Dắt xe ra cổng, tôi nhớ ra mình phải làm một việc quen thuộc. Đó là đón con bạn thân. Hoa, ở cùng xóm với tôi, cách nhau vài ba ngôi nhà. Vì vậy tôi và nó đi xe chung. Hôm thì tôi đón, hôm thì Hoa đón.

Vừa đến nhà Hoa, con bé nhanh nhẹn cầm mũ bảo hiểm chạy ra.

"Muộn hai phút rồi đó."

Tôi quên béng mất, chúng tôi luôn đi vào thời gian cố định, đó là trước giờ vào lớp bảy phút, chỉ còn năm phút nữa thôi. Tôi không muốn ngày đầu đã đi học muộn đâu. Thế là tôi cố gắng phóng nhanh hết cỡ.

Bon bon trên con xe điện mới mua, tôi ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Thời tiết cuối tháng bảy nắng nóng chói chang. Phố xá mang màu sắc bình dị, thân thuộc biết bao. Tôi phải nhớ cái cảm giác đi dưới tán cây trong những ngày hè oi ả này lắm. Vài tháng trước khi bị tai nạn, tôi có về lại đây, nhưng đường phố khi ấy thay đổi cả rồi. Nhà cửa, quán xá, khu dân cư, doanh nghiệp mọc lên nhan nhản, còn chỗ đâu cho những tán cây này cơ chứ.

Đi một lúc, chúng tôi đã đến trường. Sau này trường cũng khang trang lắm, không còn mang vẻ mộc mạc, đơn sơ như một trường ở huyện lẻ như thế này đâu. Phanh gấp ngay trước cổng, tôi thoáng thấy bóng dáng của mấy anh chị sao đỏ tay đeo băng, cầm quyển sổ cùng cây bút đang đứng ngó nghiêng, chỉ trực chờ để ghi tên những bạn nhỏ đi học muộn.

Một chị xinh xinh ở cổng vậy gọi chúng tôi:

"Này hai bạn ơi, nhanh lên nào. Còn ba mươi giây nữa là đóng cổng đấy."

Tôi rón rén dắt xe lại gần, người ta gọi vào chứ đâu có nghĩa là người ta sẽ không hỏi tên mình.

"Vào đi. Nay buổi đầu nên chị không ghi lỗi đâu. Lần sau nhớ đi sớm nhé."

Oa, thiên thần. Tôi thoáng nghĩ thế.

"Không những xinh mà còn tử tế, muốn làm quen quá đi." Tôi nói nhỏ cho Hoa nghe.

"Mày làm quen để lần sau đi muộn thì còn có quan hệ giúp mày qua cửa chứ gì." Như bị nói trúng tim đen, tôi ngúng nguẩy dắt xe vào trước.

Thong dong cuốc bộ trên sân, tôi liếc thấy bóng dáng béo béo tròn tròn đang xách cặp ở ngoài hành lang, chuẩn bị vào lớp. Và thế là tôi chạy hối hả, tay lôi xềnh xệch cái xe, miệng không ngừng thúc giục: "Lẹ lên mày, thầy Beo vào lớp rồi."

Thực ra nguyên văn tên của thầy là Nguyễn Văn Báo. Nhưng vì thân hình tròn ủm của thầy, chúng tôi đã đặt cho thầy một cái tên hết sức đáng yêu mà không một giáo viên nào trong trường này có: "Nguyễn Văn Beo". Cứ ngỡ đi qua cổng trường là sẽ hết nạn, ai ngờ vừa qua ải này lại đến ải khác.

"Hai em kia, vào muộn năm phút, lên bục giảng đứng năm phút cho tôi." Thầy vừa liếc thấy hai đứa thập thò ngoài cửa, một tay lật sổ đầu bài, tay kia vẫy vẫy về phía chúng tôi.

Tôi cùng con bé ngoan ngoãn hiền lành nổi tiếng trong lớp này xách đít lên bục đứng, cả lớp hướng ánh nhìn chằm chằm, soi xét từ đầu đến chân.

Cả lớp im phăng phắc, duy nhất có tên dở người Hoàng Hải Đăng ngồi dưới cuối lớp làm bộ dạng trêu chọc tôi.

"Chó này". Tôi lẩm bẩm.

Thầy Beo gập sổ đầu bài lại, ngó sang hai đứa, một thì cúi gằm mặt, một thì vênh cằm lên đấu mắt với "vật thể lạ" đang làm trò ở góc lớp.

"Đã vào muộn rồi mà còn lững thững ngoài sân trường. Có thích trực nhật cả tuần không?" Thầy nghiêm giọng, tôi giật nảy mình, liền cúi xuống lắc đầu nguây nguẩy.

Đứng đúng năm phút, tôi sốt ruột, khóc thầm: "Thầy định sinh hoạt lớp với hai trò đứng trên bục như này sao? Có cần song ca một bài chào mừng năm học mới không?" Vừa nghĩ vậy, ông trời thật biết cách trêu ngươi.

"Hát một bài đi rồi cho xuống." Thầy cười cười. Hồn tôi như vừa lìa khỏi xác. Tôi không có hướng ngoại đến thế.

"Ôi, không phải là đứng năm phút thôi ạ? Hết năm phút rồi mà thầy. Bọn em không bị ghi lỗi trừ điểm đâu..." Biết nói vậy cũng không được, đành bồi thêm vế sau: "Nếu hát mới được về chỗ thì thui em đứng đây là được rồi ạ."

Biết tôi nói là sẽ làm, thầy bỏ cuộc: "Thôi thôi, hai cô đứng đây mãi người ta đánh giá tôi. Đi về chỗ."

Tôi xách cặp đi xuống cuối lớp.

"Con lợn, ngày nào cũng đi muộn. Đầu năm cũng không tha." Đăng hất cằm, cái chân dưới bàn đang rung đùi tỏ vẻ đắc ý khi trêu chọc được tôi. Bộ dạng ngạo nghễ đáng ghét như vậy, là muốn ăn đòn hay gì?

"Nghĩ gì mà dám gọi tao là lợn?" Với thân hình cò hương chiều cao vỏn vẹn 3 mét bẻ đôi, có cho tiền cũng không ai nghĩ như vậy.

"Cô nương ơi, ý tôi là cô ngủ nhiều như lợn ấy." Nhìn bộ mặt đẹp trai lai láng rạng ngời kia, người khác sẽ không nỡ đánh đâu. Nhưng không, tôi giơ tay, ngoái xuống với tâm lý là nhất định phải đập được tên ngáo ngứa đòn này.

"Minh Hân, có muốn ngồi sổ đầu bài không?" Thầy Beo nheo mắt, cầm viên phấn hình viên đạn chỉ chỉ như chuẩn bị lên nòng rồi nổ súng.

Tôi nhanh chóng quay lên, gục mặt xuống bàn, mặc kệ cho tóc tai loà xoà che hết hơn nửa khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại, mới bị phạt đứng xong, lại bị dọa cho lên sổ đầu bài nữa. Ngày đầu năm học mới xui chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro