Chương 1168: Thiên Âm Cốc (3)

Editor: Đào Tử

________________________________

【 Hệ thống, tại sao Liễu Phi Phi lại ở Thiên Âm Cốc? Dù thiên đạo có logic thế nào, cũng không thể nhầm lẫn giữa bối cảnh trạch đấu và bối cảnh tu tiên được chứ? Kiếp đầu tiên của Liễu Phi Phi chẳng phải là một người phàm chuyên gia đấu hay sao?】 Bùi Diệp vừa thu dọn đồ đạc đi tìm hai nữ đồ đệ thì vừa ra khỏi cửa đã thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở. Ngẩng đầu lên, cô liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng như hồ sâu của "Dương Tiêu sư muội".

"Haha, Dương Tiêu sư muội cũng định ra ngoài à..."

Bùi Diệp cười gượng, vẫy vẫy tay.

Dương Cảnh chân quân lạnh nhạt đáp: "Không ra ngoài."

Hệ thống trong đầu cô uể oải nói, giọng đầy châm chọc: 【 Ồ, cái này làm sao ta biết được? Dù sao ta cũng chỉ là một 'hệ thống rác rưởi' thôi mà. 】

Bùi Diệp: "..."

Cái hệ thống rác rưởi này cố ý chọc tức mình.

Cô không do dự, trực tiếp yêu cầu khí linh Thiên Công cấm chat hệ thống, để tai mình được yên tĩnh.

Dương Cảnh chân quân ôm đao, ánh mắt liếc nhìn cô. Khi Bùi Diệp đang thầm nghĩ mình đã đắc tội gì với hắn, hắn lạnh lùng nói: "Thiên Âm Cốc không phải là Lăng Cực Tông, các tu sĩ tham gia hội đàm chính thức các tông môn, trong đó không thiếu kẻ thù của Dương Hoa, mà toàn là những kẻ tàn nhẫn..."

"Haha, Dương Tiêu sư muội lo lắng cho ta à?"

"Không, ta không lo. Ta chỉ lo ngươi sẽ làm mất mặt Lăng Cực Tông."

Bùi Diệp bĩu môi không vui, nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười rạng rỡ.

"Ồ, ta hiểu mà, Dương Tiêu sư muội nói một đằng nghĩ một nẻo. Lo lắng thì cứ lo lắng đi, sao phải khó chịu như vậy?"

Dương Cảnh chân quân mím môi: "Tự mình đa tình."

Hắn ôm đao quay người, đóng sầm cửa lại, để lại cho Bùi Diệp một cái bóng lưng lạnh lùng quyết đoán.

Bùi Diệp chỉ biết gãi mũi cười gượng.

"Dương Tiêu sư muội dù sao cũng là 'cụ già trăm tuổi' rồi, sao không thể thẳng thắn một chút nhỉ? Sao lại trẻ con thế... Mình mười sáu tuổi còn chín chắn trầm ổn hơn hắn."

Chẳng lẽ đây chính là "trẻ con già đầu"?

Càng lớn tuổi càng trẻ con?

Vừa dứt lời, trong phòng Dương Cảnh chân quân vang lên âm thanh đáng ngờ, giống như va chạm vào bàn ghế.

Bùi Diệp cười như con cáo vừa ăn trộm được gà.

Mang theo tâm trạng tốt, cô tìm đến khách viện nơi Cố thiếu nữ và Tư thiếu nữ đang ở.

Nam đệ tử và nữ đệ tử của Lăng Cực Tông được phân thành hai viện khác nhau, mỗi nữ đệ tử một phòng, nhưng Cố thiếu nữ và Tư thiếu nữ ở chung một phòng.

Cộc cộc cộc ——

Bùi Diệp gõ cửa, nhìn thấy vẻ mặt Cố thiếu nữ như không còn gì để mất, tâm trạng cô càng thêm phấn khởi.

"Đồ đệ ngoan, sao lại có vẻ mặt như không muốn thấy sư tôn vậy?"

Cố thiếu nữ cười khẩy: "Sư tôn cũng khá tự nhận thức được nhỉ. Nói đi, người đến làm gì?"

Bùi Diệp nói: "Tất nhiên là dẫn hai đồ đệ ngoan đi dạo Thiên Âm Cốc rồi, hiếm khi ra ngoài, cứ ở mãi trong phòng thì chán lắm."

Cố thiếu nữ thành thục đảo mắt trắng, kinh nghiệm mách bảo cậu ta chắc chắn là Bùi Diệp đang chán muốn tìm thú vui.

Ai đi cùng ra ngoài thì người đó xui xẻo.

Cậu ta quả quyết từ chối: "Đồ đệ còn chưa chép phạt xong."

Trong phòng cũng vang lên giọng của Tư thiếu nữ: "Bài tập của ta còn chưa làm xong, ta cũng không đi."

Không đợi Bùi Diệp mở miệng, Cố thiếu nữ đã cười hờ, chặn lời cô lại.

"Tuy rằng sư tôn trong giới tu chân có tiếng tăm tốt, phẩm hạnh thế nào, mọi người đều 'tận mắt thấy rõ', trong lòng các đệ tử càng như thầy như cha, nhưng hiện tại là thời kỳ đặc biệt, trong bóng tối không biết có bao nhiêu kẻ tiểu nhân đang dòm ngó, muốn đổ tội hãm hại sư tôn. Để cẩn thận, sư tôn vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với nữ đệ tử, tránh để người khác bắt được điểm yếu, bịa đặt lời đồn, làm hỏng danh tiếng của Khấu Tiên Phong."

Dù giới tu chân không cấm tình thầy trò, nhưng truyền ra ngoài cũng không phải danh tiếng tốt.

Đặc biệt là tình thầy trò chênh lệch lớn về tuổi tác, tu vi và danh tiếng.

Người làm sư tôn sẽ bị chê trách "không biết giữ liêm sỉ", người làm đệ tử sẽ bị chỉ trỏ nói "tuổi nhỏ đã trèo cao".

Ba người bọn họ nên hiểu rõ tình hình đi, nếu thật sự truyền ra tin đồn, khó mà dọn dẹp.

Bùi Diệp: "..."

Cô thừa nhận cô có chút ý xấu, muốn xem các nam nữ chính đấu đá nhau, nhưng cũng không đến mức phải đối đầu ngay chứ?

"Được được được —— các con bận thì cứ bận, ta đi tìm đồ nhi Phương Mặc Thanh được chưa."

Thời buổi này, ai mà không phải là nam chính chứ?

Không có hai người các ngươi, ta còn có thiên sứ nhỏ Phương Mặc Thanh, vẫn có thể xem kịch.

Bùi Diệp phẩy tay áo rời đi, vừa bước ra khỏi khách viện nữ đệ tử đã thấy Phương Mặc Thanh đứng không xa, đối phương đã đứng ở đó một lúc rồi.

Gặp ánh mắt của Bùi Diệp, hắn vội vàng chắp tay hành lễ: "Sư tôn."

Siêu cấp chữa lành trái tim "tổn thương" của Bùi Diệp.

"Đồ nhi Mặc Thanh, bây giờ có thời gian không?"

"Có ạ."

"Đúng lúc, đồ nhi ngoan theo vi sư đi dạo một chút."

Phương Mặc Thanh giãn mày ra, ngoan ngoãn đi theo sau Bùi Diệp một bước, khóe miệng nở nụ cười, tiếc là nụ cười không chạm đến đáy mắt.

"Dạ."

Hắn biết sư tôn yêu thương hai sư muội, nhưng thấy sư tôn không ngại ngùng vào khách viện nữ đệ tử tìm các sư muội nói chuyện, trong lòng hắn tràn ngập kinh ngạc, bối rối, khó hiểu, thất vọng, u ám và đau khổ... Tất cả hòa quyện vào nhau, lắng đọng dần xuống đáy lòng.

Nếu như...

Không có hai sư muội thì tốt biết bao.

Ý nghĩ thoáng qua.

Khi lý trí trở lại, sắc mặt hắn tái nhợt, không ngừng tự trách mình.

Hắn điên rồi sao???

Lại muốn làm hại hai sư muội???

Bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của tiên quân phía trước, hắn đi theo sau, lẩm nhẩm tôn chỉ của Lăng Cực Tông, chuẩn bị tự chép phạt ba lần.

Bùi Diệp vẫy quạt, giả vờ như đang dạo chơi ngắm cảnh.

Cô để khí linh Thiên Công giải phong ấn hệ thống: 【 nữ chính Liễu Phi Phi hiện đang ở đâu? 】

Hệ thống giận mà không dám nói: 【 Ở biển hoa. 】

Bùi Diệp nhướng mày.

Cái này gọi là gì?

Ngủ gật gặp gối đầu, hay là phiên bản một mũi tên trúng hai đích.

Đi một chuyến đến biển hoa, vừa có thể gặp nữ chính Liễu Phi Phi, vừa có thể ngắm cảnh biển hoa.

Hai thầy trò giả vờ bước qua một con đường nhỏ quanh co dài, tầm nhìn từ rộng rãi chuyển sang hẹp rồi dần dần mở ra, từng bước một cảnh, không khí tràn ngập linh khí và hương hoa nồng nàn. Bùi Diệp dùng quạt gấp đẩy nhẹ cành cây đầy hoa chắn tầm mắt, tầm nhìn của cô bất ngờ mở rộng thành một biển hoa rực rỡ, lờ mờ nhìn thấy vài bóng người dựa vào nhau trong biển hoa.

Trong lòng vừa niệm "nữ chính ở đâu, nữ chính ở đâu", vừa tìm kiếm mục tiêu có thể là Liễu Phi Phi.

"Thanh Hòa ca, huynh xem vòng hoa ta làm đẹp không? Để ta đeo cho huynh..."

"Biển hoa của Thiên Âm Cốc toàn là kỳ hoa dị thảo, không thể tùy tiện hái."

"Hoa nở thì cứ hái, đừng để khi hoa tàn mới tiếc." Thiếu nữ chu môi làm nũng.

Thiếu niên nói: "Nào có lý lẽ như vậy."

"Nhưng ta đã hái rồi mà..."

"Muội đấy..." Thiếu niên thở dài bất đắc dĩ.

Bùi Diệp theo tiếng nhìn lại, thiếu niên đó cũng cảm thấy có người nhìn, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Khoảng lặng kỳ lạ kéo dài vài giây.

Thiếu niên chắp tay hành lễ, Bùi Diệp gật đầu đáp lại.

Thiếu nữ lén kéo tay áo thiếu niên, dùng giọng rất nhỏ nhưng thực ra mọi người đều có thể nghe thấy: "Thanh Hòa ca, người đó đẹp thật đấy, cũng là tiên quân sao?"

Ánh mắt Bùi Diệp di chuyển đến khuôn mặt thiếu nữ, mắt cô sáng lên.

Tìm thấy rồi!

Nữ chính Liễu Phi Phi!

Không nhận nhầm, chắc chắn là nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro